Ông Xã Ngốc Nghếch Của Em
Chương 23: Cô đơn
“ Vợ ơi, bạn của chồng mới vừa gọi điện thoại cho chồng, bây giờ người đó đang bị thương rất nặng. “
“ Vậy sao? Thật tệ quá! “
“ Vậy nên vợ cho chồng đi đến thăm bạn được không? “
“ Được chứ, anh cứ đi đi. “
“ Cảm ơn vợ. Chồng sẽ ra ngoài tính tiền luôn cho vợ. “
“ Vâng. “
Bạch Thiếu Huy nói rồi chạy đi tính tiền, sau đó thì đi đến chỗ của Tiêu Chiến.
- ------------------------
Sau khi Bạch Thiếu Huy đi thì Huyết Hồ Điệp như người mất hồn. Cô ngồi ăn mà chẳng thèm để ý gì đến xung quanh.
Mặc dù Hồ Điệp biết Thiếu Huy chỉ là đi thăm bạn thôi. Nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy thật cô đơn khi anh vừa rời đi.
Ngồi một mình ăn hết bấy nhiêu đó đồ ăn, cô đứng lên đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa thì có một chiếc xe Bugatti màu trắng và một người vệ sĩ mặc vest đen đang đứng bên cạnh xe - đây cũng là một trong những người trong bang của Bạch Thiếu Huy.
" Mời Huyết Hồ Điệp tiểu thư. "
Người đó cúi người, mở cửa xe ra cho cô bước vào.
" Hả? Gì vậy? "
Hồ Điệp khó hiểu nhìn anh ta.
" Đây là xe do thiếu gia chuẩn bị cho tiểu thư ạ. "
" Là Bạch Thiếu Huy chuẩn bị à? "
" Vâng. "
" Gửi lời cảm ơn của tôi đến anh ấy giúp tôi. "
" Vâng. "
Huyết Hồ Điệp nói rồi ngồi vào xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh, chạy trên đường.
" Tiểu thư muốn đi đâu trước khi về nhà không ạ? "
" Hửm? Ừm...có. "
" Vậy tiểu thư muốn đi đâu? "
" Đến quán Park Lounge. "
Đây là quán mà Huyết Hồ Điệp hay cùng Huyết Cẩn Y - em gái cô, thường hay đi. Từ đó đến giờ, cô chỉ đi với Cẩn Y đến quán này, chưa lần nào Hồ Điệp đến đây một mình cả. Nên bây giờ chỉ đến một mình có chút cô đơn.
Khoảng mười phút sau thì đến nơi, trước khi leo xuống cô hỏi anh vệ sĩ.
" Anh có muốn vào không? "
" Không cần đâu tiểu thư. Tiểu thư cứ vào trong đi, tôi sẽ ở đây chờ. "
" Vậy thì đành vậy. "
Huyết Hồ Điệp mở cửa xuống xe, cô đi vào quán. Và đến thẳng quầy để gọi món.
" Xin chào quý khách! Quý khách muốn mua gì? "
" Cho tôi một ly cà phê và một ly Chocolate Chip Cream. "
" Vâng. Xin hỏi quý khách muốn cà phê lạnh hay nóng? "
" Lạnh. "
" Vâng. Xin quý khách chờ một lát. "
Hồ Điệp ngồi ghế chờ khoảng mười lăm phút thì cũng có người mang ra hai ly nước uống cho cô mang về.
" Của quý khách đây ạ. Xin cảm ơn quý khách. "
Cô cầm lấy hai ly nước đó rồi đứng lên đi ra ngoài.
Ở bên ngoài, trong lúc Huyết Hồ Điệp ngồi chờ để lấy nước thì anh vệ sĩ đang báo cáo lại tình hình cho Bạch Thiếu Huy biết.
" Thưa lão đại, Huyết Hồ Điệp tiểu thư bây giờ đang ở quán Park Lounge. "
" Vậy à? "
" À, tiểu thư còn gửi lời cảm ơn tới lão đại về việc đã chuẩn bị xe cho tiểu thư. "
" Trời ạ, sao cô ấy khách sáo thế? "
" Sau khi tôi đi thì khoảng bao lâu thì cô ấy ra ngoài? "
" Mười lăm phút ạ. "
" Cô ấy có biểu hiện gì không? "
" Theo tôi thì cô ấy trông có vẻ không vui lắm. "
" Vậy à?... "
" Khi nào về thì an toàn thì báo về lại cho tôi. À còn nữa, hãy hỏi hay nói chuyện gì đó với cô ấy để cô ấy đỡ buồn chán. "
" Vâng. Ah! Huyết tiểu thư đã ra rồi, tôi xin phép cúp máy. "
" Ừm. "
Vừa cúp máy thì cũng là lúc Hồ Điệp đến xe. Cô mở cửa bước vào xe, đưa ly cà phê cho anh vệ sĩ.
" Của anh đây. "
" Vâng? "
Anh ấy có chút khó hiểu, nhìn ly cà phê trên tay cô.
" Cà phê của anh. "
" Không cần đâu thưa tiểu thư. Sao tôi dám nhận đồ do tiểu thư mua chứ. "
" Anh cứ nhận đi. Xem như đây là lời cảm ơn cho việc anh đưa tôi về nhà. "
" Vì không biết anh thích cái gì nên tôi chỉ biết mua cà phê cho anh. Nếu anh không thích thì không cần uống đâu. "
" Nhưng việc này... "
" Cầm nhanh nào. Tôi bắt đầu mỏi tay rồi đấy. "
" A...vâng, cảm ơn tiểu thư. "
" Anh không cần phải cảm ơn đâu. "
" Tiểu thư có muốn đi đâu không? Hay về nhà ạ? "
" Ừm...anh biết có nơi nào có khung cảnh đẹp không? "
" Tôi biết có một nơi. Nhưng từ đây đến đó khá là xa, phải mất bốn mươi phút để đi đến đó. "
" Không sao, anh cứ đến đó đi. Tôi muốn ngắm cảnh một chút. "
" Vâng. "
Chiếc xe từ từ lăn bánh rồi chạy vun vút trên đường. Huyết Hồ Điệp đang ngồi uống ly nước của mình thì chợt nhớ ra một chuyện.
" Anh có số điện thoại của Thiếu Huy không? "
Cô chồm người lên nói với anh.
" Thưa có. "
" Anh cho tôi số điện thoại của anh ấy nhé. "
" Vâng. Khi nào đến nơi tôi sẽ đưa số của thiếu gia cho tiểu thư. "
" Cảm ơn anh. "
Lái được thêm bốn mươi phút thì đến nơi.
" Đến rồi thưa tiểu thư. "
" Ừm. "
Anh vệ sĩ nhanh chóng bước xuống xe, mở cửa cho cô leo xuống.
Hồ Điệp leo xuống, nhìn khung cảnh tuyệt đẹp trước mắt. Bầu trời xanh biếc không một gợn mây.
Ánh mặt trời toả sáng, trải dài trên đôi vai gầy của cô cùng với bãi cỏ xanh mướt.
" Cảnh đẹp quá! "
Huyết Hồ Điệp đưa mắt nhìn lướt xung quanh.
" Hi vọng tiểu thư thích. "
" Tôi thích chứ. "
Anh vệ sĩ đứng phía sau nhìn bóng lưng của Hồ Điệp. Trông bóng lưng ấy thật cô đơn.
Sau một khoảng thời gian ngắn tiếp xúc với Hồ Điệp. Thì ấn tượng đầu tiên của anh đối với cô là tươi tắn, cô có một vẻ đẹp thuần khiết như ánh ban mai lan toả khắp muôn nơi. Làm sáng bừng cả không gian hạnh phúc mỗi khi cô xuất hiện.
“ Vậy sao? Thật tệ quá! “
“ Vậy nên vợ cho chồng đi đến thăm bạn được không? “
“ Được chứ, anh cứ đi đi. “
“ Cảm ơn vợ. Chồng sẽ ra ngoài tính tiền luôn cho vợ. “
“ Vâng. “
Bạch Thiếu Huy nói rồi chạy đi tính tiền, sau đó thì đi đến chỗ của Tiêu Chiến.
- ------------------------
Sau khi Bạch Thiếu Huy đi thì Huyết Hồ Điệp như người mất hồn. Cô ngồi ăn mà chẳng thèm để ý gì đến xung quanh.
Mặc dù Hồ Điệp biết Thiếu Huy chỉ là đi thăm bạn thôi. Nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy thật cô đơn khi anh vừa rời đi.
Ngồi một mình ăn hết bấy nhiêu đó đồ ăn, cô đứng lên đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa thì có một chiếc xe Bugatti màu trắng và một người vệ sĩ mặc vest đen đang đứng bên cạnh xe - đây cũng là một trong những người trong bang của Bạch Thiếu Huy.
" Mời Huyết Hồ Điệp tiểu thư. "
Người đó cúi người, mở cửa xe ra cho cô bước vào.
" Hả? Gì vậy? "
Hồ Điệp khó hiểu nhìn anh ta.
" Đây là xe do thiếu gia chuẩn bị cho tiểu thư ạ. "
" Là Bạch Thiếu Huy chuẩn bị à? "
" Vâng. "
" Gửi lời cảm ơn của tôi đến anh ấy giúp tôi. "
" Vâng. "
Huyết Hồ Điệp nói rồi ngồi vào xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh, chạy trên đường.
" Tiểu thư muốn đi đâu trước khi về nhà không ạ? "
" Hửm? Ừm...có. "
" Vậy tiểu thư muốn đi đâu? "
" Đến quán Park Lounge. "
Đây là quán mà Huyết Hồ Điệp hay cùng Huyết Cẩn Y - em gái cô, thường hay đi. Từ đó đến giờ, cô chỉ đi với Cẩn Y đến quán này, chưa lần nào Hồ Điệp đến đây một mình cả. Nên bây giờ chỉ đến một mình có chút cô đơn.
Khoảng mười phút sau thì đến nơi, trước khi leo xuống cô hỏi anh vệ sĩ.
" Anh có muốn vào không? "
" Không cần đâu tiểu thư. Tiểu thư cứ vào trong đi, tôi sẽ ở đây chờ. "
" Vậy thì đành vậy. "
Huyết Hồ Điệp mở cửa xuống xe, cô đi vào quán. Và đến thẳng quầy để gọi món.
" Xin chào quý khách! Quý khách muốn mua gì? "
" Cho tôi một ly cà phê và một ly Chocolate Chip Cream. "
" Vâng. Xin hỏi quý khách muốn cà phê lạnh hay nóng? "
" Lạnh. "
" Vâng. Xin quý khách chờ một lát. "
Hồ Điệp ngồi ghế chờ khoảng mười lăm phút thì cũng có người mang ra hai ly nước uống cho cô mang về.
" Của quý khách đây ạ. Xin cảm ơn quý khách. "
Cô cầm lấy hai ly nước đó rồi đứng lên đi ra ngoài.
Ở bên ngoài, trong lúc Huyết Hồ Điệp ngồi chờ để lấy nước thì anh vệ sĩ đang báo cáo lại tình hình cho Bạch Thiếu Huy biết.
" Thưa lão đại, Huyết Hồ Điệp tiểu thư bây giờ đang ở quán Park Lounge. "
" Vậy à? "
" À, tiểu thư còn gửi lời cảm ơn tới lão đại về việc đã chuẩn bị xe cho tiểu thư. "
" Trời ạ, sao cô ấy khách sáo thế? "
" Sau khi tôi đi thì khoảng bao lâu thì cô ấy ra ngoài? "
" Mười lăm phút ạ. "
" Cô ấy có biểu hiện gì không? "
" Theo tôi thì cô ấy trông có vẻ không vui lắm. "
" Vậy à?... "
" Khi nào về thì an toàn thì báo về lại cho tôi. À còn nữa, hãy hỏi hay nói chuyện gì đó với cô ấy để cô ấy đỡ buồn chán. "
" Vâng. Ah! Huyết tiểu thư đã ra rồi, tôi xin phép cúp máy. "
" Ừm. "
Vừa cúp máy thì cũng là lúc Hồ Điệp đến xe. Cô mở cửa bước vào xe, đưa ly cà phê cho anh vệ sĩ.
" Của anh đây. "
" Vâng? "
Anh ấy có chút khó hiểu, nhìn ly cà phê trên tay cô.
" Cà phê của anh. "
" Không cần đâu thưa tiểu thư. Sao tôi dám nhận đồ do tiểu thư mua chứ. "
" Anh cứ nhận đi. Xem như đây là lời cảm ơn cho việc anh đưa tôi về nhà. "
" Vì không biết anh thích cái gì nên tôi chỉ biết mua cà phê cho anh. Nếu anh không thích thì không cần uống đâu. "
" Nhưng việc này... "
" Cầm nhanh nào. Tôi bắt đầu mỏi tay rồi đấy. "
" A...vâng, cảm ơn tiểu thư. "
" Anh không cần phải cảm ơn đâu. "
" Tiểu thư có muốn đi đâu không? Hay về nhà ạ? "
" Ừm...anh biết có nơi nào có khung cảnh đẹp không? "
" Tôi biết có một nơi. Nhưng từ đây đến đó khá là xa, phải mất bốn mươi phút để đi đến đó. "
" Không sao, anh cứ đến đó đi. Tôi muốn ngắm cảnh một chút. "
" Vâng. "
Chiếc xe từ từ lăn bánh rồi chạy vun vút trên đường. Huyết Hồ Điệp đang ngồi uống ly nước của mình thì chợt nhớ ra một chuyện.
" Anh có số điện thoại của Thiếu Huy không? "
Cô chồm người lên nói với anh.
" Thưa có. "
" Anh cho tôi số điện thoại của anh ấy nhé. "
" Vâng. Khi nào đến nơi tôi sẽ đưa số của thiếu gia cho tiểu thư. "
" Cảm ơn anh. "
Lái được thêm bốn mươi phút thì đến nơi.
" Đến rồi thưa tiểu thư. "
" Ừm. "
Anh vệ sĩ nhanh chóng bước xuống xe, mở cửa cho cô leo xuống.
Hồ Điệp leo xuống, nhìn khung cảnh tuyệt đẹp trước mắt. Bầu trời xanh biếc không một gợn mây.
Ánh mặt trời toả sáng, trải dài trên đôi vai gầy của cô cùng với bãi cỏ xanh mướt.
" Cảnh đẹp quá! "
Huyết Hồ Điệp đưa mắt nhìn lướt xung quanh.
" Hi vọng tiểu thư thích. "
" Tôi thích chứ. "
Anh vệ sĩ đứng phía sau nhìn bóng lưng của Hồ Điệp. Trông bóng lưng ấy thật cô đơn.
Sau một khoảng thời gian ngắn tiếp xúc với Hồ Điệp. Thì ấn tượng đầu tiên của anh đối với cô là tươi tắn, cô có một vẻ đẹp thuần khiết như ánh ban mai lan toả khắp muôn nơi. Làm sáng bừng cả không gian hạnh phúc mỗi khi cô xuất hiện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương