Phi Điển Hình Cứu Rỗi
Chương 17
Edit: Ry
Đầu óc luôn tỉnh táo của Minh Dao lại hiếm thấy mà trở nên trì trệ hỗn độn, lời Lâm Chức nói dường như tan ra nghe không rõ.
Nhớ lại đề tài mấy phút trước của họ trở thành một chuyện hết sức khó khăn, ánh mắt Minh Dao rơi trên ngón tay Lâm Chức.
Ngón tay thon dài trắng nõn được phủ một lớp ánh sáng, khéo léo mân mê theo đường cong bắp chân.
Dường như Minh Dao thấy được nụ cười trên mặt Lâm Chức, kiểu cười mềm mại vô tội lại đựng đầy hàm ý sâu xa y thường dùng, nhưng rồi lại như đó là ảo giác. Y chỉ đang lẳng lặng nhìn anh, đợi đáp án của anh.
Hơi ẩm ấm nóng xâm lấn, hòa với hương hoa chập chờn nở rộ.
Con ngươi Minh Dao càng thêm u ám, đẩy xe lăn đi tới bên giường.
Anh nói: "Cái đó không quan trọng."
Xe lăn có độ cao ngang với giường, Minh Dao nắm cổ chân Lâm Chức.
Lòng bàn tay nóng hổi xoa tinh dầu giúp chúng phát huy tác dụng tốt hơn, mùi hương ngọt ngào ấm áp tràn ngập.
Lâm Chức thoáng rùng mình rồi mỉm cười, tay lắc chiếc bình thủy tinh xinh đẹp, cổ tay chuyển động.
Tinh dầu màu vàng nhạt rơi từ trên cao, tự nhiên chảy xuống.
Thủ pháp của Minh Dao rất tốt, dù gì anh cũng từng trải nghiệm xoa bóp hồi phục chức năng chuyên nghiệp, tất nhiên cũng học được một chút.
Bàn tay lướt qua đầu gối, áo tắm màu be hơi tản ra.
Lâm Chức nhắm mắt, dáng vẻ lười biếng.
Lâm Chức cũng không sợ xảy ra chuyện, chân của Minh Dao khiến anh ta bị hạn chế rất nhiều, thế nên y có thể nắm tiết tấu trong tay.
Nhưng Lâm Chức nhanh chóng phát hiện mình đã phạm phải cấm kị. Cơ thể đột nhiên được nhấc lên, y chỉ có thể túm lấy tay áo Minh Dao theo bản năng, người đã bị nhấc khỏi giường ôm vào trong ngực Minh Dao.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của người thanh niên có luống cuống mờ mịt vì biến cố, áo tắm lỏng lẻo vì động tác mà trượt xuống, để lộ cái cổ và một phần vai.
Lâm Chức còn chưa kịp điều chỉnh nét mặt đã đối diện với ánh mắt của Minh Dao.
Minh Dao là một người đậm chất công kích, đôi chân khiếm khuyết vào lúc này lại không phải nhược điểm, ngược lại càng khiến khí thế của anh thêm đáng sợ tựa dao nhọn.
Mùi hoa quế nhuộm đẫm, lồng ngực Lâm Chức phập phồng.
Trong đôi mắt mỹ lệ mịt mờ sương rơi dần hiện ý cười thuần túy, tuy chuyện này nằm ngoài dự đoán của Lâm Chức, nhưng y thích bất ngờ này.
Nếu chỉ là một người nghe lệnh y loay hoay, y thà đi mua con búp bê còn hơn, thật sự thú vị hơn đồ chơi nhiều.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay Minh Dao dường như xuyên qua lớp da bên ngoài, cùng lôi kéo y đắm chìm vào đầu thu ẩm ướt.
"Minh tiên sinh..."
Tiếng Lâm Chức mềm mại, nhưng Minh Dao không muốn nghe y gọi mình như vậy.
Trong đầu thoáng hiện lên xưng hô Lâm Chức đã từng gọi, khi đó nghe được anh chỉ thấy lòng mình kháng cự, nhưng về sau chưa từng được nghe nữa.
Dùng nụ hôn giam cầm, cổ áo âu phục bị ngón tay mảnh dẻ vò nhăn, ngay cả cúc áo thứ nhất cũng bị kéo xuống, lăn vào trong góc không ai để ý.
Gió ngoài kia thổi cho cây cối rì rào. Đầu thu ở thành phố này vẫn nóng bức như vậy, ban ngày khiến cho người ta ngỡ như đang trong hạ, nhưng đến chạng vạng, chênh lệch nhiệt độ khiến nó lộ ra bản mặt thật sự.
Có lẽ là do suối nước nóng, cũng có lẽ là do Minh Dao, Lâm Chức không hề cảm thấy lạnh.
Đến lúc này y mới phát hiện sức mạnh nửa người trên mà mình từng khen Minh Dao cũng không phải để trưng, anh không chỉ có thể bế y lên, thậm chí còn có thể giúp y đổi tư thế ngồi trong ngực mình.
Chỉ là người trưởng thành với nhau vẫn có chừng mực và giới hạn, mặc dù biết nơi này không phải chỗ phù hợp, bọn họ sẽ không tiếp tục, nhưng cũng không ảnh hưởng mê say tình ái tiếp tục kéo dài.
Lúc bị Lâm Chức đẩy ra, Minh Dao cố đè nén xúc cảm phập phồng, nắm cổ tay Lâm Chức dần bình tĩnh trở lại.
Anh có chút buồn phiền vì chọn nơi này, còn không có bất cứ chuẩn bị gì. Anh không muốn vội vàng qua loa như vậy, và hiển nhiên Lâm Chức cũng không muốn.
Lâm Chức dùng khăn tùy ý lau đi vết tinh dầu, Minh Dao thì chầm chậm lau ngón tay.
"Cảm ơn Minh tiên sinh đã chiêu đãi, tôi xin phép đi trước."
Lâm Chức giơ ngón tay vuốt lại nếp gấp trên áo, mặt mày mang chút ý cười thỏa mãn.
Minh Dao lấy lí do dùng trà mời y vào đây, y cũng phối hợp cho tới cuối.
Minh Dao nhìn thanh niên khóe mắt bờ môi đều phớt đỏ đứng trước mặt mình, không tìm được lí do để giữ lại.
Mập mờ dây dưa tựa như giọt sương biến mất khi trời sáng, nếu không phải hương thơm còn vương vấn, đấy có lẽ chỉ là ảo mộng kiều diễm.
Trái tim nhảy lên không yên, một cảm giác kì diệu vô cùng, như thế có được rồi lại mất đi, có thể bắt lấy lại không cách nào đạt được.
Là điều anh khao khát, lại dường như không phải.
Trà trên bàn đã lạnh, Minh Dao không ngại uống cạn.
Nét mặt anh nghiêm trọng cực kì, giống như đang suy tư một vụ làm ăn vô cùng khó giải quyết.
Nhưng giờ phút này, trong đầu Minh Dao chỉ là đôi mắt bờ môi của người kia, là khuôn mặt, là vòng eo, là bắp chân, là nốt ruồi trên cổ tay, là hư tình giả ý và chân tình khó phân biệt.
Bên trong căn phòng cách vách, Lâm Chức nằm trên chiếu tatami ngáp một cái, có hơi mệt mỏi.
Y nhìn dấu hôn ở chính giữa cổ tay, phát hiện có vẻ Minh Dao rất thích nốt ruồi nhỏ trên tay mình.
Cái này không được tính là bớt, nhưng Lâm Chức rất thích nốt ruồi mọc cạnh mạch đập này. Để cho y có cảm giác hòa nhập với cơ thể này hơn, hệ thống đã sao chép lại thứ này.
Những lúc ở một mình dường như trở thành thời gian giải đáp nghi hoặc cho nhóc hệ thống 01, giọng điệu nó tràn đầy tiếc nuối: [Kí chủ, cơ hội vừa rồi tốt như vậy mà, sao lại bóp thắng chứ.]
Có điều Lâm Chức còn chưa lên tiếng, 01 đã như bừng tỉnh tự trả lời: [Tôi hiểu rồi. Con người các anh có một câu là càng dễ dàng đạt được thì sẽ không trân trọng, thế nên không thể để anh ta dễ dàng chiếm được, có đúng không?]
01 cảm thấy kí chủ thật thông minh, như vậy cũng rất hợp lí.
Lâm Chức phụ họa: [Cậu nói rất đúng.]
Nhưng lí do không phải vậy, có điều Lâm Chức sẽ không tốn miệng lưỡi giải thích với AI.
Từ lúc bắt đầu họ đã không có khả năng làm tới cuối, bởi vì Minh Dao là một người có ý thức lãnh địa vô cùng mạnh. Những chuyện như vậy anh ta sẽ chỉ hoàn thành ở lãnh địa của mình, nhà nghỉ suối nước nóng này không nằm trong khu vực cá nhân của Minh Dao.
Đơn giản mà nói, tỉ lệ làm ở văn phòng còn cao hơn chỗ này.
Thay vì để Minh Dao dừng tay, chi bằng y kêu ngừng trước.
Thân là thợ săn, tất nhiên không thể đắm chìm hơn con mồi.
Ban đầu y cũng chỉ định quyến rũ Minh Dao một chút rồi thôi, ai ngờ Minh Dao lại cho y một niềm vui bất ngờ.
Một khi xác định mục tiêu là sẽ không do dự, đúng là tác phong của Minh Dao.
Thật ra 01 cũng không nói sai, cái gì càng dễ lấy sẽ không được quý trọng, nhưng nếu không để ý cái giá của việc đắm chìm, vậy lúc chán rồi thì cái gì cũng như nhau.
Nên tiến hành bước kế tiếp. Cũng may là mùa thu ở thành phố này nhiều mưa, có lợi cho kế hoạch của y.
Chạm tới trái tim Minh Dao còn khó hơn cả chạm tới cơ thể, nhưng tóm lại vẫn cần tiến hành theo từng bước.
Trước khi đi bước tiếp theo, cần phải bơ Minh Dao vài ngày mới được.
Lâm Chức tính toán trong đầu, thể xác tinh thần sung sướng chìm vào mộng đẹp.
Cách một bức tường, Minh Dao lại không dễ đi vào giấc ngủ như vậy.
Trong mơ, anh cầm chai tinh dầu kia bôi khắp người Lâm Chức, Lâm Chức chống tay mỉm cười nhìn anh, dựa sát vào người anh tựa như một đóa hoa mềm mại.
Minh Dao tỉnh khi trời còn chưa sáng, anh nhìn chân mình, khuôn mặt giấu kín trong bóng tối.
Ở trong mơ, chân anh lành lặn không thương tổn.
Ngày hôm đó, người trong phòng thư kí phát hiện Lâm Chức chuyển cương vị.
Có người tò mò hỏi thăm thư kí Cao, chỉ nhận được nụ cười xã giao của hắn.
Thư kí Cao cũng không biết ông chủ đang chơi trò gì, phu nhân không ngồi ở ngoài, ông chủ cũng xị mặt nguyên một ngày, lúc họp tất cả mọi người nơm nớp lo sợ.
Cho dù một nhân viên thông minh như hắn cũng không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, dứt khoát không đoán.
Lâm Chức tới phòng ban mới giới thiệu, người trong ban khá lịch sự.
Mặc dù bọn họ không biết Lâm Chức là ai, cũng không biết Lâm Chức có lý lịch gì, nhưng biết Lâm Chức có quan hệ không hề hời hợt với ông chủ, thư kí Cao còn đích thân xuống đây lấy tài liệu mấy lần kìa.
Văn phòng mới của Lâm Chức nằm ở tầng 20, văn phòng của Minh Dao ở tầng trên cùng, có chút khoảng cách nên cơ bản không có chuyện gì thì sẽ không gặp nhau.
Lâm Chức làm quen thành thạo, tâm trạng Minh Dao lại ngày một kém.
Bởi vì không chỉ không gặp Lâm Chức trong công ty, ở nhà anh cũng không gặp được y.
Kiểm tra máy quay thì mỗi ngày Lâm Chức vẫn về nhà, cũng như thường lệ ăn cơm dắt cho đi dạo, chỉ là không tới gặp anh.
Lại là một đêm mưa, Lâm Chức vẫn không tới thăm anh.
Giờ là ngay cả nhiệm vụ cũng không muốn qua loa nữa sao, cái xưởng kem kia kiếm kha khá nên y không cần tiền của ông nội nữa?
Minh Dao nằm trên giường, mặt không cảm xúc nhìn chân mình.
Lúc trước không nên ra giá một triệu, đáng lẽ nên nói mười triệu.
Mười triệu một lần, Lâm Chức sẽ không coi thường.
Ánh mắt Minh Dao rơi trên màn hình, mở máy quay giám sát trong nhà đã là động tác quen thuộc của anh.
Tiếng dông tố bên ngoài dường như làm Nhu Nhu sợ, chó con chui ra khỏi ổ, ngậm búp bê vải của nó, chạy lên trên lầu.
Tốc độ của chó con rất nhanh, chỉ một lát sau đã chạy lên tới lầu bốn, hai chân trước cào cửa, cái đuôi màu trắng liều mạng vẫy.
Chiều cao của nó còn chưa đủ, không thể với tới tay cầm.
Thanh niên ở trong hẳn là nghe được tiếng động, ra mở cửa.
Lâm Chức mặc đồ ngủ dài tay màu lam nhạt, nhìn thấy Nhu Nhu thì mỉm cười cúi xuống xoa đầu nó.
"Bé cưng mang búp bê tới ngủ với anh à?"
Nhu Nhu đặt búp bê vào trong tay chủ nhân, gâu một tiếng như đáp lại, cái đuôi càng vẫy mạnh.
"Có phải là sợ tiếng sấm không, hay là ổ lạnh quá?"
Lâm Chức ôm chú cún Samoyed, nó đã bắt đầu có thịt, có lẽ lớn thêm một chút là sẽ không dễ bế lên nữa. Nhưng chó thì luôn không biết điều này, dù có bao nhiêu tuổi thì chúng sẽ luôn tự cho mình là bé ngoan của chủ, thích nhào lên người chủ nhân.
Trên màn hình, chó con vui vẻ tiến vào phòng ngủ của chủ nhân.
Minh Dao tắt giao điện đi, bật điều hòa không khí.
Anh nghĩ, mùa thu năm nay có vẻ lạnh hơn những năm trước.
Đầu óc luôn tỉnh táo của Minh Dao lại hiếm thấy mà trở nên trì trệ hỗn độn, lời Lâm Chức nói dường như tan ra nghe không rõ.
Nhớ lại đề tài mấy phút trước của họ trở thành một chuyện hết sức khó khăn, ánh mắt Minh Dao rơi trên ngón tay Lâm Chức.
Ngón tay thon dài trắng nõn được phủ một lớp ánh sáng, khéo léo mân mê theo đường cong bắp chân.
Dường như Minh Dao thấy được nụ cười trên mặt Lâm Chức, kiểu cười mềm mại vô tội lại đựng đầy hàm ý sâu xa y thường dùng, nhưng rồi lại như đó là ảo giác. Y chỉ đang lẳng lặng nhìn anh, đợi đáp án của anh.
Hơi ẩm ấm nóng xâm lấn, hòa với hương hoa chập chờn nở rộ.
Con ngươi Minh Dao càng thêm u ám, đẩy xe lăn đi tới bên giường.
Anh nói: "Cái đó không quan trọng."
Xe lăn có độ cao ngang với giường, Minh Dao nắm cổ chân Lâm Chức.
Lòng bàn tay nóng hổi xoa tinh dầu giúp chúng phát huy tác dụng tốt hơn, mùi hương ngọt ngào ấm áp tràn ngập.
Lâm Chức thoáng rùng mình rồi mỉm cười, tay lắc chiếc bình thủy tinh xinh đẹp, cổ tay chuyển động.
Tinh dầu màu vàng nhạt rơi từ trên cao, tự nhiên chảy xuống.
Thủ pháp của Minh Dao rất tốt, dù gì anh cũng từng trải nghiệm xoa bóp hồi phục chức năng chuyên nghiệp, tất nhiên cũng học được một chút.
Bàn tay lướt qua đầu gối, áo tắm màu be hơi tản ra.
Lâm Chức nhắm mắt, dáng vẻ lười biếng.
Lâm Chức cũng không sợ xảy ra chuyện, chân của Minh Dao khiến anh ta bị hạn chế rất nhiều, thế nên y có thể nắm tiết tấu trong tay.
Nhưng Lâm Chức nhanh chóng phát hiện mình đã phạm phải cấm kị. Cơ thể đột nhiên được nhấc lên, y chỉ có thể túm lấy tay áo Minh Dao theo bản năng, người đã bị nhấc khỏi giường ôm vào trong ngực Minh Dao.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của người thanh niên có luống cuống mờ mịt vì biến cố, áo tắm lỏng lẻo vì động tác mà trượt xuống, để lộ cái cổ và một phần vai.
Lâm Chức còn chưa kịp điều chỉnh nét mặt đã đối diện với ánh mắt của Minh Dao.
Minh Dao là một người đậm chất công kích, đôi chân khiếm khuyết vào lúc này lại không phải nhược điểm, ngược lại càng khiến khí thế của anh thêm đáng sợ tựa dao nhọn.
Mùi hoa quế nhuộm đẫm, lồng ngực Lâm Chức phập phồng.
Trong đôi mắt mỹ lệ mịt mờ sương rơi dần hiện ý cười thuần túy, tuy chuyện này nằm ngoài dự đoán của Lâm Chức, nhưng y thích bất ngờ này.
Nếu chỉ là một người nghe lệnh y loay hoay, y thà đi mua con búp bê còn hơn, thật sự thú vị hơn đồ chơi nhiều.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay Minh Dao dường như xuyên qua lớp da bên ngoài, cùng lôi kéo y đắm chìm vào đầu thu ẩm ướt.
"Minh tiên sinh..."
Tiếng Lâm Chức mềm mại, nhưng Minh Dao không muốn nghe y gọi mình như vậy.
Trong đầu thoáng hiện lên xưng hô Lâm Chức đã từng gọi, khi đó nghe được anh chỉ thấy lòng mình kháng cự, nhưng về sau chưa từng được nghe nữa.
Dùng nụ hôn giam cầm, cổ áo âu phục bị ngón tay mảnh dẻ vò nhăn, ngay cả cúc áo thứ nhất cũng bị kéo xuống, lăn vào trong góc không ai để ý.
Gió ngoài kia thổi cho cây cối rì rào. Đầu thu ở thành phố này vẫn nóng bức như vậy, ban ngày khiến cho người ta ngỡ như đang trong hạ, nhưng đến chạng vạng, chênh lệch nhiệt độ khiến nó lộ ra bản mặt thật sự.
Có lẽ là do suối nước nóng, cũng có lẽ là do Minh Dao, Lâm Chức không hề cảm thấy lạnh.
Đến lúc này y mới phát hiện sức mạnh nửa người trên mà mình từng khen Minh Dao cũng không phải để trưng, anh không chỉ có thể bế y lên, thậm chí còn có thể giúp y đổi tư thế ngồi trong ngực mình.
Chỉ là người trưởng thành với nhau vẫn có chừng mực và giới hạn, mặc dù biết nơi này không phải chỗ phù hợp, bọn họ sẽ không tiếp tục, nhưng cũng không ảnh hưởng mê say tình ái tiếp tục kéo dài.
Lúc bị Lâm Chức đẩy ra, Minh Dao cố đè nén xúc cảm phập phồng, nắm cổ tay Lâm Chức dần bình tĩnh trở lại.
Anh có chút buồn phiền vì chọn nơi này, còn không có bất cứ chuẩn bị gì. Anh không muốn vội vàng qua loa như vậy, và hiển nhiên Lâm Chức cũng không muốn.
Lâm Chức dùng khăn tùy ý lau đi vết tinh dầu, Minh Dao thì chầm chậm lau ngón tay.
"Cảm ơn Minh tiên sinh đã chiêu đãi, tôi xin phép đi trước."
Lâm Chức giơ ngón tay vuốt lại nếp gấp trên áo, mặt mày mang chút ý cười thỏa mãn.
Minh Dao lấy lí do dùng trà mời y vào đây, y cũng phối hợp cho tới cuối.
Minh Dao nhìn thanh niên khóe mắt bờ môi đều phớt đỏ đứng trước mặt mình, không tìm được lí do để giữ lại.
Mập mờ dây dưa tựa như giọt sương biến mất khi trời sáng, nếu không phải hương thơm còn vương vấn, đấy có lẽ chỉ là ảo mộng kiều diễm.
Trái tim nhảy lên không yên, một cảm giác kì diệu vô cùng, như thế có được rồi lại mất đi, có thể bắt lấy lại không cách nào đạt được.
Là điều anh khao khát, lại dường như không phải.
Trà trên bàn đã lạnh, Minh Dao không ngại uống cạn.
Nét mặt anh nghiêm trọng cực kì, giống như đang suy tư một vụ làm ăn vô cùng khó giải quyết.
Nhưng giờ phút này, trong đầu Minh Dao chỉ là đôi mắt bờ môi của người kia, là khuôn mặt, là vòng eo, là bắp chân, là nốt ruồi trên cổ tay, là hư tình giả ý và chân tình khó phân biệt.
Bên trong căn phòng cách vách, Lâm Chức nằm trên chiếu tatami ngáp một cái, có hơi mệt mỏi.
Y nhìn dấu hôn ở chính giữa cổ tay, phát hiện có vẻ Minh Dao rất thích nốt ruồi nhỏ trên tay mình.
Cái này không được tính là bớt, nhưng Lâm Chức rất thích nốt ruồi mọc cạnh mạch đập này. Để cho y có cảm giác hòa nhập với cơ thể này hơn, hệ thống đã sao chép lại thứ này.
Những lúc ở một mình dường như trở thành thời gian giải đáp nghi hoặc cho nhóc hệ thống 01, giọng điệu nó tràn đầy tiếc nuối: [Kí chủ, cơ hội vừa rồi tốt như vậy mà, sao lại bóp thắng chứ.]
Có điều Lâm Chức còn chưa lên tiếng, 01 đã như bừng tỉnh tự trả lời: [Tôi hiểu rồi. Con người các anh có một câu là càng dễ dàng đạt được thì sẽ không trân trọng, thế nên không thể để anh ta dễ dàng chiếm được, có đúng không?]
01 cảm thấy kí chủ thật thông minh, như vậy cũng rất hợp lí.
Lâm Chức phụ họa: [Cậu nói rất đúng.]
Nhưng lí do không phải vậy, có điều Lâm Chức sẽ không tốn miệng lưỡi giải thích với AI.
Từ lúc bắt đầu họ đã không có khả năng làm tới cuối, bởi vì Minh Dao là một người có ý thức lãnh địa vô cùng mạnh. Những chuyện như vậy anh ta sẽ chỉ hoàn thành ở lãnh địa của mình, nhà nghỉ suối nước nóng này không nằm trong khu vực cá nhân của Minh Dao.
Đơn giản mà nói, tỉ lệ làm ở văn phòng còn cao hơn chỗ này.
Thay vì để Minh Dao dừng tay, chi bằng y kêu ngừng trước.
Thân là thợ săn, tất nhiên không thể đắm chìm hơn con mồi.
Ban đầu y cũng chỉ định quyến rũ Minh Dao một chút rồi thôi, ai ngờ Minh Dao lại cho y một niềm vui bất ngờ.
Một khi xác định mục tiêu là sẽ không do dự, đúng là tác phong của Minh Dao.
Thật ra 01 cũng không nói sai, cái gì càng dễ lấy sẽ không được quý trọng, nhưng nếu không để ý cái giá của việc đắm chìm, vậy lúc chán rồi thì cái gì cũng như nhau.
Nên tiến hành bước kế tiếp. Cũng may là mùa thu ở thành phố này nhiều mưa, có lợi cho kế hoạch của y.
Chạm tới trái tim Minh Dao còn khó hơn cả chạm tới cơ thể, nhưng tóm lại vẫn cần tiến hành theo từng bước.
Trước khi đi bước tiếp theo, cần phải bơ Minh Dao vài ngày mới được.
Lâm Chức tính toán trong đầu, thể xác tinh thần sung sướng chìm vào mộng đẹp.
Cách một bức tường, Minh Dao lại không dễ đi vào giấc ngủ như vậy.
Trong mơ, anh cầm chai tinh dầu kia bôi khắp người Lâm Chức, Lâm Chức chống tay mỉm cười nhìn anh, dựa sát vào người anh tựa như một đóa hoa mềm mại.
Minh Dao tỉnh khi trời còn chưa sáng, anh nhìn chân mình, khuôn mặt giấu kín trong bóng tối.
Ở trong mơ, chân anh lành lặn không thương tổn.
Ngày hôm đó, người trong phòng thư kí phát hiện Lâm Chức chuyển cương vị.
Có người tò mò hỏi thăm thư kí Cao, chỉ nhận được nụ cười xã giao của hắn.
Thư kí Cao cũng không biết ông chủ đang chơi trò gì, phu nhân không ngồi ở ngoài, ông chủ cũng xị mặt nguyên một ngày, lúc họp tất cả mọi người nơm nớp lo sợ.
Cho dù một nhân viên thông minh như hắn cũng không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, dứt khoát không đoán.
Lâm Chức tới phòng ban mới giới thiệu, người trong ban khá lịch sự.
Mặc dù bọn họ không biết Lâm Chức là ai, cũng không biết Lâm Chức có lý lịch gì, nhưng biết Lâm Chức có quan hệ không hề hời hợt với ông chủ, thư kí Cao còn đích thân xuống đây lấy tài liệu mấy lần kìa.
Văn phòng mới của Lâm Chức nằm ở tầng 20, văn phòng của Minh Dao ở tầng trên cùng, có chút khoảng cách nên cơ bản không có chuyện gì thì sẽ không gặp nhau.
Lâm Chức làm quen thành thạo, tâm trạng Minh Dao lại ngày một kém.
Bởi vì không chỉ không gặp Lâm Chức trong công ty, ở nhà anh cũng không gặp được y.
Kiểm tra máy quay thì mỗi ngày Lâm Chức vẫn về nhà, cũng như thường lệ ăn cơm dắt cho đi dạo, chỉ là không tới gặp anh.
Lại là một đêm mưa, Lâm Chức vẫn không tới thăm anh.
Giờ là ngay cả nhiệm vụ cũng không muốn qua loa nữa sao, cái xưởng kem kia kiếm kha khá nên y không cần tiền của ông nội nữa?
Minh Dao nằm trên giường, mặt không cảm xúc nhìn chân mình.
Lúc trước không nên ra giá một triệu, đáng lẽ nên nói mười triệu.
Mười triệu một lần, Lâm Chức sẽ không coi thường.
Ánh mắt Minh Dao rơi trên màn hình, mở máy quay giám sát trong nhà đã là động tác quen thuộc của anh.
Tiếng dông tố bên ngoài dường như làm Nhu Nhu sợ, chó con chui ra khỏi ổ, ngậm búp bê vải của nó, chạy lên trên lầu.
Tốc độ của chó con rất nhanh, chỉ một lát sau đã chạy lên tới lầu bốn, hai chân trước cào cửa, cái đuôi màu trắng liều mạng vẫy.
Chiều cao của nó còn chưa đủ, không thể với tới tay cầm.
Thanh niên ở trong hẳn là nghe được tiếng động, ra mở cửa.
Lâm Chức mặc đồ ngủ dài tay màu lam nhạt, nhìn thấy Nhu Nhu thì mỉm cười cúi xuống xoa đầu nó.
"Bé cưng mang búp bê tới ngủ với anh à?"
Nhu Nhu đặt búp bê vào trong tay chủ nhân, gâu một tiếng như đáp lại, cái đuôi càng vẫy mạnh.
"Có phải là sợ tiếng sấm không, hay là ổ lạnh quá?"
Lâm Chức ôm chú cún Samoyed, nó đã bắt đầu có thịt, có lẽ lớn thêm một chút là sẽ không dễ bế lên nữa. Nhưng chó thì luôn không biết điều này, dù có bao nhiêu tuổi thì chúng sẽ luôn tự cho mình là bé ngoan của chủ, thích nhào lên người chủ nhân.
Trên màn hình, chó con vui vẻ tiến vào phòng ngủ của chủ nhân.
Minh Dao tắt giao điện đi, bật điều hòa không khí.
Anh nghĩ, mùa thu năm nay có vẻ lạnh hơn những năm trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương