Phản Diện Giả Mạo Không Muốn Chết
Chương 45: Sự thật #4
Hoàng đế khi nghe tin Lương quý phi mang thai sắc mặt thay đổi " Mới vậy mà đã có thai rồi sao? "
Diệp Mẫn bên cạnh nhắc nhở" Ngài nên quan tâm đến quý phi nhiều hơn…"
Y không khỏi quan tâm đến cảm xúc của nàng " Nàng sẽ chịu khổ mất…"
" Ngài nên đi thăm quý phi môt chút…"
Y cũng đồng ý mà đứng lên " Được rồi…ta sẽ đi thăm nàng ấy" y rời đi để lại Diệp Mẫn một mình
Nàng trong lòng có rất nhiều suy tư:
“Cuối cùng mình không phải mang thai hoàng thất nữa… như vậy con mình sẽ không phải chịu nhiều sức ép trong hoàng cung này mà không có tuổi thơ tươi đẹp trở thành người mà mình không hề mong muốn… Cuộc đời mình nếu sống ở đây tới ch* mà không có con thì sao nhỉ? Mình cũng muốn có một đứa con không mang dòng máu của hoàng thất… Một đứa con bình thường sẽ không bị ảnh hưởng bởi những lí lẽ và phép tắc trong cung luôn vui vẻ hồn nhiên có tuổi thơ hạnh phúc bên cha và mẹ…Nhưng hoàng thượng sẽ không buông tha cho mình đâu…”
Trong những năm tháng mang thai Lương Phương Ái vô cùng khó khăn nhưng được sự giúp đỡ nhiệt tình từ muội muội kết nghĩa là Diệp Mẫn thì việc nào cũng ra việc đấy khiến nàng ta dần có thiện cảm với cô.
Nhưng đến ngày sinh con ra thì cú sốc lớn đã đánh vào tâm hồn của người làm mẹ, hoàng thượng vậy mà mang đứa con trai bé bỏng của cô đi cho Diệp Mẫn nuôi nấng khiến nàng ta gào thét trong cơn đau sau sinh " Trả con lại cho ta…Tại sao??? Nó là con ta sinh ra mà…Các ngươi sao lại cướp đi cuộc sống của ta thêm một lần nữa chứ? "
Diệp Mẫn cũng không khỏi bất ngờ mà ngã quỵ trước phòng sinh của quý phi đôi mắt đẫm lệ hỏi hoàng đế:
" Tại sao vậy? Đó là con của tỷ ấy mà…Tại sao? Tại sao? Tại sao chứ? Sao ngài lại nhẫn tâm để đứa trẻ rời xa mẹ nó khi vừa mới chào đời? "
Hoàng đế vội đỡ Diệp Mẫn lên " Đứng lên… Từ giờ chúng ta sẽ nuôi nó…"
Nàng vội gạt tay y ra " Ngài quá nhẫn tâm…"
Y vội giải thích " Đây là cách duy nhất ta có thể làm được để nuôi dưỡng nó thành người kế nhiệm ngôi vị hoàng đế tiếp theo, nếu ở cùng mẹ nó thì nó không thể trở thành vị vua của một nước được… Chả phải nàng cũng muốn có người nối dõi ta sao? "
Diệp Mẫn nghe xong cũng có ý đúng nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng day dứt mà do dự " Hay ngài phế hậu đi…để Lương quý phi lên làm hoàng hậu…"
Y không đồng ý mà nói " Không được… Nàng nhất định phải dạy nó trở thành người tốt giúp ta những việc trong triều… Nàng sẽ là mẹ của nó…"
Nghe từ “mẹ " trái tim của Diệp Mẫn bắt đầu xao xuyến nhưng y đã kéo nàng đi để Lương quý phi ở lại trong phòng không một bóng người, đôi mắt đỏ ngầu do khóc quá nhiều đến nỗi nước mắt đã chảy máu lòng căm hận lại càng lớn hơn nàng thề sẽ không để Diệp Mẫn sống yên ổn " Ta hận ngươi… Diệp Mẫn có phải đây là ý ngươi phải không? Ta sẽ để ngươi nếm mùi đau khổ…đau khổ đến tận cùng của đau khổ…”
Hai năm sau khi Diệp Mẫn và hoàng đế chăm sóc đứa bé ngày một khoẻ mạnh để không cho đứa bé nhìn mặt Lương quý phi hoàng đế ra lệnh cấm không cho Lương quý phi bước chân vào hoàng cung và cũng không muốn Diệp Mẫn gặp Lương quý phi suốt hai năm qua. Vì nghe tin mẹ của nàng đã qua đời nên nàng lập tức rời cung để về quê viếng mẹ và người đi cùng không ai khác là người thương của cô luôn bên cạnh và phục vụ cô suốt hai năm qua với thân phận là Ngụy thị vệ mà hoàng thượng rất tin tưởng giao phó an nguy của Diệp Mẫn cho hắn
Rời khỏi cung cũng là lúc thị vệ thân cận của Lương quý phi báo tin cho nàng, để không bỏ lỡ cơ hội trả thù, Lương quý phi lập tức sai người điều tra hoàn cảnh, xuất thân của Diệp Mẫn và kết quả thu được rất nhanh chóng đó là Diệp Mẫn và thị vệ bên cạnh có mối quan hệ rất thân thiết nên nàng ta đã lên kế hoạch ngay lập tức và sai người hầu của mình hành động.
Khi về đêm sau khi hoàn thành thủ tục viếng mẹ xong thì Diệp Mẫn chưa muốn về lại hoàng cung mà nghỉ tại nột nhà trọ và Ngụy thị vệ đứng bên ngoài canh gác, chủ quán trọ mang đồ ăn thức uống lên và cung kính " Khách quan mời dùng bữa "
Khi chủ quán trọ đi ra Ngụy Thương Khuynh nhìn thấy tấm lệnh bài hắn đeo rất quen thuộc mà không nhớ đã nhìn thấy ở đâu
Diệp Mẫn gọi Ngụy Thương Khuynh cùng lại ăn " Mau vào đây cùng ta dùng bữa nào, cả ngày hôm nay huynh đã làm rất tốt "
Hắn nhìn nàng âu yếm " Bảo vệ sự an toàn của nàng là trách nhiệm của ta…Ta không đói nàng cứ ăn trước đi "
Biết Ngụy Thương Khuynh không muốn mạo phạm đến quy củ phép tắc trong cung nên nàng đành ăn một mình, ăn xong nàng liền lên giường định nghỉ ngơi thì nàng ngã khụy xuống giọng yếu ớt gọi tên
" Ngụy Thương Khuynh…"
Nghe thấy tiếng động bên trong Ngụy Thương Khuynh vội đẩy cửa bước vào với vẻ mặt lo lắng " Diệp nhi muội không sao chứ? "
Mặt nàng đỏ bừng " Ta không còn sức để đứng lên nữa… mà sao cơ thể ta lại nóng ran thế này? "
Ngụy Thương Khuynh thấy có điều bất thường vội ngửi thử đồ ăn thì không có mùi gì khả nghi nhìn lại miếng bánh mà Diệp Mẫn đang cắn dở với khữu giác nhạy bén của mình chàng đã phát hiện bên trong có mùi thuốc xuân dược rất nhẹ chắc hẳn để người dùng không biết bên trong có chứa mùi của xuân dược, đang suy nghĩ ai dám bỏ thuốc thì Diệp Mẫn đã nằm rạp xuống đất y phục nàng rất xộc xệch khiến Ngụy Thương Khuynh không dám đến gần " Giờ phải làm sao? Có nên đưa muội ấy về với hoàng thượng không? Nhưng nàng ấy không muốn…Làm sao đây? "
Diệp Mẫn bên cạnh nhắc nhở" Ngài nên quan tâm đến quý phi nhiều hơn…"
Y không khỏi quan tâm đến cảm xúc của nàng " Nàng sẽ chịu khổ mất…"
" Ngài nên đi thăm quý phi môt chút…"
Y cũng đồng ý mà đứng lên " Được rồi…ta sẽ đi thăm nàng ấy" y rời đi để lại Diệp Mẫn một mình
Nàng trong lòng có rất nhiều suy tư:
“Cuối cùng mình không phải mang thai hoàng thất nữa… như vậy con mình sẽ không phải chịu nhiều sức ép trong hoàng cung này mà không có tuổi thơ tươi đẹp trở thành người mà mình không hề mong muốn… Cuộc đời mình nếu sống ở đây tới ch* mà không có con thì sao nhỉ? Mình cũng muốn có một đứa con không mang dòng máu của hoàng thất… Một đứa con bình thường sẽ không bị ảnh hưởng bởi những lí lẽ và phép tắc trong cung luôn vui vẻ hồn nhiên có tuổi thơ hạnh phúc bên cha và mẹ…Nhưng hoàng thượng sẽ không buông tha cho mình đâu…”
Trong những năm tháng mang thai Lương Phương Ái vô cùng khó khăn nhưng được sự giúp đỡ nhiệt tình từ muội muội kết nghĩa là Diệp Mẫn thì việc nào cũng ra việc đấy khiến nàng ta dần có thiện cảm với cô.
Nhưng đến ngày sinh con ra thì cú sốc lớn đã đánh vào tâm hồn của người làm mẹ, hoàng thượng vậy mà mang đứa con trai bé bỏng của cô đi cho Diệp Mẫn nuôi nấng khiến nàng ta gào thét trong cơn đau sau sinh " Trả con lại cho ta…Tại sao??? Nó là con ta sinh ra mà…Các ngươi sao lại cướp đi cuộc sống của ta thêm một lần nữa chứ? "
Diệp Mẫn cũng không khỏi bất ngờ mà ngã quỵ trước phòng sinh của quý phi đôi mắt đẫm lệ hỏi hoàng đế:
" Tại sao vậy? Đó là con của tỷ ấy mà…Tại sao? Tại sao? Tại sao chứ? Sao ngài lại nhẫn tâm để đứa trẻ rời xa mẹ nó khi vừa mới chào đời? "
Hoàng đế vội đỡ Diệp Mẫn lên " Đứng lên… Từ giờ chúng ta sẽ nuôi nó…"
Nàng vội gạt tay y ra " Ngài quá nhẫn tâm…"
Y vội giải thích " Đây là cách duy nhất ta có thể làm được để nuôi dưỡng nó thành người kế nhiệm ngôi vị hoàng đế tiếp theo, nếu ở cùng mẹ nó thì nó không thể trở thành vị vua của một nước được… Chả phải nàng cũng muốn có người nối dõi ta sao? "
Diệp Mẫn nghe xong cũng có ý đúng nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng day dứt mà do dự " Hay ngài phế hậu đi…để Lương quý phi lên làm hoàng hậu…"
Y không đồng ý mà nói " Không được… Nàng nhất định phải dạy nó trở thành người tốt giúp ta những việc trong triều… Nàng sẽ là mẹ của nó…"
Nghe từ “mẹ " trái tim của Diệp Mẫn bắt đầu xao xuyến nhưng y đã kéo nàng đi để Lương quý phi ở lại trong phòng không một bóng người, đôi mắt đỏ ngầu do khóc quá nhiều đến nỗi nước mắt đã chảy máu lòng căm hận lại càng lớn hơn nàng thề sẽ không để Diệp Mẫn sống yên ổn " Ta hận ngươi… Diệp Mẫn có phải đây là ý ngươi phải không? Ta sẽ để ngươi nếm mùi đau khổ…đau khổ đến tận cùng của đau khổ…”
Hai năm sau khi Diệp Mẫn và hoàng đế chăm sóc đứa bé ngày một khoẻ mạnh để không cho đứa bé nhìn mặt Lương quý phi hoàng đế ra lệnh cấm không cho Lương quý phi bước chân vào hoàng cung và cũng không muốn Diệp Mẫn gặp Lương quý phi suốt hai năm qua. Vì nghe tin mẹ của nàng đã qua đời nên nàng lập tức rời cung để về quê viếng mẹ và người đi cùng không ai khác là người thương của cô luôn bên cạnh và phục vụ cô suốt hai năm qua với thân phận là Ngụy thị vệ mà hoàng thượng rất tin tưởng giao phó an nguy của Diệp Mẫn cho hắn
Rời khỏi cung cũng là lúc thị vệ thân cận của Lương quý phi báo tin cho nàng, để không bỏ lỡ cơ hội trả thù, Lương quý phi lập tức sai người điều tra hoàn cảnh, xuất thân của Diệp Mẫn và kết quả thu được rất nhanh chóng đó là Diệp Mẫn và thị vệ bên cạnh có mối quan hệ rất thân thiết nên nàng ta đã lên kế hoạch ngay lập tức và sai người hầu của mình hành động.
Khi về đêm sau khi hoàn thành thủ tục viếng mẹ xong thì Diệp Mẫn chưa muốn về lại hoàng cung mà nghỉ tại nột nhà trọ và Ngụy thị vệ đứng bên ngoài canh gác, chủ quán trọ mang đồ ăn thức uống lên và cung kính " Khách quan mời dùng bữa "
Khi chủ quán trọ đi ra Ngụy Thương Khuynh nhìn thấy tấm lệnh bài hắn đeo rất quen thuộc mà không nhớ đã nhìn thấy ở đâu
Diệp Mẫn gọi Ngụy Thương Khuynh cùng lại ăn " Mau vào đây cùng ta dùng bữa nào, cả ngày hôm nay huynh đã làm rất tốt "
Hắn nhìn nàng âu yếm " Bảo vệ sự an toàn của nàng là trách nhiệm của ta…Ta không đói nàng cứ ăn trước đi "
Biết Ngụy Thương Khuynh không muốn mạo phạm đến quy củ phép tắc trong cung nên nàng đành ăn một mình, ăn xong nàng liền lên giường định nghỉ ngơi thì nàng ngã khụy xuống giọng yếu ớt gọi tên
" Ngụy Thương Khuynh…"
Nghe thấy tiếng động bên trong Ngụy Thương Khuynh vội đẩy cửa bước vào với vẻ mặt lo lắng " Diệp nhi muội không sao chứ? "
Mặt nàng đỏ bừng " Ta không còn sức để đứng lên nữa… mà sao cơ thể ta lại nóng ran thế này? "
Ngụy Thương Khuynh thấy có điều bất thường vội ngửi thử đồ ăn thì không có mùi gì khả nghi nhìn lại miếng bánh mà Diệp Mẫn đang cắn dở với khữu giác nhạy bén của mình chàng đã phát hiện bên trong có mùi thuốc xuân dược rất nhẹ chắc hẳn để người dùng không biết bên trong có chứa mùi của xuân dược, đang suy nghĩ ai dám bỏ thuốc thì Diệp Mẫn đã nằm rạp xuống đất y phục nàng rất xộc xệch khiến Ngụy Thương Khuynh không dám đến gần " Giờ phải làm sao? Có nên đưa muội ấy về với hoàng thượng không? Nhưng nàng ấy không muốn…Làm sao đây? "
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương