Phi Thăng Chi Hậu

Chương 738: Trận chiến cuối cùng (25)



- Dùng danh nghĩa của chư thần, ban xuống ánh sáng hủy diệt!

Giọng nói của Sáng thiên sứ không mang theo chút cảm tình nào vang lên, mười hai đôi cánh sáng sau lưng mở rộng, bắn ra ánh sáng chói mắt. Bàn tay do ánh sáng tạo thành giơ lên, hư không bỗng nhiên rung động, một cột sáng to lớn từ sâu trong bầu trời chiếu xuống.

"Ầm!"

Trời rung đất chuyển. Một đoàn thánh quang chữ thập to lớn từ sâu trong bầu trời bắn ra. Thánh quang hùng hậu còn chưa chiếu xuống, không khí đã trở nên nóng rực giống như bốc cháy. Trên mặt đất bao la, những vết nứt to lớn kéo dài về bốn phương. Trong tai vang lên tiếng ong ong, trong tầm mắt đều là thánh quang rợp trời kín đất.

Cùng với "Sự trừng phạt của chư thần" do ba thủ lĩnh Thiên Đường phát động, đám thiên sứ đầy trời cũng thi triển các loại phép thuật thánh quang. "Thanh kiếm mặt trời", "Ánh sáng thẩm phán", "Ánh sáng phán xét"… hàng chục ngàn công kích dày đặc rơi xuống. Mặt đất rung chuyển, cảnh tượng giống như ngày tận thế.

"Ầm!"

Khi Thiên Đường phát động công kích tập thể, một tiếng nổ lớn bỗng mang lên, hàng chục triệu Hắc Ám Viễn Chinh quân cũng đồng thời ra tay. Ma khí mênh mông phát ra, hợp thành một dòng thủy triều ma khí cuồn cuộn chọc trời, từ bốn phương tám hướng tràn đến. Phía trên thủy triều ma khí, một đoàn ánh sáng đen kịt to lớn từ ngoài lỗ hổng không gian chiếu đến, mục tiêu chính là nhân tộc Thái Cổ còn sót lại.

Ánh sáng và bóng tối ùn ùn kéo đến, cùng xuất hiện với nhau. Giờ phút này, ánh sáng và bóng tối đã hòa vào nhau trên vùng đất Thái Cổ, đây là điều trước đó chưa từng có.

Trên mặt đất loang lổ, từng nhân tộc Thái Cổ đứng lên, ngẩng đầu nhìn ánh sáng trắng chói mắt trên bầu trời, trên mặt hiện lên vẻ bi thảm. Vì đối phó với Thái Cổ, Thiên Đường và Ma Giới đã liên kết lại, Sáng thiên sứ và Hư Vô Chi Quân lại bỏ qua hiềm khích đứng cùng nhau… Tất cả hi vọng của Thái Cổ đều đã chấm dứt.

"Đây chính là kết thúc sao?" - Một tên nam tử cầm trường đao đứng trên đống thi thể, ngẩng đầu nhìn lên trời. Chiến đấu liên tục khiến nội kình trong cơ thể y gần như kiệt quệ, trường đao trong tay sứt mẻ, cánh tay trái đã sớm đứt ngang, nơi ngực phải rách một mảng lớn, máu tươi không ngừng chảy ra. Cho dù bị thương như vậy, nhưng thân thể của y vẫn đứng thẳng như trước.

Trong lời đồn, khi con người đối mặt với tử vong, thời gian chảy qua trên người y sẽ đột nhiên chậm đi ngàn vạn lần. Y rốt cuộc đã biết đó cũng không phải một truyền thuyết. Thánh quang mênh mông và ma khí hùng hậu càng lúc càng gần, tràn ngập trong tầm mắt, vô biên vô tận. Công kích như vậy không ai có thể chống đỡ được, bởi vì đây là tập hợp lực lượng của cả hai bên Quang Ám.

Tại khoảnh khắc trước khi cái chết kéo đến, y đột nhiên trở nên bình tĩnh khác thường, từng chuyện cũ lần lượt thoáng qua trong đầu. Phi thăng, tu luyện, chiến đấu… đời này của y mặc dù rất dài, nhưng thực ra lại rất đơn giản, thậm chí có thể nói là nhàm chán. Ngày đêm không ngừng tu luyện, động lực duy nhất chính là bảo vệ Thái Cổ, để cho nhân tộc không còn phải trải qua khuất nhục của cuộc chiến thần ma lần đầu tiên. Nhưng hôm nay...

"Nếu như không thể sống đội trời đạp đất, vậy thì hãy chết một cách oanh oanh liệt liệt!" - Nam tử nắm chặt đao trong tay, ngẩng đầu lên, ánh mắt không còn do dự nữa.

"Ầm!"

Bàn chân dùng sức nhún một cái, thân thể cao lớn của nam tử như chim ưng từ dưới đất vọt lên. Trong trời đất đột nhiên vang lên một trận tiếng cười sảng khoái:

- Ha ha ha… ta đi đây!

Tiếng cười vang vọng trong trời đất, bóng dáng kia đã chui vào sâu trong thánh quang, sau đó cả thân thể và linh hồn đều nổ tung.

Khi nghe được tiếng cười của nam tử kia, trong mắt những người còn lại đều ươn ướt. Tại khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều hiểu được mình nên làm gì. Từng bóng dáng vọt lên không, chui vào trong thánh quang rợp trời kín đất trên bầu trời. Những tiếng cười sảng khoái vang vọng trong trời đất, không có tiếng hét hào hùng, cũng không có lời cáo biệt xé nát ruột gan. Từng bóng dáng biến mất vào trong thánh quang mênh mông.

Trong mắt đám yêu ma, có lẽ sinh mệnh rất tầm thường, nhưng giờ phút này lại vô cùng oanh liệt.

"Phụt!"

Huyết Hải Ma Quân nhìn những bóng người biến mất ở phía trên, đột nhiên ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu, thân thể lắc lư như muốn ngã xuống, sắc mặt nhất thời trắng bệch như tờ giấy. Chưa bao giờ y cảm thấy hận chính mình như vậy, hận sự yếu đuối của mình, hận sự vô năng của mình. Nếu như năng lực của y mạnh hơn một chút, nếu như… có lẽ tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra. Nhưng giờ phút này y lại không làm được gì, thậm chí y còn không thể ngăn cản bọn họ tự sát.

"Ngăn cản để làm gì, chẳng lẽ lại để cho bọn họ đau đớn chết đi dưới sự hành hạ của đám yêu ma sao? Để bọn họ trước khi chết còn phải chịu sự giày vò của tâm linh sao? Có lẽ đây mới là cõi đi về của chúng ta. Vào giờ phút này, ít nhất chúng ta hãy ra đi thoải mái." - Huyết Hải Ma Quân thống khổ quỳ xuống. Thánh quang mênh mông trên đỉnh đầu và ma khí cuộn trào từ bốn phía tràn đến. Y đã chuẩn bị đón nhận vận mệnh cuối cùng.

Những tiếng nổ truyền vào trong tai, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên khôi phục tinh thần lại. Từng sinh mệnh lần lượt biến mất trong thánh quang, nhưng hắn lại không thể ngăn cản được. Chân khí của hắn đã gần như kiệt quệ, liên tục sử dụng "Quy tắc của kiếm" cũng khiến cho tinh thần lực của hắn bị thương rất nặng. Loại đau đớn bất lực này như rắn độc cắn xé tâm linh của hắn.

"Ta thật sự không làm được gì nữa sao? Chẳng lẽ đây là cực hạn của ta sao?" - Phong Vân Vô Kỵ nhìn hai tay mình, hỏi lại lần nữa. Giọng nói của Bạch Hổ Chí Tôn lại vang vọng bên tai: "Thái Cổ hết rồi… Thái Cổ hết rồi…"

- A!

Trong trời đất đột nhiên vang lên một tiếng hét không cam lòng, sau đó một đoàn tinh thần lực mênh mông như nước bộc phát ra, lặng lẽ tràn qua cả trời đất.

- Quy tắc của kiếm!

Trong giọng nói vang dội, một đôi bàn tay trắng nõn vươn ra, Phong Vân Vô Kỵ lại thi triển "Quy tắc của kiếm". Trong kiếm xá lợi màu trắng trên trán, tất cả tinh thần lực ngưng tụ đều bộc phát ra, không hề giữ lại.

"Ầm!"

Thánh quang mênh mông chiếu xuống, khi còn cách mặt đất mấy trăm trượng lại giống như gặp phải một vách chắn vô hình, đột nhiên ngừng lại, sau đó bắn ngược trở về với tốc độ còn nhanh hơn, đánh vào trong đại quân thiên sứ đông đảo.

- Sao lại như vậy!

Nhìn đoàn thánh quang chữ thập to lớn bắn ngược về, ba thủ lĩnh Lạp Phỉ Nhĩ, Ô Liệt Nhĩ và Gia Bách Liệt đều trợn mắt, kêu lên thất thanh. Ngay cả "Sự trừng phạt của chư thần" do bọn họ liên thủ phát động cũng bị nghịch chuyển, mà đây lại là lực lượng kêu gọi từ chư thần thiên giới. Lực lượng này mặc dù cũng thuộc về ánh sáng, nhưng ngay cả Sí thiên sứ cũng không dám xem thường. Cánh sáng rung lên, ba thủ lĩnh đối mặt với công kích do mình phát ra lại không thể không lui. Còn đại quân thiên sứ phía sau thì phải đối mặt với đòn công kích mạnh mẽ này.

"Ầm!"

Theo bàn tay Phong Vân Vô Kỵ vươn ra, cách mọi người hơn tám mươi trượng, thủy triều ma khí dâng trào đột nhiên quay ngược lai, đánh vào trong Hắc Ám Viễn Chinh quân. Kể cả phép thuật bóng tối do Hư Vô Chi Quân phát ra cũng hóa thành một vệt cầu vồng đen bắn về bên ngoài lỗ hổng không gian.

- A!

Trong tiếng kêu thảm thiết, vô số thiên sứ và yêu ma bị công kích do mình phát ra đánh thành mảnh vụn, từng lớp từ trong ra ngoài ngã xuống, nổ tung thành tro bụi. Trong tiếng nổ ầm ầm, những cánh cổng ánh sáng hình vòm sừng sững trên bầu trời cũng sụp đổ, tan thành vô số điểm sáng tiêu tán trong hư không. Đại quân Quang Ám trong nháy mắt hỗn loạn, thi thể thiên sứ và ác ma rơi xuống như mưa. Tất cả thiên sứ và yêu ma đều sợ hãi kêu lên, kinh hoàng chạy ra xa.

"Xoẹt!"

Sau khi thi triển chiêu này, toàn thân Phong Vân Vô Kỵ máu phun như mưa, nhuộm đỏ cả trường bào màu trắng trên người. "Quy tắc của kiếm" cuối cùng đã tiêu hao hết tinh thần lực của hắn, kiếm xá lợi màu trắng trên trán, hoặc có thể nói là thần cách của kiếm đã trở nên ảm đạm, trong biển ý thức hoàn toàn trống rỗng.

Bóng tối vô cùng vô tận từ bốn phương tám hướng ập tới. Hắn đã không nghe được âm thanh chung quanh, cũng không nhìn thấy một tia sáng nào, chỉ còn lại bóng tối thâm trầm ùn ùn kéo đến. Ý thức của hắn càng ngày càng nặng, càng ngày càng mệt, từ từ tan rã.

- Có lẽ đây là cực hạn của ta!

Phong Vân Vô Kỵ lẩm bẩm, ánh mắt dần dần trở nên rời rạc.

Tại một đầu khác trong vũ trụ xa xôi, Đệ Nhất phân thần đang hóa thành ác ma nhanh chóng bay đi, lúc này chợt ngừng lại, quay đầu nhìn về phía sau, trong lòng nghi hoặc: "Đây là…"

Tại trung tâm vũ trụ, Bổn Tôn vẫn luôn bất động, không biết đang suy nghĩ gì, lúc này bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt bắn ra một vệt sáng màu vàng óng. Giờ phút này, Bổn Tôn và Đệ Nhất phân thần lại đồng thời cảm giác được sự tồn tại của Đệ Tam phân thần, khí tức của hắn dường như đang nhanh chóng suy yếu. Truyện Tiên Hiệp -

"Ong!"

Khi biển ý thức của Phong Vân Vô Kỵ sắp khô kiệt, một sự liên hệ khó hiểu lại nối liền ba phân thần. Linh hồn của Đệ Nhất phân thần và Bổn Tôn đồng thời chấn động. Dưới sự chi phối của một sức mạnh không tên, lực lượng tinh thần hùng hậu của hai người đột nhiên phát ra, dùng một phương thức mà Bổn Tôn cũng không thể lý giải vượt qua tầng tầng hư không, tràn về hướng Thái Cổ.

"Ầm!"

Hai đoàn lực lượng tinh thần mênh mông và thuần túy vượt qua hư không trùng trùng, đột nhiên truyền vào trong đầu Phong Vân Vô Kỵ. Dưới sự kích thích của tinh thần lực vô hình, mái tóc dài trắng như sương trên đầu Phong Vân Vô Kỵ không gió tự phất phơ, cặp mắt khép lại bỗng mở ra, trong mắt lại hiện lên màu trắng bạc. Lực lượng tinh thần liên tục từ trong cơ thể Đệ Nhất phân thần và Bổn Tôn truyền tới, chui vào trong biển ý thức Phong Vân Vô Kỵ, nhanh chóng bù đắp tinh thần lực hao tổn do đồng thời phản xạ công kích của vô số thiên sứ và yêu ma, vết thương trong linh hồn cũng nhanh chóng được tu bổ. Theo hai đoàn tinh thần lực mênh mông này tràn vào, bóng tối tràn ngập trong cảm giác lập tức bị xua tan. Sau một tiếng kêu khẽ, Phong Vân Vô Kỵ cuối cùng khôi phục tinh thần lại, vội vàng thu liễm tâm thần, hấp thu tinh thần lực của hai phân thần khác. Thần cách của kiếm trên trán vốn ảm đạm lại phát ra ánh sáng lấp lánh.

Ở phía xa, những thiên sứ và yêu ma may mắn còn sống kinh hãi nhìn Phong Vân Vô Kỵ áo trắng. Chỉ cần con người này còn đứng thẳng, cũng không một yêu ma nào dám tiến lên phía trước. Ngay cả ba thủ lĩnh Thiên Đường là Ô Liệt Nhĩ, Lạp Phỉ Nhĩ và Gia Bách Liệt cũng sợ hãi nhìn tên Đệ Ngũ Chí Tôn của loài người này. Sáng thiên sứ và và Hư Vô Chi Quân đứng trong hư không, ánh mắt nhìn chắm chú vào con người đứng giữa núi thi thể. Không ai biết bọn họ đang nghĩ gì, nhưng hiển nhiên hai tên thống soái của Quang Ám này cũng không có ý định ra tay. Đứng trước con người đáng sợ này, bất kỳ công kích nào cũng sẽ hóa thành vũ khí sắc bén đánh lại mình, đã biết rõ kết quả như thế thì còn ai dám ra tay.

Nhất thời trời đất lại trở nên yên tĩnh. Tất cả yêu ma và thiên sứ đều dừng bước. So với thiên sứ và ác ma, nhân loại có vóc người nhỏ bé kia lại giống như một ngọn núi lớn tồn tại từ xa xưa, vắt ngang giữa mọi người.

Nếu muốn hủy diệt Thái Cổ, trước tiên phải tiêu diệt nhân tộc Thái Cổ. Mà muốn tiêu diệt nhân tộc Thái Cổ, nhất định phải giết chết tên nam tử áo trắng trước mắt này.

"Nhưng thật sự có thể chiến thắng tên nhân loại này sao?" - Tất cả yêu ma đều do dự. Công kích phát ra sẽ bị bắn ngược trở về, như vậy làm sao tiếp tục chiến đấu, làm sao để chiến thắng tên nhân loại này?

Trong đại quân yêu ma và thiên sứ, chỉ có Sáng thiên sứ và Hư Vô Chi Quân là có thể uy hiếp được Phong Vân Vô Kỵ, nhưng lúc này hai tạo vật của chư thần lại yên tĩnh khác thường. Thái độ của Hư Vô Chi Quân rất lạ, chỉ im lặng đứng giữa không trung, nhìn nhân tộc Thái Cổ phía xa, không hề có dấu hiệu muốn ra tay. Hai tạo vật mạnh mẽ của chư thần không hề nhúc nhích, dường như đang chờ đợi điều gì.

"Ầm ầm!"

Phía trên hàng tỉ không gian, hải dương ánh sáng đã yên lặng vô số năm lại sôi trào. Thánh quang vô biên dập dờn sinh trưởng, còn chói mắt hơn hàng tỉ lần so với mặt trời. Ánh sáng và hơi nóng vô tận thậm chí lan đến những không gian xa xôi, khiến cho bọn chúng trong nháy mắt tan rã.

"Ầm!"

Một bóng sáng mơ hồ đột nhiên bước ra từ trong biển ánh sáng vô tận. Bên ngoài hải dương ánh sáng, bóng tối bao trùm từ xưa đến nay đột nhiên dao động. Khi bóng sáng mơ hồ kia bước ra khỏi hải dương ánh sáng, bóng tối lập tức bị xua tan, một đoàn ánh sáng ẩn chứa áp lực vô tận tỏa ra trong hư không tối đen rộng lớn.

"Ầm ầm!"

Trong tiếng nổ lớn rung trời, một đoàn ánh sáng trắng chói mắt từ trong hải dương ánh sáng bắn ra, trong nháy mắt xuyên qua tầng tầng hư không, lướt qua trung tâm vũ trụ, lại vượt qua vô số không gian, cuối cùng hóa thành một tia sét biến mất trong không gian Thái Cổ.

"Ầm!"

Trời đất rung chuyển, hư không kêu lên ong ong. Một đoàn ánh sáng và hơi nóng đột nhiên kéo đến, bao trùm toàn bộ Thái Cổ. Mọi người còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, trong tai bỗng nghe được một tiếng vang lớn như vũ trụ nổ tung, sau đó lại thấy được một cột sáng còn chói mắt hơn gấp vạn lần so với mặt trời từ sâu trong bầu trời bắn ra, chiếu về hướng Thánh sơn. Cùng lúc đó, một khí tức vượt lên chúng sinh đột nhiên xuất hiện ở phía trên Thái Cổ. Đối mặt với áp lực to lớn do khí tức này sinh ra, tất cả sinh linh đều cảm nhận được một sự sợ hãi từ sâu trong linh hồn.

Ở chung quanh, tất cả thiên sứ ánh sáng, ba thủ lĩnh Thiên Đường và Sáng thiên sứ đều thành kính quỳ xuống. Ngay cả Hư Vô Chi Quân và đám yêu ma Hắc Ám Viễn Chinh quân vốn thuộc về phe Hắc Ám, cũng phải quỳ xuống dưới áp lực này.

- Dùng danh nghĩa Phất Lợi Quý Mễ Nhĩ ta, ban cho mảnh đất tội lỗi này sự hủy diệt cuối cùng!

Một giọng nói vang dội mang theo tiếng kim loại vọng lại trong trời đất.

"Ầm!"

Toàn thân Phong Vân Vô Kỵ chấn động, không thể tin được quay người nhìn lại. Tại Thánh sơn phía sau, trong trời đất giống như nhiều thêm một mặt trời to lớn. Trong thánh quang chói mắt có một bóng người mơ hồ cao mấy chục ngàn trượng, hoàn toàn do ánh sáng tạo thành. Mặc cho Phong Vân Vô Kỵ cố gắng mở to mắt thế nào, cũng chỉ có thể thấy được ánh sáng chói mắt và những đường nét mơ hồ.

"Xoẹt!"

Máu tươi từ trong thất khiếu Phong Vân Vô Kỵ chảy ra. Đối mặt với áp lực mênh mông của chư thần, hắn lại cố gắng mở to hai mắt, chỉ muốn nhìn rõ bóng dáng mơ hồ trong cột sáng kia.

"Ầm!"

Dưới sự quan sát của Phong Vân Vô Kỵ, sau thời gian ba hơi thở, đoàn thánh quang chói mắt hơn gấp ngàn vạn lần so với mặt trời kia đột ngột nổ tung.

Ánh sáng... ánh sáng vô tận rợp trời kín đất, bao trùm mỗi một góc nhỏ trong tầm mắt. Trong ánh sáng trắng vô tận kia vang lên những tiếng nổ lớn rung trời. Bầu trời đang rung động, mặt đất đang nứt ra, cuồng phong vô tận gào thét lượn vòng trong trời đất.

"Rắc rắc!"

Trong âm thanh long trời lở đất, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy bên dưới đoàn ánh sáng trắng lấp lánh nhất trong vũ trụ, Thái Cổ đang từ từ phân giải, từng khối hoàn toàn hóa thành hư vô… Hắn đứng trong đoàn ánh sáng trắng mênh mông vắt ngang giữa trời đất này, một sự tĩnh mịch và tuyệt vọng hiện lên trên mặt.

- Không!

Tiếng kêu bi thương xé nát ruột gan truyền qua không khí, chui vào sâu trong bầu trời. Vào lúc này, hiện thực và mộng cảnh lại hòa vào với nhau. Phong Vân Vô Kỵ không ngờ được, cảnh tượng nhìn thấy trong lời tiên đoán của Pháp Tổ lại chính là giờ phút này.

- Dùng danh nghĩa Phất Lợi Quý Mễ Nhĩ ta…

Giọng nói lãnh khốc và vang dội dường như vẫn vang vọng bên tai. Phong Vân Vô Kỵ đã hoàn toàn hiểu rõ, hóa ra tất cả mọi thứ đều ám chỉ đến giờ phút này. Ánh sáng trắng tràn ngập trời đất trong lời tiên đoán không phải là công kích của Thiên Đường, mà là chân thân của Trật Tự Chi Chủ giáng lâm.

Ánh sáng trắng dập dờn kia tràn đầy áp lực của trời đất, thể hiện rõ sự hùng mạnh của chư thần. Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ đã sớm lường trước sự mạnh mẽ của chư thần, thậm chí hắn đã từng nhìn thấy chư thần thông qua ký ức của Bạch Hổ Chí Tôn. Nhưng khi thật sự đối mặt với bản thể của chư thần, hắn mới hiểu được tồn tại cao nhất giữa vũ trụ mạnh đến mức nào. Đứng trước sự hùng mạnh của chư thần, thực lực tung hoành vũ trụ của hắn chỉ giống như một trò cười.

Tất cả cố gắng, tất cả giãy giụa, tất cả chiến đấu, tất cả đấu tranh… đứng trước thực lực mạnh mẽ của chư thần đều trở thành một trò cười. Chỉ cần một câu nói, Thái Cổ mà bọn họ thề nguyền bảo vệ đã bắt đầu sụp đổ.

- Ha ha ha…

Phong Vân Vô Kỵ thấp giọng khẽ cười, tiếp đó dang hai tay ra, ngẩng đầu cười lớn trong ánh sáng vô tận:

- Ha ha ha…

Trong tiếng nổ ầm ầm, tiếng cười kia có vẻ vô cùng thê lương.

"Hóa ra tất cả chỉ là một trò cười." - Một dòng máu từ trong mắt Phong Vân Vô Kỵ chảy ra, tiếng cười đã hết, sau đó là một sự đau đớn đến tận trong lòng.

"Keng!"

Chiến đao cắm xuống đất, từng nam tử nhìn về hướng Thánh sơn quỳ xuống, ánh mắt hoàn toàn chết lặng. Thất bại, tất cả đều đã thất bại. Trong trời đất vang lên những tiếng khóc thê lương. Nam nhi có lệ không dễ đổ, chỉ vì chưa đến lúc thương tâm. Thái Cổ đã hết rồi.

- Ha ha ha…

Một trận cười ha hả đột nhiên vang lên. Một tên nam tử dang hai tay, không hề né tránh lao vào đoàn ánh sáng trắng mênh mông kia, trong nháy mắt đã biến mất trong ánh sáng dập dờn.

- Ha ha ha…

Lại một trận cười vang lên. Từng nam tử cười lớn lao vào trong ánh sáng trắng, thân thể hóa thành tro bụi giữa không trung.

"Nếu Thái Cổ đã mất, vậy hãy để chúng ta làm nhóm tế phẩm cuối cùng!"

"Ầm!"

Trong ánh sáng trắng dập dờn, bóng sáng mơ hồ mang theo uy nghiêm vô tận hóa thành một tia chớp bắn lên, trong nháy mắt đã biến mất ở cuối bầu trời. Tiếng sấm ầm ầm dần đi xa. Không ai ngăn cản, cũng không ai có thể ngăn cản. Mặc dù chân thân của Trật Tự Chi Chủ Phất Lợi Quý Mễ Nhĩ đã rời đi, nhưng ánh sáng trắng mênh mông và cuồng phong tràn ngập trong trời đất lại không tan biến, ngược lại càng mãnh liệt hơn.

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

Tại hướng tây nam, hướng tây và bên ngoài Đông Hải đồng thời vang lên ba tiếng nổ lớn rung trời. Pháp trận hủy diệt không gian do đám hắc vu sư thi triển đã hoàn thành. Trong ánh sáng trắng mênh mông kia, khu vực ở ba lỗ hổng không gian không ngừng sụp đổ, từng mảng lớn tan rã, hóa thành vi hạt nhỏ bé nhất chảy vào trong hư không mênh mông. Bóng tối vô tận và hư vô như tằm ăn rỗi nhanh chóng lan vào trong Thái Cổ. Trên mặt đất sụp đổ, vô số yêu ma mặc áo giáp đen kịt khoanh tay đứng giữa không trung, ánh mắt lạnh giá như sắt.

- Gào!

Tiếng gầm vang lên. Dưới mệnh lệnh của Hư Vô Chi Quân, đám Hắc Ám Viễn Chinh quân bắt đầu phát động cuộc tấn công cuối cùng. Gần như cùng lúc, thiên sứ ánh sáng do Sáng thiên sứ chỉ huy cũng từ không trung tràn đến. Thái Cổ bị hủy diệt đã không thể thay đổi, nhiệm vụ cuối cùng chính là tiêu diệt tất cả loài người trên mảnh đất này.

- Giết!

Trên mặt đất vang lên những tiếng hét bi phẫn. Tất cả mọi người cố nén lệ nóng, từ dưới đất vọt lên, lao về phía đại quân yêu ma, giống như một bài ca tiễn biệt cuối cùng trong cuộc đời. Thế giới trong mắt đều là ánh sáng trắng mênh mông.

Thái Cổ cho dù tan vỡ cũng không thể để người ta khinh miệt. Nhân tộc Thái Cổ cho dù chết cũng phải đứng thẳng người, cũng phải khiến co tất cả thần ma xông vào Thái Cổ trả giá thật lớn.

"Keng!"

Tiếng gió rít gào, trường kiếm ngân vang. Năm ngón tay Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi vuốt qua Đệ Ngũ Kiếm Đảm. Chung quanh là ánh sáng và hơi nóng ngập trời, mặt đất rung chuyển ầm ầm. Phong Vân Vô Kỵ nhìn những bóng dáng từ dưới đất vọt lên, không hề sợ hãi, kiên quyết và đoạn tuyệt lao vào trong đại quân thần ma. Ánh đao lóe lên, máu tươi tung tóe. Toàn bộ Thái Cổ đã tới ngày tận thế. Hắn yên lặng đứng trong cuồng phong, mặc cho mài tóc dài tung bay, trên hai gò má nước mắt tuôn rơi. Từng khuôn mặt thân thiết và quen thuộc thấp thoáng hiện lên trong màn đêm, sau đó lại lặng lẽ rời xa dương thế trong khói lửa chiến tranh. Vô số thi thể đã nằm xuống trên mảnh đất tàn phá này, vô số nhân tộc Thái Cổ vì bảo vệ Thái Cổ đã biến mất trong khói lửa chiến tranh ngập trời, nhưng vẫn không thể bảo vệ được lãnh thổ cuối cùng này.

"Vậy hãy để đám thần ma các ngươi chết theo đi!" - Phong Vân Vô Kỵ thở dài một tiếng thật thấp, ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ yên lặng và tịch mịch. Xuyên qua ánh sáng trắng mênh mông, hắn dường như thấy được vận mệnh cuối cùng của mình. Nắm chặt trường kiếm trong tay, hắn đã đưa ra lựa chọn.

- Giết! Giết! Giết!

- Chiến! Chiến! Chiến!

Trong ánh sáng trắng mênh mông, đại quân Thái Cổ còn lại và đại quân thần ma quấn vào nhau. Những tiếng hét bất khuất vang khắp hư không, vô số thi thể thần ma và con người từ trên trời rơi xuống như mưa. Trên những gương mặt nhuốm máu tràn đầy nước mắt.

"Ầm ầm ầm!"

Trong ánh sáng trắng mênh mông, đối mặt với thiên sứ và ác ma liên miên không dứt, những bóng người cao lớn đều lựa chọn phương pháp tự nổ. Những tiếng nổ mãnh liệt vang lên trong đại quân thần ma, tiếng này tiếp nối tiếng kia, liên tục không ngừng.

Phía sau dãy núi, Bạch Hổ Chí Tôn nằm trên vách đá đột nhiên phát ra một tiếng hét rung trời:

- Tất cả tộc nhân Thái Cổ nghe lệnh, mọi người lập tức rời khỏi Thái Cổ!

Giữa không trung, đám nhân tộc chợt quay đầu lại, ngơ ngác nhìn về phía sau đỉnh núi.

- Đây là mệnh lệnh. Ta dùng danh nghĩa Bạch Hổ Chí Tôn của Thái Cổ, lệnh cho các ngươi rời khỏi nơi này, lập tức đi đến Bắc Hải!

Giọng nói của Bạch Hổ Chí Tôn lại vang khắp trời cao, nhưng vẫn không có ai cử động. Thái Cổ đã hủy diệt, chạy trốn còn ý nghĩa gì?

Một tiếng thở dài đột nhiên vang lên trong lòng mọi người, giọng nói của Bạch Hổ Chí Tôn tỏ ra vô cùng già nua:

- Rời khỏi đi, tộc nhân của ta… Ta dùng danh nghĩa Chí Tôn thỉnh cầu các ngươi rời khỏi Thái Cổ, sống cho thật tốt. Chỉ có sống sót thì Thái Cổ mới có hi vọng, loài người mới có hi vọng. Đi thôi, đây là thỉnh cầu duy nhất và cũng là cuối cùng của ta!
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...