Phản Diện Giả Mạo Không Muốn Chết
Chương 42: Sự thật tiết lộ #1
Ngụy Đồ Thanh mở mắt ra thì thấy bản thân vẫn còn sống sau nhát đâm của Ngũ Sở bên cạnh là Ly Đàm đang nằm im một chỗ bất động và vết thương đâm trúng tim cô, chàng vội chạm vào Ly Đàm
" Ly Đàm…cô không sao chứ? Sao lại ra nâng nỗi này? " thấy Ly Đàm không trả lời chàng cũng biết rằng cô đã ch*
Ngũ Sở cảm thấy tội lỗi " Nó ch* rồi…Ta…xin lỗi…"
" Nó…tại sao…? "
" Thái y đến kiểm tra vết thương thì mới phát hiện ra con chồn đó nằm trong người của ngươi và nó cũng làm vật cản để nhát đâm không đâm sâu vào ngực ngươi mà chỉ ngoài da…Nó đã nhận lấy hết nhát đâm đó vào tim…và không còn sống nữa…"
" Vậy sao…? " Ngụy Đồ Thanh nhìn Ngũ Sở với ánh mắt vô cảm " Vậy…ta phải làm sao khi mất đi người bạn đồng hành? Tại sao Ly Đàm lại bỏ rơi ta chứ?.." chàng đã khóc và căn bệnh phong hàn lại tái phát khi chàng có cảm xúc quá mạnh
Ngũ Sở chỉ biết lo lắng mà can ngăn
" Bình tĩnh lại…đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe…"
Sơ Lạc mang bát thuốc đến " Hoàng thượng ngài cũng mệt rồi…Để thần chăm sóc Ngụy vương gia là được rồi…Ngài nên về nghỉ ngơi đi "
Biết Ngụy Đồ Thanh không nguy hiểm đến tính mạng nữa Ngũ Sở đáp một tiếng
" Ừm" rồi rời đi, mỗi lần nhìn thấy Ngụy Đồ Thanh đau buồn hắn cũng chạnh lòng mà thương cảm " Ta lại phá đám cuộc sống vui vẻ thường ngày của ngươi rồi…Xin lỗi…Ta sẽ không gây rắc rối nữa vì thế ngươi đừng ghét ta nhé…" hắn ngoảnh lại nhìn về phía phòng của Ngụy Đồ Thanh với nhiều nỗi niềm
Diệp phu nhân cũng đến thăm Ngụy Đồ Thanh" Ngụy nhi con không sao chứ?"
Chàng lấy lại cảm xúc " Mẫu hậu…"
Bà tiến vào trong " Con không sao là tốt rồi…"
Chàng biết Diệp phu nhân biết tất cả mọi chuyện nên vội hỏi " Thì ra mẫu hậu cũng biết chuyện của Lương quý phi rồi sao? Sao người lại không muốn cho Ngũ Sở biết? Con vẫn không hiểu được sự thật như thế nào…bọn con có phải huynh đệ ruột thịt không!?"
" Con là con ruột của ta còn Ngũ nhi không phải máu mủ của ta nhưng ta rất yêu thương nó…Cũng đã đến lúc ta nói ra tất cả rồi nhỉ " bà liền lấy lại gương mặt điềm tĩnh mà kể lại
40 năm trước
Lúc bấy giờ hoàng đế của nước Ngũ ( cha của Ngũ Sở khi còn sống) rất yêu một cung nữ tên Diệp Mẫn mới nhập cung chưa lâu với nhan sắc đẹp khuynh nước khuynh thành với tấm lòng bao dung tốt bụng luôn chăm chỉ làm việc đã làm trái tim hắn xao xuyến nhưng cô ấy không dám đáp lại tình cảm đó vì trong lòng đã có người thương nhưng sợ mang tội nên đành chấp nhận tình cảm của vua mà lên ngôi hoàng hậu khiến Lương Phương Ái tức được hoàng thượng sắc phong chức vị quý phi để quản lý việc trong hậu cung rất tức giận vì cô chưa vào cung mấy năm chưa từng được vua yêu thương, quan tâm chú ý đến mà đem lòng đố kỵ với Diệp Mẫn tìm đủ mọi cách để làm xấu danh phận của cô ấy nhưng hoàng thượng tin tưởng và cưng chiều Diệp Mẫn hết mực những việc mà Lương Phương Ái làm Diệp Mẫn không muốn trách tội hay làm xấu mặt cô cả mà chỉ muốn kết thân với cô nhưng với tính tự kiêu của quý phi thì cô ấy càng coi Diệp Mẫn đang giả tạo lấy lòng tin từ cô nên không muốn nhìn thấy Diệp Mẫn lần nào nữa vì càng nhìn Lương quý phi càng ghét hoàng hậu hơn. Rồi một ngày
Hoàng đế ngỏ lời
" Diệp Mẫn…ta muốn có con với nàng "
Nghe hoàng thượng nói vậy Diệp Mẫn bối rối tìm lí do để từ chối " Hoàng thượng…thiếp sức khỏe yếu sợ mang long thai sẽ ảnh hưởng xấu đến giọt máu của hoàng thất…thần thiếp xin khước từ mà chấp nhận hình phạt của ngài…" nàng quỳ xuống mà run rẩy
Thấy cách hành xử của Diệp Mẫn như vậy hoàng thượng cũng không trách nàng mà đỡ nàng đứng lên
" Nếu nàng không muốn thì thôi…Ta không cần con nối dõi cũng được…"
" Sao lại như vậy được… điều này là không thể…xin hoàng thượng lập thêm thê thiếp để có con nối dõi… Thiếp không muốn vì ý muốn của bản thân mà làm ảnh hưởng đến tương lai sau này của đất nước khi không có người trị vì "
Hoàng đế khẽ cười lắc đầu đỡ Diệp Mẫn đứng lên " Ta hiểu ý tốt của nàng nhưng ta không muốn lập thê thiếp gì cả…một lòng một dạ với nàng thôi"
Hoàng đế thâm tình với mình như vậy Diệp Mẫn có chút chạnh lòng
" Nhưng thần thiếp…"
Hoàng đế ôm Diệp Mẫn vào lòng mà an ủi " Đừng buồn vì chuyện này…ta sẽ luôn ở bên nàng đến khi nào ta rời xa nhân thế rồi thì thôi "
Nàng đáp " Vâng…" nhưng trong lòng chứa nhiều sự lo âu
Vô tình một người đàn ông núp sau bóng cây luôn quan sát hành động của hai người " Diệp Mẫn sao nàng lại thích hắn ta chứ? Ta về rồi đây, sao nàng không ở nhà chờ ta mà lại vào cung làm hoàng hậu chứ? Nàng nói rất ghét những người có chức có quyền có địa vị sao? "
Lương quý phi đi tới thấy người hầu không chịu làm việc nàng quát " Này! Sao ngươi lại cứ thập thò ở đây vậy? Còn không mau đi làm việc đi? "
" À…vâng " hắn giật mình rồi vội vã quay người đi. Lương quý phi thấy tên này có điều gì đó rất mờ ám nhưng cũng không mấy để tâm tới mà rời đi
" Ly Đàm…cô không sao chứ? Sao lại ra nâng nỗi này? " thấy Ly Đàm không trả lời chàng cũng biết rằng cô đã ch*
Ngũ Sở cảm thấy tội lỗi " Nó ch* rồi…Ta…xin lỗi…"
" Nó…tại sao…? "
" Thái y đến kiểm tra vết thương thì mới phát hiện ra con chồn đó nằm trong người của ngươi và nó cũng làm vật cản để nhát đâm không đâm sâu vào ngực ngươi mà chỉ ngoài da…Nó đã nhận lấy hết nhát đâm đó vào tim…và không còn sống nữa…"
" Vậy sao…? " Ngụy Đồ Thanh nhìn Ngũ Sở với ánh mắt vô cảm " Vậy…ta phải làm sao khi mất đi người bạn đồng hành? Tại sao Ly Đàm lại bỏ rơi ta chứ?.." chàng đã khóc và căn bệnh phong hàn lại tái phát khi chàng có cảm xúc quá mạnh
Ngũ Sở chỉ biết lo lắng mà can ngăn
" Bình tĩnh lại…đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe…"
Sơ Lạc mang bát thuốc đến " Hoàng thượng ngài cũng mệt rồi…Để thần chăm sóc Ngụy vương gia là được rồi…Ngài nên về nghỉ ngơi đi "
Biết Ngụy Đồ Thanh không nguy hiểm đến tính mạng nữa Ngũ Sở đáp một tiếng
" Ừm" rồi rời đi, mỗi lần nhìn thấy Ngụy Đồ Thanh đau buồn hắn cũng chạnh lòng mà thương cảm " Ta lại phá đám cuộc sống vui vẻ thường ngày của ngươi rồi…Xin lỗi…Ta sẽ không gây rắc rối nữa vì thế ngươi đừng ghét ta nhé…" hắn ngoảnh lại nhìn về phía phòng của Ngụy Đồ Thanh với nhiều nỗi niềm
Diệp phu nhân cũng đến thăm Ngụy Đồ Thanh" Ngụy nhi con không sao chứ?"
Chàng lấy lại cảm xúc " Mẫu hậu…"
Bà tiến vào trong " Con không sao là tốt rồi…"
Chàng biết Diệp phu nhân biết tất cả mọi chuyện nên vội hỏi " Thì ra mẫu hậu cũng biết chuyện của Lương quý phi rồi sao? Sao người lại không muốn cho Ngũ Sở biết? Con vẫn không hiểu được sự thật như thế nào…bọn con có phải huynh đệ ruột thịt không!?"
" Con là con ruột của ta còn Ngũ nhi không phải máu mủ của ta nhưng ta rất yêu thương nó…Cũng đã đến lúc ta nói ra tất cả rồi nhỉ " bà liền lấy lại gương mặt điềm tĩnh mà kể lại
40 năm trước
Lúc bấy giờ hoàng đế của nước Ngũ ( cha của Ngũ Sở khi còn sống) rất yêu một cung nữ tên Diệp Mẫn mới nhập cung chưa lâu với nhan sắc đẹp khuynh nước khuynh thành với tấm lòng bao dung tốt bụng luôn chăm chỉ làm việc đã làm trái tim hắn xao xuyến nhưng cô ấy không dám đáp lại tình cảm đó vì trong lòng đã có người thương nhưng sợ mang tội nên đành chấp nhận tình cảm của vua mà lên ngôi hoàng hậu khiến Lương Phương Ái tức được hoàng thượng sắc phong chức vị quý phi để quản lý việc trong hậu cung rất tức giận vì cô chưa vào cung mấy năm chưa từng được vua yêu thương, quan tâm chú ý đến mà đem lòng đố kỵ với Diệp Mẫn tìm đủ mọi cách để làm xấu danh phận của cô ấy nhưng hoàng thượng tin tưởng và cưng chiều Diệp Mẫn hết mực những việc mà Lương Phương Ái làm Diệp Mẫn không muốn trách tội hay làm xấu mặt cô cả mà chỉ muốn kết thân với cô nhưng với tính tự kiêu của quý phi thì cô ấy càng coi Diệp Mẫn đang giả tạo lấy lòng tin từ cô nên không muốn nhìn thấy Diệp Mẫn lần nào nữa vì càng nhìn Lương quý phi càng ghét hoàng hậu hơn. Rồi một ngày
Hoàng đế ngỏ lời
" Diệp Mẫn…ta muốn có con với nàng "
Nghe hoàng thượng nói vậy Diệp Mẫn bối rối tìm lí do để từ chối " Hoàng thượng…thiếp sức khỏe yếu sợ mang long thai sẽ ảnh hưởng xấu đến giọt máu của hoàng thất…thần thiếp xin khước từ mà chấp nhận hình phạt của ngài…" nàng quỳ xuống mà run rẩy
Thấy cách hành xử của Diệp Mẫn như vậy hoàng thượng cũng không trách nàng mà đỡ nàng đứng lên
" Nếu nàng không muốn thì thôi…Ta không cần con nối dõi cũng được…"
" Sao lại như vậy được… điều này là không thể…xin hoàng thượng lập thêm thê thiếp để có con nối dõi… Thiếp không muốn vì ý muốn của bản thân mà làm ảnh hưởng đến tương lai sau này của đất nước khi không có người trị vì "
Hoàng đế khẽ cười lắc đầu đỡ Diệp Mẫn đứng lên " Ta hiểu ý tốt của nàng nhưng ta không muốn lập thê thiếp gì cả…một lòng một dạ với nàng thôi"
Hoàng đế thâm tình với mình như vậy Diệp Mẫn có chút chạnh lòng
" Nhưng thần thiếp…"
Hoàng đế ôm Diệp Mẫn vào lòng mà an ủi " Đừng buồn vì chuyện này…ta sẽ luôn ở bên nàng đến khi nào ta rời xa nhân thế rồi thì thôi "
Nàng đáp " Vâng…" nhưng trong lòng chứa nhiều sự lo âu
Vô tình một người đàn ông núp sau bóng cây luôn quan sát hành động của hai người " Diệp Mẫn sao nàng lại thích hắn ta chứ? Ta về rồi đây, sao nàng không ở nhà chờ ta mà lại vào cung làm hoàng hậu chứ? Nàng nói rất ghét những người có chức có quyền có địa vị sao? "
Lương quý phi đi tới thấy người hầu không chịu làm việc nàng quát " Này! Sao ngươi lại cứ thập thò ở đây vậy? Còn không mau đi làm việc đi? "
" À…vâng " hắn giật mình rồi vội vã quay người đi. Lương quý phi thấy tên này có điều gì đó rất mờ ám nhưng cũng không mấy để tâm tới mà rời đi
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương