“A…” Dung Giai cúi xuống hôn lên cơ thể trắng mịn của bảo bối dưới thân, hai người dán sát vào nhau, đôi tay Dung Giai chống bên sườn Vưu Thị Họa, sợ áp xuống cô, nhưng hai luồng mềm mại phía trước vẫn dán sát vào lồng ngực anh, đáng thương cho bộ ngực đã bị đè xuống.
Màu da hai người đều rất trắng, mà Dung Giai thiên về trắng lạnh, làn da Vưu Thị Họa trắng nõn lộ ra hương vị tình dục, da thịt thân cận, hình ảnh d*m mĩ không nói nên lời.
Dung Giai cúi đầu nhìn khuôn mặt cô ửng đỏ, nghiến răng một chút, dựa vào cái gì mà chỉ có mình anh động tình, còn cô thì ngủ đến ngọt ngào, cái gì cũng không biết, lại nhớ tới cô vừa nói thích Quý Trạch Chi, anh tức giận chôn mặt ở cần cổ non mịn của thiếu nữ mà hôn xuống, ban đầu chỉ muốn làm cho hả giận, ai ngờ lại bị da thịt mềm mại của thiếu nữ hấp dẫn, Dung Giai si mê cắn mút cổ cô, chậm rãi mở rộng phạm vi, xương quai xanh, trước ngực,…
Cuối cùng lại trằn trọc hôn sâu lên đôi môi anh đào, lưỡi cũng không nhịn được mà đưa vào trong thăm dò một hồi, cuốn lấy lưỡi cô, đáy mắt là thâm tình mê luyến khó thấy.
Mẹ nó! Dung Giai nhìn dưới thân, côn th*t lại cương, tiểu yêu tinh này, nằm không đó thôi cũng đốt lửa cho anh!
Anh đưa tay xuống dưới hạ thân, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đang chìm vào giấc ngủ hung hăng lên xuống, động tác kịch liệt, lửa nóng trong lòng thế nào cũng không tiêu,
Dung Giai cau mày rủa thầm một tiếng, cầm lấy bàn tay nhỏ của cô ở mép giường, bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, cầm chặt côn th*t mà cọ xát. Tay cô rất nhỏ, căn bản không thể cầm được hết côn th*t anh, dù vậy, Dung Giai vẫn sung sướng, gân xanh nổi lên,
Tinh d*ch đặc sệt chảy xuống theo khe hở ở ngón tay xuống, trong phòng tràn ngập hương vị tình dục.
Dược hiệu sợ là sắp hết. Dung Giai cưỡng ép mình mau chóng rời khỏi cơ thể mê người của thiếu nữ, sửa sang lại quần áo, ra phòng khách mang giấy vào dọn dẹp, sau đó giúp thiếu nữ lau người sạch sẽ, anh xuống tay vô cùng nhẹ nhàng, sợ khăn giấy thô ráp làm đau cô, chờ lúc lau đến phần trên, tay Dung Giai khẽ dừng lại.
Trên thân mình trắng không tì vết của Vưu Thị Họa đã tràn đầy dấu hôn anh lưu lại, từ trước ngực tới xương quai xanh, trên cổ cũng vậy, từng vết dâu tây rõ ràng.
Dung Giai buông giấy trong tay, ôm thiếu nữ vào phòng tắm, anh cũng không muốn tìm thuốc gì bôi, trên thực tế, anh còn hận không thể để cô tỉnh lại nhìn thấy, đánh chửi cũng tùy cô, dù sao cái trách nhiệm này, anh nhất định phải nhận.
Ra khỏi phòng tắm, Dung Giai mặc nội y cho cô, còn cầm lấy quần lót vừa rồi ném ở một bên, mật dịch nơi đó đã khô cạn, anh nhìn nhìn, trực tiếp nhét vào túi mình, mặt không đổi sắc lấy một cái mới từ tủ quần áo thay cho cô.
Trong mắt Dung Giai có ánh lửa, nắm làn váy trong tay, anh lưu luyến nhìn thân thể thiếu nữ không nỡ rời đi.
Tay cô thật đẹp, ngón tay thon dài, lúc nắm lấy côn th*t thật sung sướng. Xương quai xanh của cô cũng đẹp, vô cùng tinh xảo, dấu hôn trên đó cũng khiến anh càng xem càng nóng, chân cũng rất mê người, mười ngón chân đáng yêu, thật muốn ngậm lấy vào trong miệng…
Trước kia anh chưa bao giờ cảm thấy mình bị bệnh gì kì lạ, nhưng bây giờ tầm mắt dừng trên tay, chân, ngực của thiếu nữ không dời nổi, có lẽ anh không phải người tay khống chân khống hay ngực khống, anh chỉ là Vưu Thị Họa khống mà thôi.