Phản Phái Hữu Thoại Thuyết
Chương 16
Từ xưa đến nay, nhân tộc và yêu tộc như nước với lửa, khói súng nổi lên bốn phía.Yêu tộc đều là do yêu thú tu luyện thành, bởi vì cái gọi là ‘không phải tộc ta không cùng lòng’, vì tranh đoạt tài nguyên, bắt đầu từ thời kỳ thượng cổ, nhân tộc và yêu tộc đã nhiều lần khai chiến, đến bây giờ đã là thù sâu như biển, không thể hàn gắn.Trận đại chiến kéo dài 230 năm trong lời Tả Vân Mặc kia, Lạc Tiệm Thanh cũng biết. Trận đại chiến đó trong lịch sử chiến tranh hai tộc được coi như viết bằng máu, yêu tộc ngã xuống ba vị Yêu Tôn, nhân tộc cũng ngã xuống hai vị tu sĩ Đại Thừa kỳ, một vị trong đó còn là phong chủ Hạo Minh phong Thái Hoa Sơn, một vị sư tổ của Lạc Tiệm Thanh.Nhưng Lạc Tiệm Thanh đã tu luyện hơn ba mươi sáu năm, thời đại của y đã thái bình, hai tộc đã gần một trăm năm không phát động chiến tranh. Yêu thú cấp cao đều bế quan, nhân tộc cũng không chủ động khơi mào phân tranh, chỉ có tu sĩ dưới Hợp Thể kỳ và yêu thú dưới cấp tám vẫn đánh nhau ở biên giới.Vạn Thú lĩnh mà Lạc Tiệm Thanh thường xuyên tới chính là mảnh đất không ai quản lí, chính là ước định giữa nhân tộc và yêu tộc. Yêu thú dưới cấp tám có thể thoải mái đi vào, tu sĩ dưới Hợp Thể kỳ cũng có thể đi vào. Ở trong này sinh tử tùy mệnh, phú quý do trời, hai tộc có thể thoải mái phát tiết hận ý của mình, thoái mái giết chóc.Tiếng cười khẽ của Tả Vân Mặc vang lên trong đình viện im lặng: “Sư huynh, tuy nói thực lực của Bắc Đẩu chân quân không cao, nhưng trong trận chiến kia góp công không nhỏ, vậy nên lấy được không ít bảo vật. Di tích lần này các ngươi tới rèn luyện chính là Bắc Đẩu Thất Tinh trận – pháp bảo bản mệnh của gã, đây là một trận pháp Địa giai có thể đánh chết tu sĩ Nguyên Anh, đáng tiếc là di tích đã đóng lại, nếu không ngươi lấy được nó về sau sẽ có chỗ trọng dụng.”Nghe vậy, Lạc Tiệm Thanh hơi mỉm cười hỏi: “Sư đệ, từ khi nào mà ngươi tính toán tỉ mỉ thế?”Tả Vân Mặc bất đắc dĩ nói: “Nửa năm sau chính là đại bỉ tông môn, sư huynh, ta cũng không muốn bị chưởng môn sư tôn răn dạy quở mắng.”Hai người lại nói đùa một hồi con hạc giấy kia mới đập cánh chậm rãi bay đi, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt Lạc Tiệm Thanh. Nhìn bầu trời trong vắt, Lạc Tiệm Thanh chậm rãi híp mắt lại, sau đó phẩy tay áo xoay người về phòng mình.Sau khi trở về, Lạc Tiệm Thanh trực tiếp lấy ngọc bài đỏ như máu từ trong nạp giới ra, cẩn thận xem xét.“Cửu Đoạt Thiên Lục”-tên này cũng đủ bá đạo. Chỉ hai chữ “Đoạt Thiên” đã khiến Lạc Tiệm Thanh rung động.Bắc Đẩu chân quân nói đây là bí kíp mà gã có được nhưng Lạc Tiệm Thanh lại cảm thấy khó có khả năng đó. Cho dù Bắc Đẩu chân quân kia đạt được nhiều bảo vật trong chiến tranh, mở một cái di tích vượt quá tu sĩ Nguyên Anh bình thường thì có thể, nhưng đạt được công pháp nghịch thiên như thế lại không hợp lý.Nếu Bắc Đẩu chân quân đã luyện công pháp này thì chẳng đến mức bị yêu thú đuổi giết ngã xuống một đại cảnh giới cuối cùng chết thảm.Sau khi đánh một trận với Mị Ảnh Yêu Hồ tiến hành đoạt xá kia, Lạc Tiệm Thanh chỉ nhớ mình bị đau đớn bủa vây, sau đó trí nhớ bị hổng một đoạn. Chờ đến lúc tỉnh lại đã thấy Lý Tu Thần bê bết máu.Hai hôm nay Lý Tu Thần đã tỉnh lại, tuy nói mù hai mắt nhưng tai cũng không điếc, miệng không câm. Lạc Tiệm Thanh đã cho người hỏi dò hắn nhưng Lý Tu Thần chỉ nói hắn đi tới cửa cuối cùng, rồi không hiểu ra sao lại biến thành như vậy.—— Lý Tu Thần cũng đánh mất trí nhớ.Trực giác Lạc Tiệm Thanh khẳng định chuyện này không đơn giản, y và Lý Tu Thần chỉ sợ đã bị vị đại năng nào đó xóa trí nhớ.Nghĩ tới nghĩ lui Lạc Tiệm Thanh chỉ có thể nghĩ tới việc này có liên quan tới Bắc Đẩu chân quân, nhưng không thể đi vào di tích điều tra rõ chân tướng.Trọng sinh đã hơn hai tháng, Lạc Tiệm Thanh rất rõ ràng cảm nhận được linh lực trong cơ thể mình chậm rãi xói mòn. Cứ với tốc độ như vậy, đại bỉ tông môn nửa năm sau chắc chắn y sẽ không so được với Nhị sư đệ Tả Vân Mặc khắc khổ tu luyện, thậm chí cả Tam sư muội Vệ Quỳnh Âm cũng có thể thắng y.Quan trọng nhất là cảnh giới của y có thể bị rơi xuống.Nghĩ vậy, Lạc Tiệm Thanh nắm chặt ngọc bài đỏ như máu trong tay.Thời gian trôi qua, trời chiều chậm rãi xuống núi, bình minh từ phía Đông dâng lên. Đợi đến khi mặt trời lên cao lần thứ hai, Lạc Tiệm Thanh mới trầm mặc đi đến trước cửa sổ, ngưng mắt nhìn mặt trời sáng lạn chói mắt, cuối cùng thở dài một hơi lại quay về giường.Lúc này, Lạc Tiệm Thanh bày kết giới xung quanh phòng, còn yêu cầu không ai được vào.Y đẩy một luồng linh thức vào ngọc bài thăm dò, lập tức thanh âm đinh tai nhức óc kia lại vang lên, bắt đầu đọc văn tự trên bí pháp “Cửu Đoạt Thiên Lục”. Lạc Tiệm Thanh nhắm hai mắt lại, khoanh chân ngồi trên giường mềm mại, hai tay bắt đầu làm thủ quyết.Tốc độ ban đầu khá chậm, nhưng càng về sau lại càng nhanh, cuối cùng đã hình thành hư ảnh.“Thiên địa bất nhân, coi vạn vật như cỏ dại; Năm tháng trôi qua không để lại dấu vết, coi chúng sinh như thứ đồ bỏ đi.”“Ta tu luyện là tu luyện chí hướng, tu luyện ý chí, tu luyện bản thân, học vạn vật thế gian, chỉ không học thiên đạo!”“Ngươi tu gì!”Ánh sáng xanh trên người Lạc Tiệm Thanh lóe lên, âm thanh âm vang như tiếng sấm vang lên trong đầu y, y mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên trên, ánh mắt như xuyên qua nóc nhà nhìn lên bầu trời!“Ta tu luyện cách Đoạt Thiên, ta chống lại Thiên Đạo, ta chính là Thiên!”Vừa dứt lời, chỉ thấy ba cánh hoa sen xanh giữa lông mày Lạc Tiệm Thanh lóe sáng, một cỗ khí tức cổ xưa từ dưới đất bốc lên, hình thành ảo ảnh hư vô, như những con rắn nhỏ bò lên thân thể Lạc Tiệm Thanh. Nhưng Lạc Tiệm Thanh như không cảm nhận được, sau khi những con rắn nhỏ này chui vào cơ thể y, toàn bộ đều hóa thành linh khí nóng bỏng.Linh khí sôi trào như nham thạch nóng chảy, điên cuồng va đập lên mỗi một tấc kinh mạch trong thân thể Lạc Tiệm Thanh khiến y thống khổ cắn chặt răng, nhưng vẫn có máu từ khóe môi chảy xuống. Tia máu này chứa linh lực cuồn cuộn, về sau, Lạc Tiệm Thanh rốt cuộc không chịu nổi mà phun ra một ngụm máu tươi!Linh lực trong máu như biển lớn bát ngát, may mà kết giới Lạc Tiệm Thanh bày ra có thêm pháp bảo của Lục sư đệ đưa cho y, có thể ngăn cản dò xét của tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Đại trưởng lão phái Nghi Thiên cũng mới chỉ Kim Đan trung kỳ, hoàn toàn không phát hiện ra gì khác lạ.Ngụm tinh huyết đầu tim đầu tiên chỉ mới là bắt đầu, về sau, mỗi lần những con rắn nhỏ chui vào người Lạc Tiệm Thanh đều nôn ra một ngụm máu, dường như nôn hết máu trong cơ thể. Chỗ máu chứa linh lực hùng hậu này điên cuồng va chạm kết giới, cuối cùng đều bị kết giới cản lại, chậm rãi biến mất, quay về Thiên Đạo.Cảnh giới của Lạc Tiệm Thanh không ngừng rơi xuống.Kim Đan sơ kỳ, Trúc Cơ hậu kỳ, Trúc Cơ trung kỳ…Cuối cùng trực tiếp rơi xuống Luyện Khí kỳ!Khi y nôn ra ngụm máu cuối cùng, toàn thân đều chấn động, suy yếu ngã về phía sau, mất đi ý thức.Lúc này, một tiếng thở dài vang lên trong đầu y: “Cửu Liên Bản Tâm Lục… hóa ra là hậu nhân Ngọc Tiêu phong sao?”Sau khi thanh âm này chấm dứt, một tiếng sấm lại vang lên!“Linh hồn cỏ cây, xuân thu hiu quạnh; khao khát tùy Thiên, sao không đoạt Thiên!”“Đoạt linh hồn cỏ cây, đoạt quy luật xuân thu.”“”Cửu Đoạt Thiên Lục” đoạt thứ nhất, đoạt xuân thu!”Câu nói vừa hạ xuống, toàn bộ hoa cỏ cây cối trong đình viện đều run rẩy. Chúng nó hoảng sợ đung đưa thân thể như muốn thoát ra ngoài, nhưng một luồng gió thổi qua, lực lượng hư ảo thổi qua thân thể bọn nó, quét lấy rất nhiều ánh sáng rực rỡ, cuối cùng đâm vào thân thể Lạc Tiệm Thanh.Lạc Tiệm Thanh run rẩy, bắt đầu tĩnh tọa trong vô thức.Ngón tay của y bấm thủ quyết theo bản năng, ánh sáng này liền chen vào giao điểm kinh mạch quanh thân y. Ánh sáng làm dịu kinh mạch dần dần khô cạn, khiến kinh mạch khôi phục như ban đầu, sau đó đi vào đan điền Lạc Tiệm Thanh, đi tới gần Kim Đan trong trong đan điền y.Kim Đan này từ lúc Lạc Tiệm Thanh nôn ra máu đã khô quắt lại, hiện giờ không còn sức lực gì đối phó với ánh sáng này, chỉ có thể để mặc đối phương chui vào khuấy đảo bên trong.Quầng sáng xanh nhẹ nhàng nở rộ trên thân thể Lạc Tiệm Thanh. Lực lượng hư ảo này đã sớm vượt qua phạm vi trong sân, chúng không kiêng nể gì mà càn quét trong phái Nghi Thiên, mỗi khi đụng tới cây cỏ nào, cây cỏ ấy đều run rẩy cống hiến ra một chút ánh sáng.Lực lượng đảo qua sân các đệ tử Thái Hoa Sơn nghỉ ngơi, đảo qua Lý Tu Thần đang phẫn hận chửi rủa, đảo qua các cô gái phái Nghi Thiên đang mơ mộng đứng ngoài sân Lạc Tiệm Thanh, cuối cùng quét về phía vườn linh dược của chưởng môn phái Nghi Thiên.Mỗi một gốc linh dược đều phải cúi đầu trước cỗ lực lượng này, chỉ riêng một gốc cây linh dược tam phẩm vẫn đứng thẳng đối kháng với cỗ lực lượng này, nhưng đến cuối cùng vẫn phải cống hiến ra một mảnh ánh sáng. Ánh sáng này so với những mảnh sáng khác thì lớn hơn rất nhiều, sau khi ánh sáng tách ra, linh dược này cũng không có biến hóa gì, ngược lại càng thêm phóng túng duỗi cành lá về phía mặt trời.Nhị trưởng lão phái Nghi Thiên hoảng sợ nói: “Sư huynh! Hàn Chi thảo không phải sợ ánh nắng sao? Sao gốc Hàn Chi thảo tam phẩm mà ngươi yêu quý nhất lại chủ động duỗi lá về phía mặt trời?”Nghe vậy, Đại trưởng lão cũng kinh hãi nói: “Không thể nào! Hàn Chi thảo này ta cẩn thận chăm sóc nhiều năm đã sớm có linh thức, nó sẽ không làm chuyện tự thương tổn đến mình như vậy”Những việc lạ như vậy không ngừng xuất hiện ở phái Nghi Thiên.Hoa Hướng Dương luôn hướng về phía mặt trời bỗng cúi đầu nhìn xuống đất; Thực vật chỉ nở vào mùa đông lại ra nụ vào mùa xuân!Giống như đám cây cỏ này đều bỏ qua Thiên Đạo luân hồi, không kiêng nể gì bắt đầu làm thứ mình muốn làm. Chúng nó không bị những quy tắc cổ vô hình trong đất trời trói buộc, dưới loại tranh đoạt đến từ chính bản thân mình này, có cỏ cây bị thua dần dần khô héo, mà có cỏ cây lại sinh trưởng tốt lên.Những việc này Lạc Tiệm Thanh không biết, khi ý thức của y dần thức tỉnh cũng nhận thấy lực lượng trong cơ thể mình dần dần khôi phục.Những điểm sáng kia từ mọi nơi bay về phía y, tiếp đó là khí tức của y dần tăng lên, Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Kim Đan sơ kỳ… Kim Đan trung kỳ!Y lại quay về Kim Đan trung kỳ, ngoại trừ đau đớn đến từ kinh mạch thì không có gì khác lạ, nhưng khi Lạc Tiệm Thanh nhìn thấy đống máu đã thành khối kia thì đã hiểu vừa rồi mình đã bỏ qua cái gì.Một thân linh lực hóa thành hư ảo!Muốn tu luyện “Cửu Đoạt Thiên Lục” nhất định phải bỏ đi linh lực đã từng tu luyện.Linh lực trong thân thể Lạc Tiệm Thanh hiện tại tuy nói không có gì khác so với lúc trước, nhưng Lạc Tiệm Thanh lại cảm thấy rất khác. Hiện tại y cảm thấy mình không hợp với thế giới này, giống như bị vạn vật thế gian bài xích, chỉ có một ít hoa cỏ bên trong phái Nghi Thiên đang nhảy nhót mừng y tỉnh lại, có vẻ rất kích động.Đây là đoạt thứ nhất trong “Cửu Đoạt Thiên Lục”, đoạt xuân thu của cỏ cây.Lạc Tiệm Thanh ngồi tu luyện ba ngày trong viện của mình, chờ tu vi ổn định liền tới từ biệt phái Nghi Thiên, khởi động bảo thuyền phi hành mang các sư đệ sư muội nhà mình trở về. Vốn là Tam trưởng lão phái Nghi Thiên còn nói: “Vị Lý đạo hữu kia có vẻ còn chưa khôi phục, Lạc đạo hữu, không bằng tiếp tục nghỉ ngơi một thời gian?”Lạc Tiệm Thanh một thân thanh bào đứng trên cao, tóc dài tung bay theo gió, lông mi như mực, mỉm cười nói: “Không cần, sư môn thúc giục, đa tạ quý phái khoản đãi.”Tam trưởng lão nói: “Nếu đã vậy thì tại hạ cũng không nhiều lời. Vốn là chưởng môn sư huynh cũng muốn tới tiễn đạo hữu, chỉ là gần đây gốc Hàn Chi thảo trong viện sư huynh sắp khô héo, sư huynh đang nghĩ cách cứu vớt nên không tới được.”Nghe tới đây, Lạc Tiệm Thanh hơi sững sờ, trên khuôn mặt tuấn mỹ xẹt qua vẻ xấu hổ. Linh lực trong thân thể y như nghe thấy lời của Tam trưởng lão, vô cùng đắc ý lắc lư mấy cái như khoe với Lạc Tiệm Thanh.Lạc Tiệm Thanh xấu hổ gật đầu, còn chưa mở miệng đã nghe Tam trưởng lão nói: “Nhưng cũng kì quái, một gốc linh dược cấp hai trong vườn linh dược hôm nay lại thành công thăng cấp, biến thành linh dược cấp ba. Lạc đạo hữu, Thái Hoa Sơn khai sơn ngàn vạn năm, lịch sử lâu đời, kiến thức nhiều, ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không?”Lạc Tiệm Thanh nhẹ nhàng lắc tay: “Ta cũng không biết.”Hai người chỉ trò chuyện trong chốc lát, Lạc Tiệm Thanh liền vung tay áo điều khiển phi thuyền rời khỏi sơn mạch Nghi Thiên.Trên phi thuyền, Thập Cửu sư đệ lặng lẽ đi tới ngoài cửa phòng Lạc Tiệm Thanh, gõ cửa đi vào. Dù sao cũng đang quay về tông môn, lúc trước ở bên ngoài còn có thể không có quy củ, nhưng bây giờ, Thập Cửu sư đệ lại cung kính chắp tay với Lạc Tiệm Thanh nói: “Đại sư huynh, ngày mai phải trở về Thái Hoa Sơn, không biết Lý Tu Thần kia…”Lạc Tiệm Thanh đang rủ mắt nhìn một gốc tiên thảo màu xanh, nghe vậy y thản nhiên nói: “Thương thế Lý sư đệ vô cùng nghiêm trọng, lúc trước ngươi cũng đã nói phải có trưởng lão Độ Kiếp kỳ trở lên ra tay mới có thể khiến hắn khôi phục như lúc đầu.”Nghe tới đây, Thập Cửu sư đệ nhíu mày khó hiểu.Lạc Tiệm Thanh bình tĩnh nói: ” Các trưởng lão là trụ cột trong tông môn, khôi phục thân thể cho hắn sẽ tổn hại tới tu vi của các trưởng lão. Ngươi truyền lại lời của ta cho chưởng môn sư bá, lão nhân gia xử lý thế nào không liên quan đến chúng ta.” Dừng một chút, Lạc Tiệm Thanh quay đầu nhìn về phía Thập Cửu sư đệ, cười nói: “Lý sư đệ thương thế nghiêm trọng không thể tu luyện, nếu đã như vậy, tài nguyên đệ tử nội môn của hắn để cũng lãng phí. Để cho hắn tiện nghỉ ngơi điều dưỡng, trước khi thân thể hắn khôi phục thì chuyển ra ngoại sơn Hạo Minh phong đi. Ta nghĩ chờ ngươi trở về hỏi Tứ sư đệ là gã sẽ biết nên làm thế nào.”Thập Cửu sư đệ vốn là ngẩn người, cuối cùng mới cười hắc hắc: “Phải! Đại sư huynh, ta đã biết.”Nhìn thấy bóng lưng Thập Cửu sư đệ đi xa, nụ cười trên mặt Lạc Tiệm Thanh dần dần biến mất.Suy nghĩ của Thập Cửu sư đệ y có thể đoán được, chỉ cần đuổi tên tiểu tử cuồng vọng tự đại, hữu danh vô thực kia ra khỏi nội môn Hạo Minh phong là hắn đã thỏa mãn rồi. Nhưng Lạc Tiệm Thanh lại khác, y muốn Lý Tu Thần phải chết!Tình cảnh trước khi chết của đời trước đến nay vẫn rõ mồn một trước mắt. Lạc Tiệm Thanh không dám quên, nhưng hiện tại y đã bước được một chân ra khỏi Thiên Đạo, tất nhiên sẽ nhận ra, nếu như nói Thiên Đạo để lại ba nghìn ý thức, vậy thì hai ngàn ý thức sẽ tập trung trên người Lý Tu Thần!Y không giết được Lý Tu Thần.Ít nhất thì hiện tại tuyệt đối không giết được Lý Tu Thần.Hơn nữa trên người Lý Tu Thần có cơ duyên lớn, gặp nhiều may mắn, nhưng nếu là một phế nhân thì lợi dụng cơ duyên thế nào đây? Chỉ có thể…May áo cho người khác mặc.Lạc Tiệm Thanh cười nhạt.Một ngày sau, một hàng người chậm rãi quay về Thái Hoa Sơn.Các đệ tử vừa mới trải qua rèn luyện đều cảm thấy mình đã thay da đổi thịt, đắc ý kể chuyện trong di tích cho các sư huynh đệ không tới đó, còn Lạc Tiệm Thanh lại tới Thương Sương phong giao ngọc bài cho trưởng lão, bên trong đại khái ghi lại những trải nghiệm trong di tích.Đợi cho trưởng lão phụ trách việc này xác nhận, Lạc Tiệm Thanh cúi người thi lễ bay về Ngọc Tiêu phong.Ngay khi y vừa hạ xuống đã nghe thấy một thanh âm lãnh đạm vang lên phía sau: “Làm trái sư mệnh, một mình rời núi. Tiệm Thanh, từ khi nào mà ngươi trở nên lớn mật, trong mắt không có tôn trưởng như vậy.”Lạc Tiệm Thanh run lên, cứng ngắc xoay người.Chỉ thấy trước rừng trúc xanh mướt, tôn giả trường bào trắng buông mắt phượng, lạnh lùng nhìn y.Nhìn thấy ánh mắt vô tình hờ hững của đối phương, trong lòng Lạc Tiệm Thanh dần dần nguội lạnh, chỉ thấy cổ họng đắng chát. Y cúi đầu, quật cường nói: “Sư phụ, đồ nhi vẫn luôn nghiêm túc tu luyện, không hề lười biếng. Rèn luyện của các đệ tử mới từ trước đến nay đều là đại sự trong tông môn, ta là đại sư huynh, xuất môn dẫn dắt là chuyện nên làm.”“Còn dám nguỵ biện!” Khi nói chuyện, khí thế cường đại phóng ra áp bách khiến Lạc Tiệm Thanh không ngẩng được đầu lên.Nghe âm thanh lạnh lùng kia, trong lòng Lạc Tiệm Thanh ẩn ẩn đau, cắn răng nói: “Tiệm Thanh không biết mình sai ở đâu!”Một lúc sau, chỉ nghe Huyền Linh Tử thản nhiên nói: “Nếu đã như vậy, để vi sư kiểm tra thành quả tu luyện của ngươi. Qua mười chiêu thì bỏ qua việc này, nếu không phạt ngươi bế quan một năm trong Ngọc Tiêu phong, không cho phép rời núi!”Vừa dứt lời, kiếm khí cuồn cuộn đâm về phía Lạc Tiệm Thanh, Lạc Tiệm Thanh theo bản năng lui về sau nhưng vẫn bị kiếm khí cắt qua tóc. Giữa lông mày y lóe ánh sáng xanh, Sương Phù kiếm đã xuất hiện ở trong tay.Chỉ thấy Huyền Linh Tử lấy trúc thay kiếm, thanh âm lạnh như băng sương: “Vi sư áp chế tu vi xuống Kim Đan sơ kỳ.”Lạc Tiệm Thanh cắn răng nói: “Dạ!”Hai bóng người một xanh một trắng bay lên trong rừng trúc, lôi xà Sương Phù kiếm phóng ra lại bị một kiếm trúc bình thường đỡ được. Kiếm trúc kia cũng không có gì đặc biệt, chỉ là người dùng nó là tu sĩ cường đại nhất thế gian, nó đột ngột từ mặt đất mọc lên, dấy lên một trận kiếm thế ngập trời, ép tới mức Sương Phù kiếm cũng không thể phản kháng.Lạc Tiệm Thanh chật vật cản lại công kích của Huyền Linh Tử. Lần này Huyền Linh Tử là thật sự nổi giận, mỗi một chiêu đều đánh lên chỗ yếu hại của Lạc Tiệm Thanh, tuy nói áp chế tu vi tới Kim Đan sơ kỳ nhưng cảnh giới của hắn đã bỏ xa Lạc Tiệm Thanh, chỉ cần một thanh kiếm cũng đủ nghiền ép Lạc Tiệm Thanh.Lại là một đạo kiếm quang vàng xẹt qua, Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng né tránh nhưng trên mặt vẫn bị cứa ra một vết máu.Huyền Linh Tử cũng không vì thế mà lung lay, kiếm chiêu càng thêm mạnh mẽ. Đến chiêu thứ chín thì kiếm của hắn đã đâm tới ngực Lạc Tiệm Thanh, Lạc Tiệm Thanh nhấc Sương Phù kiếm chắn lại, cả người lách sang bên cạnh.Kiếm trúc cắt qua ống tay áo Lạc Tiệm Thanh, lộ ra một mảnh da thịt tuyết trắng, phía trên là một vết đỏ chói mắt, giống như hoa hồng nở rộ trên làn da trắng nõn, cực kỳ diễm lệ.Con ngươi Huyền Linh Tử co lại, động tác đột ngột dừng.Ngay sau đó!Lạc Tiệm Thanh dồn hết linh lực tới Sương Phù kiếm, kiếm quang nổi lên, sấm sét bàng bạc cuồng quay quanh Sương Phù kiếm. Lạc Tiệm Thanh rút kiếm đâm về phía Huyền Linh Tử, người kia vậy mà không chống cự, mãi đến khi sấm sét và kiếm khí tới sát mặt hắn mới vội vàng tránh đi, bị cắt đứt một ít tóc.Lạc Tiệm Thanh thu Sương Phù kiếm về giữa lông mày, nói: “Sư phụ, đệ tử đánh bại ngài ở chiêu thứ mười.”Huyền Linh Tử trầm mặc không nói.Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc nâng mắt nhìn, chỉ thấy Huyền Linh Tử đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn chỗ vai áo bị rách của y. Lạc Tiệm Thanh cúi đầu nhìn vết đỏ kia, nhỏ giọng nói: “Dấu vết này hình như là chạm vào đâu đó trong di tích, dùng Ngưng Bích Lộ cũng không mờ đi, vì không phải chuyện lớn gì nên cũng không để ý. Sư phụ, ngài biết đây là vết thương gì không?”Trên khuôn mặt trắng nõn của Huyền Linh Tử nổi lên hai đóa mây hồng, hắn lạnh lùng phẩy tay áo hất Lạc Tiệm Thanh bay xa ba thước, sau đó lãnh đạm nói: “Vi sư… cũng không biết nó là gì, nhưng chắc không phải thứ gì quan trọng, ngươi không được để ý. Ngươi đã chăm chỉ tu luyện, vậy thì lần này bế quan nửa năm, chờ đại bỉ tông môn lại ra.”Lạc Tiệm Thanh nghe vậy ngẩn ra, cuối cùng gật đầu đồng ý.Nháy mắt, Huyền Linh Tử đã thuấn di rời đi giống như một giây cũng không muốn ở lại với đồ nhi nhà mình.Thấy một màn này, Lạc Tiệm Thanh hơi sửng sốt, một lúc sau mới thở dài, cười khổ tự nhủ: “Nhớ mỗi lần tiểu sư muội đi rèn luyện trở về, Ngọc Thanh Tử tôn giả đều quan tâm chu toàn, hận không thể nhốt luôn tiểu sư muội lại không cho nàng ra ngoài trải qua nguy hiểm.”Trên khuôn mặt tuấn mỹ chỉ có nụ cười thản nhiên nhàn nhạt, Lạc Tiệm Thanh bình thản nhìn cửa trúc đóng chặt, nỉ non nói: “Vô Âm, ta lần này cửu tử nhất sinh ngươi cũng không hỏi đến, thật sự là… không để ý sao?”Thanh âm chua xót dần dần biến mất trong không khí, Lạc Tiệm Thanh xuyên qua rừng trúc trở lại nhà trúc của mình.Thời gian nửa năm trôi qua mau, vào một buổi sáng, một bóng dáng vàng nhạt xuất hiện dưới chân núi Ngọc Tiêu phong.Người tới khuôn mặt thanh tú, không tính là tuấn tú, nhưng lại dịu dàng, chỉ nghe y cao giọng nói: “Đại sư huynh, ba ngày nữa là đại bỉ tông môn bắt đầu, sư tôn bảo ta tới thông báo cho ngươi, đừng để lỡ mất.”Người này đúng là người thứ hai trong Thái Hoa Sơn Thất Tử, đại đệ tử truyền thừa Thương Sương phong – Tả Vân Mặc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương