Phi Điển Hình Cứu Rỗi
Chương 36
Edit: Ry
Sự chú ý của Tống Gia Trúc cũng không tập trung trên bài thi, bởi vì Lâm Chức đang nhìn cậu.
Khoảng cách giữa họ rút ngắn, cậu cảm nhận được rất rõ ánh mắt Lâm Chức rơi trên mặt mình, đó là một kiểu nhìn chăm chú không hề che giấu.
Trong tiếng giảng bài của thầy, Tống Gia Trúc nghe thấy Lâm Chức thì thầm.
"Nhóc câm, tôi phát hiện cậu cũng đẹp trai đấy."
Tống Gia Trúc quay phắt sang nhìn Lâm Chức, Lâm Chức đã nhìn xuống bài thi, nghe đáp án của thầy, so với bài của mình.
Đường cong của đôi mắt to tròn tăng thêm cảm giác ngây thơ, bút đỏ dùng để sửa bài tì vào giữa đôi môi, khiến cánh môi dưới hơi lõm xuống.
Lâm Chức nhìn về phía thầy giáo, như một học sinh chăm chỉ nghe giảng, câu khen với hàm ý chỉ mình cậu nghe thấy kia giống như là ảo giác.
Lâm Chức chợt quay sang, khóe môi hơi cong.
Cảm xúc trong cặp mắt ấy không được che giấu, để trái tim Tống Gia Trúc nhảy lên, biết vừa rồi không phải là ảo giác của mình.
Y lại mau chóng nhìn lên bảng, nghe thầy giáo giảng, sửa lại câu trắc nghiệm cuối chọn sai.
Tống Gia Trúc nhìn chằm chằm bài thi, vô thức ngẩn người, suy nghĩ Lâm Chức có ý gì.
Ngoại hình luôn là thứ rất trực quan, không phải cậu mới đi làm đẹp, cũng không phải lần đầu tiên Lâm Chức gặp cậu, tại sao y bỗng nói như vậy?
Tống Gia Trúc nhớ tới tờ giấy ghi chú mình vứt đi nửa tháng trước, trên đó Lâm Chức viết y không có hứng thú với cậu, chẳng lẽ y đột nhiên đổi ý?
Cảm xúc cực kì phức tạp xuất hiện trong lòng Tống Gia Trúc, khiến đầu óc cậu hơi hỗn loạn.
Chỉ còn khoảng 2 tuần nữa là thi giữa kì, tay cậu đặt dưới bàn vô thức siết chặt, ngón tay ma sát với nhau.
Đây là biểu hiện của sự lo nghĩ, bị bản thân chủ thể vô tình hoặc cố ý bỏ qua.
Đêm nay học bổ túc, Lâm Chức không đưa tiền.
"Trừ vào tiền mời thợ khóa đi."
Rõ ràng là thợ khóa có đòi thêm tiền cũng không tới 200, Tống Gia Trúc lại không nói gì, đưa mắt nhìn Lâm Chức rời đi.
Cậu ghi việc đổi khóa vào sổ, lại có một giấc mơ.
Không phải là hình ảnh rực rỡ sắc màu của nửa tháng trước, mà là trong lớp Đại Số, cậu nhìn chiếc bút tì vào môi Lâm Chức, với vệt lõm trên môi.
Mờ ảo như sương, tỉnh lại đã không nhớ rõ.
Ban đêm càng ngày càng lạnh, sắp tới mùa đông rồi.
Đây là Chủ Nhật thứ 3 kể từ giao hẹn giữa Lâm Chức và Tống Gia Trúc, buổi chiều được nghỉ như thường lê.
Lâm Chức chọn một cái váy dài màu gạo trong tủ treo quần áo, mặc thêm chiếc áo ghi lê bằng nhung màu nâu nhạt. Y không trang điểm, đội tóc giả lên.
Bởi vì y là con trai nên vóc dáng vẫn cao hơn con gái một chút, váy dài ôm eo, khắc họa vòng eo mảnh mai.
Mặc dù mới là lần thứ hai giả gái, nhưng Lâm Chức đã bình tĩnh hơn lần đầu rất nhiều.
Lên đồ xong, Lâm Chức định tới tiệm sách vờ như tình cờ gặp Tống Gia Trúc, sau đó nói dối một chuyện, thêm mồi lửa cho kế hoạch của mình.
Tiệm sách Tống Gia Trúc hay tới nằm ở giữa đường Bác Hải, con đường này cũng là đường phải đi qua nếu muốn tới sân vận động, sân vận động nằm ở cuối đường. Mỗi buổi chiều Chủ Nhật, Hứa Liệt Dương và bạn bè sẽ thuê sân ở đó mấy tiếng để chơi bóng rổ.
Vì hai nơi nằm trên một đường thẳng, nguyên chủ theo đuôi Hứa Liệt Dương từ sân vận động mới bị Tống Gia Trúc ra khỏi tiệm sách bắt gặp.
Lâm Chức không định đi xem Hứa Liệt Dương chơi bóng. Sân vận động rất lớn, có rất nhiều sân bãi cho thuê, y tìm đại một khán đài, ngồi nhìn người ta chơi, rà lại kế hoạch trong đầu.
Lâm Chức am hiểu rất nhiều thứ, nhưng không bao gồm bóng rổ. Tuy là y có thể ghi nhớ không sai một chữ luật chơi luật thi đấu, có thể ngồi bàn luận với bất cứ fan bóng rổ nào, nhưng y lại chưa từng chơi môn thể thao này.
Tuổi dậy thì của y không được phép lãng phí vào việc không có trợ giúp gì cho sau này, gia đình thà cắn răng tiết kiệm tiền cho y đi học cưỡi ngựa hoặc là đánh gôn, để tương lai y ra ngoài làm ăn càng thêm có thể diện, điềm tĩnh.
Thật ra Lâm Chức cũng không mấy hứng thú với thể thao kiểu này, y liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, để 01 theo dõi vị trí của Tống Gia Trúc.
Lâm Chức không chú ý là đối kháng trên sân bóng bỗng trở nên kịch liệt.
Y chẳng cần làm gì, chỉ lẳng lặng ngồi đó thôi đã thu hút rất nhiều ánh mắt.
Đợi đủ giờ rồi, Lâm Chức đứng dậy rời đi.
Có người chạy tới muốn xin số, Lâm Chức đã giả giọng cho trung tính hơn, lắc đầu từ chối.
Trước khi rời khỏi sân vận động, y vào nhà vệ sinh công cộng rửa tay, quan sát dáng vẻ hiện giờ của mình, tránh tóc giả xảy ra vấn đề, ảnh hưởng mỹ cảm.
Y chợt cảm giác được ai đó đang nhìn mình, ngẩng lên nhìn vào gương thì thấy mặt của Hứa Liệt Dương.
Cậu thiếu niên đang tuổi dậy thì hăng hái này có vẻ mặt cực kì phức tạp, là chút chán ghét theo thói quen lẫn với sự tò mò với mặt Lâm Chức.
"Tao còn tưởng mày từ bỏ rồi, không ngờ mày lại tới."
Lâm Chức không đáp, định bỏ đi, trong lòng nghĩ cái này vừa hay khớp với kế hoạch của mình, để lời nói dối của y không còn là dối trá.
Hứa Liệt Dương lại tưởng là y muốn chạy, nhanh chân chặn trước mặt Lâm Chức.
"Cấm mày đi theo tao nữa, đồ nam giả nữ biến thái."
Hứa Liệt Dương chờ được thấy vẻ chột dạ của Lâm Chức, người này cứ như chuột trong cống ngầm, luôn theo dõi hắn, ánh mắt kia như bóng với hình, vì cùng giới nên lại càng khiến hắn ghê tởm.
Về sau hắn phát hiện ở sân bóng cũng có một nữ sinh nhìn mình như vậy, còn lén lút theo đuôi hắn, hắn tưởng mình xui xẻo gặp phải hai người tâm thần. Nhưng có một lần hắn nhìn thấy mặt của nữ sinh, phát hiện người này vậy mà lại rất giống tên học cùng lớp gần như vô hình kia.
Thật ra Hứa Liệt Dương cũng không nhớ rõ mặt Lâm Chức, chỉ thấy vô cùng phản cảm. Có đôi khi hắn cũng nghĩ uy hiếp Lâm Chức hoặc là nói với thầy cô, nhưng rồi lại cảm thấy bị một người con trai bám theo như thế quá mất mặt, mà người này nhìn đã biết là không bình thường, lỡ bị vạch trần xong y tự sát thì sao. Lại cân nhắc y chưa từng làm gì hại tới mình, cũng chưa từng nói chuyện với mình, Hứa Liệt Dương dứt khoát coi như không thấy.
Có vài tuần Lâm Chức không bám theo nữa khiến hắn nhẹ nhàng thở ra, kết quả hôm nay lại phát hiện Lâm Chức đi theo mình, hắn khó tránh khỏi có hơi nhạy cảm, quyết định chọc thủng đối phương, để y từ bỏ.
"Lần này chỉ là trùng hợp, tôi không có bám theo cậu, về sau cũng sẽ không làm vậy."
Lâm Chức cũng thông cảm với Hứa Liệt Dương, hi vọng có thể làm đối phương yên tâm một chút.
Hứa Liệt Dương ngẩn ra, không ngờ thái độ của Lâm Chức lại thản nhiên như vậy, thậm chí trong mắt còn không có bất cứ chột dạ nào.
"Tôi xin lỗi vì đã mang tới bối rối cho cậu."
Lâm Chức xin lỗi rất chân thành, Hứa Liệt Dương càng đực mặt ra.
Từ mắt đối phương, hắn không cảm nhận được sự âm u dõi theo khiến hắn buồn nôn nữa.
"Thiếu nữ" trước mặt thản nhiên vô cùng, thản nhiên đến nỗi Hứa Liệt Dương cảm thấy nếu từ đầu y xuất hiện trước mặt mình với dáng vẻ như vậy, có lẽ hắn sẽ có thiện cảm hơn nhiều.
Nhận ra mình vừa nghĩ gì, vẻ mặt Hứa Liệt Dương trở nên kì lạ, vứt lại một câu 'tốt nhất là như thế' rồi vội vàng chạy mất.
Lâm Chức khoan thai rời khỏi sân vận động, lúc tới gần tiệm sách mới diễn vẻ thẫn thờ mất hồn.
Y tính toán thời gian, nghe 01 báo cáo tọa độ của Tống Gia Trúc, chầm chậm đi về phía tiệm sách.
Tống Gia Trúc cầm sách bài tập vừa mua, nhìn thấy "thiếu nữ" đứng cách đó không xa chờ mình.
Chiều hoàng hôn gió lạnh, tạo cho người ta cảm giác không chân thật.
Dù mới chỉ thấy Lâm Chức mặc đồ nữ một lần, Tống Gia Trúc với trí nhớ siêu phàm cũng nhớ được đặc điểm của đối phương, huống hồ hôm nay Lâm Chức còn không trang điểm.
Đối phương tới gần, Tống Gia Trúc cảm nhận được rất rõ tâm trạng y có vẻ không tốt lắm.
Điều này rất hiếm thấy, chí ít những lúc họ đi chung, Lâm Chức chưa từng có biểu cảm như vậy, y có vẻ thẫn thờ mất mát.
Thế nên khi Lâm Chức hỏi "có thể tới nhà cậu ăn cơm không", Tống Gia Trúc mới không từ chối.
Lâm Chức định đi mua mấy hộp đồ ăn mang tới nhà Tống Gia Trúc, nhưng Tống Gia Trúc lại dùng ngôn ngữ tay biểu thị mình có thể nấu, y cùng cậu vào trong siêu thị.
Tống Gia Trúc phát hiện đối phương không phải tới nhà mình để ăn cơm, vì vừa vào siêu thị Lâm Chức đã xách một lốc bia, thanh toán cùng với đống nguyên liệu vừa mua.
Thấy Tống Gia Trúc nhìn bia trong tay mình, Lâm Chức nói với cậu: "Nếu tôi uống say sẽ tự giác ngủ trên ghế sô pha, chuyện lần trước sẽ không xảy ra nữa, lần đó là do ở trong bar có người tay chân không sạch sẽ."
Tống Gia Trúc không cho ý kiến, sau khi về nhà bắt đầu nấu cơm rửa rau.
Từ phòng khách liên tục truyền tới những tiếng thở dài, để cõi lòng vốn không gợn sóng của cậu cũng phiền muộn theo.
Tống Gia Trúc nấu ba món đơn giản, Lâm Chức mở lon bia, miệng hỏi: "Có muốn uống cùng không?"
Tống Gia Trúc lắc đầu từ chối, lẳng lặng ăn cơm.
Cậu không hỏi tại sao Lâm Chức lại như vậy, duy trì sự lạnh lùng của mình với thế giới.
Lâm Chức gần như không động đũa, một mực uống bia, tới khi uống hết một lon, y mới mở miệng.
"Nhóc câm, có phải loại đam mê này rất khó để người ta chấp nhận không?"
"Nhưng cậu bình thản lắm mà, không sợ cũng không kì thị, thậm chí còn không tò mò."
Lâm Chức lại mở lon nữa, nhìn Tống Gia Trúc nói tiếp.
Đôi mắt của thiếu niên đựng đầy sương mù mông lung và lác đác thất vọng, khuôn mặt xinh đẹp viết đầy hoang mang.
"Nếu cậu ấy cũng giống cậu thì tốt rồi."
Lời lẩm bẩm mơ hồ lại khiến Tống Gia Trúc siết chặt đũa trong tay.
Cậu gần như là lạnh lùng phân tích, đại khái là người Lâm Chức thích đã biểu thị sự bài xích trước việc y giả gái, chuyện này rất bình thường, không phải ai cũng có thể chấp nhận. Một thằng thần kinh bám đuôi đã đủ đáng sợ rồi, huống hồ còn là thần kinh thích giả gái bám đuôi.
Nhưng sự tức giận chưa từng có mọc tràn lan, chúng không ngừng cắm xuống bộ rễ lít nha lít, khiến trái tim cậu nhói đau.
Ở trước mặt tôi chẳng phải uy phong lắm sao, chẳng phải giỏi ăn hiếp tôi lắm sao, sao ở trước mặt người khác lại thành cái dạng này?
Từ khi nào cậu dễ bị ức hiếp như vậy hả, chẳng phải giỏi diễn lắm à, chẳng phải giỏi mồm mép lắm à, sao không cãi lại, nếu đối phương không chấp nhận thì không thích nữa là được mà?
Tống Gia Trúc tiếp tục ăn, nhưng cơm trong miệng bỗng rắn vô cùng, ngay cả việc nhai nuốt cũng trở nên khó khăn.
Dạ dày như bị đầy hơi, rõ ràng mới ăn có một chút mà đã không muốn ăn nữa rồi.
"Nhóc câm, cậu ấy bảo tôi tránh xa cậu ấy ra."
Giọng thiếu niên buồn khổ, ngây thơ xấu xa đã biến mất, chỉ còn đóa hoa uể oải mất mát sắp lụi tàn.
Lâm Chức thấy gân xanh trên mu bàn tay Tống Gia Trúc, giấu kín ý cười trong mắt.
Cảm ơn bạn Hứa Liệt Dương nhé, để lời dối trá của y thành sự thật.
Có đôi khi để rút ngắn khoảng cách với một người, không nhất định phải biết sự yếu đuối của người đó, có thể thể hiện sự yếu đuối của mình trước.
Y mở miệng, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói những lời trí mạng.
"Tôi biết cậu ấy thích con gái, nên mới giả nữ."
Sự chú ý của Tống Gia Trúc cũng không tập trung trên bài thi, bởi vì Lâm Chức đang nhìn cậu.
Khoảng cách giữa họ rút ngắn, cậu cảm nhận được rất rõ ánh mắt Lâm Chức rơi trên mặt mình, đó là một kiểu nhìn chăm chú không hề che giấu.
Trong tiếng giảng bài của thầy, Tống Gia Trúc nghe thấy Lâm Chức thì thầm.
"Nhóc câm, tôi phát hiện cậu cũng đẹp trai đấy."
Tống Gia Trúc quay phắt sang nhìn Lâm Chức, Lâm Chức đã nhìn xuống bài thi, nghe đáp án của thầy, so với bài của mình.
Đường cong của đôi mắt to tròn tăng thêm cảm giác ngây thơ, bút đỏ dùng để sửa bài tì vào giữa đôi môi, khiến cánh môi dưới hơi lõm xuống.
Lâm Chức nhìn về phía thầy giáo, như một học sinh chăm chỉ nghe giảng, câu khen với hàm ý chỉ mình cậu nghe thấy kia giống như là ảo giác.
Lâm Chức chợt quay sang, khóe môi hơi cong.
Cảm xúc trong cặp mắt ấy không được che giấu, để trái tim Tống Gia Trúc nhảy lên, biết vừa rồi không phải là ảo giác của mình.
Y lại mau chóng nhìn lên bảng, nghe thầy giáo giảng, sửa lại câu trắc nghiệm cuối chọn sai.
Tống Gia Trúc nhìn chằm chằm bài thi, vô thức ngẩn người, suy nghĩ Lâm Chức có ý gì.
Ngoại hình luôn là thứ rất trực quan, không phải cậu mới đi làm đẹp, cũng không phải lần đầu tiên Lâm Chức gặp cậu, tại sao y bỗng nói như vậy?
Tống Gia Trúc nhớ tới tờ giấy ghi chú mình vứt đi nửa tháng trước, trên đó Lâm Chức viết y không có hứng thú với cậu, chẳng lẽ y đột nhiên đổi ý?
Cảm xúc cực kì phức tạp xuất hiện trong lòng Tống Gia Trúc, khiến đầu óc cậu hơi hỗn loạn.
Chỉ còn khoảng 2 tuần nữa là thi giữa kì, tay cậu đặt dưới bàn vô thức siết chặt, ngón tay ma sát với nhau.
Đây là biểu hiện của sự lo nghĩ, bị bản thân chủ thể vô tình hoặc cố ý bỏ qua.
Đêm nay học bổ túc, Lâm Chức không đưa tiền.
"Trừ vào tiền mời thợ khóa đi."
Rõ ràng là thợ khóa có đòi thêm tiền cũng không tới 200, Tống Gia Trúc lại không nói gì, đưa mắt nhìn Lâm Chức rời đi.
Cậu ghi việc đổi khóa vào sổ, lại có một giấc mơ.
Không phải là hình ảnh rực rỡ sắc màu của nửa tháng trước, mà là trong lớp Đại Số, cậu nhìn chiếc bút tì vào môi Lâm Chức, với vệt lõm trên môi.
Mờ ảo như sương, tỉnh lại đã không nhớ rõ.
Ban đêm càng ngày càng lạnh, sắp tới mùa đông rồi.
Đây là Chủ Nhật thứ 3 kể từ giao hẹn giữa Lâm Chức và Tống Gia Trúc, buổi chiều được nghỉ như thường lê.
Lâm Chức chọn một cái váy dài màu gạo trong tủ treo quần áo, mặc thêm chiếc áo ghi lê bằng nhung màu nâu nhạt. Y không trang điểm, đội tóc giả lên.
Bởi vì y là con trai nên vóc dáng vẫn cao hơn con gái một chút, váy dài ôm eo, khắc họa vòng eo mảnh mai.
Mặc dù mới là lần thứ hai giả gái, nhưng Lâm Chức đã bình tĩnh hơn lần đầu rất nhiều.
Lên đồ xong, Lâm Chức định tới tiệm sách vờ như tình cờ gặp Tống Gia Trúc, sau đó nói dối một chuyện, thêm mồi lửa cho kế hoạch của mình.
Tiệm sách Tống Gia Trúc hay tới nằm ở giữa đường Bác Hải, con đường này cũng là đường phải đi qua nếu muốn tới sân vận động, sân vận động nằm ở cuối đường. Mỗi buổi chiều Chủ Nhật, Hứa Liệt Dương và bạn bè sẽ thuê sân ở đó mấy tiếng để chơi bóng rổ.
Vì hai nơi nằm trên một đường thẳng, nguyên chủ theo đuôi Hứa Liệt Dương từ sân vận động mới bị Tống Gia Trúc ra khỏi tiệm sách bắt gặp.
Lâm Chức không định đi xem Hứa Liệt Dương chơi bóng. Sân vận động rất lớn, có rất nhiều sân bãi cho thuê, y tìm đại một khán đài, ngồi nhìn người ta chơi, rà lại kế hoạch trong đầu.
Lâm Chức am hiểu rất nhiều thứ, nhưng không bao gồm bóng rổ. Tuy là y có thể ghi nhớ không sai một chữ luật chơi luật thi đấu, có thể ngồi bàn luận với bất cứ fan bóng rổ nào, nhưng y lại chưa từng chơi môn thể thao này.
Tuổi dậy thì của y không được phép lãng phí vào việc không có trợ giúp gì cho sau này, gia đình thà cắn răng tiết kiệm tiền cho y đi học cưỡi ngựa hoặc là đánh gôn, để tương lai y ra ngoài làm ăn càng thêm có thể diện, điềm tĩnh.
Thật ra Lâm Chức cũng không mấy hứng thú với thể thao kiểu này, y liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, để 01 theo dõi vị trí của Tống Gia Trúc.
Lâm Chức không chú ý là đối kháng trên sân bóng bỗng trở nên kịch liệt.
Y chẳng cần làm gì, chỉ lẳng lặng ngồi đó thôi đã thu hút rất nhiều ánh mắt.
Đợi đủ giờ rồi, Lâm Chức đứng dậy rời đi.
Có người chạy tới muốn xin số, Lâm Chức đã giả giọng cho trung tính hơn, lắc đầu từ chối.
Trước khi rời khỏi sân vận động, y vào nhà vệ sinh công cộng rửa tay, quan sát dáng vẻ hiện giờ của mình, tránh tóc giả xảy ra vấn đề, ảnh hưởng mỹ cảm.
Y chợt cảm giác được ai đó đang nhìn mình, ngẩng lên nhìn vào gương thì thấy mặt của Hứa Liệt Dương.
Cậu thiếu niên đang tuổi dậy thì hăng hái này có vẻ mặt cực kì phức tạp, là chút chán ghét theo thói quen lẫn với sự tò mò với mặt Lâm Chức.
"Tao còn tưởng mày từ bỏ rồi, không ngờ mày lại tới."
Lâm Chức không đáp, định bỏ đi, trong lòng nghĩ cái này vừa hay khớp với kế hoạch của mình, để lời nói dối của y không còn là dối trá.
Hứa Liệt Dương lại tưởng là y muốn chạy, nhanh chân chặn trước mặt Lâm Chức.
"Cấm mày đi theo tao nữa, đồ nam giả nữ biến thái."
Hứa Liệt Dương chờ được thấy vẻ chột dạ của Lâm Chức, người này cứ như chuột trong cống ngầm, luôn theo dõi hắn, ánh mắt kia như bóng với hình, vì cùng giới nên lại càng khiến hắn ghê tởm.
Về sau hắn phát hiện ở sân bóng cũng có một nữ sinh nhìn mình như vậy, còn lén lút theo đuôi hắn, hắn tưởng mình xui xẻo gặp phải hai người tâm thần. Nhưng có một lần hắn nhìn thấy mặt của nữ sinh, phát hiện người này vậy mà lại rất giống tên học cùng lớp gần như vô hình kia.
Thật ra Hứa Liệt Dương cũng không nhớ rõ mặt Lâm Chức, chỉ thấy vô cùng phản cảm. Có đôi khi hắn cũng nghĩ uy hiếp Lâm Chức hoặc là nói với thầy cô, nhưng rồi lại cảm thấy bị một người con trai bám theo như thế quá mất mặt, mà người này nhìn đã biết là không bình thường, lỡ bị vạch trần xong y tự sát thì sao. Lại cân nhắc y chưa từng làm gì hại tới mình, cũng chưa từng nói chuyện với mình, Hứa Liệt Dương dứt khoát coi như không thấy.
Có vài tuần Lâm Chức không bám theo nữa khiến hắn nhẹ nhàng thở ra, kết quả hôm nay lại phát hiện Lâm Chức đi theo mình, hắn khó tránh khỏi có hơi nhạy cảm, quyết định chọc thủng đối phương, để y từ bỏ.
"Lần này chỉ là trùng hợp, tôi không có bám theo cậu, về sau cũng sẽ không làm vậy."
Lâm Chức cũng thông cảm với Hứa Liệt Dương, hi vọng có thể làm đối phương yên tâm một chút.
Hứa Liệt Dương ngẩn ra, không ngờ thái độ của Lâm Chức lại thản nhiên như vậy, thậm chí trong mắt còn không có bất cứ chột dạ nào.
"Tôi xin lỗi vì đã mang tới bối rối cho cậu."
Lâm Chức xin lỗi rất chân thành, Hứa Liệt Dương càng đực mặt ra.
Từ mắt đối phương, hắn không cảm nhận được sự âm u dõi theo khiến hắn buồn nôn nữa.
"Thiếu nữ" trước mặt thản nhiên vô cùng, thản nhiên đến nỗi Hứa Liệt Dương cảm thấy nếu từ đầu y xuất hiện trước mặt mình với dáng vẻ như vậy, có lẽ hắn sẽ có thiện cảm hơn nhiều.
Nhận ra mình vừa nghĩ gì, vẻ mặt Hứa Liệt Dương trở nên kì lạ, vứt lại một câu 'tốt nhất là như thế' rồi vội vàng chạy mất.
Lâm Chức khoan thai rời khỏi sân vận động, lúc tới gần tiệm sách mới diễn vẻ thẫn thờ mất hồn.
Y tính toán thời gian, nghe 01 báo cáo tọa độ của Tống Gia Trúc, chầm chậm đi về phía tiệm sách.
Tống Gia Trúc cầm sách bài tập vừa mua, nhìn thấy "thiếu nữ" đứng cách đó không xa chờ mình.
Chiều hoàng hôn gió lạnh, tạo cho người ta cảm giác không chân thật.
Dù mới chỉ thấy Lâm Chức mặc đồ nữ một lần, Tống Gia Trúc với trí nhớ siêu phàm cũng nhớ được đặc điểm của đối phương, huống hồ hôm nay Lâm Chức còn không trang điểm.
Đối phương tới gần, Tống Gia Trúc cảm nhận được rất rõ tâm trạng y có vẻ không tốt lắm.
Điều này rất hiếm thấy, chí ít những lúc họ đi chung, Lâm Chức chưa từng có biểu cảm như vậy, y có vẻ thẫn thờ mất mát.
Thế nên khi Lâm Chức hỏi "có thể tới nhà cậu ăn cơm không", Tống Gia Trúc mới không từ chối.
Lâm Chức định đi mua mấy hộp đồ ăn mang tới nhà Tống Gia Trúc, nhưng Tống Gia Trúc lại dùng ngôn ngữ tay biểu thị mình có thể nấu, y cùng cậu vào trong siêu thị.
Tống Gia Trúc phát hiện đối phương không phải tới nhà mình để ăn cơm, vì vừa vào siêu thị Lâm Chức đã xách một lốc bia, thanh toán cùng với đống nguyên liệu vừa mua.
Thấy Tống Gia Trúc nhìn bia trong tay mình, Lâm Chức nói với cậu: "Nếu tôi uống say sẽ tự giác ngủ trên ghế sô pha, chuyện lần trước sẽ không xảy ra nữa, lần đó là do ở trong bar có người tay chân không sạch sẽ."
Tống Gia Trúc không cho ý kiến, sau khi về nhà bắt đầu nấu cơm rửa rau.
Từ phòng khách liên tục truyền tới những tiếng thở dài, để cõi lòng vốn không gợn sóng của cậu cũng phiền muộn theo.
Tống Gia Trúc nấu ba món đơn giản, Lâm Chức mở lon bia, miệng hỏi: "Có muốn uống cùng không?"
Tống Gia Trúc lắc đầu từ chối, lẳng lặng ăn cơm.
Cậu không hỏi tại sao Lâm Chức lại như vậy, duy trì sự lạnh lùng của mình với thế giới.
Lâm Chức gần như không động đũa, một mực uống bia, tới khi uống hết một lon, y mới mở miệng.
"Nhóc câm, có phải loại đam mê này rất khó để người ta chấp nhận không?"
"Nhưng cậu bình thản lắm mà, không sợ cũng không kì thị, thậm chí còn không tò mò."
Lâm Chức lại mở lon nữa, nhìn Tống Gia Trúc nói tiếp.
Đôi mắt của thiếu niên đựng đầy sương mù mông lung và lác đác thất vọng, khuôn mặt xinh đẹp viết đầy hoang mang.
"Nếu cậu ấy cũng giống cậu thì tốt rồi."
Lời lẩm bẩm mơ hồ lại khiến Tống Gia Trúc siết chặt đũa trong tay.
Cậu gần như là lạnh lùng phân tích, đại khái là người Lâm Chức thích đã biểu thị sự bài xích trước việc y giả gái, chuyện này rất bình thường, không phải ai cũng có thể chấp nhận. Một thằng thần kinh bám đuôi đã đủ đáng sợ rồi, huống hồ còn là thần kinh thích giả gái bám đuôi.
Nhưng sự tức giận chưa từng có mọc tràn lan, chúng không ngừng cắm xuống bộ rễ lít nha lít, khiến trái tim cậu nhói đau.
Ở trước mặt tôi chẳng phải uy phong lắm sao, chẳng phải giỏi ăn hiếp tôi lắm sao, sao ở trước mặt người khác lại thành cái dạng này?
Từ khi nào cậu dễ bị ức hiếp như vậy hả, chẳng phải giỏi diễn lắm à, chẳng phải giỏi mồm mép lắm à, sao không cãi lại, nếu đối phương không chấp nhận thì không thích nữa là được mà?
Tống Gia Trúc tiếp tục ăn, nhưng cơm trong miệng bỗng rắn vô cùng, ngay cả việc nhai nuốt cũng trở nên khó khăn.
Dạ dày như bị đầy hơi, rõ ràng mới ăn có một chút mà đã không muốn ăn nữa rồi.
"Nhóc câm, cậu ấy bảo tôi tránh xa cậu ấy ra."
Giọng thiếu niên buồn khổ, ngây thơ xấu xa đã biến mất, chỉ còn đóa hoa uể oải mất mát sắp lụi tàn.
Lâm Chức thấy gân xanh trên mu bàn tay Tống Gia Trúc, giấu kín ý cười trong mắt.
Cảm ơn bạn Hứa Liệt Dương nhé, để lời dối trá của y thành sự thật.
Có đôi khi để rút ngắn khoảng cách với một người, không nhất định phải biết sự yếu đuối của người đó, có thể thể hiện sự yếu đuối của mình trước.
Y mở miệng, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói những lời trí mạng.
"Tôi biết cậu ấy thích con gái, nên mới giả nữ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương