Phi Thiên
Chương 3859: Đại thế đã mất (2)
Không biết vì sao, nháy mắt Nguyệt Dao có thể hiểu được Bát Giới đang muốn hỏi mình cái gì, khẽ sửng sốt, vành mắt dần dần ngấn lệ. Bát Giới vươn ngón tay ra đặt nhẹ lên mi tâm nàng, một tia khí ấm chảy nhập nội tâm nàng, xá ngộ mê ly vô cùng rõ nét. Nước mắt mơ hồ cả tầm mắt, Bát Giới lại giống như theo gió bay đi, bồng bềnh đằng không mà lên, dần dần tiêu tán vào hư không. Giơ tay áo gạt đi nước mắt, Nguyệt Dao ngẩng đầu ngưỡng vọng bóng người tiêu tán trong không trung, lắc đầu khóc rống lên, thương tâm nói: - Nhị ca, đừng đi, nhị ca, đang bỏ lại lão tam... - Mau đi! Tả Nhi dìu để Doanh Nguyệt, truyền âm một tiếng với đồng bạn, thừa dịp chúng nhân còn chưa kịp hồi thần, tấn tốc lộn ngược quay đầu mà chạy. Không trốn đều không được, Yêu Tăng Nam Ba không còn, bằng bọn họ căn bản không cách nào đương cự với đại quân trước mắt, làm thế không khác gì tự sát. Cứ thế hăm hở mà đến, hoảng hốt mà đi. Bạch nương tự bị Yêu Tăng Nam Ba đánh thành trọng thương thả xuống hai tay, lặng lẽ nhìn ra tinh không xa xa một lát, lại đưa tay vỗ ngực ho ra một ngụm máu, tiếp đó xoay người bay về hướng U Minh Long Thuyền. Hạ xuống trên thuyền, thấy nàng có vẻ bị thương rất nặng, Ngô Trường, Hòa Chân Quân cùng m Nhị Lang nhích lại gần, kẻ thì dìu đờ, người thì lấy ra tinh hoa tiên thảo giúp nâng chữa thương. Yêu Tăng Nam Ba đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên tan biến, thật giống như là người ngoài cuộc, không nên loạn nhập chốn này. Mà Bạch nương tử lại bị Yêu Tăng Nam Ba đánh thành trọng thương, tựa hồ cũng vô lực thay đổi hiện trạng trước mắt, hết thảy tựa như đã được chú định sẵn từ trong tối tăm. Bất luận là Bát Giới cùng Bạch nương tử, hay là Yêu Tăng Nam Ba, lũ lượt đăng trường, lại đều không cải biến được thứ gì. Tùy theo Bạch nương tử trọng thương lui trường, không khí đối đầu giữa đại quân song phương dần dần vọt thăng trở lại. Sự chú ý của hai người Thanh, Phật không đặt ở trên người Miêu Nghị, mà đặt ở trên người Bạch chủ trong U Minh Long Thuyền, hai người cũng chú ý tới Bạch chủ chính đang lành lạnh coi chừng bọn họ. Áp lực Bạch chủ tạo cho hai người là rất lớn, vốn tính toán cho dù đại quân chiến bại bọn họ vẫn có thể thuận lợi lui trường, bây giờ thì phần nắm bắt này lại có độ khó không nhỏ, không ngờ Bạch chủ có thể từ Linh sơn bên kia chạy tới đây nhanh như vậy, đúng là ngoài dự liệu của hai người. Nhưng hiện tại đã là cưởi hổ khó xuống, ném xuống nhân mã bỏ chạy là chuyện không khả năng, chiến bại cùng lâm trận bỏ chạy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nếu chọn về sau, tất khiến nhân tâm mất hết, không còn cơ hội đông sơn tái khởi nữa, cái đó so với giết bọn họ còn khó mà chấp nhận. Đến địa vị này của hai người, không đến lúc sơn cùng thủy tận thì tuyệt không dễ dàng nhận thua. - Giết! Thế cục trước mắt khiến cho Miêu Nghi phải tạm thời gác chuyện Bát Giới sang một bên, suất tiễn vung tay hạ lệnh tiến công, xé bỏ quảng thời gian bình hoa ngắn ngủi trước mắt. - Giết! Thanh, Phật cũng đồng thời hạ lệnh tiến quân. Đại quân song phương lập tức bạo phát ra lưu quang vô cùng tận, cuồng bắn về phía đối phương, sát na tiếng nổ vang kịch chiến chấn hám tinh không. Cái gì Phật hiệu tường hòa, cái gì Như Lai điệu pháp, cái gì xá ngộ mê ly, chỉ cần thất tình lục dục còn tại, chỉ cần lục căn không đứt, mọi thứ đều khó mà thay đổi. Bảy tỷ đại quân dưới tay Miêu Nghị một mặt chính diện tiến công, mặt khác binh phân mấy lộ bọc đánh hợp vậy, bao quanh một tỷ nhân mã của Thanh Phật. Mười vạn Tà linh khẽ hiện thân, nương theo yểm hộ từ đại quân, có mặt tại tuyến đầu công kích, tùy theo một tiếng hạ lệnh, ba tiễn tề phát. Vô số lưu quang mang theo tà khí lượn lờ tà cuồng công vào một điểm, lấy phương thức từng dùng để đối phó Khúc Trường Thiên, khoái tốc công phá một điểm phòng ngự trong phòng tuyến của đại quân Thanh, Phật, thuẫn giáp trùy long thừa cơ giết vào, trực tiếp phá phòng tuyến quân địch. Lập tức tiếng giết xung thiên, đại quân song phương va đụng vào nhau, vòng phòng ngự của đại quân Thanh, Phật rất nhanh liền toàn diện sụp đổ, nhân mã hợp vây từ bốn phương tám hướng giết vào, đoạn binh tướng tiếp, chém giết tiến vào giai đoạn quyết liệt nhất, máu tanh nhất, tiếng kêu thảm không dứt bên tại. Ngọc La Sát cùng hai vị thủ hộ huyền nữ đã đến hộ vệ bên người Miêu Nghị. Trong trung quân song phương, Miêu Nghị cùng hai ngươi Thanh, Phật đối thị nhìn nhau, đều tích súc lấy sát khí. Hai người Thanh, Phật chậm chạp không dám vọng động, có một phần nguyên nhân là bởi thủ hộ huyền nữ, càng trọng yếu hơn là bởi Bạch chủ trên U Minh Long Thuyền vẫn đang nhìn chằm chằm bên này. Bạch chủ đứng trên lâu thuyền mắt lạnh bàng quan, tựa hồ đang bình tĩnh chờ đợi hai người Thanh, Phật phúc diệt, tựa hồ muốn giương mắt nhìn hai người tự gặm nhấm lấy ác qủa bọn họ trồng xuống năm xưa. Nhìn đại quân chém giết bốn phía chung quanh, trong lòng Thanh, Phật dần sinh bị thương, đối mặt với thế vây công tự ưu thế binh lực tuyệt đối của địch phương, dần dần cảm nhận được cái gì gọi là đại thế đã đi, không ngờ bọn họ lại có lúc sa vào cảnh này, cho dù lúc trước khi đang rượt đuổi đại quân Miêu Nghị, bọn họ đều không có loại tâm cảnh đi vào đường cùng này, mà vẫn còn hung tâm trạng chí lật bàn. Hai người nhìn nhau, khe khẽ gật đầu, cuối cùng hạ định quyết tâm tự thân động thổ, song song nhấc lên đao kiếm, nối áo nhau giết ra trung quân, một đường đao kiếm chặt lật nhân mã sơ bộ Miêu Nghị, đi đến nơi đâu không ai có thể ngăn nổi. - Ngươi không muốn động thủ báo thù? Trên lâu thuyền, Cao Quán nghiêng đầu hỏi Bạch chủ. Bạch chủ hờ hững nói: - Chỉ cần kết quả như nhau, ai động thủ thì có khác gì nhau... Ta không muốn tranh giành gì với hắn cả. Mắt thấy hai người Thanh, Phật giết tới bên này, một đường chặt sóng chém gió đánh tới, không người có thể ngăn trở, rõ ràng là muốn xông vào trung quân, nơi Miêu Nghị đang đứng. Hai vị thủ hộ huyền nữ đang muốn bước ra, chuẩn bị chặn đánh, Miêu Nghị lại vươn tay cản lại, ngăn trở hai vị huyền nữ. Dương Khánh đứng một bên khẽ nhíu mày, lo lắng hắn lại muốn sính cái dũng của kẻ thất phu, đến cái bước này nếu còn xuất hiện chuyện gì ngoài ý thì quả là không đáng, vội vàng khuyên ngăn nói: - Bệ hạ, không nên mạo hiểm! Miêu Nghị không để ý đến hắn, nghiêng đầu dặn dò một phen với Thanh Nguyệt đang phụ trách chỉ huy đại quân. Thanh Nguyệt gật đầu lĩnh mệnh. Tiếp đó Miêu Nghị lại điểm ra một tiểu bộ nhân mã cao thủ hộ vệ, tấn tốc từ trung quân triệt ra, từ cánh bên thoát ly đại quân bảo hộ. Hai người Thanh, Phật quả nhiên thay đổi hướng đi, nhắm về phía Miêu Nghị đuổi giết theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương