Phàm Ngốc Tu Tiên
Chương 35: "Lại đây.. Mau lại đây. "
Chẳng biết tại sao, bên tai y dường như vang lên âm thanh âm trầm khủng bố.
"Lại đây.. Mau lại đây. "
Lâm Phàm nhặt đèn pin lên, lạnh nhạt nhìn thân ảnh hốt hoảng nơi xa, hẳn mê mang läc đầu, đưa tay giấu đèn pin vào. trong đũng quần, sau đó trở lại trong phòng bệnh tiếp tục ăn thịt cún con đáng yêu.
Lý Ngang ở trong hành lang kêu thảm thiết muốn tan nát cả cõi lòng.
Một hộ công nghe tiếng liền chạy ra, trông thấy Lý Ngang. hoảng hốt thành dạng này thì vội ngăn y lại, sốt ruột hỏi: "Ngươi sao thế?"
Lý Ngang nhìn thấy đồng nghiệp thì tựa như nhìn thấy chúa cứu thế. Y nằm thật chặt hai cánh tay của người kia, thở hổn hển, chỉ vào phương hướng đẳng cuối hành lang, "Có quỷ, bên kia có quỷ.. "
"Quỷ cái gì mà quỷ, gần đây ngươi xảy ra chuyện gì, ban ngày không phải vẫn còn tốt sao?”
Đồng nghiệp nhíu mày, cảm giác Lý Ngang có chút không đúng, nơi này là bệnh viện tâm thần chứ không phải nhà tang lễ, cho dù có vấn đề thì cũng chỉ có bệnh nhân tâm thần chứ đào đâu ra ma quỷ.
"Thật sự có mà.. " Lý Ngang gấp gáp khoa tay múa chân, lắp bắp nói: "Ta thấy, thật sự thấy được, ngươi phải tin ta."
"Aiiil" Nam hộ công này thở dài đầy bất đắc dĩ, "Được rồi, ngươi nói là có quỷ đúng không, ở chỗ nào, mang ta tới xem thử"
"666, chính là phòng bệnh 666." Lý Ngang sợ hãi đáp.
Nam hộ công vừa xoay người đi, nghe Lý Ngang bảo là phòng bệnh 666 thì chậm rãi hạ chân xuống, vẻ mặt nghiêm túc cầm bộ đàm lên, "Chủ nhiệm, chủ nhiệm, ta là Tiểu Hà, hai bệnh nhân phòng 666 lại xảy ra chuyện, Tiểu Lý bị hù đến nỗi thất thố rồi, ta cần mấy đồng nghiệp tới hỗ trợ."
Trong phòng trực ban.
Chủ nhiệm đang ôm máy tính xem tập mới nhất của bộ phim truyền hình ăn khách « Cô Em Vợ Của Ta », nội dung bên trong vô cùng đặc sắc, ông đang xem đến thất thần, vừa định cầm bình giữ ấm lên uống một ngụm trà thì đột nhiên trong bộ đàm truyền tới thanh âm của một vị hộ công.
"Đã rõ." Ông hững hờ trả lời.
Nhưng chỉ mấy giây sau đã kịp phản ứng.
Sắc mặt ông đại biến, vội vã cầm lấy bộ đàm lên lần nữa, sốt ruột hỏi lại người kia: "Phòng bệnh nào, ngươi vừa nói là phòng bệnh nào?"
Tút tút!
"Phòng bệnh 666"
Soạt!
Chủ nhiệm đứng dậy, thần sắc trở nên nghiêm túc, nếu như là phòng bệnh khác, ông ta tuyệt đối sẽ không khẩn trương như vậy, nhưng bệnh nhân trong phòng 666 thì khác, bọn họ đều là phần tử khủng bố, không biết ban đêm chẳng ngủ đi mà lại bày trò gì nữa rồi.
Ông ta cầm điện thoại lên bấm một dãy số.
«120 »
"Alo! Nơi này là..
Chủ nhiệm nghĩ mình nên gọi xe cứu thương trước tiên, mọi sự đều cần tiến hành đồng nhất.
Chỉ là đối phương cũng không đợi ông nói hết câu thì đã trực tiếp cắt ngang: "Biết rồi, bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, chúng ta đang đi qua, đợi một chút đi."
Bệnh viện tâm thần thật sự là quá có bệnh! Bệnh viện đa. khoa chỗ bọn họ sớm đã lưu lại số của bác sĩ trong bệnh viện †âm thần, chỉ cần điện thoại gọi tới hiển thị tên là bệnh viện tâm thần Thanh Sơn thì sẽ lập tức sắp xếp xe cứu thương qua đó.
Tình hình Lý Ngang không tốt lắm, y co quắp ngồi bẹp. trong góc tường, hai tay ôm chặt đầu. Y thật sự đã bị dọa sợ đến mất mật, y lấy điện thoại di động ra, khóc lóc gửi tin nhắn thoại cho bạn gái, hy vọng có thể được an ủi.
Nhưng qua thật lâu sau, bạn gái mới trả lời.
Giọng nói của bạn gái quả nhiên rất có tác dụng, khiến lòng y dễ chịu hơn hẳn, nhưng y lại nghe được trong giọng nói của nàng có xen lẫn thanh âm mút kem.
"Bảo bối, ban đêm đừng ăn kem, không tốt cho thân thể đâu."
Trạng thái của Lý Ngang tốt lên rất nhiều, thậm chí còn bình tĩnh gửi lại một tin nhản thoại dặn dò bạn gái.
Rất nhanh chủ nhiệm đã chạy tới, đồng thời còn có các đồng nghiệp trực ban khác, bọn họ đều bị chủ nhiệm kêu qua đây.
Đối với chủ nhiệm thì càng nhiều người lại càng có cảm giác an toàn hơn.
Phòng bệnh 666.
Chủ nhiệm đứng bên ngoài cửa sổ nhìn vào, phát hiện tình huống bên trong rất an tĩnh, một già một trẻ kia đều đang. năm trên giường của mình ngủ say. Ông ta đẩy cửa ra, nhấn chốt mở, muốn bật đèn lên nhưng bóng đèn lại không có phản ứng.
"Mở đèn pin lên”
Tách!
"Lại đây.. Mau lại đây. "
Lâm Phàm nhặt đèn pin lên, lạnh nhạt nhìn thân ảnh hốt hoảng nơi xa, hẳn mê mang läc đầu, đưa tay giấu đèn pin vào. trong đũng quần, sau đó trở lại trong phòng bệnh tiếp tục ăn thịt cún con đáng yêu.
Lý Ngang ở trong hành lang kêu thảm thiết muốn tan nát cả cõi lòng.
Một hộ công nghe tiếng liền chạy ra, trông thấy Lý Ngang. hoảng hốt thành dạng này thì vội ngăn y lại, sốt ruột hỏi: "Ngươi sao thế?"
Lý Ngang nhìn thấy đồng nghiệp thì tựa như nhìn thấy chúa cứu thế. Y nằm thật chặt hai cánh tay của người kia, thở hổn hển, chỉ vào phương hướng đẳng cuối hành lang, "Có quỷ, bên kia có quỷ.. "
"Quỷ cái gì mà quỷ, gần đây ngươi xảy ra chuyện gì, ban ngày không phải vẫn còn tốt sao?”
Đồng nghiệp nhíu mày, cảm giác Lý Ngang có chút không đúng, nơi này là bệnh viện tâm thần chứ không phải nhà tang lễ, cho dù có vấn đề thì cũng chỉ có bệnh nhân tâm thần chứ đào đâu ra ma quỷ.
"Thật sự có mà.. " Lý Ngang gấp gáp khoa tay múa chân, lắp bắp nói: "Ta thấy, thật sự thấy được, ngươi phải tin ta."
"Aiiil" Nam hộ công này thở dài đầy bất đắc dĩ, "Được rồi, ngươi nói là có quỷ đúng không, ở chỗ nào, mang ta tới xem thử"
"666, chính là phòng bệnh 666." Lý Ngang sợ hãi đáp.
Nam hộ công vừa xoay người đi, nghe Lý Ngang bảo là phòng bệnh 666 thì chậm rãi hạ chân xuống, vẻ mặt nghiêm túc cầm bộ đàm lên, "Chủ nhiệm, chủ nhiệm, ta là Tiểu Hà, hai bệnh nhân phòng 666 lại xảy ra chuyện, Tiểu Lý bị hù đến nỗi thất thố rồi, ta cần mấy đồng nghiệp tới hỗ trợ."
Trong phòng trực ban.
Chủ nhiệm đang ôm máy tính xem tập mới nhất của bộ phim truyền hình ăn khách « Cô Em Vợ Của Ta », nội dung bên trong vô cùng đặc sắc, ông đang xem đến thất thần, vừa định cầm bình giữ ấm lên uống một ngụm trà thì đột nhiên trong bộ đàm truyền tới thanh âm của một vị hộ công.
"Đã rõ." Ông hững hờ trả lời.
Nhưng chỉ mấy giây sau đã kịp phản ứng.
Sắc mặt ông đại biến, vội vã cầm lấy bộ đàm lên lần nữa, sốt ruột hỏi lại người kia: "Phòng bệnh nào, ngươi vừa nói là phòng bệnh nào?"
Tút tút!
"Phòng bệnh 666"
Soạt!
Chủ nhiệm đứng dậy, thần sắc trở nên nghiêm túc, nếu như là phòng bệnh khác, ông ta tuyệt đối sẽ không khẩn trương như vậy, nhưng bệnh nhân trong phòng 666 thì khác, bọn họ đều là phần tử khủng bố, không biết ban đêm chẳng ngủ đi mà lại bày trò gì nữa rồi.
Ông ta cầm điện thoại lên bấm một dãy số.
«120 »
"Alo! Nơi này là..
Chủ nhiệm nghĩ mình nên gọi xe cứu thương trước tiên, mọi sự đều cần tiến hành đồng nhất.
Chỉ là đối phương cũng không đợi ông nói hết câu thì đã trực tiếp cắt ngang: "Biết rồi, bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, chúng ta đang đi qua, đợi một chút đi."
Bệnh viện tâm thần thật sự là quá có bệnh! Bệnh viện đa. khoa chỗ bọn họ sớm đã lưu lại số của bác sĩ trong bệnh viện †âm thần, chỉ cần điện thoại gọi tới hiển thị tên là bệnh viện tâm thần Thanh Sơn thì sẽ lập tức sắp xếp xe cứu thương qua đó.
Tình hình Lý Ngang không tốt lắm, y co quắp ngồi bẹp. trong góc tường, hai tay ôm chặt đầu. Y thật sự đã bị dọa sợ đến mất mật, y lấy điện thoại di động ra, khóc lóc gửi tin nhắn thoại cho bạn gái, hy vọng có thể được an ủi.
Nhưng qua thật lâu sau, bạn gái mới trả lời.
Giọng nói của bạn gái quả nhiên rất có tác dụng, khiến lòng y dễ chịu hơn hẳn, nhưng y lại nghe được trong giọng nói của nàng có xen lẫn thanh âm mút kem.
"Bảo bối, ban đêm đừng ăn kem, không tốt cho thân thể đâu."
Trạng thái của Lý Ngang tốt lên rất nhiều, thậm chí còn bình tĩnh gửi lại một tin nhản thoại dặn dò bạn gái.
Rất nhanh chủ nhiệm đã chạy tới, đồng thời còn có các đồng nghiệp trực ban khác, bọn họ đều bị chủ nhiệm kêu qua đây.
Đối với chủ nhiệm thì càng nhiều người lại càng có cảm giác an toàn hơn.
Phòng bệnh 666.
Chủ nhiệm đứng bên ngoài cửa sổ nhìn vào, phát hiện tình huống bên trong rất an tĩnh, một già một trẻ kia đều đang. năm trên giường của mình ngủ say. Ông ta đẩy cửa ra, nhấn chốt mở, muốn bật đèn lên nhưng bóng đèn lại không có phản ứng.
"Mở đèn pin lên”
Tách!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương