Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám
Chương 81: Một nhà bốn người
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc đi xuống lầu, Tiêu Lăng Dạ cứ đen mặt suốt.
“Khó khăn lắm mới được xuất viện, hay là chúng ta ra ngoài đi ăn đi.” Lâm Quán Quán đề nghị.
“Được đấy, được đấy. Tâm Can muốn đi ăn lẫu!”
Thế là, mọi người quyết định ra ngoài đi ăn lẩu.
biệt là có hai con người có tâm hồn ăn uống Tâm Can và Tiêu Diễn ở đây, hai người ăn như hỗổ đói, cứ như là ăn mỹ vị nhân gian vậy, khiến người ta nhìn cũng thấy thèm ăn.
Thế là, tất cả mọi người đều ăn uống no nê.
Lâm Quán Quán đề nghị, “Chúng ta xuống dưới đi dạo đi.”
Tiêu Lăng Dạ từ tốn chậm rãi lau khóe miệng, lấy thẻ ra thanh toán.
Quẹt thẻ xong, anh không cắt thẻ lại vào ví, mà lại nhét thẳng thẻ vào tay Lâm Quán Quán.
Lâm Quán Quán kinh ngạc.
“Tiêu Lăng Dạ…… % “Quần áo của Tâm Can đều là tôi mua cho con bé, nhưng con bé không thích lắm, nó rất thích phong cách ăn mặc của em, sau này em có thấy đồ gì phù hợp thì cứ mua cho con bé, mật khẩu là sinh nhật của Tâm Can.”
Cảm thấy những lời mình nói thật quá tự nhiên, giống mệnh lệnh quá, ngữ khí của Tiêu Lăng Dạ dịu hơn một chút, “Được không?”
Lúc đi xuống lầu, Tiêu Lăng Dạ cứ đen mặt suốt.
“Khó khăn lắm mới được xuất viện, hay là chúng ta ra ngoài đi ăn đi.” Lâm Quán Quán đề nghị.
“Được đấy, được đấy. Tâm Can muốn đi ăn lẫu!”
Thế là, mọi người quyết định ra ngoài đi ăn lẩu.
biệt là có hai con người có tâm hồn ăn uống Tâm Can và Tiêu Diễn ở đây, hai người ăn như hỗổ đói, cứ như là ăn mỹ vị nhân gian vậy, khiến người ta nhìn cũng thấy thèm ăn.
Thế là, tất cả mọi người đều ăn uống no nê.
Lâm Quán Quán đề nghị, “Chúng ta xuống dưới đi dạo đi.”
Tiêu Lăng Dạ từ tốn chậm rãi lau khóe miệng, lấy thẻ ra thanh toán.
Quẹt thẻ xong, anh không cắt thẻ lại vào ví, mà lại nhét thẳng thẻ vào tay Lâm Quán Quán.
Lâm Quán Quán kinh ngạc.
“Tiêu Lăng Dạ…… % “Quần áo của Tâm Can đều là tôi mua cho con bé, nhưng con bé không thích lắm, nó rất thích phong cách ăn mặc của em, sau này em có thấy đồ gì phù hợp thì cứ mua cho con bé, mật khẩu là sinh nhật của Tâm Can.”
Cảm thấy những lời mình nói thật quá tự nhiên, giống mệnh lệnh quá, ngữ khí của Tiêu Lăng Dạ dịu hơn một chút, “Được không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương