Ông Bố Siêu Phàm (Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp)

Chương 470: Chạy thoát thành công



"Mẹ kiếp!"

Lục Trần thấy vậy lại một lần nữa chửi thề.

Anh rất ít khi chửi thề, nhưng lúc này thật sự không thể nhịn nổi nữa.

Anh rất rõ loài quái vật đó khủng khϊế͙p͙ như thế nào, nếu như chỉ có một vài con thì bọn họ còn có thể đối phó được.

Nhưng một lúc lại mấy chục con thế này thì có chút khó khăn rồi.

"Pháo phản lực còn lại bao nhiêu?" Lục Trần hỏi.

"Trước đó em đã tính toán rồi, còn hơn một trăm quả, chắc sẽ đủ dùng." Sử Tiến nói.

"Ừ, vậy giết chúng đi." Lục Trần ra lệnh.

"Vâng." Sử Tiến gật đầu, sau đó bảo 15 vệ binh thân cận cuối cùng của cậu ta khiêng pháo phản lực ra.

15 vệ binh thân cận này năng lực cũng tương đương với võ giả.

Việc dùng pháo phản lực đều do 15 vệ binh này tiến hành, bởi vì ở trêи chiến trường bọn họ chính là những cao thủ sử dụng pháo phản lực.

Pháo phản lực đạn dược có hạn, lại là vũ khí sắc bén để giết bọn quái vật khổng lồ này, nên không thể để lãng phí dù chỉ một quả.

"Oanh! Oanh! Oanh!"

Theo mệnh lệnh của Sử Tiến, vệ binh lần lượt phóng pháo phản lực.

Mỗi quả pháo phản lực được bắn ra đều mang theo âm thanh gào rú, bắn nhanh về phía mấy chục con quái vật.

Đám quái vật rõ ràng muốn tránh né, nhưng có lẽ do bọn chúng quá ngốc nên đợi đến lúc bọn chúng có hành động phản ứng thì pháo phản lực đã bắn đúng vào rễ của chúng rồi.

Nhưng rễ của chúng quá lớn, một quả pháo phản lực không đủ để khiến chúng nổ tung.

Nhưng có thể thấy rằng mười lăm con quái vật bị trúng đạn cử động rõ ràng đã giảm, còn phần thân trêи cao vút của chúng có cảm giác lung lay sắp đổ.

"Bắn tiếp đi, bắn mạnh vào, bắn đúng vào một vị trí!" Sử Tiến hét lên nói.

15 vệ binh nhanh chóng lắp pháo phản lực, lần nữa mở ra ống ngắm tự động, nhanh chóng tìm được mục tiêu mà ban nãy bọn họ vừa bắn.

"Bùm! Bùm! Bùm!"

Lại đúng 15 phát pháo phản lực nữa bắn nhanh ra, trong nháy mắt chỉ trông thấy 15 cái rễ của loài quái vật vừa bị bắn hai lần nổ tung rầm rầm, thân thể khổng lồ ầm ầm đổ xuống.

Mặc dù cách xa cả ki-lô-mét nhưng mọi người vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, một dòng chất lỏng màu xanh lục ào ào chảy ra, nhanh chóng ăn mòn một phiến đá lớn tạo thành một cái hố rất to.

"Không biết chất lỏng màu xanh kia là thứ gì, tính ăn mòn thật khủng khϊế͙p͙!" Từ Kinh kinh ngạc nói.

"Nó giống như axit hiện nay nhưng mạnh hơn rất nhiều, đáng tiếc không có vật chứa, nếu không tôi cũng muốn thu thập một chút đem về tàu Hi Vọng nghiên cứu một phen." Lục Trần nói.

"Cái thứ đó e là không có vật chứa nào có thể chịu được đâu, em thấy nó có thể ăn mòn bất cứ thứ gì." Từ Kinh nói.

"Ừ." Lục Trần gật đầu, trong lòng có chút tiếc nuối, nếu như bọn họ có thể đem chất lỏng này về nghiên cứu thì ngành khoa học hóa học có thể sẽ thu hoạch được bước tiến lớn mang tính thực tế.

"Thực ra, chúng ta có thể bắt con quái vật con mang về nghiên cứu, trong cơ thể chúng cũng có chứa chất lỏng có tính ăn mòn mạnh này." Từ Kinh đột nhiên nói.

Ánh mắt Lục Trần sáng lên, đúng là trước đó anh chưa nghĩ đến vấn đề này.

Trong lòng anh cũng rất tò mò, cơ thể loài quái vật này làm sao có thể chứa đựng được chất lỏng như vậy.

"Dụ một con con đến đây." Lục Trần nói.

Sau đó mấy người bên cạnh anh đặc biệt cố ý dẫn dụ một con quái vật tới.

Con quái vật nhỏ đó thấy không còn cách mấy người Lục Trần bao xa nữa cũng không biết có phải là có chút hưng phấn quá độ hay không mà đột nhiên đâm vào một tảng đá, dáng vẻ đột nhiên có chút kϊƈɦ động.

Lục Trần thấy vậy liền bắn mấy phát súng vào vòi hút vô cùng nhỏ của nó.

Mặc dù đống vòi hút bằng kim loại trêи cơ thể loài quái vật này rất nhỏ, nhưng vẫn dễ dàng bị đạn Gaussian bắn trúng.

Ống hút kim loại bị bắn đứt, ngoài chất lỏng màu xanh trong cơ thể con quái vật nhỏ ra thì không còn bộ phận nào còn sức uy hϊế͙p͙ nữa.

Vài phút sau, Lâm Thông lấy ra một cái thùng thiếc ở trong tàu con thoi ra, sau đó dùng một cái kẹp kẹp lấy con quái vật nhỏ không còn vòi hút bỏ vào trong thùng thiếc.

"Trông coi nó cẩn thận cho tôi nhé." Lục Trần nói với Lâm Thông.

"Vâng." Lâm Thông vâng lệnh một tiếng rồi đích thân trông coi chiếc thùng.

Hơn mười phút sau, 15 vệ binh đã diệt sạch toàn bộ mấy con quái vật khổng lồ xông đến cách đó khoảng mấy trăm mét, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đinh Đại Thành, bom Gaussian còn lại bao nhiêu thời gian nữa mới tới sao Hỏa?" Lục Trần kết nối với kênh liên lạc của Đinh Đại Thành hỏi.

Vài phút sau, giọng của Đinh Đại Thành truyền đến: "5 phút nữa, vì để đạt được hiệu quả lớn nhất lần này chúng ta đã bắn toàn bộ số bom Gaussian mà mới được nghiên cứu về phía nam của sao Hỏa, đến lúc đó nhất định sẽ khơi ra các loại thiên tai dị biến của sao Hỏa, ví vụ như núi lửa phun trào hay là động đất 9 cấp độ, cho nên các anh cuối cùng phải vào trong tàu con thoi trước một phút, nếu như hệ thống phản trọng lực khôi phục lại mọi người phải lập tức rời khỏi sao Hỏa, nếu không có thể sẽ gặp nguy hiểm."

"Mẹ kiếp, anh thật độc ác!" Lục Trần giật mình, nói.

Uy lực của bom Gaussian có thể nói gần như vũ khí hạt nhân, nhưng không có chất phóng xạ, chính là lợi dụng lực sát thương điện từ để tạo thành sự phá hủy khủng khϊế͙p͙.

Phòng khoa học nghiên cứu vũ khí trước đây đã nghiên cứu phát minh ra được 5 quả bom Gaussian, chưa từng thử nghiệm qua, không ngờ đến hôm nay lại được đem toàn bộ ra oanh tạc vào sao Hỏa rồi.

"Tôi cũng sợ xảy ra việc gì ngoài ý muốn, cho nên đã cho sử dụng hết rồi, tôi đang định nói với anh truyện này." Đinh Đại Thành nói.

Lục Trần nhìn thời gian, sau khi ngắt kết nối với Đinh Đại Thành, rồi hết sức hét lớn lên nói với mọi người: "Anh em, kiên trì thêm 4 phút nữa chúng ta có thể trở về tàu con thoi rồi, mọi người kiên trì chịu đựng!"

Mặc dù những con quái vật khổng lồ trông thì có vẻ đáng sợ, nhưng loài quái vật gầy gò có vòi hút bằng này mới thật sự đáng sợ.

Bởi vì số lượng của chúng quả thật quá nhiều, cho dù là võ giả chiến đấu liên tiếp mấy giờ đồng hồ cũng sớm phải rơi vào tình trạng cạn kiệt sức lực.

Có điều sau khi nghe được lời của Lục Trần, mọi người lại mạnh mẽ vực dậy lại tinh thần.

Nếu không thì nhìn mấy con quái vật giết mãi không hết này mọi người cũng suýt nữa là đã bỏ cuộc rồi.

Lục Trần lại kết nối với kênh liên lạc tư mật khác, nhắc nhở người đang ở hai khu vực khai thác khác: "Còn 4 phút nữa, các cậu nhanh chóng vào tàu con thoi, đến lúc đó hệ thống phản trọng lực sẽ hồi phục, mọi người chuẩn bị quay lại tàu Hi Vọng."

Nghe Lục Trần nói vậy, những người ở hai nơi khai thác khác cũng vui mừng hẳn lên.

Bọn họ bên này thậm chí còn không chịu nổi so với bên Lục Trần.

Bởi vì trước đó họ không biết làm thế nào để đối phó với lại quái vật siêu cấp giống như nụ hoa này, có thể nói là thương vong trầm trọng, đều đã ảnh hưởng lớn đến tinh thần của mọi người.

4 phút sau, Lục Trần ra lệnh tất cả mọi người đều phải quay về tàu con thoi, sau đó vừa yểm trợ vừa vào tàu con thoi.

Đúng lúc tất cả mọi người đều đã ngồi trong tàu con thoi, đóng xong cửa tàu, thắt chặt dây an toàn thì đột nhiên phát hiện ra hệ thống phản trọng lực của tàu con thoi đã hồi phục rồi.

Ngay sau đó liền cảm thấy tàu con thoi đang từ từ rung nhẹ.

Lục Trần biết đó là chấn động từ Sao Hỏa sau khi bị bom Guassian bắn tới cực nam của nó gây nên.

Bởi vì tốc độ lan truyền của đợt chấn động này nhanh hơn cả sóng âm, cho nên bọn họ vẫn chưa nghe thấy tiếng nổ gầm rú ngập trời.

"Mọi người chuẩn bị, quay về tàu Hi Vọng!"

Lục Trần ra mệnh lệnh cuối cùng ở trêи sao Hỏa, sau đó khởi động hệ thống phản trọng lực.

Sau đó, tàu con thoi bị bao vây bởi vô số quái vật to nhỏ từ từ bay lên, rời khỏi sao Hỏa.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Tele: @erictran21
Loading...