Phi Thiên
Chương 3856: Như thần như thánh (1)
Vốn cho là chuyện cũ như khói, nhưng tâm ma khắc sâu, bụi phủ vừa bị kích đăng lên, chuyện cũ lại rành rành trong mắt. Một câu Yêu Tăng Nam Ba khiến Bát Giới khó mà kiềm chế được, hai tay hợp mươi trước ngực, nhắm mắt nỉ non, tựa hồ tưởng cực lực khống chế cảm xúc bản thân, nhưng tâm ma bị áp chế càng lợi hại thi bắn ngược cũng càng mảnh liệt, thân thể không ức chế được run rẩy lên, trên ngươi lấp lánh từng điểm tinh quang. - A! Bát Giới đột nhiên mở ra hai tay, trong vẻ hung tợn trên mặt mày mang theo sự đành chịu tột độ, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rống giận thống khổ, nháy mắt cả người nổ bung thành vô số điểm tinh quang. Trong tàng bảo khố, tinh quang du tẩu khắp nơi, nhìn như vô số đom đóm đang bay múa, điểm sáng dần dần thưa thớt, cuối cùng toàn bộ tan biến vào trong tối tăm, Bát Giới đã biến mất vô ảnh vô tung khỏi Tàng bảo khố... Yêu Tăng Nam Ba tự nhiên biết Bạch nương tử đã trọng thương khi tạo thụ trọng kích của mình, trong ánh mắt coi chừng Bạch nương tử lần nữa phù hiện thần sắc tham lam. Phá toái hư không, nếu có được pháp môn đó, sau này tinh không mênh mông mặc hắn tùy ý rong ruổi, tung hoành tới lui, không cần phải đường dài bôn ba vượt qua từng tòa tinh môn, pháp môn thần kỳ như thế, thực sự là vô thượng đại pháp, hắn sao có thể không cảm động. Trên thực tế đến cái bước hiện nay của hắn, pháp môn tu luyện bình thương đã khó mà khiến hắn hứng thú cho nổi. Bằng năng lực của hắn, chỉ cần Bạch nương tử rơi vào tay, hắn tự sẽ có cách móc pháp môn trong đầu Bạch nương tử ra ngoài. Mắt thấy Bạch nương tử trọng thương khó mà phản kháng, đã như vật trong túi muốn cầm nắm lúc nào cũng được, Yêu Tăng Nam Ba tự nhiên sẽ không bỏ qua, lập tức lách mình mà ra, muốn ra tay bắt lại. Thật không dễ dàng mới đi ra một người có thể đối đầu cùng Yêu Tăng Nam Ba, mắt thấy sắp bị Yêu Tăng hạ gục, tâm can không ít người như chỉ chực nhảy ra ngoài. Nhưng còn chưa tiếp cận Bạch nương tử, Yêu Tăng Nam Ba bỗng ngừng lại, một mặt cảnh dịch nhìn quanh bốn phía, phát giác được một cỗ ba động dị thường đến từ trong tối tăm. Bạch nương tự khóe miệng rướm máu, tay đặt lên ngực chầm chậm hợp mươi, bộ dạng thanh kinh, ngưỡng vọng vào trong tinh không. Yêu Tăng Nam Ba nhìn ngắm chung quanh một lúc, lại đột nhiên nhìn Bạch nương tử, lần nữa lách mình mà ra, lấy tay bắt về hướng Bạch nương tử. Ánh mắt Bạch nương tử bình tĩnh nhìn hắn, không làm gì tránh né, cũng không thấy có vẻ gì là kinh hoàng bấn an. Sát na vô số điểm điểm tinh quang đếm không xuể phù hiện, nhìn như một tấm cự mạc, bao trùm lên toàn bộ phiến hư không may, chắn giữa Bạch nương tử cùng Yêu Tăng Nam Ba. Yêu Tăng Nam Ba vừa xông vào trong điểm điểm quang mạc thì tốc độ bỗng nhiên chậm xuống, tựa hồ chịu lực lượng vô hình nào đó ràng buộc, tốc độ xung kích rất chậm, càng lúc càng khó tiến về phía trước, giống như đụng phải trợ lực rất cường đại. - Nam mô a di đà Phật! Một tiếng Phật hiệu trang nghiêm vang vọng giữa tinh không, người nghe được Phật hiệu đột nhiên cảm thấy bản thân trở nên vô cùng nhỏ bé, tiếng Phật hiệu tựa như vô tận tinh không, to lớn ma đạo hãn, kẻ trí thân trong đó nhỏ bé như trần ái. Cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn quanh bốn phía, không biết bao nhiêu người bị Phật âm to lớn hảo hãn này chấn hám, lại không biết thanh âm tới từ phương nào. Ngô Trương đứng ở đầu thuyền quay đầu hỏi: - Bạch gia, là sư phó của Bạch nương tử ư? Bạch chủ chưa trả lời, khe híp mắt, thì thào một tiếng: - Nam mô... Nam mô? Hai chữ này tựa hồ cũng câu lên hồi ức nào đó của Yêu Tăng Nam Ba, mắt lộ ra thần sắc kinh nghi bất định, Phật hiệu bình thường sẽ chỉ tuyên “A di đà Phật”, trong ấn tượng của hắn chỉ có duy nhất một môn phái là ngâm thanh “Nam mô a di đà Phật”. Chẳng những là hắn, thần sắc Ngọc La Sát cũng khẽ rung lên, tựa hồ nhớ tới cái gì, Phật hiệu “Nam mô a di đà Phật” này đã rất lâu rồi nàng chưa từng nghe qua. Yêu Tăng Nam Ba tựa hồ đang chịu trợ lực lại không cam tâm, thần tình trên mặt dần dần có phần vặn vẹo, dựa vào pháp lực cường đại, liều mạng bức về hướng Bạch nương tử, chỉ là thân hình giống như hãm vào trong đầm lầy, chuyển động vô cùng mất sức. Lại có vẻ bởi vì hắn cố gắng vùng vẫy mà xúc phát khiến điểm điểm tinh quang bắn ngược. Chỉ thấy điểm điểm tinh quang bắt đầu ngưng kết, dần dần ngưng súc thành một nhân hình cự đại, mang bộ dạng của một tăng nhân. Tình hình xảy ra trước mặt, cộng thêm tiếng Phật hiệu kia, khiến tất cả viện binh tới từ Cực lạc giới, bao gồm cả Ngọc La Sát cùng Bạch chủ, đều cực kỳ chấn hám, thậm chí không ít viện binh còn hai tay hợp mươi kính lễ. Tu Phật nhiều năm, miệng đều nói Phật Phật, lần này tựa hồ mới thực sự nhìn thấy bộ dạng của Phật, tựa hồ mới thực sự nghe được Phật ấm hạo hãn. Điểm điểm tinh quang còn đang ngưng kết, đường nét của một tăng nhân càng lúc càng rõ ràng. Miêu Nghị dần dần mở to mắt, Ngọc La Sát cũng vậy, bởi vì đường nét tăng nhân này càng lúc càng giống hệt một người. Bạch chủ cùng Vu Hành Giả bất giác nhìn nhau. Khi điểm điểm tinh quang triệt để ngưng súc lại, một tăng nhân mặc nguyệt bạch tăng bào hiện thân, mặt mày thánh khiết trang nghiêm, cả người nổi lên quang trạch nhàn nhạt, khiến người khác cảm nhận được một loại khí tức thần thánh khó mà nói được nên lời, chính là Bát Giới! Từ trong tay áo rộng rãi, một đầu ngón tay điểm ra, chỉ vào mi tâm Yêu Tăng Nam Ba, lại trói định cả người Yêu Tăng Nam Ba giữa hư không, khó mà tiếp tục tiến về phía trước mảy may. Ngọc La Sát ngạc nhiên, đầy mắt khó mà tin tưởng, miệng há hốc ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương