Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu
Chương 21: Tận trong xương phụ nữ đều là M (phần 1)
"Phi Phi, buổi tối có liên hoan, cậu đi không?" Thượng Duyên vỗ nhẹ lên bả vai Mục Vũ Phi, thế nhưng mà bản thân đối phương lại không hề có phản ứng.
Thượng Duyên thở dài. Cô phát hiện ra, gần đây lời Mục Vũ Phi càng ngày càng ít lời hơn rồi. Thời gian Mục Vũ Phi ngồi ngơ ngẩn lại càng ngày càng nhiều. Có rất nhiều khi ở cùng với mọi người, phần lớn Mục Vũ Phi đều luôn thất thần. Có đôi khi ăn cơm, đang ăn cô liền dừng đôi đũa lại. Phải thật vất vả lắm mới ngủ được, nhưng đang ngủ say lại liền tỉnh giấc luôn. Mới không đến một tháng, mà thân thể Mục Vũ Phi đã gầy đi trọn một vòng.
Buông cặp lồng cơm đang cầm trong tay ra, Bạch Hiểu Hiểu nhìn nhìn Mục Vũ Phi lại đang ngơ ngẩn. Thượng Duyên hướng về phía Bạch Hiểu Hiểu lắc lắc đầu, ý bảo Mục Vũ Phi vẫn y như cũ.
"Phi Phi, cậu đừng có cứ mất hồn mất vía mãi như vậy. Đến cùng chuyện như thế nào, cậu đều có thể nói ra mà!" Yến Tử hùng hổ lắc lắc người của Mục Vũ Phi.
Mục Vũ Phi cũng không để ý đến Yến Tử, chỉ là rất lạnh nhạt cầm lấy cái cặp lồng cơm trong tay, bắt đầu ăn.
"Tớ không thích ăn cà tím, lần sau đừng mua nhé, khó ăn chết đi được!"
"Trời ạ! Đó là cặp lồng cơm của tớ đó chứ! Cặp lồng cơm của cậu vẫn còn đang ở trong tay Gấu Mèo kia kìa!" Yến Tử hổn hển đi đến giằng lại cặp lồng cơm ở trong tay của Mục Vũ Phi.
"!Tớ cũng đã ăn mất một nửa rồi! Ông chú nhà cậu (một câu chửi thề), đừng có cướp, đừng có cướp mà. Ở trong này vẫn còn có sườn đấy, mấy người các cậu có ai thích ăn sườn thì lấy thêm đi! Lại nói, ngày hôm nay món sườn này thật sự không tệ, rốt cục thì xương ít mà thịt lại có nhiều hơn..."
"Biến đi! Thật hiếm khi ngày hôm nay người bán cơm lại là nam giới. Có thế này cho thêm chúng ta một chút… em gái nhà cậu chứ, mau chóng trả lại cho sườn cho tớ!"
Lại nói, đồ ăn trong căn tin của đại học A vẫn luôn luôn tồn tại sự tranh luận. Sớm một chút, sữa đậu nành vĩnh viễn đều giống là như nước thanh đạm vậy. Bánh bao chỉ cắn xuống một miếng cũng không thấy nhân thịt trong bánh đâu. Cắn tiếp miếng thứ hai nữa, liền cắn hết cả cái bánh rồi. Bánh màn thầu nếu bị văng ra đều có thể nện người ta phải choáng váng! Trong nhà ăn, người nấu cơm đều là nam giới. Người bán cơm thì toàn là phụ nữ. Điều này làm cho món thịt ở trong cơm của nữ sinh, vĩnh viễn đều không bao giờ có nhiều như của nam sinh.
"Tớ biết các cậu đều lo lắng cho tớ! Thế nhưng mà, không phải là do bị Vũ Thiên vứt bỏ mà tinh thần của tớ mới sa sút như thế này. Chúng tớ không chia tay nhau!"
Đối với việc Mục Vũ Phi thình lình nói ra một câu giống như lí do thoái thác này, mọi người đều bày tỏ vẻ không tin tưởng. Cả phòng ngủ của các cô đều khó có thể bình an rồi, có quỷ thì mới tin tưởng được!
"Thật sự mà!" Mục Vũ Phi rơi lệ đầy mặt, nói biện giải. Cái đám nhóc con này muốn làm cái gì đây! Mục Vũ Phi cô mới vừa nói ra lời nói bao nhiêu chân thành, tỷ lệ phát sinh từ tận đáy lòng cực kỳ cao đấy, "Không tin các cậu xem điện thoại di động của tớ đi, tớ không nghe điện thoại!"
Thượng Duyên hồ nghi cầm lấy điện thoại di động của Mục Vũ Phi để xem. Tất cả các cuộc điện thoại bị lỡ đều là tên Quả bầu nhỏ. Thượng Duyên nhớ mang máng thời điểm Mục Vũ Phi lại đánh lén Vũ Thiên, cô vẫn luôn luôn gọi tên của Vũ Thiên là Quả bầu nhỏ, tự xưng mình là Ultraman (người khổng lồ), còn nói, đây là mỗi ngày một lần, Quả bầu nhỏ lại đại chiến với Ultraman! Lúc đó Phương Gián còn hỏi vì sao cô lại muốn so sánh hai người như vậy. Mục Vũ Phi nói tuyệt chiêu của Quả bầu nhỏ rất là lợi hại, Ultraman này chính là Tiểu Cường (con gián) đánh mãi vẫn không chết!
"Tớ nhổ vào!" Thượng Duyên hung hăng mắng một câu, vứt lại chiếc điện thoại lên trên giường. Biểu thị nguyên vẹn, tỏ vẻ tâm tình lúc này của mình, tại giờ phút này Thượng Duyên cô đang rất phẫn nộ.
Mọi người vừa nhìn thấy liền sẽ hiểu, đây là giận dỗi nhau! Làm như cái lông ấy! Làm mất thời gian một tháng nay của các cô, đã hầu hạ đối với Mục Vũ Phi giống như là lão phật gia vậy. Tình cảm đến bây giờ đều là do chính Mục Vũ Phi tự chuốc lấy mà thôi!
"Kỳ thực cậu chính là M đi!" Bạch Hiểu Hiểu nghiến răng nghiến lợi hạ một câu kết luận.
Vì để biểu thị tâm tình đầy sự ức chế, lẫn phẫn nộ của mọi người, mọi người quyết định là buổi tối nay sẽ đánh bài suốt đêm! Mục Vũ Phi bất đắc dĩ nghĩ rằng, kỳ thực chính là các cậu tự mình nghĩ chuyện đi đánh bài! Chuyện này thật là một quyết định mấy nhà vui mừng, mấy nhà buồn. Bạn học Lương Ngọc Phi biết được Thượng Duyên vừa nghĩ muốn không ngủ, vừa không nghỉ sự nghiệp tiến hành đánh bài, về sau này, rơi lệ đầy mặt kêu rên thật lâu.
"Thanh nhất chủ sắc."
"Đúng đúng rồi, hồ."
...
"Cậu thế này là cái vận may gì đây cơ chứ!" Thượng Duyên khóc không ra nước mắt, ẩy đổ mạt chược.
"Hắc hắc, cái này gọi là “tình trường thất ý sòng bạc đắc ý” thôi (*)!" Mục Vũ Phi cười ti tiện. Giờ phút này cô đã tiếp thu đại bộ phận đồ ăn vặt tồn kho của những người còn lại, lại còn phải ý vị phê phán loại nào đồ ăn vặt khó ăn nhất.
(*) Tình trường thất ý sòng bạc đắc ý: Cậu thành ngữ tương tự như câu nói “Đen tình đỏ bạc” ở Việt Nam.
Thượng Duyên thở dài. Cô phát hiện ra, gần đây lời Mục Vũ Phi càng ngày càng ít lời hơn rồi. Thời gian Mục Vũ Phi ngồi ngơ ngẩn lại càng ngày càng nhiều. Có rất nhiều khi ở cùng với mọi người, phần lớn Mục Vũ Phi đều luôn thất thần. Có đôi khi ăn cơm, đang ăn cô liền dừng đôi đũa lại. Phải thật vất vả lắm mới ngủ được, nhưng đang ngủ say lại liền tỉnh giấc luôn. Mới không đến một tháng, mà thân thể Mục Vũ Phi đã gầy đi trọn một vòng.
Buông cặp lồng cơm đang cầm trong tay ra, Bạch Hiểu Hiểu nhìn nhìn Mục Vũ Phi lại đang ngơ ngẩn. Thượng Duyên hướng về phía Bạch Hiểu Hiểu lắc lắc đầu, ý bảo Mục Vũ Phi vẫn y như cũ.
"Phi Phi, cậu đừng có cứ mất hồn mất vía mãi như vậy. Đến cùng chuyện như thế nào, cậu đều có thể nói ra mà!" Yến Tử hùng hổ lắc lắc người của Mục Vũ Phi.
Mục Vũ Phi cũng không để ý đến Yến Tử, chỉ là rất lạnh nhạt cầm lấy cái cặp lồng cơm trong tay, bắt đầu ăn.
"Tớ không thích ăn cà tím, lần sau đừng mua nhé, khó ăn chết đi được!"
"Trời ạ! Đó là cặp lồng cơm của tớ đó chứ! Cặp lồng cơm của cậu vẫn còn đang ở trong tay Gấu Mèo kia kìa!" Yến Tử hổn hển đi đến giằng lại cặp lồng cơm ở trong tay của Mục Vũ Phi.
"!Tớ cũng đã ăn mất một nửa rồi! Ông chú nhà cậu (một câu chửi thề), đừng có cướp, đừng có cướp mà. Ở trong này vẫn còn có sườn đấy, mấy người các cậu có ai thích ăn sườn thì lấy thêm đi! Lại nói, ngày hôm nay món sườn này thật sự không tệ, rốt cục thì xương ít mà thịt lại có nhiều hơn..."
"Biến đi! Thật hiếm khi ngày hôm nay người bán cơm lại là nam giới. Có thế này cho thêm chúng ta một chút… em gái nhà cậu chứ, mau chóng trả lại cho sườn cho tớ!"
Lại nói, đồ ăn trong căn tin của đại học A vẫn luôn luôn tồn tại sự tranh luận. Sớm một chút, sữa đậu nành vĩnh viễn đều giống là như nước thanh đạm vậy. Bánh bao chỉ cắn xuống một miếng cũng không thấy nhân thịt trong bánh đâu. Cắn tiếp miếng thứ hai nữa, liền cắn hết cả cái bánh rồi. Bánh màn thầu nếu bị văng ra đều có thể nện người ta phải choáng váng! Trong nhà ăn, người nấu cơm đều là nam giới. Người bán cơm thì toàn là phụ nữ. Điều này làm cho món thịt ở trong cơm của nữ sinh, vĩnh viễn đều không bao giờ có nhiều như của nam sinh.
"Tớ biết các cậu đều lo lắng cho tớ! Thế nhưng mà, không phải là do bị Vũ Thiên vứt bỏ mà tinh thần của tớ mới sa sút như thế này. Chúng tớ không chia tay nhau!"
Đối với việc Mục Vũ Phi thình lình nói ra một câu giống như lí do thoái thác này, mọi người đều bày tỏ vẻ không tin tưởng. Cả phòng ngủ của các cô đều khó có thể bình an rồi, có quỷ thì mới tin tưởng được!
"Thật sự mà!" Mục Vũ Phi rơi lệ đầy mặt, nói biện giải. Cái đám nhóc con này muốn làm cái gì đây! Mục Vũ Phi cô mới vừa nói ra lời nói bao nhiêu chân thành, tỷ lệ phát sinh từ tận đáy lòng cực kỳ cao đấy, "Không tin các cậu xem điện thoại di động của tớ đi, tớ không nghe điện thoại!"
Thượng Duyên hồ nghi cầm lấy điện thoại di động của Mục Vũ Phi để xem. Tất cả các cuộc điện thoại bị lỡ đều là tên Quả bầu nhỏ. Thượng Duyên nhớ mang máng thời điểm Mục Vũ Phi lại đánh lén Vũ Thiên, cô vẫn luôn luôn gọi tên của Vũ Thiên là Quả bầu nhỏ, tự xưng mình là Ultraman (người khổng lồ), còn nói, đây là mỗi ngày một lần, Quả bầu nhỏ lại đại chiến với Ultraman! Lúc đó Phương Gián còn hỏi vì sao cô lại muốn so sánh hai người như vậy. Mục Vũ Phi nói tuyệt chiêu của Quả bầu nhỏ rất là lợi hại, Ultraman này chính là Tiểu Cường (con gián) đánh mãi vẫn không chết!
"Tớ nhổ vào!" Thượng Duyên hung hăng mắng một câu, vứt lại chiếc điện thoại lên trên giường. Biểu thị nguyên vẹn, tỏ vẻ tâm tình lúc này của mình, tại giờ phút này Thượng Duyên cô đang rất phẫn nộ.
Mọi người vừa nhìn thấy liền sẽ hiểu, đây là giận dỗi nhau! Làm như cái lông ấy! Làm mất thời gian một tháng nay của các cô, đã hầu hạ đối với Mục Vũ Phi giống như là lão phật gia vậy. Tình cảm đến bây giờ đều là do chính Mục Vũ Phi tự chuốc lấy mà thôi!
"Kỳ thực cậu chính là M đi!" Bạch Hiểu Hiểu nghiến răng nghiến lợi hạ một câu kết luận.
Vì để biểu thị tâm tình đầy sự ức chế, lẫn phẫn nộ của mọi người, mọi người quyết định là buổi tối nay sẽ đánh bài suốt đêm! Mục Vũ Phi bất đắc dĩ nghĩ rằng, kỳ thực chính là các cậu tự mình nghĩ chuyện đi đánh bài! Chuyện này thật là một quyết định mấy nhà vui mừng, mấy nhà buồn. Bạn học Lương Ngọc Phi biết được Thượng Duyên vừa nghĩ muốn không ngủ, vừa không nghỉ sự nghiệp tiến hành đánh bài, về sau này, rơi lệ đầy mặt kêu rên thật lâu.
"Thanh nhất chủ sắc."
"Đúng đúng rồi, hồ."
...
"Cậu thế này là cái vận may gì đây cơ chứ!" Thượng Duyên khóc không ra nước mắt, ẩy đổ mạt chược.
"Hắc hắc, cái này gọi là “tình trường thất ý sòng bạc đắc ý” thôi (*)!" Mục Vũ Phi cười ti tiện. Giờ phút này cô đã tiếp thu đại bộ phận đồ ăn vặt tồn kho của những người còn lại, lại còn phải ý vị phê phán loại nào đồ ăn vặt khó ăn nhất.
(*) Tình trường thất ý sòng bạc đắc ý: Cậu thành ngữ tương tự như câu nói “Đen tình đỏ bạc” ở Việt Nam.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương