Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt
Chương 367: Ngoại truyện 15
Hạ Thiên đưa tay đẩy, nhưng không đẩy ra, trong lòng buồn bã.Một đêm này, nhất định là thao thức cả đêm.Cô, anh, còn có cả anh ta...Tới rạng sáng, Hạ Thiên mới mơ màng ngủ, trong giấc mộng tim đập khác thường, nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, toàn thân nóng lên, mơ hồ ý thức được một giây kế tiếp cô sẽ chết, cảnh tượng trong đầu thay phiên nhau khiến cho cô không biết là ảo giác hay là mộng.Cô gái kia! Cô gái kia lại tới! Cô gái đã moi tim ra ở nghĩa trang cho cô nhìn!Lần này, nụ cười của cô ấy không dữ tợn, ngược lại rất điềm tĩnh, rất buồn bã, vô cùng... Đẹp, cô không thể không thừa nhận...Hơn nữa, kỳ quái chính là, cô ấy như cơn gió nhẹ, thổi vào trong lòng Hạ Thiên, nhịp tim điên cuồng lại vững vàng, trái tim cũng chìm vào vị trí cũ của nó.Hình như môi cô gái kia vẫn động, đang nói cái gì?Hạ Thiên tập trung yên lặng nghe, cuối cùng nghe được!Âm thanh như có như không: “Tốt! Rất tốt! Trả thủ! Tôi muốn trả thù!”“Ai? Cô rốt cuộc là ai?” Hạ Thiên d hoảng hốt, tỉnh lại từ trong mộng, cả người đổ mồ hôi lạnh, vẫn đắm chìm trong cảnh tượng nhịp tim rối loạn trong mơ đó.Là mơ! Hoàn toàn là mơ! Cô thở phào một hơi, không khỏi nhớ lại tình hình lúc ở nghĩa trang, nói như vậy, Thư Sính không lừa cô, lần gặp gỡ đó thật sự là một giấc mộng?Thở dốc, điện thoại di động truyền đến âm thanh báo có tin nhắn, cô mở ra xem, là Thư Sính gửi tới: Bảo bối, trời đã sáng, tỉnh chưa? Anh rất nhớ em, nhớ một đêm không ngủ, tất cả trong đầu đều là em.Hạ Thiên nhớ tới mộng tối qua, hay là gọi điện thoại lại cho anh.Điện thoại vừa thông, đầu bên kia đã truyền đến giọng nói thân thiết của Thư Sính, “Thiên Thiên, đã tỉnh rồi hả? Sorry, là anh đánh thức em sao?”“Không phải...” Hạ Thiên chần chừ một chút, “Anh Sính, thật ra tối hôm qua em ngủ không ngon giấc, em cảm thấy nhịp tim hơi khác thường.”“Cái gì? Anh lập tức tới đón em, đi bệnh viện kiểm tra!” Thư Sính lập tức cúp điện thoại.“Nhưng mà, em...” Hạ Thiên còn chưa kịp nói ra lời muốn nói.Hai mươi phút sau, Thư Sính xuất hiện ở nhà họ Hạ, Hạ Thiên thậm chí còn chưa rửa mặt xong, đã bị Thư Sính ôm lấy đi xuống lầu, ôm lên xe, đi thẳng đến bệnh viện.“Bây giờ em đã tốt rồi!” Khi Thư Sính đặt cô lên xe, cô lầu bầu.“Em thì biết cái gì? Cô nhóc!” Thư Sính không để ý tới phản đối của cô, lái xe thẳng đến bệnh viện, hơn nữa không cho phép cô xuống xe, ôm cô vào phòng xét nghiệm.Kết quả kiểm tra tất cả bình thường, Thư Sính thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ đầu cô, ôm cô thật chặt trước ngực.“Em nói không có việc gì!” Cô ngửa mặt lên, oán trách anh chuyện bé xé ra to.Anh khẽ mỉm cười, véo nhẹ mặt cô, “Thiên Thiên, anh thật sự lo lắng! Anh sợ buổi tối em... Thiên Thiên, chúng ta sớm kết hôn một chút có được không? Như vậy anh có thể bảo vệ em bất kỳ lúc nào.”Anh muốn nói rừng, sợ buổi tối nào đó cô sẽ im hơi lặng tiếng rời khỏi nhân thế, dù sao phẫu thuật lớn như vậy, cô vẫn còn đang trong thời gian phục hồi, từ bao giờ đột nhiên xuất hiện phản ứng bài trừ, cũng chưa biết chừng.Ngày này cuối cùng đã tới sao? Hạ Thiên tự hỏi mình.Ngày này sớm muộn gì cũng tới! Gả cho anh, lúc này là sự thật không cách nào thay đổi...Điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, cô hơi cảm kích cú điện thoại đến đúng lúc.“Alo, xin chào, tôi là Hạ Thiên!” Cô tìm được cơ hội tránh thoát khỏi lồng ngực Thư Sính, vội vã nghe điện thoại.Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói khủng bố như sấm đánh: “Hạ Thiên! Ngày quay phim đầu tiên cô đã đến trễ! Có phải không muốn làm không?”Cô được trúng tuyển sao? Sao cô lại không biết? Nhanh như vậy đã được quay phim rồi sao? Cô yếu ớt hỏi lại một câu, “Xin hỏi anh là...”“Tôi là nhà sản xuất của điện ảnh Lôi thị, nửa giờ, không tới hủy bỏ tư cách!”Điện thoại nhanh chóng cắt đứt, Hạ Thiên không còn đường suy nghĩ, nhấc chân định chạy ra ngoài.“Thiên Thiên, đứng lại! Đi đâu?” Thư Sính đuổi theo túm được cánh tay cô.“À? Em đi đóng phim! Em được trúng tuyển!” Hạ Thiên gấp đến mức nhảy lên nhảy xuống, nhưng mà không thoát được bàn tay sắt của anh.“Không được! Anh từng nói, không thích em đi đóng phim!” Mặt Thư Sính đen như đít nồi.“Không được! Em thích! Em nhất định phải đi đóng phim!” Đây là lần đầu tiên Hạ Thiên cãi lại Thư Sính.Trong mắt Thư Sính hiện lên khác thường, lạnh lùng nói, “Nếu như, anh không đồng ý?”Nửa giờ! Hạ Thiên không lo được nhiều như vậy, thẳng thắn, lớn tiếng kêu lên, “Em không chịu! Em cứ muốn đi! Anh dựa vào cái gì mà quản lý em?”Dựa vào cái gì? Lòng Thư Sính bị nhói một cái, sắc mặt dần lạnh, tay cũng chậm rãi buông ra.Thế này Hạ Thiên mới ý thức được mình vừa nói gì, sao cô có thể nói như vậy với Thư Sính? “Xin lỗi... Anh Sính, nhưng mà em... Thật sự rất thích đóng phim...” Cô cúi đầu, như đứa bé phạm sai lầm.Thư Sính lần nữa thay sắc mặt ôn hòa, dịu dàng nói, “Được, chuyện Thiên Thiên thích, anh Sính sẽ không ngăn cản.”“Thật?” Hạ Thiên mừng rỡ như điên.“Thật! Chỉ có điều,” Thư Sính đến một bước ngoặt, “Thiên Thiên, gả cho anh đi, chúng ta kết hôn, để cho anh lúc nào cũng bảo vệ em, như vậy anh mới yên tâm để em đi làm chuyện khác, muốn làm gì thì làm cái đó, được không?”Hạ Thiên há to miệng hồi lâu không khép lại được, cuối cùng ngây ngốc gật đầu, “Được... Được...”“Ngoan!” Trong nháy mắt trong mắt Thư Sính như ánh mặt trời rực rỡ, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, “Anh đưa em đi!”Ngoài cửa lớn công ty điện ảnh Lôi thị, xe Thư Sính chạy thẳng đến chậm rãi dừng lại. Xe này cũng giống như tính cách của anh, chững chạc, không kiêu căng. Hạ Thiên từng oán trách xe của anh không đủ mới, thế nhưng anh chỉ cưng chiều cười, “Bảo bối, xe chỉ là công cụ thay đi bộ, không cần mua xe đắt tiền như vậy, nhưng mà, nếu như bảo bối thích, có thể tùy ý chọn, anh mua cho em một chiếc là được.”Lúc ấy Hạ Thiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc, Thư Sính là người đàn ông yêu mình nhất thế giới, bây giờ, cảm giác này hoàn toàn thay đổi.“Thiên Thiên, đang nghĩ gì? Xuống xe đi!” Thư Sính mở cửa xe giúp cô.“Ồ! Đến rồi?” Hạ Thiên cúi đầu xuống xe, đi qua bên cạnh Thư Sính, đi vào công ty.“Thiên Thiên!” Thư Sính cầm cổ tay cô.“Hả?” Đôi mắt mơ màng của Hạ Thiên mở thật to.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương