Phi Thiên Ma
Chương 34: Kim Cang Phật Pháp chỉ công
Yên tâm nhìn mọi người đã nấp kín, chỉ cách Tổng đàn Kim Ma Bang độ một dặm, Định Hoàng cùng Tây Môn Nguyệt vội tiếp tục vượt quãng đường còn lại. Vút! Vút! Quả nhiên có một trận kỳ môn đã được lão Ma Phi Thiên lập ra chờ sẵn! Không thấy lão Phi Thiên Ma, nhưng cả hai vẫn nghe có tiếng kêu đến lạc giọng vang ra từ trong trận:- Súc sinh! Bọn ngươi là lũ dâm tà súc sinh! Ta quyết liều chết với bọn ngươi!- Ha...Ha...! Thôi nào! Nàng là Phong Lưu Tử kia mà! Chẳng phải đây là chuyện nàng rất tinh thông sao? Soạt! Sau tiếng động, giống tiếng y phục bị giằng xé, có tràng cười hể hả của kẻ dâm tặc thứ hai vang lên:- Há...há...! Xem ả vờ ngượng kìa? Được, càng ngượng càng xinh, càng làm Lưu mỗ đây thêm hưng phấn! Há...Há...Tây Môn Nguyệt phẫn nộ:- Lũ dâm tặc bỉ ổi! Sao chàng không vào ngay xử trí bọn thối tha? Định Hoàng đang có dáng vẻ của một người đang cố dằn lại. Chàng bảo:- Ta rất muốn! Nhưng, thật đáng tiếc, ta cũng không muốn lầm kế lão Phi Thiên! Ta...Nàng giận dữ:- Chàng cho những thanh âm đó là giả? Định Hoàng cố giải thích cho nàng hiểu:- Cửu Cung Yểm Đại Tiên không phải là một trận thế tầm thường! Những thanh âm đó là thật, và đó cũng là kế của lão! Lão muốn ta rối loạn, sẽ không đủ tỉnh táo, nghĩ ra cách hoá giải trận thế! Vụt hiểu, nàng khẩn trương:- Vậy chàng nghĩ nhanh lên! Nếu không, e muộn mất! Lúc đó lại có nhiều tiếng động khác, cấp bách hơn, vang ra:- Soạt!- Soạt!- Hố...Hố...Hố...! Ôi chao! Đẹp tuyệt trần!- Nào...nào! Nàng từng mơn trớn người, lần này hãy để Từ mỗ mơn trớn nàng vậy! Ha...ha...- Súc sinh! Đê tiện! Hạ lưu! bọn ngươi không được chạm vào ta! Dừng...dừng...- Sao? Hay nàng vẫn trông chờ tiểu tử Định Hoàng? Yên tâm đi! Tiểu tử đã có hồng nhan tri kỷ khác rồi! Ngươi chỉ quá vọng tưởng thôi! Soạt!- Ha...Ha...Tây Môn Nguyệt long mắt sòng sọc:- Chậm lắm rồi. Định ca! Thiếp không cần biết trước kia La Nhược Phi đã có những hành vi gì, chàng phải cứu ả, phải trừng trị lũ dâm bôn! Nếu không, tự thiếp sẽ xông vào! Định Hoàng vụt thở ra:- Được rồi! Đi!Vút! Vút! Định Hoàng đưa luôn Tây Môn Nguyệt vào trận! Trong trận, không hề có lão Ma Phi Thiên! Định Hoàng đoán ra một mưu đồ khác của lão, đó là lão muốn dò xét bản lãnh thật sự của chàng. Khi chàng phải cùng bọn Lưu Thức, Từ Bình và Giang Nhật giao đấu! Đúng như những thanh âm vừa nghe, cũng ở trong trận, ngoài Lưu Thức, Từ Bình và Giang Nhật đang háo hức nhìn một cảnh không nên nhìn, quả nhiên còn có La Nhược Phi với toàn thân hầu như bị phơi lộ! Tây Môn Nguyệt lao ào đến:- Bọn ngươi muốn chết! Vút! Định Hoàng kinh hãi:- Đừng, Nguyệt Muội! Đã muộn, Tây Môn Nguyệt không thể nào đến được nơi nàng muốn đến! Nhân đó Cửu Cung Yểm Đại Tiên trận chợt biến đổi, làm cho Định Hoàng cũng không nhìn thấy lũ dâm tà và La Nhược Phi! Kịp trấn tĩnh, chàng đứng yên và ngẫm nghĩ! Bất chợt Vù Có người ám toán! ? Chàng đứng nguyên vị, không dám dịch chuyển. Chàng hất ngược tay về phía sau.- Muốn chết! Vù...Ầm! Oa! Nhìn lại, chàng thấy đó là Hoàng Cửu! Phẫn nộ tột cùng vì biết lão Phi Thiên cố ý làm cho có sự ngộ nhận này khiến chàng thêm rối trí! Cố dằn lại, chàng tiếp tục suy nghĩ! Chuyện nọ lại tái diễn Vù...Sợ lại có sự ngộ nhận tai hại nữa Định Hoàng tuy phải phát kình nhưng chỉ dùng độ năm thành hoả hầu. Vù...Bung! Hự! Chàng loạng choạng, suýt nữa phải dịch chuyển bước chân! Và chàng nhìn thấy Nhị Lão Tổ đang phẫn uất đứng trước mặt chàng! Nhị Lão Tổ gầm vang:- Ngươi đã hạ sát lão Đại? Đỡ! Vù...Không thể dịch chuyển, vì chỉ cần một sai sót nhỏ, một bước dịch chuyển sai lầm không đáng kể, vẫn dẫn đến tai hoạ khó lường, Định Hoàng đành đứng yên, chờ lão nhị quật kình đến thật gần! Đến lúc đó, do nhìn rõ chỗ sơ hở của Nhị Lão Tổ, chàng quát:- Lui! Vù...Ầm! ! Nhị Lão Tổ loạng choạng! Và do lão có bước dịch chuyển, bóng dáng lão liền biến mất! Thở ra một hơi dài, Định Hoàng có phần dè dặt khi thử đặt bước dịch chuyển đầu tiên. Thật may, chàng nhận định đúng! Lũ dâm tà và La Nhược Phi lại xuất hiện trong tầm nhìn của chàng! Và lần nhìn này, nửa thân trên của lũ dâm tà đã tự phơi lộ! La Nhược Phi đã đến lúc thật sự nguy ngập đến tấm thân xử nữ! Xoay chuyển ý nghĩ thật nhanh, Định Hoàng di chuyển cũng nhanh như ý nghĩ Vút! Vút! Không để lão Phi Thiên Ma kịp bố trí thêm một mưu đồ nào khác, Định Hoàng xuất kỳ bất ý phát xạ một tia chỉ kình vào một phương vị trống không bên tả! Viu...Viu...Ầm! ! Tương tự, chàng xạ thêm hai tia chỉ kình về phía hữu Viu...viu...Ầm! Ầm! ! Có tiếng kêu giận dữ vang lên:- Kim Cương Phật Pháp Chỉ Công? ! ! Chàng bật cười lồng lộng:- Phi Thiên Ma! Hãy xem ta phá huỷ trận đồ của lão đây! Ha...ha...Chàng xạ thêm một tia chỉ kình nữa. Viu...Viu...Ầm! ! Và trận đồ quả nhiên đã bị phá vỡ! Tây Môn Nguyệt lập tức tung thân về phía lũ dâm tà:- Lũ khốn kiếp đáng chết! Đỡ! Vù...Vù...Bạch Vân công phu được Tây Môn Nguyệt vận dụng đủ thập thành! Bọn Từ Bình hậm hực, ùa nhau lao về phía Tây Môn Nguyệt:- Cả ngươi nữa, cũng muốn cùng bọn ta hưởng lạc ư? Lại đây nào! Vù...Vù...Ào...ào...Được thoát nguy trong sát na cuối cùng, La Nhược Phi vội vàng nhảy xổ vào Định Hoàng:- Định Hoàng! Ta...ta...! Hu...hu...Bị La Nhược Phi ôm chặt, Định Hoàng lúng túng! Bất đồ có tiếng gầm vang lên:- Tiểu oa nhi dâm tặc! Nạp mạng! Vù...Vù...Cũng có tràng cười hậm hực:- Ngươi cũng phong lưu lắm đấy! Hãy cùng nhau đi xuống Cửu Tuyền! Đỡ! Vù...Vù...Nhận ra đó là mụ Kiều Kim Liên và Nhị Lão Tổ, Định Hoàng vì khó bề ứng phó đành phải lôi luôn La Nhược Phi cùng dịch bộ. Vút! Nhị Lão Tổ bám theo:- Tuý Tiên Bộ Pháp ư? Đỡ! Do La Nhược Phi vẫn đeo bám, Định Hoàng đành mạo hiểm tìm cách áp sát Nhị Lão Tổ, bất chấp chưởng kình của lão đang quật đến. Ào...ào...Vút! Bùng! Cố nén chịu sự đau đớn vị bị trúng một phần kình của Nhị Lão Tổ, Định Hoàng hớn hở vì đã áp sát được lão:- Trúng! Vù...Bùng! Chưa hả giận, chàng tặng thêm cho lão một chiêu áp sát nữa:- Lão Hầu Tiến Quả! Trúng! Vù...Bùng! Nhị Lão Tổ loạng choạng và thổ huyết- Oẹ! Ở phía sau, có tiếng mụ Kiều Kim Liên lao vào!- Đến lượt ngươi! Trúng! Vù...Chàng lôi La Nhược Phi hạ thấp người xuống. Đồng thời chàng gầm lên:- Phi Xà cước! Nạp mạng! Vụt...Bùng! Oa! Nhị Lão Tổ trúng cước phải bật ngửa và mất mạng! Tuy nhiên, do kình của mụ Kiều Kim Liên bị mất đối tượng là Định Hoàng, cuộn luôn vào tấm thân vô hồn của lão Tổ. Ào...ào...Ầm! ! Phịch! Thi thể vỡ nát, Nhị Lão Tổ phải thảm tử đến hai lần! Cái chết của Nhị Lão Tổ không hề làm cho mụ Kiều Kim Liên động lòng! Nói đúng hơn, mụ chỉ phẫn nộ chứ không hề thương tiếc! Mụ ào ào lao vào Định Hoàng:- Nạp mạng cho ta, tiểu tử! Vù...Vù...Thừa biết mụ có thân thủ trên bậc Nhị Lão Tổ, Định Hoàng vì còn vướng bận La Nhược Phi nên không dám mạo hiểm như lần vừa rồi đối với Nhị Lão Tổ! Chàng dùng hữu thủ phát kình:- Đỡ! Vù...Ào...ào...Ầm! ! Mụ khẽ chao người, đủ thấy nội lực của mụ chưa thể sánh với Định Hoàng! Tuy nhiên, mụ vẫn hung hăng lao vào.- Ta không tin ta không giết được ngươi! Tiếp chiêu! Ào...ào...Khí thế của mụ khiến chàng nghi ngờ! Điều gì khiến mụ cứ quyết sinh tử với chàng? Kẻ thù của mụ, chẳng phải là lão Phi Thiên Ma? Lão không có ở đây, dù có lão vẫn chưa ra mặt, có cái gì uy hiếp khiến mụ cứ phải bán sống bán chết giao đấu với chàng? Kinh nghi, chàng vừa phát kình vừa dò xét mụ:- Lão bà! Sao cứ liều sống chết với tại hạ như thể tại hạ có mối thù bất cộng đới thiên vậy? Vù...Ào...ào...Ầm! ! Mụ vẫn chao đảo, đồng thời, mụ vẫn không hề nao núng! Và mọi nguyên nhân đều minh bạch khi Định Hoàng nghe mụ thét vang:- Ngươi còn nói nữa sao? Mau đền mạng Kiều Nhi cho ta! Đỡ! Ào...ào...Chàng có phần hoang mang:- Chẳng phải lần đó tại hạ đã cố tình buông tha sao? Lệnh ái chẳng phải đã được lão bà đưa đi rồi sao? Lạ thật! Vù...Ầm! ! ! Quyết dò hỏi cho rõ, chàng có phần nương nhẹ! Hiểu lầm là chàng đang kiệt sức, mụ ào ào tuôn ra toàn bộ sự giận dữ của mụ:- Nếu không vì ngươi, Kiều Nhi nào bị nội thương nghiêm trọng! Cũng vì ngươi, ngoài việc ta bị lão Ma khống chế, Kiều Nhi cũng phải mất mạng vì không chịu nổi Xạ Nguyên Châm! Mau mau nạp mạng! Ào...ào...Chàng vụt hiểu! Đó là lý do khiến mụ giận chàng. Và đó cũng là nguyên do khiến cho lão Xạ Hồn, sau đó là Nhị Lão Tổ, vì muốn báo thù cho Kiều Tài Nhân, vì không đủ lực lượng đương đầu với Phi Thiên Ma, họ tìm chàng để trút hận! Một nỗi oán hận quá lạ đời, vì người hận họ phải là chàng mới đúng! Chàng thịnh nộ:- Ta nạp mạng hay mụ nạp mạng? Trúng! Vù...Ầm! ! Mụ thất sắc:- Ngươi cũng nhìn rõ nhược điểm của ta, như lão Ma cũng thấy? Chàng lấn áp tới:- Chớ nhiều lời, người như mụ đáng phải chết trăm lần! Đỡ! Vù...Mụ giận đến tím mặt, phát huy toàn bộ chân lực vào song chưởng:- Ngươi phải chết! Ào...ào...Vù...Vù...Chàng cười lạnh:- Mụ nói sai rồi! Xem đây! Chàng chợt dịch bộ, thu kình thứ nhất về và cấp tốc phát xạ kình thứ hai, đúng vào chỗ hở duy nhất giữa hai kình hợp lại của mụ ma bà. Vù...Bất chợt có tiếng gầm cực lớn:- Kim Liên! Ta nói nào có sai! Đến một tiểu tử họ Định mụ cũng không là đối thủ! Hùng phong của mụ hết rồi! Ha...Ha...Cùng với tiếng gầm một bóng nhân ảnh lao sượt ngang phương vị của chàng kèm theo hai vệt sáng loà quật vào chính diện của Định Hoàng. Vụt...Vụt...Kinh hoảng, nhất là lo cho La Nhược Phi đang lọt ngay vào phạm vi uy lực của hai vệt sáng nọ, Định Hoàng đành phải buông tha cho mụ Kiều Kim Liên, lôi La Nhược Phi lùi lại! Vút! Phi Thiên Ma xuất hiện, ngất ngưởng đứng trên đôi thiết trượng thay cho đôi chân, miệng cười ngạo mạn:- Ngươi thấy Phi Thiên Thiết Cước của ta lợi hại như thế nào? Ngươi đừng tưởng chỉ cần phá xong Cửu Cung Yểm Đại Tiên Trận của ta là có thể ung dung ngạo thị! Ha...Ha...Sau câu nói khích, giờ lại nghe Phi Thiên Ma cười với giọng cười của thiên hạ chí tôn, mụ Kiều Kim Liên chợt phẫn nộ:- Ai bảo ta không còn hùng phong độ nào? Hãy xem cách của ta huỷ diệt xú tiểu tử đây! Lập tức, Định Hoàng biến sắc khi thấy trên tay mụ đã xuất hiện ngọn Xạ Hồn Tiêu. Chàng nhanh chóng áp tay vào mệnh môn huyệt La Nhược Phi, hét vào tai nàng:- Bế kín thính nhĩ! Đừng để Xạ Hồn Khúc lung lạc gây hại! U...U...Cùng với tiếng tiêu Xạ Hồn vang lên, hàng loạt những tiếng kêu la thảm sầu cùng vang lên.- A...A...- Sao lại phát động...A...A...- Bang chủ...ôi chao...! Mau bắt mụ dừng lại! A...A...Trong vòng tay ôm chặt của Định Hoàng, La Nhược Phi với y phục không còn ra y phục cũng ưỡn lên và vật vã kêu đau.- Định Hoàng! Ta...A...A...Chàng cố trấn tĩnh, thúc ép thật nhiều nội công, trút sang nội thể La Nhược Phi. Đồng thời chàng đưa mắt lướt nhanh cục trường! Không chỉ có Lưu Thức, Từ Bình và Giang Nhật đang dần dần xuất huyết ở thất khiếu, cách đó không xa Lưu Hoàng và Giang Thanh cũng vừa bịt tay vừa vật vã lăn lộn! Không những thế, mụ Kiều Kim Liên cũng tuôn huyết dầm dề, chính mụ cũng đang bị Xạ Nguyên Châm gây thác loạn! Thế nhưng, đó chính là cách của mụ! Bất chấp bản thân đang đau đớn khôn tả, phát hiện chàng đang dùng nội công giúp La Nhược Phi trấn át cơn thống khổ, mụ như ác quỉ hiện hình vừa tiếp tục phát động Xạ Hồn Khúc vừa dồn toàn lực vào cú nhảy sau cùng! Vút! Mụ lao vào Định Hoàng, đầu húc thẳng vào thân thể đang áp chặt của Định Hoàng và La Nhược Phi. Ào...Cách của mụ quả nhiên hữu hiệu! Mụ vừa có thể hạ sát La Nhược Phi, vừa gây kích động cho Định Hoàng, khiến Định Hoàng vì bị kích động nhẹ thì tẩu hoả nhập ma, nặng hơn thì mất mạng! Lão Phi Thiên Ma tuy ngỡ ngàng vì sự liều lĩnh của mụ dường như ngoài tiên kiến của lão, nhưng khi biết Định Hoàng cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng lão vẫn ung dung đứng nhìn! Đột nhiên lão gầm lên:- Nha đầu ngươi...Lão bật lao đi. Vút! Định Hoàng vụt hiểu rõ nguyên nhân dẫn đến sự phẫn hận của lão Phi Thiên! Tây Môn Nguyệt vừa lao vào vừa dùng tay vỗ mạnh vào đỉnh đầu của mụ Kiều Kim Liên! Nếu để mụ bị Tây Môn Nguyệt hạ thủ, cái chết chắc chắn sẽ đến với Định Hoàng thế là bị Tây Môn Nguyệt phá hỏng. Lão Phi Thiên Ma phẫn hận là phải! Lão vươn tay hất một kình vào Tây Môn Nguyệt. Vù...Tình thế đưa đến cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Tây Môn Nguyệt nếu đỡ kình thì Tây Môn Nguyệt sẽ chết. Nếu Tây Môn Nguyệt thấy nguy mà lui đi, Định Hoàng chết chắc. Tây Môn Nguyệt quyết ý liều, một tay vẫn nhằm vào đầu mụ họ Kiều, tay còn lại nàng gượng lại phát kình chống đỡ. Vù...Định Hoàng kinh hoảng, thật sự lo lắng cho Tây Môn Nguyệt, nhưng chàng không thể dừng lại việc truyền công cho La Nhược Phi, do tiếng tiêu Xạ Hồn vẫn được mụ họ Kiều phát ra. U...U...Đột nhiên tiếng tiêu dừng hẳn lại! Định Hoàng liền hiểu ngay nguyên do! Lập tức chàng xô La Nhược Phi qua một bên, quật mạnh song kình vào lão Phi Thiên Ma đang thập phần đắc ý! Ào...ào...Ầm! Ầm! Bộp! Phịch! Tây Môn Nguyệt ngơ ngác vì được thoát chết quá bất ngờ này! Nhưng nàng cũng hiểu khi nghe Định Hoàng hô hoán:- Hãy chăm sóc La Nhược Phi! Đề phòng đến lượt lão phát động Xạ Hồn Tiêu, thay cho mụ ma bà đã chết vì Xạ Nguyên Châm công phạt! Lão Ma đỡ! Vù...Vù...Nhìn Định Hoàng tìm cách quấn chặt lão Ma, Tây Môn Nguyệt hiểu rõ cớ sự! Mụ họ Kiều vì quá liều lĩnh, đã phát động Xạ Hồn Tiêu làm ảnh hưởng luôn đến mụ! Và thế là đang lúc mụ dùng đầu lao đến, tiếng tiêu đột ngột chấm dứt vì mụ cũng bị Xạ Nguyên Châm lấy mạng! Nhưng do mụ trước đó đã lao đi, đà lao đến vẫn đủ uy lực như lúc mụ còn sống! Như vậy khi Tây Môn Nguyệt quật bổ vào đầu mụ, thật sự mụ chỉ còn là cái xác vô hồn! Nhờ đó, do tiếng Tiêu Xạ Hồn không còn nữa, không còn gây hại gì cho La Nhược Phi nữa, Định Hoàng mới có cơ hội phát kình, ngăn đỡ chưởng lực uy hiếp của lão Phi Thiên! Và cũng đúng như lời Định Hoàng vừa cảnh báo, lão Phi Thiên Ma phát hiện cách của mụ Kiều là cách hay, lão vừa giao đấu với chàng vừa bắt đầu phát động Xạ Hồn Tiêu. U...U...La Nhược Phi lập tức vật vã đau đớn! Từ lúc biết La Nhược Phi là người hoàn toàn khác, so với trước đây Tây Môn Nguyệt đã nghĩ, lại thấy chỉ trong thời gian ngắn La Nhược Phi gặp quá nhiều thảm cảnh, Tây Môn Nguyệt quên hết mọi ý niệm trước kia! Nhanh tay cởi trường bào khoác đỡ quanh người La Nhược Phi, Tây Môn Nguyệt lại còn y cách của Định Hoàng, dùng nội công tâm pháp Bạch Vân, hỗ trợ cho La Nhược Phi, đồng thời nàng cũng đưa mắt nhìn cảnh quan trước mặt! Định Hoàng đang tìm đủ cách để áp sát lão Phi Thiên Ma! Vì đã quan sát đủ lâu mọi bản lĩnh của chàng, lão Phi Thiên Ma biết rõ sở trường sở đoản nên đâu dễ để Định Hoàng toại nguyện! Lão vừa phát xạ Tiêu Xạ Hồn vừa lăng lệ dùng song cước Thiết Trượng áp đảo Định Hoàng. U...U...Vụt...Vụt...Định Hoàng thật sự khốn đốn! Vì Tuý Tiên Bộ Pháp cũng bị lão Ma khắc chế, đến Đăng Không Đảo Thức của Nho Tiên cũng vị lão Ma do am tường nên phát hiện chỗ hở! Chàng chỉ còn cách là tận lực giao đấu với đôi thiết trượng của lão Ma. Vù...Bùng! Bùng! Choang! Choang! Đôi thiết trượng vừa rắn chắc vừa được lão Ma dồn nội lực vào nên trượng nào trượng nấy cũng nặng đến ngàn cân! Và chạm mãi hổ khẩu tay của Định Hoàng cũng phải tê chồn! Càng nhìn nàng càng lo cho Định Hoàng. Tây Môn Nguyệt đột nhiên hét vào tai La Nhược Phi:- Này, ta sẽ dùng Bạch Vân tâm pháp giúp ngươi hoá giải Xạ Nguyên Châm! Nhưng sau đó ngươi phải giúp ta cùng Định ca liên thủ diệt trừ lão tặc? ! La Nhược Phi tuy chưa biết Tây Môn Nguyệt là ai, nhưng để giúp Định Hoàng thì nàng không hề chần chừ! La Nhược Phi vừa gật đầu tỏ ý ưng thuận thì nghe tiếng gầm vang dội của lão Phi Thiên Ma:- Hai ngươi muốn giúp tiểu tử ư? Hãy đến Quỷ Môn Quan chờ hắn trước thì hơn! Đỡ!- Ào...ào...Lão đã ngừng việc phát động Xạ Hồn Tiêu, thay vào đó, lão xuất kỳ bất ý thần tốc quật kình vào cả hai nàng! Kinh hoảng, Tây Môn Nguyệt và La Nhược Phi cùng nhảy mạnh ai nấy tự lo thân. Vút! Vút! Chính lúc đó đôi mắt lão Phi Thiên bỗng long lên độc ác! Lão lại đặt Xạ Hồn Tiêu lên môi! Tiếng tiêu liền xuất hiện như tiếng Bạch phán quan đòi mạng. U...U...La Nhược Phi lập tức ngã ngược ra! Tây Môn Nguyệt biết đã trúng kế nhưng không thể nào kịp lao đến và dùng nội lực Bạch Vân để giúp La Nhược Phi! Kế của lão cũng làm cho Định Hoàng phẫn nộ! Chàng gầm lên, mong tiếng gầm xé trời này đủ che lấp tiếng tiêu, giúp ích phần nào cho La Nhược Phi- A...A...A...Biết rõ ý đồ của chàng, lão tăng nội lực vào tiếng tiêu và hùng hổ lao ngược về phía Định Hoàng. U...U...Vút! Biết vẫn chưa đủ tâm cơ để đối chọi với lão Ma xảo quyệt này, Định Hoàng vẫn gầm và đưa mắt thất vọng nhìn La Nhược Phi càng lúc càng lăn lộn nhiều hơn! Bất ngờ:- A...di...đà...phật...- Vô...lượng...thọ...phật...Âm ba của những câu niệm phật chợt vút cao và từ đó phủ chụp xuống như tiếng Long Ngâm Hổ Tiếu, che lấp toàn bộ tiếng tiêu Xạ Hồn của lão Phi Thiên Ma! Lão kinh ngạc đưa mắt nhìn. Kìa, độ chừng hai mươi trượng trở lại những tăng nhân Thiếu Lâm phái, những đạo nhân Võ Đang phái cùng Lâm Tất Thắng, Tây Môn Quyền, Đường Nhất Vi cứ vừa tiến lại gần vừa đồng thanh hô lớn lên những tiếng niệm phật:- A...di...đà...phật...- Vô...lượng...thọ...phật...Quá đỗi kinh ngạc, lão ném bỏ Xạ Hồn Tiêu, giận dữ nhìn Định Hoàng:- Bằng cách nào ngươi giúp họ thoát khỏi Xạ Nguyên Châm? Không bỏ lỡ cơ hội, chàng tận lực lao đến:- Hãy xuống Cửu Tuyền mà hỏi lão Diêm Vương! Đỡ! Vù...Lão thất sắc vì vô tình tạo cơ hội cho Định Hoàng áp sát! Lão khoa nhanh hữu thủ:- Được lắm! Ta chấp nhận đấu pháp của ngươi, để ngươi chết tâm phục khẩu phục! Đỡ! Vù...Có cơ hội lo lắng cho La Nhược Phi, Tây Môn Nguyệt đến, đưa nàng vượt ra ngoài, nhượng hẳn một phạm vi rộng cho Định Hoàng và lão Phi Thiên Ma diễn khai trận chiến độc nhất vô nhị! Nhờ tâm pháp Bạch Vân, một lúc sau La Nhược Phi được Tây Môn Nguyệt giúp hoá giải mũi Xạ Nguyên Châm ác nghiệt. Sau khi hỏi, biết cách Định Hoàng đã dùng để giúp mọi người tống xuất Xạ Nguyên Châm, La Nhược Phi chợt thầm thì với Tây Môn Nguyệt. Sau một lúc thầm thì, biết La Nhược Phi thật sự có ý tốt, Tây Môn Nguyệt len lén quay vào, nhặt lại ngọn tiêu Xạ Hồn đã bị lão Phi Thiên Ma vứt bỏ! Cả hai sau đó vội lui đi độ một dặm đường và hoàn toàn mất biệt...Ở đây, do mọi người mải chú tâm vào trận long tranh hổ đấu nên không ai phát giác hành tung kỳ quái của hai nàng nọ! Họ thẩn thờ nhìn cách phát chiêu và tự chiết chiêu của Định Hoàng cùng với lão Phi Thiên Ma! Định Hoàng vẫn không để lão Ma lùi xa:- Lão tưởng ta không nhìn thấy yếu điểm ở chiêu này của lão sao? Đỡ! Vù...Đáp lại, lão Ma cười lạt:- So với ta, nhận định của ngươi hãy còn kém! Xem đây! Vù...Định Hoàng cả trước đây lẫn bây giờ vẫn luôn thừa nhận điều này! Chính lúc cùng ở với nhau tại Tuyệt Trận Lạc Tiên Cốc, Định Hoàng khi đó dù còn bé vẫn biết lão Ma lợi hại hơn người là nhờ vào sự nhận định ra yếu điểm của đối phương quá nhanh nhạy của lão! Trong khi đó, phần thì học theo lão, phần thì tự thức ngộ, chàng chỉ mới áp dụng vào những lúc gần đây, đâu thể so với lão đã gần năm sáu mươi năm kinh lịch? Tuy nhiên, nếu không áp sát lão, Định Hoàng hoàn toàn không có cơ hội hạ thủ lão! Do đó chàng càng phải tận dụng, và tận dụng toàn bộ sở học, kể cả những chiêu hết sức tầm thường. Chàng rít lên:- Độc Xà Xuất Động! Vù...Lão bật cười:- Ấu trĩ thế sao? Ha...Ha...Vù...- Lão Ưng Triển Dực! Vù...- Ngươi thật sự muốn chết? Trúng! Vù...Chàng thụp người xuống:- Hắc Hổ Thâu Tâm! Vù...- Càng tốt! Nằm xuống! Ào...Chàng lăn tròn dưới đất:- Vỹ Xà Tảo Trụ Vụt Lão nhảy lên, sau đó giậm đủ đôi thiết trượng vào chàng:- Nạp mạng! Vù...Vù...Mắt chàng vụt long lên:- Kim Cương Phật Pháp Chỉ Công! Viu! Viu! Lão biến sắc! Đôi thiết trượng chính là yếu điểm duy nhất của lão! Để đối phó, không để đôi thiết trượng bị chỉ kình của Định Hoàng phá huỷ, lão giẫm đôi thiết trượng vào nhau Coong...Lão quên mất một điều đôi thiết trượng tuy có thể thay thế hai chi dưới nhưng đâu đủ linh hoạt bằng đôi chân thật vì nếu là đôi chân, phản ứng này đương nhiên sẽ giúp lão tung người lao vọt lên! Đằng này, đó chỉ là đôi thiết trượng, hành động của lão đã hại lão! Choang! Đôi thiết trượng do va mạnh nên bị chấn gãy Lão loạng choạng và sắp ngã xuống! Định Hoàng đứng vụt lên:- Phục Ma Liên Hoàn Tam Thức! Ào...Ào...Lão hốt hoảng phát kình chống đỡ:- Ngươi...Vù...Lão lại quên điều thứ hai khi phát kình cần phải có chân trụ, nếu không trừ khi trước đó người phát kình phải kịp dồn tụ nội kình! Hai yếu tố này không hề có ở lão! Ầm! Ầm! Ầm! Lão bị hất bay bao xa thì Định Hoàng nhờ Đăng Không Đảo Thức cũng lao đuổi theo xa đến bấy nhiêu:- Phật Công Thạch Bản! Kim Cang Chỉ Công! Viu...Viu...Phập!- Ối...Phịch! Chàng quật thêm một kình vào thân hình vẫn chưa chết của lão Ào...Bung...! Nhìn La Nhược Phi cùng đi với Tây Môn Nguyệt, Tây Môn Tuyết và Nam Cung Hải, theo sau là Vương Kiên, Đường Hoá Giao và nhiều nhân vật lúc nãy không thấy xuất hiện với tốp người Lâm Minh Chủ, Định Hoàng chợt “à” lên:- La cô nương cũng biết cách phát động Xạ Hồn Tiêu ư? La Nhược Phi bối rối cúi đầu! Tây Môn Tuyết nhanh miệng đáp thay:- Cũng may còn có La tỷ tỷ! Tỷ phu nhớ chăng lần trước tỷ phu định lợi dụng tiếng tiêu của lão Xạ Hồn để giúp mọi người tống xuất Xạ Nguyên Châm, chuyện gì đã xảy ra? Chàng thừa hiểu nhưng vẫn đáp cho Tây Môn Tuyết vui lòng, vì dẫu sao Tây Môn Tuyết cũng là muội tử của Tây Môn Nguyệt, hôn thê của chàng, không thể để Tây Môn Tuyết nổi giận:- Muội muội muốn thử trí thông tuệ của ta ư? Dễ đoán thôi! Lần đó, lão Xạ Hồn vì miễn cưỡng phát động tiêu Xạ Hồn, lão làm cho lão phải mất mạng do đã bị Xạ Nguyên Châm xâm nhập! Lần này thì khác, một là La cô nương có lẽ đã được Nguyệt muội hoá giải Xạ Nguyên Châm, hai là lúc phát động, La cô nương chỉ phát động vừa đủ. La cô nương thì bình an vô sự còn mọi người thì nhờ đó tống xuất được Xạ Nguyên Châm! Thán phục, Tây Môn Nguyệt gật đầu:- Thiếp đã nói trước nhưng Tuyết muội vẫn không tin. Chàng nhìn mọi người:- Tại hạ cũng hiểu! Chỉ có một ít trong chư vị là có thể nhờ vào những mảnh giẻ bịt tai, làm giảm đi uy lực của tiêu Xạ Hồn do chính lão Phi Thiên Ma phát động! Số còn lại nhất định phải chịu khốn đốn trăm bề! Vì thế, khi chỉ có một ít người xuất hiện, tại hạ biết vậy là chỉ có một ít đã dùng nội công tống xuất Xạ Nguyên Châm! Và những người còn lại, hà, kể như được cứu là nhờ La cô nương! Không hiểu chư vị có chịu tha thứ những lầm lỡ trước kia của La cô nương? Mọi người nhìn nhau. Sau cùng Lâm Tất Thắng dõng dạc lên tiếng:- Như mọi người đã lẻn bàn định, thiếu hiệp hiện là minh chủ võ lâm! Lời của minh chủ là nghiêm lệnh, chuyện này không cần phải bàn lại! Định Hoàng còn đang ngơ ngác vì lời nói quá bất ngờ này, Tây Môn Tuyết bỗng nói thêm một câu:- Tỷ phu cần gì hỏi một câu quá thừa? Nếu không tha thứ cho La tỷ tỷ, tỷ phu nhìn xem, Nguyệt tỷ đâu dễ gì đại lượng và thuận lòng nhận La tỷ tỷ cùng chia xẻ một phu quân là tỷ phu? Tây Môn Nguyệt đỏ mặt:- Tuyết muội sao lại lắm lời? Tây Môn Quyền bật cười:- Không lắm lời, không lắm lời! Hoá ra ngay khi giang hồ yên tĩnh, lão đây cùng một lúc nhận đến hai tiểu tế! Ha...Ha...Đến lượt Tây Môn Tuyết đỏ mặt, phải nép sát vào Nam Cung Hải! Còn La Nhược Phi và Tây Môn Nguyệt cứ nhìn mãi Định Hoàng...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương