Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám
Chương 94: Nhân lúc quay phim thuận lợi
Lý Mưu lại bắt đầu quay cảnh tiếp theo.
Ninh Dịch kéo Bạch Ngưng Sương tránh khỏi đám đông, kéo nàng ra từ phủ Tướng quân, đến nơi vắng người hắn mới buông miệng nàng ra.
Bạch Ngưng Sương lại xông về phía phủ Tướng quân như: điên.
Ninh Dịch giữ chặt nàng.
“Buông tay ra!”
“Không!” Ninh Dịch ở trước mặt nàng luôn luôn là phận bị trêu ghẹo, nhưng lúc này sắc mặt hắn kiên định, nắm chặt cổ tay nàng, “Bây giờ nàng mà đi thì chỉ là nộp mạng thôi!”
“Cho dù có chết, ta cũng phải báo thù cho người thân của ta!
“Chỉ sợ cho dù nàng có chết, cũng không báo thù Đôi môi Bạch Ngưng Sương run rẩy, bỗng nhiên ngẳng đầu, “Ninh Dịch, cha ta không có mưu phản, ông ấy không CÓ. vi. > “Ta tin!”
Nước mắt của Bạch Ngưng Sương lại rơi xuống lã chã.
*Cảm ơn ngươi!” Dưới ống tay áo dài, Bạch Ngưng Sương siết chặt tay, nàng không nhìn Ninh Dịch nữa, trầm giọng nói, “Phụ thân ta đã qua đời, cái gọi là mệnh lệnh cha mẹ sắp đặt và lời mai mối, hôn ước chúng ta chỉ là hẹn ước đầu miệng, vẫn chưa có tam mai lục sính* nên chúng ta không tính là vị hôn phu thê**! Từ nay về sau, chúng ta không dính dáng gì đến nhau nữa! Ngươi đi đi!”
Tam mai lục sính*: nguyên văn =#7Xi$, theo lễ pháp truyền thống của Trung Quốc, nam nữ kết hôn cần phải có “Tam mai lục sính”, cũng được gọi là Tam thư lục lễ.
Vị hôn phu thê**: vị hôn phu và vị hôn thê, cũng được gọi là chồng chưa cưới và vợ chưa cưới.
Ninh dịch không nhúc nhích.
“Đi đi!” Bạch Ngưng Sương đẩy mạnh hắn một cái, “Mau đi đi! Ta vốn dĩ không thích ngươi, ngày nào cũng trêu chọc ngươi chỉ là cảm thấy thú vị mà thôi. Thực ra ta sớm đã chán ngươi rồi, chỉ là thấy ngươi là phu quân tương lai của ta, nễ mặt mới không nói với ngươi, bây giờ hôn ước giữa chúng ta cũng xóa bỏ rồi, ngươi mau cút đi!”
Ninh Dịch vẫn không nhúc nhích như cũ.
“Cút đi!”
Ninh Dịch chậm rãi bước đến trước mặt nàng, hắn nâng mặt nàng lên, lau đi nước mắt trên mặt nàng, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, “Là ai nói với ta rằng nếu chúng ta đã đính hôn rồi thì ta chính là người của người đó.”
*Đấy là ta nói vớ vần thôi.”
“Nhưng mà ta lại coi là thật rồi.”
Bạch Ngưng Sương ngơ ngắn, nàng ngước mắt lên nhìn hắn, lại thấy ý cười dịu dàng trên khuôn mặt Ninh Dịch, “Ngưng Sương, nếu ta đã là người của nàng rồi thì nàng đừng hòng bỏ lại ta.”
Ninh Dịch lắc lắc túi gầm trên eo mình, “Uyên ương nghịch nước, vốn là hai con uyên ương ở cạnh nhau, con uyên ương nàng làm sao mà chạy được.”
Bạch Ngưng Sương khóc nghẹn ngào.
Chuyển cảnh.
Bạch Ngưng Sương vung kiếm một cái đã giải quyết được đám truy binh. Nàng lau sạch vết máu trên mặt và trên kiếm rồi xoay người lên ngựa.
Ninh Dịch theo sát ngay phía sau.
“Đừng đi theo ta!” Trong máy ngày chạy trốn, y phục của Bạch Ngưng Sương dính đầy máu. Những vết máu đó có của nàng mà cũng có của đám truy binh. Sắc mặt nàng nhợt nhạt, vạt áo cũng bị cành cây móc rách, cả người lôi thôi lệch thếch kinh khủng.
Nhưng ánh mắt nàng lại rất sáng, giống như ánh lửa cuối cùng của ngọn nến đang bùng cháy, sáng ngời hớp hồn người!
Nàng chỉ kiếm vào Ninh Dịch, gương mặt vô cảm nói, “Một tên thư sinh như ngươi đi theo ta chỉ có gây thêm loạn cho.
ta! Cút về phủ Học sĩ của ngươi đi!”
Ninh Dịch lắc lắc đầu, dáng vẻ của hắn cũng vô cùng lôi thôi, y phục màu xanh rách rưới, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẻ mặt lại rất quật cường.
“Nàng không đuổi ta đi được đâu!”
“Tên điên! Ngươi còn đi theo ta nữa ta sẽ giết ngươi!”
Ninh Dịch nhắm mắt, “Giết đi!”
Bạch Ngưng Sương nghiền răng, “Ninh Dịch, ngươi điên thật rồi sao? Ta là con gái của phản tướng, bây giờ bị truy sát khắp nơi. Công tử của phủ Đại học sĩ ngươi không làm, lại đi theo ta liều mạng chân trời, ngươi không sợ liên lụy đến người thân ngươi sao?”
“Ta đã để lại sách và cắt đứt quan hệ với phủ Đại học sĩ rồi!”
Hốc mắt Bạch Ngưng Sương lập tức liền đỏ, “Ngươi, “Muốn sống thì cùng nhau sống, muốn chết thì cùng nhau chết!”
“Tên điên!”
Ninh Dịch cười dịu dàng với nàng, “Nếu nàng không cho.
ta đi theo, vậy ta đành lén đi theo thôi.”
Lén đi theo, để đám binh lính truy sát nàng gặp được, há chẳng phải là càng nguy hiểm hơn!
Bạch Ngưng Sương nghiền răng, nắm lấy cổ áo hắn, nâng hắn lên lưng ngựa. Ngồi trên lưng ngựa, Ninh Dịch lập tức lấy thuốc Kim Sang trong người mình ra, rắc lên vai bị thương của nàng rồi băng bó vết thương lại cho nàng.
Đám truy binh lại đuổi theo từ phía sau.
Đám truy binh cưỡi ngựa, trong tay cầm cung tên, hét lớn với hai người họ, “Đứng lại!”
Sống lưng Bạch Ngưng Sương cứng đờ, thúc ngựa chạy điên cuồng.
“Cha, cha, cha–”
Mũi tên bay sượt qua ngay bên cạnh.
Bạch Ngưng Sương sửng sốt, nắm lấy cánh tay. Ninh Dịch muôn kéo hăn đên trước thân mình, Ninh Dịch lại cô hệt sức giữ chặt cổ tay nàng.
“Ninh Dịch!”
“Việc bảo vệ người này nên để nam nhân làm!”
Mũi tên bay đến như mưa rơi.
Ninh Dịch ôm chặt lầy Bạch Ngưng Sương, không để cho người nàng lộ ra trước ánh mắt của đám truy binh, lại càng không để nàng xoay người lại.
“Ninh Dịch…… “
“Lo mà cưỡi ngựa của nàng đi!”
Ninh Dịch hét lớn, vô cùng khí thế!
Bạch Ngưng Sương ngây thơ tưởng rằng hắn không bị thương, thúc ngựa chạy điên cuồng.
Không biết là qua bao lâu, ngựa mệt không chạy nổi nữa, cuối cùng mới thoát khỏi đám truy binh.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một vách đá.
“Xuy Bạch Ngưng Sương ghìm cương ngựa lại, ngựa hí dài một tiếng, chân trước của ngựa giương lên, hai người ngã từ trên lưng ngựa xuống.
Bạch Ngưng Sương vòng tay ra sau ôm lấy Ninh Dịch lăn một vòng tại chỗ, gắng sức ổn định lại cơ thể.
Vậy mà tay lại sờ thấy vết máu nóng.
Nàng chợt ngắng đầu lên, khi nhìn thấy Ninh Dịch, Bạch Ngưng Sương bỗng mở to mắt.
Sau lưng hắn, hơn chục mũi tên dày đặc găm trên lưng, máu trào ra từ những miệng vết thương, nhuốm đỏ cả màu áo xanh……
Đoạn đường dài như vậy, hắn bị trúng nhiều tên như vậy.
mà cũng không kêu một tiếng.
Bạch Ngưng Sương ôm lây hăn, ánh mát sợ hãi, cả người phát run.
“Ninh Dịch, Ninh Dịch ngươi đừng dọa ta…… ” Cả người nàng run lên, “Thuốc! Có thuốc! Ta bôi thuốc cho ngươi, ngươi sẽ không sao đâu, ngươi nhất định sẽ không sao Ninh Dịch nắm chặt lấy bàn tay đang mò mẫm lung tung của nàng.
Trên bàn tay mảnh mai trắng nõn của nàng toàn là máu của hắn.
Hơi thở của hắn yếu ớt, ngất quãng nói, “Ta, ta xin lỗi……không thể cùng nàng bạc đầu, đến, đến già……”
Bạch Ngưng Sương ra sức lắc đầu, nước mắt đầy mặt.
“Ta sợ……Ninh Dịch, đừng bỏ ta lại, xin ngươi đừng bỏ ta lại.”
Hai mắt Ninh Dịch cũng đỏ hoe, hắn cố gắng nhắc tay lên, muốn chạm vào má nàng, nhưng cánh tay lại không thể nào nhắc lên được. Bạch Ngưng Sương vội vàng kéo lấy tay hắn đặt lên mặt mình, “Ninh Dịch…… 1a SƠ, La SỢ…… 7 Ninh Dịch nhìn nàng dịu dàng mà quyền luyến.
“Đừng bỏ ta lạ, xin ngươi, ta chỉ còn mỗi ngươi thôi.
“Nghe, nghe ta nói.” Ninh Dịch lấy ra một tắm bản đồ và mắy lọ thuốc Kim Sang từ trong người mình, “Đi, đi theo đường màu đỏ trên bản đồ, nơi đến là, nhà của một người bạn của ta…..ta, đã đưa thư nói, án rẻ ắ đồng ý với ta, sẽ chăm sóc cho nàng……
Bạch Ngưng Sương ra sức lắc đầu.
Ninh Dịch gắng sức đầy cô ra, “Đi đi!”
“Không!”
Bạch Ngưng Sương khóc đến run rẫy, nàng ôm chặt Ninh Dịch, chết cũng không chịu buông tay.
Cả người Ninh Dịch ướt đẫm máu, hắn dựa vào cánh tay cô, khóe miệng nhéch lên nở một nụ cười dịu dàng, ánh mắt lại dần dần mờ đi.
“Vẫn luôn, tận hưởng sự theo đuổi…… của nàng, chưa bao giờ nói với cô rằng…… Ngưng Sương, ta, ta yêu…….: Còn chưa nói hết câu, cuối cùng vẫn bát lực buông thõng cánh tay xuống.
“Ahhhh—”
Bạch Ngưng Sương ngẳng đầu lên, kêu lên một tiếng tuyệt vọng!
Ninh Dịch kéo Bạch Ngưng Sương tránh khỏi đám đông, kéo nàng ra từ phủ Tướng quân, đến nơi vắng người hắn mới buông miệng nàng ra.
Bạch Ngưng Sương lại xông về phía phủ Tướng quân như: điên.
Ninh Dịch giữ chặt nàng.
“Buông tay ra!”
“Không!” Ninh Dịch ở trước mặt nàng luôn luôn là phận bị trêu ghẹo, nhưng lúc này sắc mặt hắn kiên định, nắm chặt cổ tay nàng, “Bây giờ nàng mà đi thì chỉ là nộp mạng thôi!”
“Cho dù có chết, ta cũng phải báo thù cho người thân của ta!
“Chỉ sợ cho dù nàng có chết, cũng không báo thù Đôi môi Bạch Ngưng Sương run rẩy, bỗng nhiên ngẳng đầu, “Ninh Dịch, cha ta không có mưu phản, ông ấy không CÓ. vi. > “Ta tin!”
Nước mắt của Bạch Ngưng Sương lại rơi xuống lã chã.
*Cảm ơn ngươi!” Dưới ống tay áo dài, Bạch Ngưng Sương siết chặt tay, nàng không nhìn Ninh Dịch nữa, trầm giọng nói, “Phụ thân ta đã qua đời, cái gọi là mệnh lệnh cha mẹ sắp đặt và lời mai mối, hôn ước chúng ta chỉ là hẹn ước đầu miệng, vẫn chưa có tam mai lục sính* nên chúng ta không tính là vị hôn phu thê**! Từ nay về sau, chúng ta không dính dáng gì đến nhau nữa! Ngươi đi đi!”
Tam mai lục sính*: nguyên văn =#7Xi$, theo lễ pháp truyền thống của Trung Quốc, nam nữ kết hôn cần phải có “Tam mai lục sính”, cũng được gọi là Tam thư lục lễ.
Vị hôn phu thê**: vị hôn phu và vị hôn thê, cũng được gọi là chồng chưa cưới và vợ chưa cưới.
Ninh dịch không nhúc nhích.
“Đi đi!” Bạch Ngưng Sương đẩy mạnh hắn một cái, “Mau đi đi! Ta vốn dĩ không thích ngươi, ngày nào cũng trêu chọc ngươi chỉ là cảm thấy thú vị mà thôi. Thực ra ta sớm đã chán ngươi rồi, chỉ là thấy ngươi là phu quân tương lai của ta, nễ mặt mới không nói với ngươi, bây giờ hôn ước giữa chúng ta cũng xóa bỏ rồi, ngươi mau cút đi!”
Ninh Dịch vẫn không nhúc nhích như cũ.
“Cút đi!”
Ninh Dịch chậm rãi bước đến trước mặt nàng, hắn nâng mặt nàng lên, lau đi nước mắt trên mặt nàng, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, “Là ai nói với ta rằng nếu chúng ta đã đính hôn rồi thì ta chính là người của người đó.”
*Đấy là ta nói vớ vần thôi.”
“Nhưng mà ta lại coi là thật rồi.”
Bạch Ngưng Sương ngơ ngắn, nàng ngước mắt lên nhìn hắn, lại thấy ý cười dịu dàng trên khuôn mặt Ninh Dịch, “Ngưng Sương, nếu ta đã là người của nàng rồi thì nàng đừng hòng bỏ lại ta.”
Ninh Dịch lắc lắc túi gầm trên eo mình, “Uyên ương nghịch nước, vốn là hai con uyên ương ở cạnh nhau, con uyên ương nàng làm sao mà chạy được.”
Bạch Ngưng Sương khóc nghẹn ngào.
Chuyển cảnh.
Bạch Ngưng Sương vung kiếm một cái đã giải quyết được đám truy binh. Nàng lau sạch vết máu trên mặt và trên kiếm rồi xoay người lên ngựa.
Ninh Dịch theo sát ngay phía sau.
“Đừng đi theo ta!” Trong máy ngày chạy trốn, y phục của Bạch Ngưng Sương dính đầy máu. Những vết máu đó có của nàng mà cũng có của đám truy binh. Sắc mặt nàng nhợt nhạt, vạt áo cũng bị cành cây móc rách, cả người lôi thôi lệch thếch kinh khủng.
Nhưng ánh mắt nàng lại rất sáng, giống như ánh lửa cuối cùng của ngọn nến đang bùng cháy, sáng ngời hớp hồn người!
Nàng chỉ kiếm vào Ninh Dịch, gương mặt vô cảm nói, “Một tên thư sinh như ngươi đi theo ta chỉ có gây thêm loạn cho.
ta! Cút về phủ Học sĩ của ngươi đi!”
Ninh Dịch lắc lắc đầu, dáng vẻ của hắn cũng vô cùng lôi thôi, y phục màu xanh rách rưới, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẻ mặt lại rất quật cường.
“Nàng không đuổi ta đi được đâu!”
“Tên điên! Ngươi còn đi theo ta nữa ta sẽ giết ngươi!”
Ninh Dịch nhắm mắt, “Giết đi!”
Bạch Ngưng Sương nghiền răng, “Ninh Dịch, ngươi điên thật rồi sao? Ta là con gái của phản tướng, bây giờ bị truy sát khắp nơi. Công tử của phủ Đại học sĩ ngươi không làm, lại đi theo ta liều mạng chân trời, ngươi không sợ liên lụy đến người thân ngươi sao?”
“Ta đã để lại sách và cắt đứt quan hệ với phủ Đại học sĩ rồi!”
Hốc mắt Bạch Ngưng Sương lập tức liền đỏ, “Ngươi, “Muốn sống thì cùng nhau sống, muốn chết thì cùng nhau chết!”
“Tên điên!”
Ninh Dịch cười dịu dàng với nàng, “Nếu nàng không cho.
ta đi theo, vậy ta đành lén đi theo thôi.”
Lén đi theo, để đám binh lính truy sát nàng gặp được, há chẳng phải là càng nguy hiểm hơn!
Bạch Ngưng Sương nghiền răng, nắm lấy cổ áo hắn, nâng hắn lên lưng ngựa. Ngồi trên lưng ngựa, Ninh Dịch lập tức lấy thuốc Kim Sang trong người mình ra, rắc lên vai bị thương của nàng rồi băng bó vết thương lại cho nàng.
Đám truy binh lại đuổi theo từ phía sau.
Đám truy binh cưỡi ngựa, trong tay cầm cung tên, hét lớn với hai người họ, “Đứng lại!”
Sống lưng Bạch Ngưng Sương cứng đờ, thúc ngựa chạy điên cuồng.
“Cha, cha, cha–”
Mũi tên bay sượt qua ngay bên cạnh.
Bạch Ngưng Sương sửng sốt, nắm lấy cánh tay. Ninh Dịch muôn kéo hăn đên trước thân mình, Ninh Dịch lại cô hệt sức giữ chặt cổ tay nàng.
“Ninh Dịch!”
“Việc bảo vệ người này nên để nam nhân làm!”
Mũi tên bay đến như mưa rơi.
Ninh Dịch ôm chặt lầy Bạch Ngưng Sương, không để cho người nàng lộ ra trước ánh mắt của đám truy binh, lại càng không để nàng xoay người lại.
“Ninh Dịch…… “
“Lo mà cưỡi ngựa của nàng đi!”
Ninh Dịch hét lớn, vô cùng khí thế!
Bạch Ngưng Sương ngây thơ tưởng rằng hắn không bị thương, thúc ngựa chạy điên cuồng.
Không biết là qua bao lâu, ngựa mệt không chạy nổi nữa, cuối cùng mới thoát khỏi đám truy binh.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một vách đá.
“Xuy Bạch Ngưng Sương ghìm cương ngựa lại, ngựa hí dài một tiếng, chân trước của ngựa giương lên, hai người ngã từ trên lưng ngựa xuống.
Bạch Ngưng Sương vòng tay ra sau ôm lấy Ninh Dịch lăn một vòng tại chỗ, gắng sức ổn định lại cơ thể.
Vậy mà tay lại sờ thấy vết máu nóng.
Nàng chợt ngắng đầu lên, khi nhìn thấy Ninh Dịch, Bạch Ngưng Sương bỗng mở to mắt.
Sau lưng hắn, hơn chục mũi tên dày đặc găm trên lưng, máu trào ra từ những miệng vết thương, nhuốm đỏ cả màu áo xanh……
Đoạn đường dài như vậy, hắn bị trúng nhiều tên như vậy.
mà cũng không kêu một tiếng.
Bạch Ngưng Sương ôm lây hăn, ánh mát sợ hãi, cả người phát run.
“Ninh Dịch, Ninh Dịch ngươi đừng dọa ta…… ” Cả người nàng run lên, “Thuốc! Có thuốc! Ta bôi thuốc cho ngươi, ngươi sẽ không sao đâu, ngươi nhất định sẽ không sao Ninh Dịch nắm chặt lấy bàn tay đang mò mẫm lung tung của nàng.
Trên bàn tay mảnh mai trắng nõn của nàng toàn là máu của hắn.
Hơi thở của hắn yếu ớt, ngất quãng nói, “Ta, ta xin lỗi……không thể cùng nàng bạc đầu, đến, đến già……”
Bạch Ngưng Sương ra sức lắc đầu, nước mắt đầy mặt.
“Ta sợ……Ninh Dịch, đừng bỏ ta lại, xin ngươi đừng bỏ ta lại.”
Hai mắt Ninh Dịch cũng đỏ hoe, hắn cố gắng nhắc tay lên, muốn chạm vào má nàng, nhưng cánh tay lại không thể nào nhắc lên được. Bạch Ngưng Sương vội vàng kéo lấy tay hắn đặt lên mặt mình, “Ninh Dịch…… 1a SƠ, La SỢ…… 7 Ninh Dịch nhìn nàng dịu dàng mà quyền luyến.
“Đừng bỏ ta lạ, xin ngươi, ta chỉ còn mỗi ngươi thôi.
“Nghe, nghe ta nói.” Ninh Dịch lấy ra một tắm bản đồ và mắy lọ thuốc Kim Sang từ trong người mình, “Đi, đi theo đường màu đỏ trên bản đồ, nơi đến là, nhà của một người bạn của ta…..ta, đã đưa thư nói, án rẻ ắ đồng ý với ta, sẽ chăm sóc cho nàng……
Bạch Ngưng Sương ra sức lắc đầu.
Ninh Dịch gắng sức đầy cô ra, “Đi đi!”
“Không!”
Bạch Ngưng Sương khóc đến run rẫy, nàng ôm chặt Ninh Dịch, chết cũng không chịu buông tay.
Cả người Ninh Dịch ướt đẫm máu, hắn dựa vào cánh tay cô, khóe miệng nhéch lên nở một nụ cười dịu dàng, ánh mắt lại dần dần mờ đi.
“Vẫn luôn, tận hưởng sự theo đuổi…… của nàng, chưa bao giờ nói với cô rằng…… Ngưng Sương, ta, ta yêu…….: Còn chưa nói hết câu, cuối cùng vẫn bát lực buông thõng cánh tay xuống.
“Ahhhh—”
Bạch Ngưng Sương ngẳng đầu lên, kêu lên một tiếng tuyệt vọng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương