Ông Bố Siêu Phàm (Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp)
Chương 39: Phạm Minh và Vụ Hải cùng quỳ xuống
"Gì cơ? Anh bảo anh là cổ đông mới? Lục Trần, anh định làm tôi cười đau bụng chết à?"
Nghe Lục Trần nói vậy, Phạm Minh không nên nổi mà bật cười ha hả, như thể vừa nghe thấy câu chuyện hài hước nhất trần gian. Hắn là người biết rõ hoàn cảnh Lục Trần nhất công ty.
Lúc đầu, vì ba trăm nghìn tệ tiền viện phí mà Lục Trần đi khắp nơi lạy lục van xin vay tiền, về sau còn dâng vợ mình lên tại giường Hạ Quân để đổi lấy quyền lợi của mình trong công ty, để giúp Lâm Di Quân thăng chức, giờ Lục Trần còn ngông cuồng tự nhận mình là cổ đông mới, chẳng phải tên này đúng là một kẻ ngu đần đó sao.
"Lục Trần, anh có còn biết xấu hổ không, nếu anh mà là cổ động mới thì tôi đây chính là Lục đại gia." Vụ Hải châm chọc.
"Anh ấy chính là cổ đông mới của công ty chúng ta, trước đó Lục Thiếu gia gia đã bỏ ra một trăm triệu để mua bảy mươi phần trăm cổ phần công ty. Lục thiếu gia gia không ngồi cái ghế chủ tịch này chỉ là vì cậu ấy không muốn thôi." Hạ Quân mở lời đúng lúc.
Lời nói của Hạ Quân khiến Phạm Minh và Vụ Hải như bị điện giật, ngơ ngẩn trong chớp mắt.
"Hạ tổng, anh đùa gì vậy, cái tên nghèo mạt rệp này và chữa bệnh cho con mà giờ còn nợ người ta mấy trăm nghìn tệ tiền viện phí, sao anh ta có thể là cổ đông mới của công ty chứ." Phạm Minh hoàn toàn không tin chuyện này.
Phạm Minh không thể chấp nhận nổi việc con kiến hội mà mình luôn chèn ép gây hấn, giờ lại chuyển mình biến gốc cây đại thụ hắn khao khát đeo bám từ lâu.
Nếu thật sự là vậy thì Phạm Minh sẽ phát điên mất.
"Lục thiếu gia gia không chỉ là cổ đồng mới của công ty chúng ta, mà còn là người điều hành thật sự của tập đoàn quân Duyệt, Lục đại gia chỉ là quản gia của Lục thiếu gia mà thôi. Nếu không có cậu ấy, cậu nghĩ Lâm chủ quản có lấy được dự án biệt thự hồ Cảnh Long không? Sau khi cướp mất công của Lâm chủ quản mà không biết xấu hổ, cậu có biết tại sao giám đốc Vương Duy lại không buồn quan tâm tới mình nữa không?"
Vì Lâm chủ quản chính là bà chủ của Vương Duy đấy.
"Cậu thì là cái thá gì chứ." Hạ Quân châm chọc cất lời.
Gì cơ?
Đầu óc Phạm Minh và Vụ Hải như vang lên tiếng sấm nổ, nhìn Lục Trần đang gác chân trên bàn làm việc mà không dám tin.
Hóa ra anh, anh lại chính là người nắm giữ tập đoàn quân Duyệt, đến Lục đại gia cũng chỉ là quản gia của anh!
Trời ạ, sao lại như vậy?
Sao thế gian lại có chuyện ly kỳ nhường này?
Từ Kinh cũng ngạc nhiên há miệng!
Hôm qua Từ Kinh đã biết thân phận của Lục Trần không hề đơn giản.
Nhưng không ngờ lại như vậy.
Hóa ra thân thể Lục Trần lại hiển hách tới vậy, anh chính là người nắm giữ tập đoàn quân Duyệt. Đây là nhân vật còn quyền lực hơn cả Lục đại gia!
"Được rồi, giờ đến lúc tôi tính sổ với hai tên khốn kiếp các người rồi."
Lục Trần rút một điếu thuốc, châm lửa rồi mới chầm chậm nói: "Trước đó hai người năm lần bảy lượt khiêu khích tôi, tôi coi các người là đám gà con yếu ớt, không muốn quan tâm tới các người, hôm qua các người lại bày mưu vụ oan cho tôi, chuyện này tôi có thể tạm nhẫn nhịn, đến cả việc Phạm Minh anh hôm qua ngang nhiên cướp mất công lao của vợ tôi, tôi cũng có thể không thèm so đo với anh.
Nhưng anh còn dám đặt điều bôi nhọ vợ tôi, chuyện này tôi đây không thể nhẫn nhịn!"
Lục Trần nói rồi không kiềm chế nổi phải hết tàn thuốc vào người Phạm Minh.
Tim Phạm Minh run lên, hắn không dám tránh né, để mặc cho tàn thuốc hất lên mặt mình.
"Lục, Lục tổng, xin lỗi anh, những chuyện này đều không liên quan tới tôi, tất cả là do Phạm Minh đứng sau sai khiến, chính anh ta đã ra lệnh cho tôi bày mưu hãm hại anh, cũng chính anh ta bắt tôi tung tin gièm pha Lâm chủ quản, nếu muốn trách thì anh cứ trách anh ta, tôi cũng là người vô tội mà!" Chân Vụ Hải run lên, vội vàng thanh minh cho bản thân.
Đến cả Lục đại gia cũng chỉ là quản gia của Lục Trần, sao Vu Hải dám đắc tội Lục Trần chứ, Lục Trần mang thân thế hiển hách như vậy, nếu đắc tội anh, về sau Vụ Hải chẳng những tiết đường sống ở công ty mà thậm chí còn không tồn tại nổi trên cái đất Du Châu này.
Vậy nên Vụ Hải không thể không bán đứng Phạm Minh một cách vô liêm sỉ.
Phạm Minh chỉ là một tay giám đốc quen mà thôi. Trước mặt Lục Trần, Phạm Minh là cái thá gì chứ.
Lục Trần mới thật sự là vua là chúa.
"Hừ, anh là cổ đông mới thì đã làm sao, gia thế anh hiển hách cao sang thì đã làm sao, chẳng lẽ anh có thể giết tôi được ư?" Phạm Minh hừ lạnh, nói.
Dù sao chuyện cũng đã thành ra thế này, mọi người đều trở mặt với nhau rồi, chẳng còn đường mà giảng hòa nữa, Phạm Minh cũng buông xuôi.
Cùng lắm thì hôm nay cũng chỉ bỏ việc rời đi thôi.
"Tôi chẳng làm thế nào cả, chỉ là tôi bắt buộc phải khiến anh trả giá cho việc đã tung tin đặt điều Vợ tôi. Hơn nữa tôi còn có hai cách khiến anh sống không bằng chết.
Một, là cho anh ăn cơm tù.
Hai, vừa khéo tôi lại có vài tên cấp dưới, định cho bọn họ ra tay với anh.
Anh đã bao giờ nghe tới Thủy Hử Tam Kiệt chưa, họ chính là đại ca thể lực ngầm Sa Khu, đã gây nên tương đối nhiều vụ án mạng." Lục Trần giễu cợt.
Thủy Hử Tam Kiệt!
Mấy chữ này khiến hai chân Vụ Hải mềm nhũn vì sợ, suýt thì đã quỳ thắng xuống đất.
Đây chính những nhân vật lừng danh thật sự có thể lấy mạng người!
Ba người này nắm giữ thế lực ngầm của khu vực Sa Khu, có thể nói họ chính là những kẻ độc ác không sợ trời sợ đất, nếu có rơi vào tay họ thì dù sống được cũng thành phế nhân.
"Lục Trần, anh Lục, Lục tổng, tôi xin lỗi, tôi sai rồi! Thật sự tất cả những chuyện trước đó đều là do Phạm Minh xúi giục tôi làm, quả thực không hề liên quan tới tôi, xin anh hãy tha cho tôi!" Vụ Hải run giọng cầu xin, dù rằng Vụ Hải vốn là một tay bảo vệ, giờ đã lên đến chức chủ quản nhưng đứng trước những kẻ ác độc như Thủy Hử Tam Kiệt thì cũng chỉ có thể quỳ xuống van xin.
Giờ Vụ Hải đã sợ thật rồi.
Chọc giận một kẻ quyền lực như Lục Trần thì dù Vụ Hải có bỏ cả tiền lương để rời công ty thì cũng đừng mong được bình yên.
Mặt Phạm Minh trắng bệch, trong hai cách mà Lục Trần đưa ra, cách nào cũng đều dẫn Phạm Minh tới chỗ chết.
Với thân phận của Lục Trần thì Phạm Minh tin anh có thể làm được cả hai điều này.
Nhà Phạm Minh còn có một đứa con trai, một đứa con gái, hai đứa đều mới đang học tiểu học, nếu hắn có chuyện gì thì e con cái cũng xong đời.
Bịch!
Hai chân Phạm Minh mềm nhũn, quỳ thẳng xuống đất.
"Lục.. tổng, tôi sai rồi, tôi không nên khiêu khích anh, lại càng không nên có ý xấu với Lâm chủ quản, xin anh hãy cho tôi thêm một cơ hội."
Phạm Minh cúi đầu, tới tận giờ phút này hắn mới hiểu ra.
Từ đầu chí cuối Lục Trần không hề coi hắn là đối thủ.
Thậm chí nếu Phạm Minh không càng lúc càng quá đáng, liên tục khiêu khích Lục Trần, rồi còn có ý xấu với Lâm Di Quần thì Lục Trần đã chẳng để hắn vào måt.
Cũng càng không tức giận vì Phạm Minh.
Thấy Phạm Minh quỳ xuống, Vu Hải cũng quỳ sụp theo: "Anh Lục, tôi sai thật rồi, xin anh hãy cho tôi thêm một cơ hội!"
Lục Trần lạnh lùng nhìn Phạm Minh và Vụ Hải, vừa định cất lời thì chuông điện thoại đã reo lên.
Thấy người gọi là Lục Trung, Lục Trần bên nhận máy.
"Chú Trung, có chuyện gì vậy?" Lục Trần hỏi.
"Lục thiếu gia, cậu hãy tới khách sạn Quân Duyệt đi, tôi có chuyện quan trọng phải nói với cậu." Lục Trung nói.
"Được, lát nữa tôi sẽ tới." Lục Trần gật đầu, lòng thoáng nghi ngờ.
Qua giọng điệu của Lục Trung, anh có cảm giác chuyện gì đó đang sắp xảy ra.
Lục Trần cất điện thoại, tiếp tục quay sang nhìn Phạm Minh và Vụ Hải, lạnh giọng: "Hai người muốn tôi tha cho thì cũng được thôi, hai người hãy đeo một tấm thẻ rồi quỳ trước cổng công ty hai ngày, về phần nội dung trên thẻ là gì thì tự nghĩ mà viết, nếu làm được thì tôi sẽ bỏ qua chuyện này."
Nói rồi anh lại quay sang nhìn Hạ Quân: "Kể từ hôm nay, bộ phận bảo an sẽ có thêm chức vụ giám đốc, Từ Kinh sẽ nhận vị trí này, Lâm Di Giai của phòng kinh doanh được thăng chức lên làm giám đốc phòng kinh doanh. Về phần Phạm Minh và Vụ Hải, nếu biểu hiện của họ trong hai ngày nay tử tế thì để Vụ Hải trở về vị trí bảo vệ, Phạm Minh bị giáng chức làm phó giám đốc, đương nhiên nếu hai người họ không đồng ý thì có thể để họ cút khỏi đây."
Lục Trần nói xong bèn bước thẳng ra khỏi phòng làm việc của Hạ Quân.
Giọng điệu của Lục Trung có lẫn cả vẻ lo lắng bất lực, nhất định anh phải tới đó ngay để xem chuyện gì đã xảy ra.
Nghe Lục Trần nói vậy, Phạm Minh không nên nổi mà bật cười ha hả, như thể vừa nghe thấy câu chuyện hài hước nhất trần gian. Hắn là người biết rõ hoàn cảnh Lục Trần nhất công ty.
Lúc đầu, vì ba trăm nghìn tệ tiền viện phí mà Lục Trần đi khắp nơi lạy lục van xin vay tiền, về sau còn dâng vợ mình lên tại giường Hạ Quân để đổi lấy quyền lợi của mình trong công ty, để giúp Lâm Di Quân thăng chức, giờ Lục Trần còn ngông cuồng tự nhận mình là cổ đông mới, chẳng phải tên này đúng là một kẻ ngu đần đó sao.
"Lục Trần, anh có còn biết xấu hổ không, nếu anh mà là cổ động mới thì tôi đây chính là Lục đại gia." Vụ Hải châm chọc.
"Anh ấy chính là cổ đông mới của công ty chúng ta, trước đó Lục Thiếu gia gia đã bỏ ra một trăm triệu để mua bảy mươi phần trăm cổ phần công ty. Lục thiếu gia gia không ngồi cái ghế chủ tịch này chỉ là vì cậu ấy không muốn thôi." Hạ Quân mở lời đúng lúc.
Lời nói của Hạ Quân khiến Phạm Minh và Vụ Hải như bị điện giật, ngơ ngẩn trong chớp mắt.
"Hạ tổng, anh đùa gì vậy, cái tên nghèo mạt rệp này và chữa bệnh cho con mà giờ còn nợ người ta mấy trăm nghìn tệ tiền viện phí, sao anh ta có thể là cổ đông mới của công ty chứ." Phạm Minh hoàn toàn không tin chuyện này.
Phạm Minh không thể chấp nhận nổi việc con kiến hội mà mình luôn chèn ép gây hấn, giờ lại chuyển mình biến gốc cây đại thụ hắn khao khát đeo bám từ lâu.
Nếu thật sự là vậy thì Phạm Minh sẽ phát điên mất.
"Lục thiếu gia gia không chỉ là cổ đồng mới của công ty chúng ta, mà còn là người điều hành thật sự của tập đoàn quân Duyệt, Lục đại gia chỉ là quản gia của Lục thiếu gia mà thôi. Nếu không có cậu ấy, cậu nghĩ Lâm chủ quản có lấy được dự án biệt thự hồ Cảnh Long không? Sau khi cướp mất công của Lâm chủ quản mà không biết xấu hổ, cậu có biết tại sao giám đốc Vương Duy lại không buồn quan tâm tới mình nữa không?"
Vì Lâm chủ quản chính là bà chủ của Vương Duy đấy.
"Cậu thì là cái thá gì chứ." Hạ Quân châm chọc cất lời.
Gì cơ?
Đầu óc Phạm Minh và Vụ Hải như vang lên tiếng sấm nổ, nhìn Lục Trần đang gác chân trên bàn làm việc mà không dám tin.
Hóa ra anh, anh lại chính là người nắm giữ tập đoàn quân Duyệt, đến Lục đại gia cũng chỉ là quản gia của anh!
Trời ạ, sao lại như vậy?
Sao thế gian lại có chuyện ly kỳ nhường này?
Từ Kinh cũng ngạc nhiên há miệng!
Hôm qua Từ Kinh đã biết thân phận của Lục Trần không hề đơn giản.
Nhưng không ngờ lại như vậy.
Hóa ra thân thể Lục Trần lại hiển hách tới vậy, anh chính là người nắm giữ tập đoàn quân Duyệt. Đây là nhân vật còn quyền lực hơn cả Lục đại gia!
"Được rồi, giờ đến lúc tôi tính sổ với hai tên khốn kiếp các người rồi."
Lục Trần rút một điếu thuốc, châm lửa rồi mới chầm chậm nói: "Trước đó hai người năm lần bảy lượt khiêu khích tôi, tôi coi các người là đám gà con yếu ớt, không muốn quan tâm tới các người, hôm qua các người lại bày mưu vụ oan cho tôi, chuyện này tôi có thể tạm nhẫn nhịn, đến cả việc Phạm Minh anh hôm qua ngang nhiên cướp mất công lao của vợ tôi, tôi cũng có thể không thèm so đo với anh.
Nhưng anh còn dám đặt điều bôi nhọ vợ tôi, chuyện này tôi đây không thể nhẫn nhịn!"
Lục Trần nói rồi không kiềm chế nổi phải hết tàn thuốc vào người Phạm Minh.
Tim Phạm Minh run lên, hắn không dám tránh né, để mặc cho tàn thuốc hất lên mặt mình.
"Lục, Lục tổng, xin lỗi anh, những chuyện này đều không liên quan tới tôi, tất cả là do Phạm Minh đứng sau sai khiến, chính anh ta đã ra lệnh cho tôi bày mưu hãm hại anh, cũng chính anh ta bắt tôi tung tin gièm pha Lâm chủ quản, nếu muốn trách thì anh cứ trách anh ta, tôi cũng là người vô tội mà!" Chân Vụ Hải run lên, vội vàng thanh minh cho bản thân.
Đến cả Lục đại gia cũng chỉ là quản gia của Lục Trần, sao Vu Hải dám đắc tội Lục Trần chứ, Lục Trần mang thân thế hiển hách như vậy, nếu đắc tội anh, về sau Vụ Hải chẳng những tiết đường sống ở công ty mà thậm chí còn không tồn tại nổi trên cái đất Du Châu này.
Vậy nên Vụ Hải không thể không bán đứng Phạm Minh một cách vô liêm sỉ.
Phạm Minh chỉ là một tay giám đốc quen mà thôi. Trước mặt Lục Trần, Phạm Minh là cái thá gì chứ.
Lục Trần mới thật sự là vua là chúa.
"Hừ, anh là cổ đông mới thì đã làm sao, gia thế anh hiển hách cao sang thì đã làm sao, chẳng lẽ anh có thể giết tôi được ư?" Phạm Minh hừ lạnh, nói.
Dù sao chuyện cũng đã thành ra thế này, mọi người đều trở mặt với nhau rồi, chẳng còn đường mà giảng hòa nữa, Phạm Minh cũng buông xuôi.
Cùng lắm thì hôm nay cũng chỉ bỏ việc rời đi thôi.
"Tôi chẳng làm thế nào cả, chỉ là tôi bắt buộc phải khiến anh trả giá cho việc đã tung tin đặt điều Vợ tôi. Hơn nữa tôi còn có hai cách khiến anh sống không bằng chết.
Một, là cho anh ăn cơm tù.
Hai, vừa khéo tôi lại có vài tên cấp dưới, định cho bọn họ ra tay với anh.
Anh đã bao giờ nghe tới Thủy Hử Tam Kiệt chưa, họ chính là đại ca thể lực ngầm Sa Khu, đã gây nên tương đối nhiều vụ án mạng." Lục Trần giễu cợt.
Thủy Hử Tam Kiệt!
Mấy chữ này khiến hai chân Vụ Hải mềm nhũn vì sợ, suýt thì đã quỳ thắng xuống đất.
Đây chính những nhân vật lừng danh thật sự có thể lấy mạng người!
Ba người này nắm giữ thế lực ngầm của khu vực Sa Khu, có thể nói họ chính là những kẻ độc ác không sợ trời sợ đất, nếu có rơi vào tay họ thì dù sống được cũng thành phế nhân.
"Lục Trần, anh Lục, Lục tổng, tôi xin lỗi, tôi sai rồi! Thật sự tất cả những chuyện trước đó đều là do Phạm Minh xúi giục tôi làm, quả thực không hề liên quan tới tôi, xin anh hãy tha cho tôi!" Vụ Hải run giọng cầu xin, dù rằng Vụ Hải vốn là một tay bảo vệ, giờ đã lên đến chức chủ quản nhưng đứng trước những kẻ ác độc như Thủy Hử Tam Kiệt thì cũng chỉ có thể quỳ xuống van xin.
Giờ Vụ Hải đã sợ thật rồi.
Chọc giận một kẻ quyền lực như Lục Trần thì dù Vụ Hải có bỏ cả tiền lương để rời công ty thì cũng đừng mong được bình yên.
Mặt Phạm Minh trắng bệch, trong hai cách mà Lục Trần đưa ra, cách nào cũng đều dẫn Phạm Minh tới chỗ chết.
Với thân phận của Lục Trần thì Phạm Minh tin anh có thể làm được cả hai điều này.
Nhà Phạm Minh còn có một đứa con trai, một đứa con gái, hai đứa đều mới đang học tiểu học, nếu hắn có chuyện gì thì e con cái cũng xong đời.
Bịch!
Hai chân Phạm Minh mềm nhũn, quỳ thẳng xuống đất.
"Lục.. tổng, tôi sai rồi, tôi không nên khiêu khích anh, lại càng không nên có ý xấu với Lâm chủ quản, xin anh hãy cho tôi thêm một cơ hội."
Phạm Minh cúi đầu, tới tận giờ phút này hắn mới hiểu ra.
Từ đầu chí cuối Lục Trần không hề coi hắn là đối thủ.
Thậm chí nếu Phạm Minh không càng lúc càng quá đáng, liên tục khiêu khích Lục Trần, rồi còn có ý xấu với Lâm Di Quần thì Lục Trần đã chẳng để hắn vào måt.
Cũng càng không tức giận vì Phạm Minh.
Thấy Phạm Minh quỳ xuống, Vu Hải cũng quỳ sụp theo: "Anh Lục, tôi sai thật rồi, xin anh hãy cho tôi thêm một cơ hội!"
Lục Trần lạnh lùng nhìn Phạm Minh và Vụ Hải, vừa định cất lời thì chuông điện thoại đã reo lên.
Thấy người gọi là Lục Trung, Lục Trần bên nhận máy.
"Chú Trung, có chuyện gì vậy?" Lục Trần hỏi.
"Lục thiếu gia, cậu hãy tới khách sạn Quân Duyệt đi, tôi có chuyện quan trọng phải nói với cậu." Lục Trung nói.
"Được, lát nữa tôi sẽ tới." Lục Trần gật đầu, lòng thoáng nghi ngờ.
Qua giọng điệu của Lục Trung, anh có cảm giác chuyện gì đó đang sắp xảy ra.
Lục Trần cất điện thoại, tiếp tục quay sang nhìn Phạm Minh và Vụ Hải, lạnh giọng: "Hai người muốn tôi tha cho thì cũng được thôi, hai người hãy đeo một tấm thẻ rồi quỳ trước cổng công ty hai ngày, về phần nội dung trên thẻ là gì thì tự nghĩ mà viết, nếu làm được thì tôi sẽ bỏ qua chuyện này."
Nói rồi anh lại quay sang nhìn Hạ Quân: "Kể từ hôm nay, bộ phận bảo an sẽ có thêm chức vụ giám đốc, Từ Kinh sẽ nhận vị trí này, Lâm Di Giai của phòng kinh doanh được thăng chức lên làm giám đốc phòng kinh doanh. Về phần Phạm Minh và Vụ Hải, nếu biểu hiện của họ trong hai ngày nay tử tế thì để Vụ Hải trở về vị trí bảo vệ, Phạm Minh bị giáng chức làm phó giám đốc, đương nhiên nếu hai người họ không đồng ý thì có thể để họ cút khỏi đây."
Lục Trần nói xong bèn bước thẳng ra khỏi phòng làm việc của Hạ Quân.
Giọng điệu của Lục Trung có lẫn cả vẻ lo lắng bất lực, nhất định anh phải tới đó ngay để xem chuyện gì đã xảy ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương