Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu
Chương 10:
Rạng sáng hôm sau, Nguyễn Hạ khôi phục sức sống, cô dẫn nhóc mập mạp và Tống Đình Thâm tập trung ở cửa, sau đó ba người vào nhà hàng của khách sạn, ăn một bữa sáng vui vẻ.Vé mà cô đặt là vào buổi chiều, hôm nay vẫn còn có chút thời gian để cô dẫn nhóc mập mạp đi dạo vòng vòng xung quanh.Thật ra mùa hè thực sự không phải là mùa thích hợp để đi du lịch, mặt trời chói chang, theo sự tính toán của Nguyễn Hạ thì nhiệt độ bên ngoài ít nhất là bốn mươi độ trở lên, có điều con số chính xác thì Nguyễn Hạ cũng không dám tuyên bố bừa bãi. Cô sắp nóng đến chết rồi, cô nghiêng đầu nhìn Tống Đình Thâm, thấy anh vẫn mang dáng vẻ dễ chịu thoải mái thì cảm thấy thực sự rất dễ bị tức chết, dường như anh chẳng hề đổ mồ hôi gì cả, còn trẻ con đại khái là người không sợ nóng cũng không sợ lạnh nhất, dù nóng như vậy mà nhóc mập mạp vẫn chơi đến mức đỏ cả mặt, vẫn rất hưng phấn và hăng say.Vốn đang chuẩn bị đi công viên trò chơi, thế nhưng dù sao lúc này cũng là lúc nghỉ hè, đi xếp hàng là xếp hàng đến mức sống không thể yêu nữa luôn, hơn nữa có rất nhiều trò mà nhóc mập mạp không được chơi vào lúc này, cô và Tống Đình Thâm lại không có nhiều hứng thú cho lắm, vậy nên chỉ có thể bỏ qua.Có nhóc mập mạp ở đây, giữa cô và Tống Đình Thâm cũng không có vẻ lúng túng lắm, có điều hai người vẫn tuân thủ nguyên tắc có thể không nói thì không nói, chuyện cần nói cũng phải nói ngắn gọn với nhau.Nguyễn Hạ cầm cái quạt pin nhỏ ở trong tay, tuy không có tác dụng gì nhiều, thế nhưng có ít còn hơn là không có.May là hôm nay cô thông minh, không trang điểm quá đậm, nếu không thì với cái thời tiết nóng cháy thế này, lớp trang điểm cũng phải chảy ra luôn.Tống Đình Thâm kiên trì hơn cô nhiều, có thể thấy được, bình thường anh cũng hay chăm sóc thằng bé.Bản thân Nguyễn Hạ chưa làm mẹ bao giờ, cũng chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp chưa lâu, tuy cô có thể chơi được với nhóc mập mạp, thế nhưng ở phương diện chăm sóc người khác, từ đầu đến cuối cô cũng không thể tỉ mỉ như Tống Đình Thâm được.Đến lúc xế chiều, bởi vì chưa đến giờ cơm, hơn nữa cũng đã ăn vặt đủ thứ nên trong ba người cũng không có ai muốn ăn cả.Tống Đình Thâm giơ tay lên, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, cuối cùng xem như đã hỏi ra khỏi miệng: “Máy bay mấy giờ? Đợi đến giờ cao điểm thì có thể sẽ kẹt xe đó.”Nguyễn Hạ hơi sửng sốt, khẽ lắc đầu: “Chúng ta không đi máy bay.”Tống Đình Thâm khẽ gật đầu: “Vậy tàu điện cao tốc lúc mấy giờ, trạm tàu điện cũng ở khá xa chỗ này đấy.”Nguyễn Hạ: “Cũng không phải là tàu điện cao tốc…”Rốt cuộc thì Tống Đình Thâm cũng nhìn về phía cô, anh trầm mặc mấy giây: “Cô không đặt vé?”“Đã đặt rồi.” Nguyễn Hạ lấy điện thoại di động ra: “Tôi đặt tàu hoả vào lúc năm giờ bốn mươi lăm phút.”Cô đã suy nghĩ rất kỹ rồi, Tống Đình Thâm bị tai nạn giao thông trên đường đến sân bay, có nghĩa là không thể ngồi máy bay, cho dù các loại số liệu nghiên cứu đều cho thấy máy bay là phương tiện giao thông an toàn nhất, Nguyễn Hạ cũng cảm thấy rất sợ.Tại sao lại là xe lửa?Nguyễn Hạ có sự tin tưởng không tên đối với tàu hoả, trong lòng cô, đừng nói là máy bay hay là tàu điện cao tốc, mấy thứ đó đều không an toàn bằng tàu hoả!Tống Đình Thâm: “...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương