Phi Điển Hình Cứu Rỗi
Chương 60
Edit: Ry
"Bảo là muốn báo thù, ta thấy ngươi chẳng sốt ruột gì cả. Lúc làm giao dịch ta cũng không hứa hẹn thời gian, nếu kéo dài 8 năm 10 năm ngươi cũng sẵn sàng chờ à?"
Bùi Đạc chưa từng thấy người, hay đúng hơn là con yêu nào như vậy. Yêu vật bình thường bị lấy mất nửa trái tim hoặc là sẽ co đầu rút cổ trốn trong núi, hoặc là liều chết tới cùng. Ngay cả con người bị lấy mất vật quan trọng cũng phải đau đáu ngủ không yên.
Nhưng nhóc hồ ly này luôn rất khoan thai, không có vẻ gì là mong manh sắp chết như mành treo trước gió. Nếu hắn thưởng linh cho yêu bộc hoặc yêu vật kí khế ước khác, bọn chúng đã vội ngàn ân vạn tạ không ngừng nỗ lực để mạnh hơn rồi.
Bùi Đạc nhìn con cáo tím lười biếng này, véo cái bụng mềm mại của nó.
Có lẽ ham hưởng lạc là đặc tính chung của Hồ tộc?
"8 năm 10 năm? Nhanh vậy sao?"
Lâm Chức ngạc nhiên đáp, đuôi cáo bông xù quấn lấy tay Bùi Đạc như một cái vòng tay màu tím.
Bùi Đạc ngỡ ngàng nhìn Lâm Chức, ngay cả hắn cũng không ngờ y lại liên tục nói ra đáp án nằm ngoài dự đoán của mình như vậy.
Hóa ra nhóc con này đã xác định trước là sẽ phải chờ mấy chục năm?
Bùi Đạc cảm thấy hoang đường, nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý. Với con người, tuổi thọ của yêu vô cùng dài, con hồ ly này tu luyện trăm năm vẫn đang tuổi thiếu niên, 10 năm với y đâu thể nói là dài?
Không giống loài người, 10 năm đủ cho một đứa bé trở thành thanh niên, 20 năm là tuổi xây dựng sự nghiệp, khối người không sống tới 100 năm, 7-8 chục tuổi đã là củi mục, gần đất xa trời.
Bùi Đạc tự nhận giỏi đọc lòng người, nhưng hắn thật sự không đoán được đầu nhóc hồ ly này chứa những gì, quên rằng yêu chung quy vẫn là yêu, khác với người.
"Có vẻ như ngươi cũng không hận những kẻ đó. Nửa trái tim nằm trong tay người khác mà vẫn thảnh thơi như vậy."
Bùi Đạc chọc vào ngực Lâm Chức, không đề cập chuyện thời gian nữa. Hắn không cần tới 8 năm 10 năm, nhưng cũng cần ít nhất nửa năm một năm để chuẩn bị.
Một mình tới Ô Thành lấy tim cho y thì không tiện lắm, căn cứ vào hiểu biết của hắn và lời kể của hồ ly, trong Ô Thành có rất nhiều yêu vật, tùy tiện tiến vào dễ xảy ra chuyện. Huống hồ hắn còn có dã tâm lấy lại Ô Thành, đánh trận thì càng phải chuẩn bị thật tốt, tránh loạn trong giặc ngoài.
"Hận cũng vô dụng thôi. Chuyện đã rồi, tôi cũng không cướp lại được. Đợi thực lực khôi phục, tôi nhất định phải nuốt con chim bói cá kia, nó dám lừa tôi." Lâm Chức xòe móng, tóm tóm mấy lần, giọng điệu uể oải: "Bây giờ thì chỉ có thể tập trung dưỡng thương với tu luyện."
"Nhưng có đại nhân rồi, tôi tin chắc đại nhân sẽ làm được. Nếu Chủ Tư đại nhân của Trấn Yêu Tư cũng không thể giúp tôi lấy lại tim thì thôi tôi đi làm áo lông cho rồi."
Đôi mắt hồ ly đảo quanh, than thở lại toát lên mùi gian xảo.
Sao Bùi Đạc lại không nhìn ra nhóc con này đang nịnh bợ mình. Nếu hắn không thể hoàn thành chuyện này, đảm bảo y sẽ chạy nhanh hơn ai hết, lấy đâu ra chịu ở tại chỗ đợi người ta tới lột da làm thịt?
Bùi Đạc ôn hòa đáp: "Yên tâm, bộ lông này của ngươi có làm thành áo thì cũng sẽ là báu vật hiếm có nhất."
Thấy nhóc hồ ly kinh ngạc không nói nên lời, Bùi Đạc khẽ thở dài, vuốt bộ lông mềm, đôi mắt nâu phẳng lặng tĩnh mịch.
"Đừng lo, ngươi là yêu sủng đầu tiên ta nuôi, lại đáng yêu thú vị như. Ta chắc chắn sẽ niệm tình ngươi, không để người lạ làm tổn thương ngươi."
Nếu có một ngày hắn thật sự cùng đường, nhóc hồ ly lại không thành thật, hắn sẽ đích thân lột da y, chắc chắn không để lọt vào tay người khác.
Khuôn mặt điển trai của Bùi Đạc mang lại cảm giác hiền hòa điềm tĩnh, như bầu trời sao vô ngần, phức tạp thần bí. Ngón tay xanh xao vuốt ve dọc theo cột sống hồ ly như chứa đầy yêu thương.
Lâm Chức lại thấy lạnh gáy, như thể thứ đang vuốt trên lưng y không phải tay người mà là một con dao sắc bén.
Loại nguy cơ này khiến cơ thể y có phản ứng bản năng, mọi cơ bắp cứng đờ.
Bùi Đạc nhướng mày, không ngờ con hồ ly vô tư này phát hiện được sát ý bé nhỏ đó, không hổ là yêu vật nhạy cảm hơn con người vạn lần, có thể ngửi được mùi nguy hiểm.
"Đa tạ đại nhân."
Giọng thiếu niên mềm mại triền miên, thanh thúy uyển chuyển.
Bùi Đạc cảm giác được một chút yêu lực dao động, hồ ly trong lòng cũng đột nhiên thả lỏng hơn.
Lâm Chức thế mà dùng thuật pháp an thần với chính bản thân, Bùi Đạc không nhịn được khẽ cười, thú vị, thật sự rất thú vị.
Hắn cầm chân trước của hồ ly, giơ lên. Nhóc con có vẻ ngơ ngác, cái đuôi nhẹ nhàng đong đưa, đôi mắt màu tím ngó ngang ngó dọc nhưng nhất quyết không chịu nhìn hắn.
Dưới ánh mặt trời, bộ lông bóng mượt như đang phát sáng. Đường vân màu đỏ nhạt ở bụng nó cũng trở nên rõ ràng hơn.
Nhìn xuống chút nữa là một thứ hơi nhô lên khỏi lông và cặp lục lạc bé xinh.
Bùi Đạc không trêu nó nữa, ôm hồ ly vào người, nhẹ nhàng vuốt lưng y, hỏi: "Muốn vào hoàng cung xem thử không?"
Lâm Chức gác chân trước lên vai Bùi Đạc, nghe vậy tò mò: "Trong đó có gì vui sao?"
Lâm Chức có hứng thú nhất định với hoàng cung, nhưng không phải với cái cung đó, mà là muốn biết những thế lực ở trong, cái nào bên phía Bùi Đạc, cái nào đối địch. Nắm giữ càng nhiều thông tin thì mới giúp y phát huy, y không định vĩnh viễn làm một con hồ ly được nuông chiều.
Tơ hồng* vốn chẳng phải phong cách của Lâm Chức, dù là làm cây kí sinh hay làm cây treo cổ cũng như nhau, y thích con mồi không thể trốn thoát, chủ động tới gần cầu xin y ăn.
*Gốc là thố ti hoa 菟丝花 hay còn gọi là cây tơ hồng, một giống cây tầm gửi sống bám vào các cây khác. Ý Lâm Chức là kiểu sống kí sinh, không có vật chủ không sống được, hay là hút cạn chất dinh dưỡng của vật chủ đều không phải là phong cách của mình. Chức Chức là kiểu thích khiến người ta cam tâm tình nguyện nằm lên đĩa cho mình ăn thịt ấy =)))))))))))))))))))))))))
Kiểu người như Bùi Đạc làm vậy chắc chắn sẽ càng thú vị, chỉ nghĩ thôi Lâm Chức đã thấy lồng ngực nóng lên nhức nhối.
Đành chịu, ai bảo hiện giờ y chỉ có nửa trái tim, chỉ cần hơi phấn khích một chút là sẽ đau.
"Vui..." Bùi Đạc nhẹ giọng đáp, dường như nghĩ tới chuyện gì, lát sau mới nói tiếp: "Cũng không vui lắm."
"Thế hoàng cung có lớn không, so với nơi này thì sao?"
"Vậy chắc chắn là lớn hơn rồi."
"Tôi muốn đi." Lâm Chức nói xong còn bổ sung: "Tôi muốn theo đại nhân."
Bùi Đạc thừa biết là y ở trong phủ lâu bị chán. Dù sao cũng là hồ ly lớn lên trong núi, đất trời rộng lớn, bị nhốt như vậy chắc chắn sẽ khó chịu.
Mặc dù câu nịnh đằng sau hơi gượng gạo, nhưng dù sao cũng không được ai dạy đã tự biết, nên cũng miễn cưỡng nghe lọt tai.
"Vậy đi thôi. Ra ngoài không được phép bại lộ thân phận yêu vật, nếu để người ta nghe được hồ ly nói tiếng người thì sẽ sợ chết ngất mất."
Lâm Chức gật đầu, biểu thị đã hiểu.
Bùi Đạc đổi sang bộ đồ thái giám màu đỏ tím, ôm Lâm Chức đi vào con đường bí mật dài dằng dặc kia.
Phía cuối con đường là một giá sách, Lâm Chức duy trì sự tò mò với nơi chốn mới, ở trong lòng Bùi Đạc hết ngó Đông lại ngó Tây.
Một lúc sau, Lâm Chức biết lí do Bùi Đạc muốn mang mình vào cung.
Tiếng cãi cọ ầm ĩ trong Ngự thư phòng khiến y cũng đau đầu, huống hồ là Bùi Đạc có chứng đau đầu kinh niên, bất cứ lúc nào cũng có thể phát tác.
Lỡ hắn phát bệnh ở đây xong mất khống chế, đảm bảo không ai có thể sống sót ra ngoài, máu thậm chí có thể tràn tới tận cửa.
Các quan văn cãi nhau phải gọi là nước miếng văng tứ tung, gân cổ thuyết phục đối phương.
Họ đang tranh cãi về đại hạn ở Nghi Châu. Mùa hạ năm nay nắng gắt hơn những năm trước, Nghi Châu quanh năm nóng bức lại càng bùng phát hạn hán, mạ chết héo, bách tính thiếu lương thực, lưu dân chạy sang những châu huyện khác.
Người cho rằng các châu xung quanh nên mở cổng thành tiếp tế nạn dân. Mấy Châu Mục lại cho rằng tiếp tế thì được thôi, nhưng mở cổng thành thì mơ đi, cãi lại mấy người đứng nói chuyện không đau lưng bắt họ làm việc, còn mình thì cứ lời hay ý đẹp tranh công.
Có người đề nghị nên cứu trợ thiên tai, bị châm chọc bạc cứu tế đâu ra, tóm lại loạn thành một bầy, không ai chịu ai.
Cãi qua cãi lại như vậy, rốt cuộc vấn đề hạn hán và thiếu lương thực nên giải quyết như thế nào lại không ra được kết luận.
Hoàng Đế xị mặt ngồi ở trên, vỗ mạnh lên bàn, người bên dưới tức khắc im như thóc.
Lâm Chức nhìn được sương đen quanh người Bùi Đạc, biết là hắn lại đau đầu, lập tức dùng thuật an thần làm dịu cho hắn.
Tư thế của Bùi Đạc không đổi, nhưng lực vuốt ve nhẹ nhàng hơn chút.
Cuối cùng Hoàng Đế ra quyết sách để các châu xung quanh chuẩn bị cứu tế, cũng phái quan viên đi.
Hoàng Đế nói xong, thần tử phía dưới lại không ai mở miệng, vài người lặng lẽ nhìn vị đại thái giám ngồi dưới Hoàng Đế.
Hoạn quan mặc cẩm bào màu đỏ tím rủ mắt vuốt ve chú cáo màu tím hắn đang ôm, chiếc ghế gỗ đỏ càng khiến da hắn có vẻ trắng nhởn lạnh lẽo.
Không ai biết ý Bùi Đạc thế nào, từ khi xuất hiện, vị này chỉ ôm một con cáo lông tím hiếm thấy, nhắm mắt ngồi đó nghe, không nói một câu. Hắn xưa nay luôn như vậy, mọi người cũng đã quen, chỉ chờ hắn cho ra kết luận cuối.
Hoàng Đế thấy ánh mắt của bọn họ, tay thầm nắm thành đấm. Cái long ỷ này cũng chỉ như thùng rỗng kêu to, e là trong mắt lũ chó má bên dưới thì cái ghế gỗ của Bùi Đạc mới đang tỏa ánh hào quang.
Hoàng Đế cố nhịn không nói, dù sao mọi chuyện thành như vậy cũng có một phần công lao của gã. Mấy năm trước gã cũng như họ dè dặt nhìn Bùi Đạc, đợi hắn quyết định. Nhưng giờ gã đã là vò mẻ không sợ vỡ, âm thầm so bì với Bùi Đạc. Gã là Hoàng Đế đấy, Bùi Đạc có giỏi thì giết gã đi.
Bùi Đạc lại chẳng thèm đoái hoài đến những hành vi nhỏ nhặt của gã, như thể gã là đứa con nít quậy phá, khiến Hoàng Đế càng thêm căm tức, nhưng gã đúng thật chẳng làm được gì.
"Mọi người nói xong rồi? Còn vị đại nhân nào muốn góp lời nữa không?"
Bùi Đạc mở mắt nhìn chư vị đại thần, mở miệng.
Không ai trả lời, trong lòng họ đều biết vừa rồi tranh nhau nói như vậy, thậm chí giả vờ tức giận chỉ trích nhau, đều là cố ý nói cho Bùi Đạc nghe, để xem hắn tha ai bắt ai, để ý ai.
"Nếu không có gì để nói thì giải tán đi, tuân theo ý chỉ của bệ hạ."
Bùi Đạc nói vậy, người bên dưới cũng chỉ đành luôn miệng khen Hoàng Thượng anh minh rồi hành lễ cáo lui.
Lâm Chức thầm cười trong bụng, con cáo già này.
Bùi Đạc không nói gì mới càng khiến những kẻ kia bồn chồn, chỉ e giờ họ đang nơm nớp nghĩ xem vừa rồi mình đã nói gì chọc giận đến Bùi Đạc, sau đó là nghi ngờ kẻ dẫn dắt mình nói những lời đó là người của hắn.
Trong mắt Lâm Chức, thật ra Bùi Đạc đã có ý tưởng.
Ngự thư phòng nhanh chóng vắng tanh, Hoàng Đế nhìn Lâm Chức, nói với Bùi Đạc: "Cáo lông tím à, lần đầu tiên trẫm thấy đấy. Gần đây Thục phi cứ quấn lấy trẫm đòi một cái áo lông cáo, lát nữa ngươi đừng cho nàng thấy, miễn cho nàng lại đòi ngươi bỏ thứ mình yêu thích."
Hoàng Đế dùng giọng điệu hài hước trêu ghẹo, đồng thời ám chỉ Thục phi với Bùi Đạc.
Mẫu thân của Thục phi chính là con gái nhà họ Bùi, giai đoạn trước vì muốn có được lòng tin của Bùi Đạc và bắt lấy hoàng quyền hư vô mờ mịt kia, đồng thời là nhờ Bùi Đạc cho ám chỉ, Hoàng Đế rất sủng ái Thục phi, cố ý nuông chiều nàng ta, giờ lại càng chiều cho nàng ngang ngược. Hiện nàng có tới 6 cung, khiến thế lực sau lưng Hoàng Hậu bất mãn, lục đục với Bùi Đạc.
Thanh niên hờ hững đáp: "Màu tím quá nổi, e là Thục phi nương nương không ép xuống được."
"Bảo là muốn báo thù, ta thấy ngươi chẳng sốt ruột gì cả. Lúc làm giao dịch ta cũng không hứa hẹn thời gian, nếu kéo dài 8 năm 10 năm ngươi cũng sẵn sàng chờ à?"
Bùi Đạc chưa từng thấy người, hay đúng hơn là con yêu nào như vậy. Yêu vật bình thường bị lấy mất nửa trái tim hoặc là sẽ co đầu rút cổ trốn trong núi, hoặc là liều chết tới cùng. Ngay cả con người bị lấy mất vật quan trọng cũng phải đau đáu ngủ không yên.
Nhưng nhóc hồ ly này luôn rất khoan thai, không có vẻ gì là mong manh sắp chết như mành treo trước gió. Nếu hắn thưởng linh cho yêu bộc hoặc yêu vật kí khế ước khác, bọn chúng đã vội ngàn ân vạn tạ không ngừng nỗ lực để mạnh hơn rồi.
Bùi Đạc nhìn con cáo tím lười biếng này, véo cái bụng mềm mại của nó.
Có lẽ ham hưởng lạc là đặc tính chung của Hồ tộc?
"8 năm 10 năm? Nhanh vậy sao?"
Lâm Chức ngạc nhiên đáp, đuôi cáo bông xù quấn lấy tay Bùi Đạc như một cái vòng tay màu tím.
Bùi Đạc ngỡ ngàng nhìn Lâm Chức, ngay cả hắn cũng không ngờ y lại liên tục nói ra đáp án nằm ngoài dự đoán của mình như vậy.
Hóa ra nhóc con này đã xác định trước là sẽ phải chờ mấy chục năm?
Bùi Đạc cảm thấy hoang đường, nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý. Với con người, tuổi thọ của yêu vô cùng dài, con hồ ly này tu luyện trăm năm vẫn đang tuổi thiếu niên, 10 năm với y đâu thể nói là dài?
Không giống loài người, 10 năm đủ cho một đứa bé trở thành thanh niên, 20 năm là tuổi xây dựng sự nghiệp, khối người không sống tới 100 năm, 7-8 chục tuổi đã là củi mục, gần đất xa trời.
Bùi Đạc tự nhận giỏi đọc lòng người, nhưng hắn thật sự không đoán được đầu nhóc hồ ly này chứa những gì, quên rằng yêu chung quy vẫn là yêu, khác với người.
"Có vẻ như ngươi cũng không hận những kẻ đó. Nửa trái tim nằm trong tay người khác mà vẫn thảnh thơi như vậy."
Bùi Đạc chọc vào ngực Lâm Chức, không đề cập chuyện thời gian nữa. Hắn không cần tới 8 năm 10 năm, nhưng cũng cần ít nhất nửa năm một năm để chuẩn bị.
Một mình tới Ô Thành lấy tim cho y thì không tiện lắm, căn cứ vào hiểu biết của hắn và lời kể của hồ ly, trong Ô Thành có rất nhiều yêu vật, tùy tiện tiến vào dễ xảy ra chuyện. Huống hồ hắn còn có dã tâm lấy lại Ô Thành, đánh trận thì càng phải chuẩn bị thật tốt, tránh loạn trong giặc ngoài.
"Hận cũng vô dụng thôi. Chuyện đã rồi, tôi cũng không cướp lại được. Đợi thực lực khôi phục, tôi nhất định phải nuốt con chim bói cá kia, nó dám lừa tôi." Lâm Chức xòe móng, tóm tóm mấy lần, giọng điệu uể oải: "Bây giờ thì chỉ có thể tập trung dưỡng thương với tu luyện."
"Nhưng có đại nhân rồi, tôi tin chắc đại nhân sẽ làm được. Nếu Chủ Tư đại nhân của Trấn Yêu Tư cũng không thể giúp tôi lấy lại tim thì thôi tôi đi làm áo lông cho rồi."
Đôi mắt hồ ly đảo quanh, than thở lại toát lên mùi gian xảo.
Sao Bùi Đạc lại không nhìn ra nhóc con này đang nịnh bợ mình. Nếu hắn không thể hoàn thành chuyện này, đảm bảo y sẽ chạy nhanh hơn ai hết, lấy đâu ra chịu ở tại chỗ đợi người ta tới lột da làm thịt?
Bùi Đạc ôn hòa đáp: "Yên tâm, bộ lông này của ngươi có làm thành áo thì cũng sẽ là báu vật hiếm có nhất."
Thấy nhóc hồ ly kinh ngạc không nói nên lời, Bùi Đạc khẽ thở dài, vuốt bộ lông mềm, đôi mắt nâu phẳng lặng tĩnh mịch.
"Đừng lo, ngươi là yêu sủng đầu tiên ta nuôi, lại đáng yêu thú vị như. Ta chắc chắn sẽ niệm tình ngươi, không để người lạ làm tổn thương ngươi."
Nếu có một ngày hắn thật sự cùng đường, nhóc hồ ly lại không thành thật, hắn sẽ đích thân lột da y, chắc chắn không để lọt vào tay người khác.
Khuôn mặt điển trai của Bùi Đạc mang lại cảm giác hiền hòa điềm tĩnh, như bầu trời sao vô ngần, phức tạp thần bí. Ngón tay xanh xao vuốt ve dọc theo cột sống hồ ly như chứa đầy yêu thương.
Lâm Chức lại thấy lạnh gáy, như thể thứ đang vuốt trên lưng y không phải tay người mà là một con dao sắc bén.
Loại nguy cơ này khiến cơ thể y có phản ứng bản năng, mọi cơ bắp cứng đờ.
Bùi Đạc nhướng mày, không ngờ con hồ ly vô tư này phát hiện được sát ý bé nhỏ đó, không hổ là yêu vật nhạy cảm hơn con người vạn lần, có thể ngửi được mùi nguy hiểm.
"Đa tạ đại nhân."
Giọng thiếu niên mềm mại triền miên, thanh thúy uyển chuyển.
Bùi Đạc cảm giác được một chút yêu lực dao động, hồ ly trong lòng cũng đột nhiên thả lỏng hơn.
Lâm Chức thế mà dùng thuật pháp an thần với chính bản thân, Bùi Đạc không nhịn được khẽ cười, thú vị, thật sự rất thú vị.
Hắn cầm chân trước của hồ ly, giơ lên. Nhóc con có vẻ ngơ ngác, cái đuôi nhẹ nhàng đong đưa, đôi mắt màu tím ngó ngang ngó dọc nhưng nhất quyết không chịu nhìn hắn.
Dưới ánh mặt trời, bộ lông bóng mượt như đang phát sáng. Đường vân màu đỏ nhạt ở bụng nó cũng trở nên rõ ràng hơn.
Nhìn xuống chút nữa là một thứ hơi nhô lên khỏi lông và cặp lục lạc bé xinh.
Bùi Đạc không trêu nó nữa, ôm hồ ly vào người, nhẹ nhàng vuốt lưng y, hỏi: "Muốn vào hoàng cung xem thử không?"
Lâm Chức gác chân trước lên vai Bùi Đạc, nghe vậy tò mò: "Trong đó có gì vui sao?"
Lâm Chức có hứng thú nhất định với hoàng cung, nhưng không phải với cái cung đó, mà là muốn biết những thế lực ở trong, cái nào bên phía Bùi Đạc, cái nào đối địch. Nắm giữ càng nhiều thông tin thì mới giúp y phát huy, y không định vĩnh viễn làm một con hồ ly được nuông chiều.
Tơ hồng* vốn chẳng phải phong cách của Lâm Chức, dù là làm cây kí sinh hay làm cây treo cổ cũng như nhau, y thích con mồi không thể trốn thoát, chủ động tới gần cầu xin y ăn.
*Gốc là thố ti hoa 菟丝花 hay còn gọi là cây tơ hồng, một giống cây tầm gửi sống bám vào các cây khác. Ý Lâm Chức là kiểu sống kí sinh, không có vật chủ không sống được, hay là hút cạn chất dinh dưỡng của vật chủ đều không phải là phong cách của mình. Chức Chức là kiểu thích khiến người ta cam tâm tình nguyện nằm lên đĩa cho mình ăn thịt ấy =)))))))))))))))))))))))))
Kiểu người như Bùi Đạc làm vậy chắc chắn sẽ càng thú vị, chỉ nghĩ thôi Lâm Chức đã thấy lồng ngực nóng lên nhức nhối.
Đành chịu, ai bảo hiện giờ y chỉ có nửa trái tim, chỉ cần hơi phấn khích một chút là sẽ đau.
"Vui..." Bùi Đạc nhẹ giọng đáp, dường như nghĩ tới chuyện gì, lát sau mới nói tiếp: "Cũng không vui lắm."
"Thế hoàng cung có lớn không, so với nơi này thì sao?"
"Vậy chắc chắn là lớn hơn rồi."
"Tôi muốn đi." Lâm Chức nói xong còn bổ sung: "Tôi muốn theo đại nhân."
Bùi Đạc thừa biết là y ở trong phủ lâu bị chán. Dù sao cũng là hồ ly lớn lên trong núi, đất trời rộng lớn, bị nhốt như vậy chắc chắn sẽ khó chịu.
Mặc dù câu nịnh đằng sau hơi gượng gạo, nhưng dù sao cũng không được ai dạy đã tự biết, nên cũng miễn cưỡng nghe lọt tai.
"Vậy đi thôi. Ra ngoài không được phép bại lộ thân phận yêu vật, nếu để người ta nghe được hồ ly nói tiếng người thì sẽ sợ chết ngất mất."
Lâm Chức gật đầu, biểu thị đã hiểu.
Bùi Đạc đổi sang bộ đồ thái giám màu đỏ tím, ôm Lâm Chức đi vào con đường bí mật dài dằng dặc kia.
Phía cuối con đường là một giá sách, Lâm Chức duy trì sự tò mò với nơi chốn mới, ở trong lòng Bùi Đạc hết ngó Đông lại ngó Tây.
Một lúc sau, Lâm Chức biết lí do Bùi Đạc muốn mang mình vào cung.
Tiếng cãi cọ ầm ĩ trong Ngự thư phòng khiến y cũng đau đầu, huống hồ là Bùi Đạc có chứng đau đầu kinh niên, bất cứ lúc nào cũng có thể phát tác.
Lỡ hắn phát bệnh ở đây xong mất khống chế, đảm bảo không ai có thể sống sót ra ngoài, máu thậm chí có thể tràn tới tận cửa.
Các quan văn cãi nhau phải gọi là nước miếng văng tứ tung, gân cổ thuyết phục đối phương.
Họ đang tranh cãi về đại hạn ở Nghi Châu. Mùa hạ năm nay nắng gắt hơn những năm trước, Nghi Châu quanh năm nóng bức lại càng bùng phát hạn hán, mạ chết héo, bách tính thiếu lương thực, lưu dân chạy sang những châu huyện khác.
Người cho rằng các châu xung quanh nên mở cổng thành tiếp tế nạn dân. Mấy Châu Mục lại cho rằng tiếp tế thì được thôi, nhưng mở cổng thành thì mơ đi, cãi lại mấy người đứng nói chuyện không đau lưng bắt họ làm việc, còn mình thì cứ lời hay ý đẹp tranh công.
Có người đề nghị nên cứu trợ thiên tai, bị châm chọc bạc cứu tế đâu ra, tóm lại loạn thành một bầy, không ai chịu ai.
Cãi qua cãi lại như vậy, rốt cuộc vấn đề hạn hán và thiếu lương thực nên giải quyết như thế nào lại không ra được kết luận.
Hoàng Đế xị mặt ngồi ở trên, vỗ mạnh lên bàn, người bên dưới tức khắc im như thóc.
Lâm Chức nhìn được sương đen quanh người Bùi Đạc, biết là hắn lại đau đầu, lập tức dùng thuật an thần làm dịu cho hắn.
Tư thế của Bùi Đạc không đổi, nhưng lực vuốt ve nhẹ nhàng hơn chút.
Cuối cùng Hoàng Đế ra quyết sách để các châu xung quanh chuẩn bị cứu tế, cũng phái quan viên đi.
Hoàng Đế nói xong, thần tử phía dưới lại không ai mở miệng, vài người lặng lẽ nhìn vị đại thái giám ngồi dưới Hoàng Đế.
Hoạn quan mặc cẩm bào màu đỏ tím rủ mắt vuốt ve chú cáo màu tím hắn đang ôm, chiếc ghế gỗ đỏ càng khiến da hắn có vẻ trắng nhởn lạnh lẽo.
Không ai biết ý Bùi Đạc thế nào, từ khi xuất hiện, vị này chỉ ôm một con cáo lông tím hiếm thấy, nhắm mắt ngồi đó nghe, không nói một câu. Hắn xưa nay luôn như vậy, mọi người cũng đã quen, chỉ chờ hắn cho ra kết luận cuối.
Hoàng Đế thấy ánh mắt của bọn họ, tay thầm nắm thành đấm. Cái long ỷ này cũng chỉ như thùng rỗng kêu to, e là trong mắt lũ chó má bên dưới thì cái ghế gỗ của Bùi Đạc mới đang tỏa ánh hào quang.
Hoàng Đế cố nhịn không nói, dù sao mọi chuyện thành như vậy cũng có một phần công lao của gã. Mấy năm trước gã cũng như họ dè dặt nhìn Bùi Đạc, đợi hắn quyết định. Nhưng giờ gã đã là vò mẻ không sợ vỡ, âm thầm so bì với Bùi Đạc. Gã là Hoàng Đế đấy, Bùi Đạc có giỏi thì giết gã đi.
Bùi Đạc lại chẳng thèm đoái hoài đến những hành vi nhỏ nhặt của gã, như thể gã là đứa con nít quậy phá, khiến Hoàng Đế càng thêm căm tức, nhưng gã đúng thật chẳng làm được gì.
"Mọi người nói xong rồi? Còn vị đại nhân nào muốn góp lời nữa không?"
Bùi Đạc mở mắt nhìn chư vị đại thần, mở miệng.
Không ai trả lời, trong lòng họ đều biết vừa rồi tranh nhau nói như vậy, thậm chí giả vờ tức giận chỉ trích nhau, đều là cố ý nói cho Bùi Đạc nghe, để xem hắn tha ai bắt ai, để ý ai.
"Nếu không có gì để nói thì giải tán đi, tuân theo ý chỉ của bệ hạ."
Bùi Đạc nói vậy, người bên dưới cũng chỉ đành luôn miệng khen Hoàng Thượng anh minh rồi hành lễ cáo lui.
Lâm Chức thầm cười trong bụng, con cáo già này.
Bùi Đạc không nói gì mới càng khiến những kẻ kia bồn chồn, chỉ e giờ họ đang nơm nớp nghĩ xem vừa rồi mình đã nói gì chọc giận đến Bùi Đạc, sau đó là nghi ngờ kẻ dẫn dắt mình nói những lời đó là người của hắn.
Trong mắt Lâm Chức, thật ra Bùi Đạc đã có ý tưởng.
Ngự thư phòng nhanh chóng vắng tanh, Hoàng Đế nhìn Lâm Chức, nói với Bùi Đạc: "Cáo lông tím à, lần đầu tiên trẫm thấy đấy. Gần đây Thục phi cứ quấn lấy trẫm đòi một cái áo lông cáo, lát nữa ngươi đừng cho nàng thấy, miễn cho nàng lại đòi ngươi bỏ thứ mình yêu thích."
Hoàng Đế dùng giọng điệu hài hước trêu ghẹo, đồng thời ám chỉ Thục phi với Bùi Đạc.
Mẫu thân của Thục phi chính là con gái nhà họ Bùi, giai đoạn trước vì muốn có được lòng tin của Bùi Đạc và bắt lấy hoàng quyền hư vô mờ mịt kia, đồng thời là nhờ Bùi Đạc cho ám chỉ, Hoàng Đế rất sủng ái Thục phi, cố ý nuông chiều nàng ta, giờ lại càng chiều cho nàng ngang ngược. Hiện nàng có tới 6 cung, khiến thế lực sau lưng Hoàng Hậu bất mãn, lục đục với Bùi Đạc.
Thanh niên hờ hững đáp: "Màu tím quá nổi, e là Thục phi nương nương không ép xuống được."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương