Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám
Chương 103: Lâm Đại Phúc đập mạnh vào chiếc xe phía sau, phát ra một tiếng “rằm” cực lớn!
Lực đập lớn đến nỗi thân xe bị lõm mắt một chỗ.
Mà Lâm Đại Phúc ngã xuống đắt, đau đến toàn thân chảy mồ hôi lạnh.
Tôn Hà Anh kêu lớn một tiếng.
“Đại Phúc! Đại Phúc ông có sao không?” Bà ta vội lao tới, vươn tay ra muốn đỡ ông ta dậy. Lâm Đại Phúc vội xua tay, “Đứng im đừng chạm vào tôi, đau, sắp gãy lưng mắt lc Tôn Hà Anh quay đầu tức giận nhìn Tiêu Lăng Dạ, “Thằng trai bao kia, vậy mà mày lại dám ra tay động thủ, bọn tao sẽ không tha cho mày đâu!”
Tiêu Lăng Dạ tức giận thật rồi!
Bao nhiêu năm nay hiếm có chuyện gì có thể khiến anh thật sự tức giận, những lời khó nghe hơn anh cũng từng nghe rồi, nhưng nghe thấy những câu chữ khó nghe kia của Lâm Đại Phúc lại là nói về Lâm Quán Quán, lửa giận của anh liền không thể kìm nén được!
“Đánh! Đánh cho nó chết đi! Đánh chết rồi thì cứ đổ hét lên người tao!” Lâm Đại Phúc căm giận hầm hừ, “Ông đây sống hơn nửa đời người rồi còn chưa có ai dám ra tay động thủ với ông đây. Đánh chết nó cho tao!”
Mấy tên cao to lực lưỡng lập tức vây xung quanh Tiêu Lăng Dạ.
So với mấy tên cơ bắp cao to vạm vỡ, tuy Tiêu Lăng Dạ cũng cao nhưng thân hình lại trông gầy ốm hơn nhiều.
Lâm Quán Quán sợ anh bị chịu thiệt liền vội nhảy xuống khỏi vali, rồi lao đến.
Thế nhưng……
Rất nhanh cô liền ngẩn người ra mà giương mắt éch lên nhìn.
Không đến 5 phút đồng hồ, anh đã đánh gục cả 5 tên cơ bắp lực lưỡng rồi.
Mấy tên cơ bắp ngã xuống đất, không dậy nỏi, liên tục kêu thảm.
Lâm Duyệt đang chuẩn bị đi tìm bảo vệ giúp, “……
Vãi……chưởng.
Lâm Quán Quán nhìn Tiêu Lăng Dạ đến sợi tóc cũng không bị rồi, kinh ngạc đến hồn vía lên mây!
VII Kỹ năng này rõ ràng là con nhà nòi mà!
Kỹ thuật đánh lộn mỗi một chiêu thức đều không cầu kỳ, động tác dứt khoát nhanh gọn, cứ đánh vào chỗ đau nhất trên người.
Cô thừa nhận ngay cả khi cô không bị thương, muốn đối phó được mắt tên cao to này cũng phải tốn rất nhiều sức lực.
Thật là không thể ngờ được, bản lĩnh của Tiêu Lăng Dạ lại tốt như vậy!
Lâm Quán Quán chậm hiểu hoan hô, “A a! Tiêu Lăng Dạ anh đẹp trai quá đi! Anh mà vào giới giải trí thì đám sao nam kia sao mà sống được!”
Cái biểu cảm và ngữ khí phóng đại đó đã chọc cho khuôn mặt Tiêu Lăng Dạ dịu đi máy phần.
Anh làm gì còn cái vẻ giống Tu La như vừa rồi, anh từ từ kéo ống tay áo xuống, bước chậm đến bên Lâm Quán Quán, lẫy áo khoác ở trên tay cô mặc vào.
“Tiêu Lăng Dạ, anh đẹp trai lắm đấy!”
“Ừm!”
Lâm Duyệt thở phào một hơi.
Lâm Đại Phúc và Tôn Hà Anh bên kia chết lặng rồi, mắt thấy Tiêu Lăng Dạ đã mặc xong áo rồi bước đến, hai người sợ đến nỗi hồn vía lên mây luôn rồi.
Nhất là Lâm Đại Phúc, ông ta nuốt nước bọt, “Mày, mày muốn làm gì? Tao, tao cảnh cáo mày, tao sóng ở cái Vân Thành này bao nhiêu năm nay không phải là công cốc đâu. Hai giới đen trắng tao đều quen biết hết, đừng tưởng là mày biết chút võ là giỏi lắm. Nếu mày dám làm gì tao thì tao chắc chắn sẽ khiến mày sau này không sống được yên ổn đâu.”
Chậc chậc!
Lâm Quán Quán cười khẩy.
Dám thở ra mấy câu đe dọa ở trước mặt Tiêu Lăng Dạ, cô vẫn là lần đầu tiên thấy. Không thể không nói……hật dangs khen cho sự can đảm này.
Tiêu Lăng Dạ từ trên cao nhìn xuống Lâm Đại Phúc, “Lâm Đại Phúc đúng không?”
“Đúng, đúng, đúng. Tao là Lâm Đại Phúc, tao mở xưởng đấy, nhà tao có xưởng quần áo tên là Phục sức Vi Vil Mày có biết Lâm Vi không? Tiểu hoa tuyến 1 trong giới giải trí, là con gái tao đấy. Mày dám làm gì tao thì con gái tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu.”
“Phục sức Vi Vi! Lâm Vi!” Tiêu Lăng Dạ gật đầu, “Tôi ghi nhớ rồi!”
Dáng vẻ này, ngữ khí này……
Sao nó không giống như là bị dọa mà lại giống như là muốn trả thù vậy?
Lâm Đại Phúc run rầy.
“Mày, mày muốn thế nào? Tao, tao nói cho mày biết, néu mày dám làm gì tao thì tao báo cảnh sát, cảnh sát sẽ không tha cho mày đâu.”
Tôn Hà Anh cũng sợ run người, lo sợ Tiêu Lăng Dạ sẽ đánh bà ta và và Lâm Đại Phúc như đánh 5 tên cơ bắp kia.
Bà ta lùi sau mấy bước, “Mày, mày mày mày đừng qua đây! Chồng tao nói đúng, nều mày dám làm gì bọn tao thì bọn tao sẽ báo cảnh sát.”
Tiêu Lăng Dạ khinh bỉ nhìn hai bọn họ.
Loại người tiểu nhân này, nếu là bình thường thì anh cũng chẳng thèm để ý đến đâu.
Nhưng Lâm Đại Phúc lại là bố của Lâm Quán Quán!
Một người đàn ông xấu người xấu nét, tính tình thô bỉ như vậy mà lại có thể sinh ra được hai chị em Lâm Quán Quán và Lâm Duyệt.
Đúng thật là kỳ tích!
“Tiêu Lăng Dạ, đừng có phí lời với bọn họ nữa, chúng ta đi thôi!”
“ÙmP’ Trước Tiêu Lăng Dạ quay đi, anh còn híp mắt liếc hai người kia một cái. Ánh mắt anh giống như một mũi tên sắc nhọn làm bằng băng, xuyên thấu lòng người.
Lâm Đại Phúc bị dọa cả người run rẩy, ông ta lại quan sát Tiêu Lăng Dạ lại từ đầu, càng quan sát thì càng sợ hãi.
Người đàn ông này bất kể là khí thế hay là khí chất đều không giống người có xuất thân bình thường, Lâm Đại Phúc đánh trồng trong ngực.
Chắc không phải là một tên giàu có chứ?
Vừa rồi Lâm Quán Quán gọi nó là gì nhỉ?
Tiêu Lăng Dạ?
Lâm Đại Phúc tự nhiên lại cảm thấy cái tên này nghe quen quen, nhưng mà nghĩ mãi không ra ở Vân Thành rốt cuộc có doanh nhân nào tên như vậy.
Thấy Tiêu Lăng Dạ xách vali định đưa Lâm Quán Quán và Lâm Duyệt đi, trong lòng ông ta rất sợ hãi, sợ rằng anh thật sự là người có tiền có quyền, càng sợ anh sẽ báo thù mình vì Lâm Quán Quán, vội vàng kêu lên sau lưng anh.
“Này! Mày đừng có bị Lâm Quán Quán lừa đấy. Nó không có thuần khiết như vẻ ngoài đâu, mày có biết quá khứ của nó không?”
Lưng Lâm Quán Quán đột nhiên cứng đờ.
Lâm Duyệt càng không ngờ rằng Lâm Đại Phúc sẽ nói những lời này, cô không thể nhịn được nữa, xoay người lao đến rồi tung ra những cú đấm và đá vào người Lâm Đại Phúc.
“Tên điên! Ông đúng là một tên điên! Lâm Đại Phúc, tôi và Quán Quán rốt cuộc có phải là con gái ruột của ông không? Sao ông lại có thể nhẫn tâm với chúng tôi như vậy chứ! Cả cuộc đời tôi đã bị ông hủy hoại triệt để rồi, bây giờ.
ông còn muốn hủy hoại cả Quán Quán nữa sao? Tôi tuyệt đối không cho phép ông làm vậy!”
Không cần phải nói, ông ta chắc chắn là muốn nói chuyện Quán Quán chưa cưới mà đã đẻ con cho Tiêu Lăng Dạ biết!
Sao cô có thể cho phép chứ!
Thời gian trước nằm viện máy ngày, cô thấy Tiêu Lăng Dạ quan tâm chăm sóc Quán Quán hét mực tỉ mỉ.
Mấy năm qua Quán Quán sống ở nước ngoài đã đủ vất vả rồi, bây giờ khó khăn lắm mới gặp được một người sẵn sàng đối xử tốt với nó mà nó lại không bài xích người ta.
Nếu Tiêu Lăng Dạ biết quá khứ của Quán Quán thì……anh còn đối xử tốt với Quán Quán mà không có chút khúc mắc nào không?
Là đàn ông, e rằng không thể làm được chuyện này mà không hề để ý chút nào nhỉ……Cho dù thế nào cô cũng không thể để Lâm Đại Phúc hủy hoại hạnh phúc của Quán Quán được.
“Con súc sinh này, đến bố của mày mà mày cũng dám đánh!”
“Đánh chết ông, tôi đánh chết ông!” Hai mắt Lâm Duyệt đỏ hoe, lao tới như điên, “Ông căn bản không xứng làm cha của tôi và Quán Quán! Trên đời không có người cha nào nhẫn tâm như ông cả!”
“Ah — Con súc sinh này mày mau cút ra cho ông!”
Lâm Duyệt không buông tay ra, cô gào lên với Lâm Quán Quán mà chẳng quay đầu lại, “Quán Quán, em mau đưa Tiêu Lăng Dạ rời khỏi đây trước đi.”
Lâm Quán Quán không nhúc nhích.
Cô nghĩ……Nếu Lâm Đại Phúc đã nói rồi, thì cứ nói đi, vừa hay cũng có thể khiến Tiêu Lăng Dạ……hết hy vọng.
Cô nhắm mắt đứng yên tại chỗ, đợi Lâm Đại Phúc vạch ra vết sẹo đẫm máu của mình.
Thế nhưng……
Bàn tay bỗng ấm.
Bị bàn tay to lớn của anh giữ chặt.
Tiêu Lăng Dạ xoay người, mặt không biểu cảm nhìn Lâm Đại Phúc.
“Tôi không để ý quá khứ của cô ấy, dẫu cho trước đây cô ấy có là gái tiếp khách, tội phạm giết người, tôi cũng không để ý. Tôi chỉ muốn có được cô ấy của hiện tại và tương lai!”
Mà Lâm Đại Phúc ngã xuống đắt, đau đến toàn thân chảy mồ hôi lạnh.
Tôn Hà Anh kêu lớn một tiếng.
“Đại Phúc! Đại Phúc ông có sao không?” Bà ta vội lao tới, vươn tay ra muốn đỡ ông ta dậy. Lâm Đại Phúc vội xua tay, “Đứng im đừng chạm vào tôi, đau, sắp gãy lưng mắt lc Tôn Hà Anh quay đầu tức giận nhìn Tiêu Lăng Dạ, “Thằng trai bao kia, vậy mà mày lại dám ra tay động thủ, bọn tao sẽ không tha cho mày đâu!”
Tiêu Lăng Dạ tức giận thật rồi!
Bao nhiêu năm nay hiếm có chuyện gì có thể khiến anh thật sự tức giận, những lời khó nghe hơn anh cũng từng nghe rồi, nhưng nghe thấy những câu chữ khó nghe kia của Lâm Đại Phúc lại là nói về Lâm Quán Quán, lửa giận của anh liền không thể kìm nén được!
“Đánh! Đánh cho nó chết đi! Đánh chết rồi thì cứ đổ hét lên người tao!” Lâm Đại Phúc căm giận hầm hừ, “Ông đây sống hơn nửa đời người rồi còn chưa có ai dám ra tay động thủ với ông đây. Đánh chết nó cho tao!”
Mấy tên cao to lực lưỡng lập tức vây xung quanh Tiêu Lăng Dạ.
So với mấy tên cơ bắp cao to vạm vỡ, tuy Tiêu Lăng Dạ cũng cao nhưng thân hình lại trông gầy ốm hơn nhiều.
Lâm Quán Quán sợ anh bị chịu thiệt liền vội nhảy xuống khỏi vali, rồi lao đến.
Thế nhưng……
Rất nhanh cô liền ngẩn người ra mà giương mắt éch lên nhìn.
Không đến 5 phút đồng hồ, anh đã đánh gục cả 5 tên cơ bắp lực lưỡng rồi.
Mấy tên cơ bắp ngã xuống đất, không dậy nỏi, liên tục kêu thảm.
Lâm Duyệt đang chuẩn bị đi tìm bảo vệ giúp, “……
Vãi……chưởng.
Lâm Quán Quán nhìn Tiêu Lăng Dạ đến sợi tóc cũng không bị rồi, kinh ngạc đến hồn vía lên mây!
VII Kỹ năng này rõ ràng là con nhà nòi mà!
Kỹ thuật đánh lộn mỗi một chiêu thức đều không cầu kỳ, động tác dứt khoát nhanh gọn, cứ đánh vào chỗ đau nhất trên người.
Cô thừa nhận ngay cả khi cô không bị thương, muốn đối phó được mắt tên cao to này cũng phải tốn rất nhiều sức lực.
Thật là không thể ngờ được, bản lĩnh của Tiêu Lăng Dạ lại tốt như vậy!
Lâm Quán Quán chậm hiểu hoan hô, “A a! Tiêu Lăng Dạ anh đẹp trai quá đi! Anh mà vào giới giải trí thì đám sao nam kia sao mà sống được!”
Cái biểu cảm và ngữ khí phóng đại đó đã chọc cho khuôn mặt Tiêu Lăng Dạ dịu đi máy phần.
Anh làm gì còn cái vẻ giống Tu La như vừa rồi, anh từ từ kéo ống tay áo xuống, bước chậm đến bên Lâm Quán Quán, lẫy áo khoác ở trên tay cô mặc vào.
“Tiêu Lăng Dạ, anh đẹp trai lắm đấy!”
“Ừm!”
Lâm Duyệt thở phào một hơi.
Lâm Đại Phúc và Tôn Hà Anh bên kia chết lặng rồi, mắt thấy Tiêu Lăng Dạ đã mặc xong áo rồi bước đến, hai người sợ đến nỗi hồn vía lên mây luôn rồi.
Nhất là Lâm Đại Phúc, ông ta nuốt nước bọt, “Mày, mày muốn làm gì? Tao, tao cảnh cáo mày, tao sóng ở cái Vân Thành này bao nhiêu năm nay không phải là công cốc đâu. Hai giới đen trắng tao đều quen biết hết, đừng tưởng là mày biết chút võ là giỏi lắm. Nếu mày dám làm gì tao thì tao chắc chắn sẽ khiến mày sau này không sống được yên ổn đâu.”
Chậc chậc!
Lâm Quán Quán cười khẩy.
Dám thở ra mấy câu đe dọa ở trước mặt Tiêu Lăng Dạ, cô vẫn là lần đầu tiên thấy. Không thể không nói……hật dangs khen cho sự can đảm này.
Tiêu Lăng Dạ từ trên cao nhìn xuống Lâm Đại Phúc, “Lâm Đại Phúc đúng không?”
“Đúng, đúng, đúng. Tao là Lâm Đại Phúc, tao mở xưởng đấy, nhà tao có xưởng quần áo tên là Phục sức Vi Vil Mày có biết Lâm Vi không? Tiểu hoa tuyến 1 trong giới giải trí, là con gái tao đấy. Mày dám làm gì tao thì con gái tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu.”
“Phục sức Vi Vi! Lâm Vi!” Tiêu Lăng Dạ gật đầu, “Tôi ghi nhớ rồi!”
Dáng vẻ này, ngữ khí này……
Sao nó không giống như là bị dọa mà lại giống như là muốn trả thù vậy?
Lâm Đại Phúc run rầy.
“Mày, mày muốn thế nào? Tao, tao nói cho mày biết, néu mày dám làm gì tao thì tao báo cảnh sát, cảnh sát sẽ không tha cho mày đâu.”
Tôn Hà Anh cũng sợ run người, lo sợ Tiêu Lăng Dạ sẽ đánh bà ta và và Lâm Đại Phúc như đánh 5 tên cơ bắp kia.
Bà ta lùi sau mấy bước, “Mày, mày mày mày đừng qua đây! Chồng tao nói đúng, nều mày dám làm gì bọn tao thì bọn tao sẽ báo cảnh sát.”
Tiêu Lăng Dạ khinh bỉ nhìn hai bọn họ.
Loại người tiểu nhân này, nếu là bình thường thì anh cũng chẳng thèm để ý đến đâu.
Nhưng Lâm Đại Phúc lại là bố của Lâm Quán Quán!
Một người đàn ông xấu người xấu nét, tính tình thô bỉ như vậy mà lại có thể sinh ra được hai chị em Lâm Quán Quán và Lâm Duyệt.
Đúng thật là kỳ tích!
“Tiêu Lăng Dạ, đừng có phí lời với bọn họ nữa, chúng ta đi thôi!”
“ÙmP’ Trước Tiêu Lăng Dạ quay đi, anh còn híp mắt liếc hai người kia một cái. Ánh mắt anh giống như một mũi tên sắc nhọn làm bằng băng, xuyên thấu lòng người.
Lâm Đại Phúc bị dọa cả người run rẩy, ông ta lại quan sát Tiêu Lăng Dạ lại từ đầu, càng quan sát thì càng sợ hãi.
Người đàn ông này bất kể là khí thế hay là khí chất đều không giống người có xuất thân bình thường, Lâm Đại Phúc đánh trồng trong ngực.
Chắc không phải là một tên giàu có chứ?
Vừa rồi Lâm Quán Quán gọi nó là gì nhỉ?
Tiêu Lăng Dạ?
Lâm Đại Phúc tự nhiên lại cảm thấy cái tên này nghe quen quen, nhưng mà nghĩ mãi không ra ở Vân Thành rốt cuộc có doanh nhân nào tên như vậy.
Thấy Tiêu Lăng Dạ xách vali định đưa Lâm Quán Quán và Lâm Duyệt đi, trong lòng ông ta rất sợ hãi, sợ rằng anh thật sự là người có tiền có quyền, càng sợ anh sẽ báo thù mình vì Lâm Quán Quán, vội vàng kêu lên sau lưng anh.
“Này! Mày đừng có bị Lâm Quán Quán lừa đấy. Nó không có thuần khiết như vẻ ngoài đâu, mày có biết quá khứ của nó không?”
Lưng Lâm Quán Quán đột nhiên cứng đờ.
Lâm Duyệt càng không ngờ rằng Lâm Đại Phúc sẽ nói những lời này, cô không thể nhịn được nữa, xoay người lao đến rồi tung ra những cú đấm và đá vào người Lâm Đại Phúc.
“Tên điên! Ông đúng là một tên điên! Lâm Đại Phúc, tôi và Quán Quán rốt cuộc có phải là con gái ruột của ông không? Sao ông lại có thể nhẫn tâm với chúng tôi như vậy chứ! Cả cuộc đời tôi đã bị ông hủy hoại triệt để rồi, bây giờ.
ông còn muốn hủy hoại cả Quán Quán nữa sao? Tôi tuyệt đối không cho phép ông làm vậy!”
Không cần phải nói, ông ta chắc chắn là muốn nói chuyện Quán Quán chưa cưới mà đã đẻ con cho Tiêu Lăng Dạ biết!
Sao cô có thể cho phép chứ!
Thời gian trước nằm viện máy ngày, cô thấy Tiêu Lăng Dạ quan tâm chăm sóc Quán Quán hét mực tỉ mỉ.
Mấy năm qua Quán Quán sống ở nước ngoài đã đủ vất vả rồi, bây giờ khó khăn lắm mới gặp được một người sẵn sàng đối xử tốt với nó mà nó lại không bài xích người ta.
Nếu Tiêu Lăng Dạ biết quá khứ của Quán Quán thì……anh còn đối xử tốt với Quán Quán mà không có chút khúc mắc nào không?
Là đàn ông, e rằng không thể làm được chuyện này mà không hề để ý chút nào nhỉ……Cho dù thế nào cô cũng không thể để Lâm Đại Phúc hủy hoại hạnh phúc của Quán Quán được.
“Con súc sinh này, đến bố của mày mà mày cũng dám đánh!”
“Đánh chết ông, tôi đánh chết ông!” Hai mắt Lâm Duyệt đỏ hoe, lao tới như điên, “Ông căn bản không xứng làm cha của tôi và Quán Quán! Trên đời không có người cha nào nhẫn tâm như ông cả!”
“Ah — Con súc sinh này mày mau cút ra cho ông!”
Lâm Duyệt không buông tay ra, cô gào lên với Lâm Quán Quán mà chẳng quay đầu lại, “Quán Quán, em mau đưa Tiêu Lăng Dạ rời khỏi đây trước đi.”
Lâm Quán Quán không nhúc nhích.
Cô nghĩ……Nếu Lâm Đại Phúc đã nói rồi, thì cứ nói đi, vừa hay cũng có thể khiến Tiêu Lăng Dạ……hết hy vọng.
Cô nhắm mắt đứng yên tại chỗ, đợi Lâm Đại Phúc vạch ra vết sẹo đẫm máu của mình.
Thế nhưng……
Bàn tay bỗng ấm.
Bị bàn tay to lớn của anh giữ chặt.
Tiêu Lăng Dạ xoay người, mặt không biểu cảm nhìn Lâm Đại Phúc.
“Tôi không để ý quá khứ của cô ấy, dẫu cho trước đây cô ấy có là gái tiếp khách, tội phạm giết người, tôi cũng không để ý. Tôi chỉ muốn có được cô ấy của hiện tại và tương lai!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương