Phàm Ngốc Tu Tiên
Chương 23: Trong phòng bếp!
Trương lão đầu võ nhè nhẹ lên mu bàn tay Lâm Phàm, "Ngươi ăn từ từ thôi, không là nghẹn đấy."
"Ừm”" Lâm Phàm thả chậm tốc độ, nhưng cơm trong đĩa vẫn bị hắn vét tới sạch sẽ.
Đinh Diệp nãy giờ vẫn luôn đứng ở bên người Lâm Phàm nhìn hắn, trông thấy tốc độ Lâm Phàm ăn cơm thì đã sớm trợn tròn mắt giống như gặp quỷ. Nàng không thể tin được lại có người sẽ đói khát tới như thế.
Dù rằng nàng đã làm việc tại bệnh viện tâm thần lâu như vậy, có kinh nghiệm phong phú, nhưng từ trước tới nay cũng chưa từng gặp qua cảnh tượng tương tự.
"Ta vẫn còn đói."
Lâm Phàm lại đưa cái đĩa sạch sẽ tới trước mặt Đinh Diệp, cười híp mắt nói.
Đinh Diệp ngây người trả lời: "Ngươi đã ăn hai phần rồi mà”
"Ừ” Lâm Phàm nhu thuận gật đầu, ý tứ rất rõ ràng, tuy ta đã ăn hai phần nhưng ta vẫn còn thấy đói, ta muốn ăn nữa, muốn ăn rất nhiều rất nhiều rất nhiều.
Đinh Diệp muốn nói với Lâm Phàm là hản không thể ăn quá nhiều, nếu không sẽ đau dạ dày, nhưng nói vậy có lẽ sẽ có tác dụng đối với người thường, thế nhưng đối với người bệnh thì không thể thực hiện được.
"Ngoan, không thể ăn nữa, nghe lời có được không?" Định Diệp nhỏ giọng dỗ dành.
Ta là muốn tốt cho ngươi thôi, ngươi cũng không thể vì vậy mà phát bệnh tổn thương ta đâu nha.
Lâm Phàm cúi đầu, sờ sờ cái bụng, đói quá đi. "Được."
Lâm Phàm lặng lẽ đứng dậy, làm bộ rèn luyện thân thể, nhưng vẫn luôn lén lút quan sát các hộ công.
Những người này thật xấu xa.
Trương lão đầu nghi ngờ nhìn Lâm Phàm, hản muốn làm gì chứ?
Thật giống như là muốn tránh né ánh mắt hộ công vậy.
Thân là bạn tốt nhất của Lâm Phàm, ông nghĩ mình cần phải trợ giúp hẳn, ông vội ăn hết miếng đùi gà sau đó dùng đầu đập lên mặt bàn.
Đông đông đông! Mặt bàn inox ầm ầm rung động.
"Mau tới đây, lão Trương phát bệnh rồi." Hộ công Đinh Diệp vội vàng hô lớn, các hộ công chung quanh vội chạy tới hỗ trợ.
Trương lão đầu lặng lẽ nhìn Lâm Phàm, phát hiện Lâm Phàm vẫn đang an toàn bèn khôi phục trạng thái như bình thường.
"Ta muốn ăn cơm."
Ông kéo đĩa cơm kéo đến trước mặt, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, sau đó ngẩng đầu, nhe răng nói: 'Ăn ngon thật."
Các hộ công hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ đã được huấn luyện chuyên nghiệp, đối với mấy tình huống đột ngột phát bệnh đều có kinh nghiệm, nhưng đối mặt với hành vi khó hiểu vừa lên cơn lại lập tức tỉnh táo của Trương lão đầu thì họ tạm thời vẫn chưa phát hiện nguyên nhân gây ra.
Trong phòng bếp!
Mấy dì đầu bếp đều đang dùng cơm, các nàng chính là được bệnh viện thuê tới đây làm với mức lương khá cao, tay nghề hiển nhiên không tệ.
Hách viện trưởng từng nói, mỹ thực là tiếng nói chung của loài người.
Mặc kệ là người bị bệnh tâm thần hay là người bình thường thì đều có nhu cầu đối với mỹ thực, cũng có vị giác giống nhau.
Người bình thường ăn vào đồ không thể ăn, bọn họ sẽ nhẫn nhịn, nhiều nhất lần sau không ăn nữa.
Nhưng người bị bệnh tâm thần sẽ rất ngay thẳng phát tiết tâm tình trong lòng.
Lật bàn hay đập phá đồ đạc gì đó đều là hành vi hoàn toàn có thể xảy ra.
Cho nên ở vấn đề ăn uống thì tuyệt đối không được tùy tiện, chí ít cũng phải bảo đảm mức độ ngon lành ở tầm cơ bản.
Đúng lúc ấy, đột nhiên, ấy dì nấu cơm phát hiện có người đứng sau lưng mình, bọn họ quay người nhìn lại thì phát hiện: đối phương mặc quần áo của bệnh nhân tâm thần.
"Xuyt!"
Lâm Phàm đặt ngón tay ở bên miệng, lộ ra nụ cười xán lạn, "Ta đói lắm, muốn ăn cơm."
Cộc cộc!
Mấy dì đầu bếp run rẩy đến độ làm rớt muỗng vào khay cơm.
Dáng vẻ tươi cười của Lâm Phàm không hiểu sao lại khiến bọn họ không rét mà run.
Đói ư?
Bệnh nhân kia muốn ăn thịt người sao?
Các hộ công ở nơi nào rồi a?
Hách viện trưởng đã đáp ứng các nàng, sẽ không để cho các nàng phải tiếp xúc trực tiếp với bệnh nhân tâm thần, bởi vì các nàng sợ, có lẽ chưa nói chưa rằng gì thì người bị bệnh tâm thần đã cầm đao chém người rồi.
Thật sự quá kinh khủng.
"Ừm”" Lâm Phàm thả chậm tốc độ, nhưng cơm trong đĩa vẫn bị hắn vét tới sạch sẽ.
Đinh Diệp nãy giờ vẫn luôn đứng ở bên người Lâm Phàm nhìn hắn, trông thấy tốc độ Lâm Phàm ăn cơm thì đã sớm trợn tròn mắt giống như gặp quỷ. Nàng không thể tin được lại có người sẽ đói khát tới như thế.
Dù rằng nàng đã làm việc tại bệnh viện tâm thần lâu như vậy, có kinh nghiệm phong phú, nhưng từ trước tới nay cũng chưa từng gặp qua cảnh tượng tương tự.
"Ta vẫn còn đói."
Lâm Phàm lại đưa cái đĩa sạch sẽ tới trước mặt Đinh Diệp, cười híp mắt nói.
Đinh Diệp ngây người trả lời: "Ngươi đã ăn hai phần rồi mà”
"Ừ” Lâm Phàm nhu thuận gật đầu, ý tứ rất rõ ràng, tuy ta đã ăn hai phần nhưng ta vẫn còn thấy đói, ta muốn ăn nữa, muốn ăn rất nhiều rất nhiều rất nhiều.
Đinh Diệp muốn nói với Lâm Phàm là hản không thể ăn quá nhiều, nếu không sẽ đau dạ dày, nhưng nói vậy có lẽ sẽ có tác dụng đối với người thường, thế nhưng đối với người bệnh thì không thể thực hiện được.
"Ngoan, không thể ăn nữa, nghe lời có được không?" Định Diệp nhỏ giọng dỗ dành.
Ta là muốn tốt cho ngươi thôi, ngươi cũng không thể vì vậy mà phát bệnh tổn thương ta đâu nha.
Lâm Phàm cúi đầu, sờ sờ cái bụng, đói quá đi. "Được."
Lâm Phàm lặng lẽ đứng dậy, làm bộ rèn luyện thân thể, nhưng vẫn luôn lén lút quan sát các hộ công.
Những người này thật xấu xa.
Trương lão đầu nghi ngờ nhìn Lâm Phàm, hản muốn làm gì chứ?
Thật giống như là muốn tránh né ánh mắt hộ công vậy.
Thân là bạn tốt nhất của Lâm Phàm, ông nghĩ mình cần phải trợ giúp hẳn, ông vội ăn hết miếng đùi gà sau đó dùng đầu đập lên mặt bàn.
Đông đông đông! Mặt bàn inox ầm ầm rung động.
"Mau tới đây, lão Trương phát bệnh rồi." Hộ công Đinh Diệp vội vàng hô lớn, các hộ công chung quanh vội chạy tới hỗ trợ.
Trương lão đầu lặng lẽ nhìn Lâm Phàm, phát hiện Lâm Phàm vẫn đang an toàn bèn khôi phục trạng thái như bình thường.
"Ta muốn ăn cơm."
Ông kéo đĩa cơm kéo đến trước mặt, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, sau đó ngẩng đầu, nhe răng nói: 'Ăn ngon thật."
Các hộ công hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ đã được huấn luyện chuyên nghiệp, đối với mấy tình huống đột ngột phát bệnh đều có kinh nghiệm, nhưng đối mặt với hành vi khó hiểu vừa lên cơn lại lập tức tỉnh táo của Trương lão đầu thì họ tạm thời vẫn chưa phát hiện nguyên nhân gây ra.
Trong phòng bếp!
Mấy dì đầu bếp đều đang dùng cơm, các nàng chính là được bệnh viện thuê tới đây làm với mức lương khá cao, tay nghề hiển nhiên không tệ.
Hách viện trưởng từng nói, mỹ thực là tiếng nói chung của loài người.
Mặc kệ là người bị bệnh tâm thần hay là người bình thường thì đều có nhu cầu đối với mỹ thực, cũng có vị giác giống nhau.
Người bình thường ăn vào đồ không thể ăn, bọn họ sẽ nhẫn nhịn, nhiều nhất lần sau không ăn nữa.
Nhưng người bị bệnh tâm thần sẽ rất ngay thẳng phát tiết tâm tình trong lòng.
Lật bàn hay đập phá đồ đạc gì đó đều là hành vi hoàn toàn có thể xảy ra.
Cho nên ở vấn đề ăn uống thì tuyệt đối không được tùy tiện, chí ít cũng phải bảo đảm mức độ ngon lành ở tầm cơ bản.
Đúng lúc ấy, đột nhiên, ấy dì nấu cơm phát hiện có người đứng sau lưng mình, bọn họ quay người nhìn lại thì phát hiện: đối phương mặc quần áo của bệnh nhân tâm thần.
"Xuyt!"
Lâm Phàm đặt ngón tay ở bên miệng, lộ ra nụ cười xán lạn, "Ta đói lắm, muốn ăn cơm."
Cộc cộc!
Mấy dì đầu bếp run rẩy đến độ làm rớt muỗng vào khay cơm.
Dáng vẻ tươi cười của Lâm Phàm không hiểu sao lại khiến bọn họ không rét mà run.
Đói ư?
Bệnh nhân kia muốn ăn thịt người sao?
Các hộ công ở nơi nào rồi a?
Hách viện trưởng đã đáp ứng các nàng, sẽ không để cho các nàng phải tiếp xúc trực tiếp với bệnh nhân tâm thần, bởi vì các nàng sợ, có lẽ chưa nói chưa rằng gì thì người bị bệnh tâm thần đã cầm đao chém người rồi.
Thật sự quá kinh khủng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương