Mây mưa xong xuôi, hai người trên giường đều mang dáng vẻ thoả mãn, căn phòng to như vị chỉ toàn hơi thở tình dục.
Vưu Thị Hoạ lười biếng nằm trong lồng ngực trần trụi của Dung Giai, mềm nhũn như một bãi nước, trên má là vẻ đỏ ửng chưa hề mất đi, đôi mắt cũng như chứa nước và sương mù mênh mông, nhìn đã biết là vừa bị yêu thương tàn nhẫn.
Dung Giai một bên thưởng thức thiếu nữ mềm mại nhu nhược không xương trong ngực, một bên gọi cho dì phụ trách ăn uống hàng ngày cho mình tới làm cơm trưa.
Nếu chỉ có một mình anh thì tuỳ tiện ăn gì cũng được, nhưng bây giờ có Hoạ Hoạ, cô không thích ăn cơm tây, vẫn là gọi dì tới một chuyến, cũng may mẹ chọn được người này nấu ăn không thể chê, nhất định Hoạ Hoạ sẽ thích.
“Bao giờ về?” Dung Giai tắt điện thoại, tiếp tục ôm hôn thiếu nữ. “Qua Tết, về còn phải thi nữa.”
Dung Giai tính sơ sơ, hai người còn có thể ở bên nhau khoảng 10 ngày. Quá ngắn, thật muốn giữ cô ở lại, hoặc anh về nước cùng cô cũng được.
“Buổi chiều đưa em ra ngoài chơi, lễ Giáng Sinh Washington có rất nhiều hoạt động vui.” Dung Giai ôm thiếu nữ xuống giường, cho cô dựa vào ngực mình rồi đi vào phòng tắm.
“Ừm… được thôi ~” Vưu Thị Hoạ gật đầu, buồn ngủ nheo mắt, mơ màng sắp ngủ.
Biết cô lệch múi giờ, Dung Giai đau lòng hôn lên trán cô, ôm thiếu nữ vào bồn tắm.
Dòng nước ấm áp có thể giảm bớt mệt nhọc, thiếu nữ nằm trong lòng anh, Dung Giai cong môi cười, thỉnh thoảng cúi đầu hôn lên sườn mặt cô.
Không khí ngọt ngào, dù không nói lời nào cũng vô cùng tốt đẹp, hai người ôm nhau tắm tới lúc chuẩn bị ăn trưa.
Cơm trưa rất phong phú, Vưu Thị Hoạ ăn đến vui vẻ, Dung Giai nhìn khuôn mặt cô cũng nhịn không được mỉm cười dịu dàng, chút cảm xúc tối tăm trong thời gian này cũng biến mất.
Dì ở một bên âm thầm ngạc nhiên, một tháng này bà tới đây chăm sóc tiểu thiếu gia, hôm nay là lần đầu tiên thấy cậu cười, thật không dễ dàng gì, đợi chốc nữa phải gọi điện báo phu nhân để bà ấy yên tâm.
Ăn trưa xong đã là hai giờ chiều.
Thời tiết Washington giá lạnh, gần đây mới có tuyết rơi, nhiệt độ cũng thấp hơn vài độ, Dung Giai sợ Vưu Thị Hoạ lạnh, bọc cô kín mít còn bắt cô choàng thêm khăn nhung, che khuất nửa khuôn mặt tinh xảo của thiếu nữ, chỉ lộ ra con ngươi sáng lấp lánh, lúc này mới vừa lòng nắm tay cô ra cửa.
Trên đường người người đi lại tấp nập, vẻ mặt tươi cười, không khí ngày hội vô cùng náo nhiệt.
“Anh đưa em tới chỗ này.” Dung Giai nắm chặt tay cô đặt vào ngực mình, giọng nói bình tĩnh, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Tuy rằng Hoạ Hoạ bị anh bọc thành cái bánh chưng nhưng anh vẫn có cảm giác rất nhiều người nhìn bảo bối của mình làm anh khó chịu.
Vưu Thị Hoạ ngây ngốc gật đầu, cô không quen với Washington, ngoan ngoãn đi theo anh.
Dung Giai đưa cô đi lòng vòng, chờ tới lúc hai người dừng lại, Vưu Thị Hoạ mới bắt đầu đánh giá nơi Dung Giai đưa mình tới.
Là một nhà thờ, ừm, là một nhà thờ nhỏ.
Bề ngoài là phong cách Gothic điển hình của nước Mỹ, đỉnh nhọn có khảm một giá chữ thập, kiến trúc đã rất lâu đời, nhưng vẫn mang theo vẻ nghiêm
trang không thể che giấu. Dung Giai đưa cô đi vào.
Khác với vẻ ngoài giản dị tự nhiên, bên trong nhà thờ được thiết kế vô cùng tinh xảo, khung đỉnh sâu xa rộng lợn, màu xanh trắng đan chéo với nhau, mặt trên vẽ rất nhiều nhân vật của đạo Cơ Đốc, sinh động như thật.
Hành lang bốn phía khắc hoa tinh tế, đường cong trang trí vô cùng phù hợp.
Có lẽ vì hôm nay là Giáng Sinh, trong nhà thờ vô cùng quạnh quẽ, nói trắng ra là chỉ có hai người.
Vưu Thị Hoạ nhìn đến mê mẩn, đột nhiên nghe được giọng nói trầm thấp của thiếu niên.
“Em biết không? Bên Washington, con trai 14 tuổi, con gái 12 tuổi là có thể kết hôn.” Dung Giai nhìn cô, hai mắt toả sáng.
Vưu Thị Hoạ ngẩn người.
“Hoạ Hoạ, em có nguyện ý… gả cho anh không?”
Giọng nói thiếu niên mang theo chút run rẩy gần như không thể nghe thấy, đôi mắt ngập tràn khát vọng.
“Ừm… hộ chiếu có được không?” Vưu Thị Hoạ bình tĩnh hỏi.
“Hả, cái gì?” Dung Giai khẩn trương nuốt nước miếng, không phản ứng lại kịp.
“Kết hôn đó, dùng hộ chiếu được không?”
“Em đồng ý rồi?” Dung Giai mừng rỡ như điên ôm lấy eo cô nhấc lên xoay vài cái mới ngừng lại.
Vưu Thị Hoạ bị anh xoay đến choáng đầu, nhìn dáng vẻ vui sướng của anh cũng không nhịn được cười.
Phải, cô nguyện ý.
“Khi nào đi?” Vừa rồi cô định nói không muốn, nhưng đối diện với cặp mắt chờ đợi kia lại không đành lòng khiến anh thất vọng.
“Về nước, chúng ta về nước, tốt nghiệp đại học xong, không không không, đủ tuổi lập tức đi lãnh chứng…” Dung Giai giữ lấy khuôn mặt nhỏ của cô, bốn mắt nhìn nhau, tươi cười xán lạn, “Anh chỉ muốn biết em có đồng ý gả cho anh hay không, sao có thể qua loa như vậy được chứ, anh còn chưa
chính thức cầu hôn em, còn phải để bố mẹ anh qua nhà em cầu hôn, đưa sính lễ chu toàn, sao anh có thể để em ấm ức được?”
“Được lắm, dám trêu em!” Mặt Vưu Thị Hoạ đỏ lên, “Em nói cho anh biết, anh cầu hôn một lần là không được đâu, không đơn giản thế được!”
“Được được được, cầu bao nhiêu lần cũng được, anh đều đồng ý! Đầu gối này của anh vì em mà lớn!” Tâm tình Dung Giai cực tốt, vội cười không ngừng đồng ý.
Vưu Thị Hoạ hừ nhẹ một tiếng, nhìn quang cảnh thần thành nghiêm trang xung quanh, đột nhiên rung động đưa tay tháo dây chuyền xuống.
Trên xích bạc tinh tế treo một chiếc nhẫn, là chiếc Dung Giai đưa cô. Cô sợ rơi mất nên mua một chiếc vòng cổ xâu vào đeo lên.
Vưu Thị Hoạ gỡ nhẫn xuống nhét vào tay thiếu niên còn chưa phản ứng lại, kiêu căng hất cằm, “Này, quỳ xuống!”
Đầu tiên Dung Giai sửng sốt, sau đó thu lại ý cười, cầm lấy nhẫn rồi quỳ xuống ngay lập tức.
Anh cẩn thận nắm lấy chiếc nhẫn, giơ lên trước mặt thiếu nữ, khát vọng nhìn cô vô cùng thành kính.
“Hoạ Hoạ…” Anh dừng một chút đột nhiên đầu óc trống rỗng.
Bình thường nói lời âu yếm cợt nhả thành quen, bây giờ tới lúc mấu chốt một câu cũng không nhớ nổi.
Vưu Thị Hoạ thấy anh quỳ một gối trên đất, bàn tay cầm nhẫn khẽ run, có chút buồn cười lại nhịn xuống, ra vẻ lạnh lùng ‘ừm’ một tiếng, ý bảo anh nói tiếp.
“Gả… anh… gả gả…” Dung Giai ngày càng khẩn trương, trên trán còn có một tầng mồ hôi, môi mỏng khẽ đóng rồi lại mở, nói năng lộn xộn.
“Ha ha!” Vưu Thị Hoạ nhịn không nổi nữa, bật cười thành tiếng nhướn mày, “Muốn gả cho em như vậy?”
Sau đó thấy Dung Giai không chút do dữ gật đầu.
“Được rồi… nhẫn em nhận trước, sau này có cưới hay không phải xem biểu hiện của anh ~”
Vưu Thị Hoạ vươn tay để anh đeo nhẫn giúp mình.
Dung Giai như trút được gánh nặng, vui vẻ nắm lấy tay cô muốn đeo nhẫn vào ngón áp út.
“Ai ~” Vưu Thị Hoạ thu tay về, ngữ khí nuông chiều, “Làm gì vậy, đeo ngón nào vậy chứ, em còn chưa đồng ý đâu đó ~”
Dung Giai dừng một chút, thầm mắng chính mình vừa rồi còn nói muốn cho cô một hôn lễ chu toàn, bây giờ lại gấp không chờ nổi một bước này.
Anh hoà hoãn cảm xúc kích động của bản thân, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón giữa.
“Ừm, vậy còn được, đứng lên đi.” Vưu Thị Hoạ nhìn chiếc nhẫn phát sáng trên tay mình, nở một nụ cười thật tươi.
Dung Giai đứng thẳng thân mình, nhìn khuôn mặt yêu kiều của cô, tình cảm nóng bỏng nhất thời ập đến, nhịn không được kéo cô vào lồng ngực hôn lên miệng nhỏ đỏ hồng kia, môi răng giao triền.
Mong em có thể ở cạnh anh 80 năm nữa, bên nhau không rời, thâm tình như cũ.
Trên đường phố vang lên thánh ca Giáng sinh, cách đó không xa, trên quảng trường có một đàn bồ câu trắng bay qua, đèn trên cây thông Noel, cửa hàng, phòng ốc cũng chậm rãi sáng lên.
Tất cả đều vô cùng tốt đẹp. END.