Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám
Chương 26: Uy hiếp
Sở Khiêm và Lãnh Quân Lâm đứng cạnh nhau, nhìn biểu hiện của Lâm Vi và Lâm Quán Quán, Sở Khiêm sờ sờ cằm của mình.
“Thú vị, thật sự thú vị! Lâm Vi thực sự bị áp chế, hơn nữa còn không thể phản kháng lại, cô gái Lâm Quán Quán này thật sự thú vị.”
Chơi áp lự!
c Chơi áp lực có nghĩa là khi diễn viên diễn bộ phim của đối thủ, diễn viên có năng lực diễn xuất rất mạnh, vô cùng đặc sắc còn một diễn viên khác thì năng lực diễn xuất không mạnh, hoặc thiếu độ mềm dẻo, làm cho vai diễn của mình bị mò nhạt, không gây được ấn tượng với khán giả.
Rõ ràng Lâm Vi là nữ chính nên không thiếu độ mềm dẻo mà là vì năng lực diễn xuất kém nên đã bị Lâm Quán Quán áp chế.
Đáng sợ hơn là.
Lâm Quán Quán không những áp chế về năng lực diễn xuất của Lâm Vi mà ngay cả ánh mắt và khí chất của cô ấy cũng áp chế Lâm Vi, khiến cô ấy cảm thấy hứng thú và không ngừng lại trò chơi của mình.
Sở Khiêm lẫm bẩm, dáng vẻ như được xem trò vui, “Lâm Quán Quán chắc là có thù gì đó với Lâm Vi rồi, chèn ép cô ấy nhiều như vậy….Tổ quay phim hôm nay có tin bát quái, có hứng thú không?”
Lãnh Quân Lâm lạnh nhạt nhìn Sở Khiêm.
T Sở Khiêm không những là một diễn viên thực lực mà trong tay anh còn nắm 2% cổ phần của công ty truyền thông Hoa Hạ, đừng nghĩ 2% là nhỏ, với thu nhập hàng năm của truyền thông Hoa Hạ, 2% này đủ cho Sở Khiêm không cần làm gì mà vẫn có thể sống phú quý cả đời.
Đều là cổ đông, quan hệ giữa Sở Khiêm và Lãnh Quân Lâm cũng không tồi, anh ấy biết Lãnh Quân Lâm là con người có gương mặt lạnh lùng nên cũng không để ý, cười một cái, “Nói cho cậu biết cũng không sao! Hôm nay có một nữ diễn viên chính sau khi trang điểm một lúc thì mặt đỏ bừng lên, mụn cũng mọc đầy mắt, đạo diễn Lý bảo người kiểm tra đồ trang điểm thì phát hiện đồ trang điểm có người cho đồ gì đó vào, mà đồ trang điểm đó vốn dĩ dùng để trang điểm cho Lâm Quán Quán….Đạo diễn Lý đã dìm chuyện này xuống…”
Lãnh Quân Lâm không hề có hứng thú với mắy tin bát quái kiểu này.
Ánh mắt sâu xa của Lãnh Quân Lâm nhìn về phía Lâm Quán Quán cách đó không xa rồi bắt đầu rời đi.
“Ây, cậu đi rồi sao?” Sở Khiêm đuổi theo, “Đợi mình với, hôm nay nghỉ rồi, chúng ta cùng nhau đi uống rượu đi.”
“Không đi!”
“Sao lại không đi, con hỗ cái nhà cậu không cho đi hả?”
Nhắc đến Lâm Song Song, gương mặt Sở Khiêm lạnh lùng tỏ vẻ chán ghét, “Đừng có nhắc đến cô ấy với mình.”
“Không phải chứ, hai người lại cãi nhau hay sao?”
Sở Khiêm đuổi theo Lãnh Quân Lâm, dần dần rời đi.
Sáu giờ chiều buổi ghi hình kết thúc, Lâm Quán Quán đi vào phòng thay đồ khá nhiều người, mọi người đang nói chuyện rôm rả, sau khi nhìn thấy Lâm Quán Quán đi vào thì im bặt, dùng ánh mắt kì lạ nhìn Lâm Quán Quán.
Lâm Quán Quán hình như không nhận ra ánh mắt khác thường của mọi người, cô ấy khiêm nhường chào hỏi từng người một, mọi người nhìn thấy vậy cũng mỉm cười lại với cô.
Lâm Quán Quán đột nhiên hiểu rõ.
Hôm nay cô cũng coi như là đắc tội với Lâm Vi, Lâm Vi là người cũ, cô lại là người mới, những người này đương nhiên sẽ giữ khoảng cách với cô.
Cô cũng không để ý nhiều, thay quần áo xong liền rời khỏi phòng thay đồ.
“Chị Lâm, chị Vi của chúng em tìm chị có chút chuyện.”
Cô vừa bước ra ngoài thì Tiểu Sảnh đứng ở một góc đi tới, cô ấy cúi đầu nói nhỏ: “Mời chị Lâm đi theo em.”
Ò.
Đột nhiên lại cảm thấy không tức giận nữa.
Lâm Quán Quán nhếch miệng lên, nhanh chóng đi theo bước chân của Sảnh.
Từ ngày biết nữ chính của “Uyễn phi truyện” là Lâm Vi cô liền biết những ngày thánh đối mặt với Lâm Vi càng nhiều hơn, nếu đã không thể trồn thì đường hoàng đối diện, đúng lúc….Lâm Vi có lời muốn nói với cô, cô cũng có lời muốn nói với Lâm Vi.
Chiếc xe Nanny của Lâm Vi dừng ngay ở đoàn quay phim.
Lâm Quá Quán đi theo Tiểu Sảnh đến cạnh chiếc xe, Tiểu Sảnh mở cửa xe ra, Lâm Quán Quán không do dự bước lên xe.
Trong xe, Lâm Vi vẫn chưa thay quần áo đóng phim lúc nãy, cô ta ngồi dựa vào ghế dưỡng thần, nghe thấy động tĩnh liền mạnh mẽ mở mắt ra, khi nhìn thấy Lâm Quán Quán thì ánh mắt tràn đầy căm hận.
Lâm Quán Quán mỉm cười nhẹ nhàng.
Chỉ có những lúc không có ai thì Lâm Vi mới hiện ra vẻ mặt thật của mình.
Cô ngồi xuống và không muốn phí lời với Lâm Vi, vì vậy nói: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Lâm Vi nhìn chằm chằm Lâm Quán Quán.
Ba năm trước, Lâm Quán Quán không biết trang điểm, tính cũng rất hiền lành nên dễ bị bắt nạt, nhưng ba năm sau, cô dường như biến thành người khác.
Lâm Vi không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không thừa nhận, ba năm sau, Lâm Quán Quán thật sự xinh đẹp.
Một chiếc váy đỏ liền thân, đây là kiểu đơn giản nhất nhưng khi Lâm Quán Quán mặc lên người thì lại giếng như một nhãn hàng cao cấp, phần eo được thắt nhỏ lại. Mái tóc dài xoăn được xõa ngang vai, quyến rũ mê người, đôi chân dài trắng nõn khó có thể làm người khác rời mắt được…điều khó bỏ qua nhất chính là khí chất của cô.
Khóe miệng của cô nở nụ cười, sống lưng thẳng tắp, tự tin và nho nhã.
Lâm Vi không kiềm chế được nắm chặt tay lại.
Rốt cục là có chuyện gì xảy ra mà khiến cho Lâm Quán Quán thay đổi nhanh chóng như vậy chỉ trong ba năm ngắn ngủi.
Trong lòng Lâm Ví tràn đầy sự căm hận.
“Lâm Quán Quán, mạng của chị thật lớn.”
“Đó là đương nhiên.” Lâm Quán Quán nhướng mắt lên, nhìn thẳng vào mắt của Lâm Vi, lạnh lùng nói, “Còn chưa trả thù được mấy người, còn chưa báo thù được cho mẹ tôi, sao tôi lại chết được chứ.”
“Lâm Quán Quán, chị đấu không lại tôi đâu.”
“Ò, nếu như tôi đấu không lại với cô, tôi không nguy hiểm gì đối với cô thì tại sao cô lại phải cảnh cáo tôi nhiều như vậy?”
“Ba năm không gặp, miệng lưỡi của chị cũng lớn hơn rồi.”
“Quá khen rồi.”
Lâm Vi giống như bị người khác bóp chặt tim lại, cô ta cả thấy khó thở và không muốn lảm nhảm với Lâm Quán Quán nữa nên nói, “Chị, rút khỏi đoàn làm phim.”
Lâm Quán Quán ngoáy ngoáy lỗ tai, bày ra dáng vẻ chưa nghe rõ, “Cái gì?”
“Tôi bảo chị rút khỏi đoàn làm phim!” Lâm Vi cười lạnh, “Lâm Quán Quán, chị đừng tưởng rằng có chút bản lĩnh là có thể đối đầu được với tôi, nói cho chị biết, chị vẫn còn quá non nớt! Chị tưởng rằng sống trong giới giải trí dễ dàng lắm sao? Đừng có làm trò hề nữa! Chỉ cần tôi công bố chuyện ba năm trước của chị thì con đường diễn xuất của chị nhát định sẽ bị chặn lại.”
“Ừm!” Lâm Quán Quán gật đầu, “Có đạo lý.”
Lâm Vi cắn răng.
Phản ứng này không giống trong trí tưởng tượng của cô ta, trong trí tưởng tượng của cô ta, Lâm Quán Quán sẽ hoảng loạn và quỳ xuống đất cầu xin cô ta đừng công bố ra chuyện ba năm trước.
Lâm Vi đứng dậy, nói một cách đầy tự tin: ‘Lâm Quán Quán!
Tôi không hề nói đùa với chị, hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng, ngày mai, chậm nhất là ngày mai. Nếu như chị không rút khỏi đoàn làm phim “Uyễn phi truyện” thì tôi sẽ công bố chuyện chị năm 19 tuổi tìm Ngưu Lang ăn chơi trán táng, năm 20 tuổi sinh ra đứa con của Ngưu Lang.”
Lâm Vi đứng cạnh Lâm Quán Quán, cười lạnh lùng và nói: “Chị nói xem, đến lúc đó có phải chị sẽ bị người khác đuổi đánh như một con chuột trên phố hay không?”
“Thú vị, thật sự thú vị! Lâm Vi thực sự bị áp chế, hơn nữa còn không thể phản kháng lại, cô gái Lâm Quán Quán này thật sự thú vị.”
Chơi áp lự!
c Chơi áp lực có nghĩa là khi diễn viên diễn bộ phim của đối thủ, diễn viên có năng lực diễn xuất rất mạnh, vô cùng đặc sắc còn một diễn viên khác thì năng lực diễn xuất không mạnh, hoặc thiếu độ mềm dẻo, làm cho vai diễn của mình bị mò nhạt, không gây được ấn tượng với khán giả.
Rõ ràng Lâm Vi là nữ chính nên không thiếu độ mềm dẻo mà là vì năng lực diễn xuất kém nên đã bị Lâm Quán Quán áp chế.
Đáng sợ hơn là.
Lâm Quán Quán không những áp chế về năng lực diễn xuất của Lâm Vi mà ngay cả ánh mắt và khí chất của cô ấy cũng áp chế Lâm Vi, khiến cô ấy cảm thấy hứng thú và không ngừng lại trò chơi của mình.
Sở Khiêm lẫm bẩm, dáng vẻ như được xem trò vui, “Lâm Quán Quán chắc là có thù gì đó với Lâm Vi rồi, chèn ép cô ấy nhiều như vậy….Tổ quay phim hôm nay có tin bát quái, có hứng thú không?”
Lãnh Quân Lâm lạnh nhạt nhìn Sở Khiêm.
T Sở Khiêm không những là một diễn viên thực lực mà trong tay anh còn nắm 2% cổ phần của công ty truyền thông Hoa Hạ, đừng nghĩ 2% là nhỏ, với thu nhập hàng năm của truyền thông Hoa Hạ, 2% này đủ cho Sở Khiêm không cần làm gì mà vẫn có thể sống phú quý cả đời.
Đều là cổ đông, quan hệ giữa Sở Khiêm và Lãnh Quân Lâm cũng không tồi, anh ấy biết Lãnh Quân Lâm là con người có gương mặt lạnh lùng nên cũng không để ý, cười một cái, “Nói cho cậu biết cũng không sao! Hôm nay có một nữ diễn viên chính sau khi trang điểm một lúc thì mặt đỏ bừng lên, mụn cũng mọc đầy mắt, đạo diễn Lý bảo người kiểm tra đồ trang điểm thì phát hiện đồ trang điểm có người cho đồ gì đó vào, mà đồ trang điểm đó vốn dĩ dùng để trang điểm cho Lâm Quán Quán….Đạo diễn Lý đã dìm chuyện này xuống…”
Lãnh Quân Lâm không hề có hứng thú với mắy tin bát quái kiểu này.
Ánh mắt sâu xa của Lãnh Quân Lâm nhìn về phía Lâm Quán Quán cách đó không xa rồi bắt đầu rời đi.
“Ây, cậu đi rồi sao?” Sở Khiêm đuổi theo, “Đợi mình với, hôm nay nghỉ rồi, chúng ta cùng nhau đi uống rượu đi.”
“Không đi!”
“Sao lại không đi, con hỗ cái nhà cậu không cho đi hả?”
Nhắc đến Lâm Song Song, gương mặt Sở Khiêm lạnh lùng tỏ vẻ chán ghét, “Đừng có nhắc đến cô ấy với mình.”
“Không phải chứ, hai người lại cãi nhau hay sao?”
Sở Khiêm đuổi theo Lãnh Quân Lâm, dần dần rời đi.
Sáu giờ chiều buổi ghi hình kết thúc, Lâm Quán Quán đi vào phòng thay đồ khá nhiều người, mọi người đang nói chuyện rôm rả, sau khi nhìn thấy Lâm Quán Quán đi vào thì im bặt, dùng ánh mắt kì lạ nhìn Lâm Quán Quán.
Lâm Quán Quán hình như không nhận ra ánh mắt khác thường của mọi người, cô ấy khiêm nhường chào hỏi từng người một, mọi người nhìn thấy vậy cũng mỉm cười lại với cô.
Lâm Quán Quán đột nhiên hiểu rõ.
Hôm nay cô cũng coi như là đắc tội với Lâm Vi, Lâm Vi là người cũ, cô lại là người mới, những người này đương nhiên sẽ giữ khoảng cách với cô.
Cô cũng không để ý nhiều, thay quần áo xong liền rời khỏi phòng thay đồ.
“Chị Lâm, chị Vi của chúng em tìm chị có chút chuyện.”
Cô vừa bước ra ngoài thì Tiểu Sảnh đứng ở một góc đi tới, cô ấy cúi đầu nói nhỏ: “Mời chị Lâm đi theo em.”
Ò.
Đột nhiên lại cảm thấy không tức giận nữa.
Lâm Quán Quán nhếch miệng lên, nhanh chóng đi theo bước chân của Sảnh.
Từ ngày biết nữ chính của “Uyễn phi truyện” là Lâm Vi cô liền biết những ngày thánh đối mặt với Lâm Vi càng nhiều hơn, nếu đã không thể trồn thì đường hoàng đối diện, đúng lúc….Lâm Vi có lời muốn nói với cô, cô cũng có lời muốn nói với Lâm Vi.
Chiếc xe Nanny của Lâm Vi dừng ngay ở đoàn quay phim.
Lâm Quá Quán đi theo Tiểu Sảnh đến cạnh chiếc xe, Tiểu Sảnh mở cửa xe ra, Lâm Quán Quán không do dự bước lên xe.
Trong xe, Lâm Vi vẫn chưa thay quần áo đóng phim lúc nãy, cô ta ngồi dựa vào ghế dưỡng thần, nghe thấy động tĩnh liền mạnh mẽ mở mắt ra, khi nhìn thấy Lâm Quán Quán thì ánh mắt tràn đầy căm hận.
Lâm Quán Quán mỉm cười nhẹ nhàng.
Chỉ có những lúc không có ai thì Lâm Vi mới hiện ra vẻ mặt thật của mình.
Cô ngồi xuống và không muốn phí lời với Lâm Vi, vì vậy nói: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Lâm Vi nhìn chằm chằm Lâm Quán Quán.
Ba năm trước, Lâm Quán Quán không biết trang điểm, tính cũng rất hiền lành nên dễ bị bắt nạt, nhưng ba năm sau, cô dường như biến thành người khác.
Lâm Vi không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không thừa nhận, ba năm sau, Lâm Quán Quán thật sự xinh đẹp.
Một chiếc váy đỏ liền thân, đây là kiểu đơn giản nhất nhưng khi Lâm Quán Quán mặc lên người thì lại giếng như một nhãn hàng cao cấp, phần eo được thắt nhỏ lại. Mái tóc dài xoăn được xõa ngang vai, quyến rũ mê người, đôi chân dài trắng nõn khó có thể làm người khác rời mắt được…điều khó bỏ qua nhất chính là khí chất của cô.
Khóe miệng của cô nở nụ cười, sống lưng thẳng tắp, tự tin và nho nhã.
Lâm Vi không kiềm chế được nắm chặt tay lại.
Rốt cục là có chuyện gì xảy ra mà khiến cho Lâm Quán Quán thay đổi nhanh chóng như vậy chỉ trong ba năm ngắn ngủi.
Trong lòng Lâm Ví tràn đầy sự căm hận.
“Lâm Quán Quán, mạng của chị thật lớn.”
“Đó là đương nhiên.” Lâm Quán Quán nhướng mắt lên, nhìn thẳng vào mắt của Lâm Vi, lạnh lùng nói, “Còn chưa trả thù được mấy người, còn chưa báo thù được cho mẹ tôi, sao tôi lại chết được chứ.”
“Lâm Quán Quán, chị đấu không lại tôi đâu.”
“Ò, nếu như tôi đấu không lại với cô, tôi không nguy hiểm gì đối với cô thì tại sao cô lại phải cảnh cáo tôi nhiều như vậy?”
“Ba năm không gặp, miệng lưỡi của chị cũng lớn hơn rồi.”
“Quá khen rồi.”
Lâm Vi giống như bị người khác bóp chặt tim lại, cô ta cả thấy khó thở và không muốn lảm nhảm với Lâm Quán Quán nữa nên nói, “Chị, rút khỏi đoàn làm phim.”
Lâm Quán Quán ngoáy ngoáy lỗ tai, bày ra dáng vẻ chưa nghe rõ, “Cái gì?”
“Tôi bảo chị rút khỏi đoàn làm phim!” Lâm Vi cười lạnh, “Lâm Quán Quán, chị đừng tưởng rằng có chút bản lĩnh là có thể đối đầu được với tôi, nói cho chị biết, chị vẫn còn quá non nớt! Chị tưởng rằng sống trong giới giải trí dễ dàng lắm sao? Đừng có làm trò hề nữa! Chỉ cần tôi công bố chuyện ba năm trước của chị thì con đường diễn xuất của chị nhát định sẽ bị chặn lại.”
“Ừm!” Lâm Quán Quán gật đầu, “Có đạo lý.”
Lâm Vi cắn răng.
Phản ứng này không giống trong trí tưởng tượng của cô ta, trong trí tưởng tượng của cô ta, Lâm Quán Quán sẽ hoảng loạn và quỳ xuống đất cầu xin cô ta đừng công bố ra chuyện ba năm trước.
Lâm Vi đứng dậy, nói một cách đầy tự tin: ‘Lâm Quán Quán!
Tôi không hề nói đùa với chị, hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng, ngày mai, chậm nhất là ngày mai. Nếu như chị không rút khỏi đoàn làm phim “Uyễn phi truyện” thì tôi sẽ công bố chuyện chị năm 19 tuổi tìm Ngưu Lang ăn chơi trán táng, năm 20 tuổi sinh ra đứa con của Ngưu Lang.”
Lâm Vi đứng cạnh Lâm Quán Quán, cười lạnh lùng và nói: “Chị nói xem, đến lúc đó có phải chị sẽ bị người khác đuổi đánh như một con chuột trên phố hay không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương