Phi Thiên
Chương 114: Thu nhập hàng năm
Dương Khánh trầm ngâm một hồi, quay đầu lại hỏi:- Con muốn làm sao bây giờ?Tần Vi Vi giận không kềm được nói:- Phủ chủ, thuộc hạ thấy động chủ Đông Lai động có thể đổi người khác rồi!- Thay đổi người ư???Dương Khánh lặng lẽ hỏi lại một câu, chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong đình suy tính.Tần Vi Vi đi theo ở phía sau lải nhải:- Phủ chủ, nếu ai ai cũng giống như hắn, chẳng phải là Nam Tuyên phủ sẽ hỗn loạn sao, không thể kéo dài như vậy được!Ai ngờ Dương Khánh lại xoay người nhìn về phía Thanh Mai và Thanh Cúc, hỏi:- Hai người các nàng thấy chuyện này thế nào?Hai nàng nhìn nhau, Thanh Mai là một người trầm mặc ít nói, luôn luôn chỉ biết làm theo mệnh lệnh phủ chủ, không hay phát biểu ý kiến gì.Ngược lại Thanh Cúc do dự một hồi mới nói:- Miêu Nghị đã hoàn toàn trở mặt với Hùng Khiếu, hai người thế như nước lửa, sớm muộn phải có kết thúc. Hiển nhiên thế cục bất lợi đối với Miêu Nghị, nếu Miêu Nghị không phải là không có biện pháp, thiếp nghĩ hắn cũng sẽ không xách theo đầu đi mạo hiểm như vậy, đây là bị ép đi lên tuyệt lộ mới làm như vậy!Nơi này không có người ngoài, nếu không Thanh Cúc sẽ không nói ra lời như vậy.Tần Vi Vi không nghĩ tới Thanh Cúc lại nói giúp Miêu Nghị, cười lạnh hỏi:- Tiểu cô cô đang nói giúp hắn sao?- Tiểu thư hiểu lầm rồi, chẳng qua là ta cảm thấy đổi người khác làm động chủ Đông Lai động, chưa chắc làm tốt hơn Miêu Nghị. Bây giờ các động phủ đều đang nhức đầu vì người của Lam Ngọc Môn, chỉ có Đông Lai động không lo.Thanh Cúc khẽ khom người nói. Trong lòng lại bồi thêm một câu, không phải là ta nói giúp hắn, chẳng qua là phủ chủ muốn mượn miệng ta nói ra lời này mà thôi.- Chẳng lẽ trong toàn Nam Tuyên phủ chỉ có tên khốn này là có bản lãnh hay sao?!Lời này làm cho Tần Vi Vi có vẻ oán hận, nghiến răng nghiến lợi nói:- Đây không phải là lý do hắn làm xằng làm bậy, cho dù là như vậy, nhưng trước đó hắn cũng phải thông báo cho con một tiếng.Dương Khánh khẽ mỉm cười, quay đầu lại hỏi:- Nếu hắn nói cho con biết, con có đồng ý cho hắn đi Tinh Tú Hải chăng?- Con...Tần Vi Vi không thể phủ nhận, chắc chắn mình sẽ không đáp ứng, lại hỏi:- Chẳng lẽ phủ chủ muốn xem như chuyện này chưa hề xảy ra?Dương Khánh hỏi ngược lại:- Địa phương của hắn đi là Tinh Tú Hải, con cảm thấy khả năng hắn còn sống trở về có lớn không?- Khả năng hắn còn sống trở về tính ra không lớn...Tần Vi Vi dứt lời cũng ngẩn ra, đúng vậy, nếu như hắn chết rồi mình nắm lấy cơ hội này tìm hắn tính sổ có ích gì, ngơ ngác hỏi:- Ý của phủ chủ là...- Ta không có ý gì.Dương Khánh khẽ khoát tay áo một cái:- Nếu như Đông Lai động xảy ra loạn gì, phải xử lý tiểu tử ấy thế nào thì cứ xử lý, bất quá tiền đề cũng là tiểu tử kia có thể còn sống trở về. Nếu tới thời điểm thu thập Nguyện Lực Châu nộp lên vào cuối năm hắn vẫn chưa về, con có thể thẳng tay xử lý Đông Lai động. Còn bây giờ... Vi Vi, con hãy làm như không biết, tạm thời mắt nhắm mắt mở là được, tạm thời phong tỏa tin tức chuyện này.Làm như vậy có nghĩa là cho Miêu Nghị thêm một cơ hội, Tần Vi Vi trầm giọng nói:- Nếu như Đông Lai thành xảy ra chuyện gì, ảnh hưởng tới số Nguyện Lực Châu nộp lên trên cuối năm thì phải làm sao?Dương Khánh lạnh nhạt nói:- Tổn thất chừng trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, ta vẫn có thể chịu được.Toàn bộ Nam Tuyên phủ cũng chỉ có y có nắm chắc nói lời này, không nói thu hoạch Nguyện Lực Châu từ những nguồn khác, mỗi phủ đều có thành lớn trăm vạn dân số trực thuộc quyền cai quản của phủ chủ.Đây là độc quyền của phủ chủ, phủ chủ hoàn toàn tự do chi phối thu nhập hơn ngàn viên Nguyện Lực Châu.Đến cấp bậc nhất định, phía trên cũng sẽ không cứng nhắc quá mức, luôn luôn chừa chút linh hoạt cho người phía dưới, tỷ như các loại thưởng công khen thưởng, nếu không thuộc hạ dưới quyền làm thế nào có thể làm việc?!Động chủ xếp thấp nhất trong hệ thống cấp bậc thể chế của Lục Thánh, tuy rằng sau khi nộp lên Nguyện Lực Châu hàng năm có thể giữ lại được hai thành nhưng cũng chỉ có chừng hai mươi viên, còn phải nuôi thủ hạ.Cấp sơn chủ được hưởng đãi ngộ cao hơn, mặc dù sau khi nộp Nguyện Lực Châu lên chỉ có thể giữ lại được một thành, nhưng vì dưới tay có mười động, gộp lại có được trên trăm viên Nguyện Lực Châu, dĩ nhiên phải nuôi thủ hạ nhiều hơn. Bất quá sơn chủ có được một thành thị dưới quyền cai quản trực thuộc, hàng năm có trên trăm viên Nguyện Lực Châu có thể tự do chi phối.Phủ chủ cũng rút ra một thành từ dưới quyền, có hơn ngàn viên Nguyện Lực Châu có thể nuôi thủ hạ. Thành dưới quyền cai quản trực thuộc có trên trăm vạn dân số, có thể có được hơn ngàn viên Nguyện Lực Châu tự do chi phối.Nếu như đến cấp bậc điện chủ, vậy càng khác xa. Khoan nói tới thu nhập hơn vạn viên Nguyện Lực Châu hàng năm, còn có thành dưới quyền cai quản trực thuộc dân số năm trăm vạn người, hàng năm có năm ngàn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm tự do chi phối.Cung chủ một năm thu nhập một thành, có thể có mười vạn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, còn có thành lớn một ngàn vạn dân số trực thuộc dưới quyền cai quản, hàng năm có hơn vạn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm được quyền tự do chi phối.Nếu là một lộ Quân Sứ, hàng năm thu nhập một thành sẽ đạt tới trăm vạn viên, mà thành lớn một ngàn vạn dân số trực thuộc dưới quyền cai quản có chừng mười cái, hàng năm có thể tự do chi phối mười vạn viên Nguyện Lực Châu.Bất quá tín đồ dân số của các thành trực thuộc dưới quyền cai quản bị khống chế nghiêm khắc, không để cho tùy ý khuếch trương.Lục Thánh áp đảo chúng sinh mặc dù không có thành trực thuộc, nhưng dưới quyền có mười hai lộ Quân Sứ. Huống chi Lục Thánh cầm đại quyền trong tay, thu nhập ước chừng ba thành, Nguyện Lực Châu bên dưới nộp lên mỗi năm đổi thành Nguyện Lực Châu hạ phẩm có ít nhất ba ngàn sáu trăm vạn viên, cực kỳ kinh khủng.Con số Nguyện Lực Châu trên trời như vậy đối với tu sĩ cấp bậc như Miêu Nghị, chỉ có thể nằm mơ chảy nước dãi hâm mộ. Nhưng đối với tu sĩ càng cao cấp hơn, tiêu hao Nguyện Lực Châu càng gia tăng đến một con số trên trời, hơn nữa tu vi càng cao tốc độ luyện hóa càng nhanh, sẽ không ngại nhiều, chỉ là chê ít.Nếu phủ chủ bằng lòng lấy ra số Nguyện Lực Châu mình có thể tự do chi phối để bổ sung tổn thất có thể xảy ra, Tần Vi Vi cũng không thể nói gì được nữa, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói:- Hắn có chỗ nào tốt, phủ chủ lại thiên vị hắn như vậy?- Đây không phải là thiên vị, lần trước ta xử bất công cho hắn, mắt mở mắt nhắm với Hùng Khiếu, đã đẩy hắn vào bước đường cùng. So với Hùng Khiếu hắn hoàn toàn yếu thế, không có chút phần thắng nào, nếu như ta lại trói tay chân của hắn, không cho hắn đường sống phát huy, vây hắn ở Đông Lai động, không khác nào để cho hắn chịu chết.Dương Khánh nhìn Tần Vi Vi thở dài nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương