Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám
Chương 38: Có muốn biết bố ruột của con là ai không?
“Đợi đãi”
Nhìn thấy Tiêu Diễn rời đi, Tiêu Lăng Dạ gọi anh ta lại.
“Anh.”
“Thôi bỏ đi!” Không biết Tiêu Lăng Dạ nghĩ đến cái gì, mặt anh trở nên ảm đạm, anh kéo rèm cửa vào, chặn ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, cả phòng tối đen, trong bóng tối, giọng của anh càng trở nên trầm mặc, “Không cần điều tra nữa.”
- AIP “Không cần điều tra nữa.”
Ai cũng có quá khứ mà không muốn người khác biết, không chỉ có Lâm Quán Quán mà ngay cả anh cũng có. Anh không nên lợi dụng ưu thế của mình để đi điều tra quá khứ của cô, như vậy là không tôn trọng cô ấy.
Tiêu Lăng Dạ day thái dương, “Không còn sớm nữa, em đi nghỉ đi.”
“Anh, anh thật sự không sao chứ?”
Tiêu Diễn có chút lo lắng, anh cậu là một người kiên định cao ngạo trong lòng cậu, rất ít khi cậu nhìn thấy anh không dứt khoát như vậy.
Tiêu Diễn suy nghĩ một lúc rồi nói, “Hay là chúng ta điều tra một chút, biết được quá khứ của chị ấy thì sẽ dễ dàng hơn.”
“Không cần đâu.”
“Anh…”
“Thời gian vẫn còn rất nhiều, nếu như cô ấy không tin anh, vậy thì dùng thời gian để chứng minh đi.”
*G”
Trong đêm.
Lâm Quán Quán và Lâm Duệ đi lên phòng ngủ trên tầng hai.
Phòng ngủ rất rộng, cũng được trang trí theo phong cách Địa Trung Hải.
Tường xanh lam nhạt, rèm cửa xanh lam đậm, chiếc giường lớn màu trắng, trên đầu giường treo vài bức tranh sơn dầu, hai bên giường mỗi bên đặt một lọ hoa, hai góc phòng có hai chậu cây xanh, cả phòng trông vô cùng sinh động.
Đây là đêm đầu tiên ngủ ở chỗ mới, Lâm Quán Quán sợ Duệ Duệ sợ hãi nên đã bảo Duệ Duệ đến ngủ với cô. Cậu bé sau khi tắm xong thì leo lên giường, sau khi Lâm Quán Quán tắm xong đi vào phòng ngủ thì thấy cậu bé đang dựa vào đầu giường chơi rubik mà Tiêu Lăng Dạ tặng cho.
Ngón tay của cậu bé rất linh hoạt, cậu bé xáo trộn khối rubik lên rồi lại ghép lại như ban đầu.
“Vui không?” Lâm Quán Quán lau tóc và bước tới.
“Có ạ.” Duệ Duệ không ngắng đầu lên mà tiếp tục nghịch rubik, cậu bé thản nhiên nói, “Chú Tiêu Lăng Dạ rất chu đáo.”
Còn dám nói đỡ cho Tiêu Lăng Dạ.
Nhắc đến cái này Lâm Quán Quán lại thấy tức giận.
Lúc nãy sau khi ăn xong cô bị Tiêu Lăng Dạ chặn trong phòng ăn, Duệ Duệ với Tâm Can ở phòng khách chơi, cô không tin cậu bé không nghe thấy cô nói chuyện.
Kết quả…
Cậu bé hình như thật sự không nghe thấy gì.
Lâm Quán Quán ngồi xuống giường và cầm rubik lên nói với Duệ Duệ, “Một món đồ đã mua chuộc được con rồi sao?”
“Không phải đâu.” Cậu bé chu môi nói, “Con không phải là người dễ bị mua chuộc như vậy.”
“Vậy sao con còn nói hộ chú ấy.”
“Mommy, con thấy mẹ có thể suy nghĩ chú Tiêu.”
“Đừng nói bừa.”
“Con không nói bừa.” Lâm Duệ ngắng đầu lên, nghiêm túc nói, “Mommy, chúng ta ở nước M lâu như vậy, có rất nhiều người theo đuổi mommy nhưng mommy đều không đồng ý, con biết đó là vì con.”
“Duệ Duệ…”
“Mommy nghe con nói hết được không?” Duệ Duệ ngồi thẳng lên, cầm khăn giúp cô lau tóc, vừa lau vừa nói, “Mommy con xin lỗi, Duệ Duệ trước kia rất ích kỷ, trước đây bởi vì con chỉ có một mình mommy nên con không muốn mommy tìm bạn trai, Duệ Duệ hi vọng trong lòng mommy, Duệ Duệ luôn là người quan trọng nhát. Vì vậy lúc ở nước M, có rất nhiều gửi tin nhắn tỏ tình với mommy, con sợ mommy phát hiện nên đã xóa đi, còn nữa….trong nhà hay nhận được các món quà, những thứ đó đều bị con vứt hết vào thùng rác.”
*….Xin lỗi mommy, con không nên giấu mommy.”
Lâm Quán Quán cười nói, “Mommy nghĩ rằng con sẽ không nói mắy chuyện này với mommy.”
Lâm Duệ sững sờ, “Mommy biết hết sao?”
Cô cười cười, chớp mắt với cậu bé.
Lâm Duệ đỏ mặt, tránh ánh mắt của cô và tiếp tục lau tóc cho cô, “Dù gì lúc đó con cũng không thích người khác đến gần mommy.”
“Sao tự nhiên bây giờ lại thay đổi suy nghĩ vậy?”
“Bởi vì Tâm Can.”
“Ừm?”
Nét mặt Lâm Duệ trầm xuống, “Lời mà em ấy nói lần trước rất có đạo lý, con không thể ở bên cạnh mommy cả đời được.”
*Nói bừa.” Lâm Quán Quán chua xót, cô quay người lại ôm lấy Lâm Duệ, càng ôm cô lại càng thương cậu bé, Duệ Duệ của cô thật sự rất gầy, gầy đến nỗi cô có thể ôm trọn cậu bé trong tay.
“Con đừng nói mấy lời ngốc nghếch đó! Mommy đã ký hợp đồng với Hoa Hạ Media, sau này mommy sẽ diễn rất nhiều phim, mommy sẽ kiếm thật nhiều tiền rồi tìm một bác sĩ để chữa khỏi bệnh cho con.”
“Vâng!” Lâm Duệ cố gắng trở nên thoải mái, “Nhưng cho dù con khỏi bệnh rồi thì con cũng sẽ trưởng thành, sau này con sẽ đến trường học, sau đó trưởng thành rồi thì sẽ kết hôn, nếu như vợ của con không thích mommy thì đến lúc đó chúng ta sẽ phải xa nhau.”
Lâm Quán Quán dở khóc dở cười, cô nhéo mũi Lâm Duệ, “Tiểu tử, còn chưa đủ lông đủ cánh đã nghĩ đến chuyện cưới vợ, mommy nói cho con biết, cưới vợ rồi cũng không được phép quên mommy.”
“Hehe.” Lâm Duệ nghiêng đầu nói, “Sau này Duệ Duệ sẽ trở thành nam tử hán, sau đó sẽ có gia đình riêng của mình, nếu như mommy không tìm bạn trai, đến lúc đó mommy sẽ cô độc đến già.”
“Vậy thì đến lúc đó mommy sẽ tìm.”
“Đến lúc đó mommy đã thành bà lão rồi, trên mặt có nếp nhăn, tóc bạc trắng, răng rụng hét thì ai thích mommy nữa.”
Ki cm: Mặt Lâm Quán Quán đen lại.
“Trong sách không phải nói tuổi trẻ là tài nguyên vốn có hay sao? Mommy mới 23 tuổi, vẫn còn rất trẻ, nhân lúc này phải tìm một người đàn ông đối xử tốt với mommy, như vậy hai người sẽ cùng già đi, đến khi mẹ thành bà lão thì chú ấy cũng thành ông lão, có như vậy thì hai người mới không ghét bỏ đối phương.”
Lâm Quán Quán, “….”
“Trước kia con cứ nghĩ là mẹ với cha nuôi thích nhau, con nghĩ rằng hai người sẽ ở bên nhau, kết quả mommy nói với con là cha nuôi thích người khác rồi, sau đó con thấy mommy đối với cha nuôi không giống phụ nữ đối xử với đàn ông, vì vậy còn đành phải từ bỏ.”
Ôi ôi ôil Lời nói đầy tiếc nuối.
Khóe miệng Lâm Quán Quán giật giật, không khách khí giật lầy khăn từ tay cậu bé và tự lau tóc cho bản thân.
Lâm Duệ lại nói, “Mommy suy nghĩ đến chú Tiêu đi.”
Trong lòng Lâm Quán Quán cảm thấy chua xót, “Con mới gặp chú ấy vài lần mà đã thích chú ấy rồi sao?”
“Vâng, con cũng khá là thích.”
Lâm Quán Quán đứng lên, liền nghe thấy cậu bé nhàn nhã nói một câu, “Có điều, con vẫn thích mommy nhất.”
“Như vậy còn được.”
Hai mẹ con cười với nhau.
“Mommy, con chỉ hi vọng mommy không vì con mà từ chối chú Tiêu.”
Lâm Quán Quán im lặng.
Cô thừa nhận, cô từ chối Tiêu Lăng Dạ là vì Lâm Duệ, nhưng đây cũng không phải là lý do duy nhát.
Lâm Quán Quán nắm lấy tay của Lâm Duệ, đối diện với ánh mắt hoài nghi của cậu bé, hỏi một câu hỏi mà bấy lâu nay cô vẫn đè nén trong lòng.
“Duệ Duệ, con có muốn biết ba ruột của con là ai không?”
Nhìn thấy Tiêu Diễn rời đi, Tiêu Lăng Dạ gọi anh ta lại.
“Anh.”
“Thôi bỏ đi!” Không biết Tiêu Lăng Dạ nghĩ đến cái gì, mặt anh trở nên ảm đạm, anh kéo rèm cửa vào, chặn ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, cả phòng tối đen, trong bóng tối, giọng của anh càng trở nên trầm mặc, “Không cần điều tra nữa.”
- AIP “Không cần điều tra nữa.”
Ai cũng có quá khứ mà không muốn người khác biết, không chỉ có Lâm Quán Quán mà ngay cả anh cũng có. Anh không nên lợi dụng ưu thế của mình để đi điều tra quá khứ của cô, như vậy là không tôn trọng cô ấy.
Tiêu Lăng Dạ day thái dương, “Không còn sớm nữa, em đi nghỉ đi.”
“Anh, anh thật sự không sao chứ?”
Tiêu Diễn có chút lo lắng, anh cậu là một người kiên định cao ngạo trong lòng cậu, rất ít khi cậu nhìn thấy anh không dứt khoát như vậy.
Tiêu Diễn suy nghĩ một lúc rồi nói, “Hay là chúng ta điều tra một chút, biết được quá khứ của chị ấy thì sẽ dễ dàng hơn.”
“Không cần đâu.”
“Anh…”
“Thời gian vẫn còn rất nhiều, nếu như cô ấy không tin anh, vậy thì dùng thời gian để chứng minh đi.”
*G”
Trong đêm.
Lâm Quán Quán và Lâm Duệ đi lên phòng ngủ trên tầng hai.
Phòng ngủ rất rộng, cũng được trang trí theo phong cách Địa Trung Hải.
Tường xanh lam nhạt, rèm cửa xanh lam đậm, chiếc giường lớn màu trắng, trên đầu giường treo vài bức tranh sơn dầu, hai bên giường mỗi bên đặt một lọ hoa, hai góc phòng có hai chậu cây xanh, cả phòng trông vô cùng sinh động.
Đây là đêm đầu tiên ngủ ở chỗ mới, Lâm Quán Quán sợ Duệ Duệ sợ hãi nên đã bảo Duệ Duệ đến ngủ với cô. Cậu bé sau khi tắm xong thì leo lên giường, sau khi Lâm Quán Quán tắm xong đi vào phòng ngủ thì thấy cậu bé đang dựa vào đầu giường chơi rubik mà Tiêu Lăng Dạ tặng cho.
Ngón tay của cậu bé rất linh hoạt, cậu bé xáo trộn khối rubik lên rồi lại ghép lại như ban đầu.
“Vui không?” Lâm Quán Quán lau tóc và bước tới.
“Có ạ.” Duệ Duệ không ngắng đầu lên mà tiếp tục nghịch rubik, cậu bé thản nhiên nói, “Chú Tiêu Lăng Dạ rất chu đáo.”
Còn dám nói đỡ cho Tiêu Lăng Dạ.
Nhắc đến cái này Lâm Quán Quán lại thấy tức giận.
Lúc nãy sau khi ăn xong cô bị Tiêu Lăng Dạ chặn trong phòng ăn, Duệ Duệ với Tâm Can ở phòng khách chơi, cô không tin cậu bé không nghe thấy cô nói chuyện.
Kết quả…
Cậu bé hình như thật sự không nghe thấy gì.
Lâm Quán Quán ngồi xuống giường và cầm rubik lên nói với Duệ Duệ, “Một món đồ đã mua chuộc được con rồi sao?”
“Không phải đâu.” Cậu bé chu môi nói, “Con không phải là người dễ bị mua chuộc như vậy.”
“Vậy sao con còn nói hộ chú ấy.”
“Mommy, con thấy mẹ có thể suy nghĩ chú Tiêu.”
“Đừng nói bừa.”
“Con không nói bừa.” Lâm Duệ ngắng đầu lên, nghiêm túc nói, “Mommy, chúng ta ở nước M lâu như vậy, có rất nhiều người theo đuổi mommy nhưng mommy đều không đồng ý, con biết đó là vì con.”
“Duệ Duệ…”
“Mommy nghe con nói hết được không?” Duệ Duệ ngồi thẳng lên, cầm khăn giúp cô lau tóc, vừa lau vừa nói, “Mommy con xin lỗi, Duệ Duệ trước kia rất ích kỷ, trước đây bởi vì con chỉ có một mình mommy nên con không muốn mommy tìm bạn trai, Duệ Duệ hi vọng trong lòng mommy, Duệ Duệ luôn là người quan trọng nhát. Vì vậy lúc ở nước M, có rất nhiều gửi tin nhắn tỏ tình với mommy, con sợ mommy phát hiện nên đã xóa đi, còn nữa….trong nhà hay nhận được các món quà, những thứ đó đều bị con vứt hết vào thùng rác.”
*….Xin lỗi mommy, con không nên giấu mommy.”
Lâm Quán Quán cười nói, “Mommy nghĩ rằng con sẽ không nói mắy chuyện này với mommy.”
Lâm Duệ sững sờ, “Mommy biết hết sao?”
Cô cười cười, chớp mắt với cậu bé.
Lâm Duệ đỏ mặt, tránh ánh mắt của cô và tiếp tục lau tóc cho cô, “Dù gì lúc đó con cũng không thích người khác đến gần mommy.”
“Sao tự nhiên bây giờ lại thay đổi suy nghĩ vậy?”
“Bởi vì Tâm Can.”
“Ừm?”
Nét mặt Lâm Duệ trầm xuống, “Lời mà em ấy nói lần trước rất có đạo lý, con không thể ở bên cạnh mommy cả đời được.”
*Nói bừa.” Lâm Quán Quán chua xót, cô quay người lại ôm lấy Lâm Duệ, càng ôm cô lại càng thương cậu bé, Duệ Duệ của cô thật sự rất gầy, gầy đến nỗi cô có thể ôm trọn cậu bé trong tay.
“Con đừng nói mấy lời ngốc nghếch đó! Mommy đã ký hợp đồng với Hoa Hạ Media, sau này mommy sẽ diễn rất nhiều phim, mommy sẽ kiếm thật nhiều tiền rồi tìm một bác sĩ để chữa khỏi bệnh cho con.”
“Vâng!” Lâm Duệ cố gắng trở nên thoải mái, “Nhưng cho dù con khỏi bệnh rồi thì con cũng sẽ trưởng thành, sau này con sẽ đến trường học, sau đó trưởng thành rồi thì sẽ kết hôn, nếu như vợ của con không thích mommy thì đến lúc đó chúng ta sẽ phải xa nhau.”
Lâm Quán Quán dở khóc dở cười, cô nhéo mũi Lâm Duệ, “Tiểu tử, còn chưa đủ lông đủ cánh đã nghĩ đến chuyện cưới vợ, mommy nói cho con biết, cưới vợ rồi cũng không được phép quên mommy.”
“Hehe.” Lâm Duệ nghiêng đầu nói, “Sau này Duệ Duệ sẽ trở thành nam tử hán, sau đó sẽ có gia đình riêng của mình, nếu như mommy không tìm bạn trai, đến lúc đó mommy sẽ cô độc đến già.”
“Vậy thì đến lúc đó mommy sẽ tìm.”
“Đến lúc đó mommy đã thành bà lão rồi, trên mặt có nếp nhăn, tóc bạc trắng, răng rụng hét thì ai thích mommy nữa.”
Ki cm: Mặt Lâm Quán Quán đen lại.
“Trong sách không phải nói tuổi trẻ là tài nguyên vốn có hay sao? Mommy mới 23 tuổi, vẫn còn rất trẻ, nhân lúc này phải tìm một người đàn ông đối xử tốt với mommy, như vậy hai người sẽ cùng già đi, đến khi mẹ thành bà lão thì chú ấy cũng thành ông lão, có như vậy thì hai người mới không ghét bỏ đối phương.”
Lâm Quán Quán, “….”
“Trước kia con cứ nghĩ là mẹ với cha nuôi thích nhau, con nghĩ rằng hai người sẽ ở bên nhau, kết quả mommy nói với con là cha nuôi thích người khác rồi, sau đó con thấy mommy đối với cha nuôi không giống phụ nữ đối xử với đàn ông, vì vậy còn đành phải từ bỏ.”
Ôi ôi ôil Lời nói đầy tiếc nuối.
Khóe miệng Lâm Quán Quán giật giật, không khách khí giật lầy khăn từ tay cậu bé và tự lau tóc cho bản thân.
Lâm Duệ lại nói, “Mommy suy nghĩ đến chú Tiêu đi.”
Trong lòng Lâm Quán Quán cảm thấy chua xót, “Con mới gặp chú ấy vài lần mà đã thích chú ấy rồi sao?”
“Vâng, con cũng khá là thích.”
Lâm Quán Quán đứng lên, liền nghe thấy cậu bé nhàn nhã nói một câu, “Có điều, con vẫn thích mommy nhất.”
“Như vậy còn được.”
Hai mẹ con cười với nhau.
“Mommy, con chỉ hi vọng mommy không vì con mà từ chối chú Tiêu.”
Lâm Quán Quán im lặng.
Cô thừa nhận, cô từ chối Tiêu Lăng Dạ là vì Lâm Duệ, nhưng đây cũng không phải là lý do duy nhát.
Lâm Quán Quán nắm lấy tay của Lâm Duệ, đối diện với ánh mắt hoài nghi của cậu bé, hỏi một câu hỏi mà bấy lâu nay cô vẫn đè nén trong lòng.
“Duệ Duệ, con có muốn biết ba ruột của con là ai không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương