Phiên Ngoại Nàng Dâu Vương Phủ

Chương 5: Chàng Bắt Buộc Phải Theo Nàng Về Nhà(1)



Editor: Hạ Tân Lang

Beta: Tân Sinh

Ngực phải và cẳng chân Định Vương đều trúng một mũi tên, thân tên đã bị chém đứt, chỉ còn khoảng ba tấc lộ ra bên ngoài. Xe ngựa xóc nảy, Trình Ngọc không dám mạo muội rút mũi tên ra, trước chỉ dám dùng vải bố băng lại vết thương trên cẳng chân giúp hắn cầm máu, vết thương trên ngực kia không dám động.

Xe ngựa đột nhiên lắc lư một chút, thân thể Định Vương khẽ động, vết thương trên ngực lại chảy máu.

Trên trán Trình Ngọc nổi gân xanh, lạnh giọng quát Trương thúc: "Xe nảy một lần, ta liền chặt một ngón tay của nàng ta!"

Cách một bức màn, Trương thúc run rẩy lau cái trán đầy mồ hôi, mắt cẩn thận nhìn chằm chằm đường đất phía trước, không dám phân tâm.

Hàm Châu càng run lợi hại, tận lực không khiến người khác chút ý, rụt tay vào trong.

Trình Ngọc giữ Định Vương ổn định, thấy ngực hắn chảy máu càng ngày càng ít rồi dần dần ngừng lại, không khỏi cảm thấy may mắn là mũi tên này bắn trượt, nếu lệch vào trong một chút, không có đại phu kịp thời chữa trị, chỉ sợ Định Vương không sống được. Mà những tên thích khách, rốt cuộc là dư đảng giặc Oa, hay là do kinh thành phái tới?

Đang nghĩ đến tình thế ở kinh, xe ngựa lại nảy một chút.

Hàm Châu nước mắt tràn mi.

Trương thúc cũng rơi nước mắt đầy mặt, khóc lóc quay đầu lại: "Vị công tử này, không phải ta cố ý đối nghịch với ngươi, thật sự là đường đất này không bằng phẳng, xin ngươi bỏ qua cho tiểu thư nhà ta đi, nếu tới đường lớn xe còn xóc nảy, ta tự sát tạ tội được không?"

Trình Ngọc đẩy ra màn xe, nhìn bên ngoài, biết ông không nói dối, trầm giọng nhắc nhở: "Cố gắng đi chậm."

Trương thúc liên tục gật đầu.

Trình Ngọc nhìn về phía Hàm Châu, "Ngươi ngồi bên cạnh hắn, cùng ta giữ hắn, đừng để hắn động đậy."

Hàm Châu quay đầu nhìn.

Xe ngựa nhà mình cũng không lớn, giường nhỏ có thể để nàng cùng muội muội, Xuân Liễu ngồi chung, nhưng lúc này hai đại nam nhân ngồi trên đó, chỗ bên cạnh chỉ còn thừa chút xíu, nàng mà ngồi lên, sợ là phải dựa gần vào vị công tử đang hôn mê kia. Hàm Châu từ nhỏ đã giữ lễ, ngay cả vị hôn phu Cố Hành cũng không đến gần quá năm bước, bắt nàng đi giữ một nam nhân xa lạ..

Nàng do dự.

Nhìn thấu suy nghĩ của nàng, Trình Ngọc không kiên nhẫn thúc giục nói: "Nhanh lên, lại lề mề ta liền giết ngươi!"

Định Vương là người nào? Nhị hoàng tử của Đại Tề, sau khi Thái Tử chết vì bệnh, Định Vương là người nổi bật nhất trong đám hoàng tử, để nàng đỡ là phúc khí của nàng, thế nhưng nàng còn dám ghét bỏ Vương gia?

Thanh âm hắn lạnh lùng, chân dài hơi động, đưa mũi giày đối diện nàng, phảng phất như muốn nói nếu nàng không nghe lời hắn sẽ đạp một chân qua đây. Hàm Châu sợ chết, thấy nam nhân kia hôn mê bất tỉnh, trên người lại có hai vết thương đẫm máu, liền chậm rãi đứng lên, tiến đến một bên đỡ lấy bả vai của hắn, sau đó xoay đầu, không nhìn đối phương.

Nàng tới viếng mộ, mặc một thân áo trắng, cổ tay áo cũng trắng, một đôi bàn tay tinh tế trắng nõn giữ lấy cánh tay Định Vương, nhìn một cái liền biết nàng không dùng lực. Trình Ngọc không có tâm tư nhìn xem tay nàng đẹp thế nào, mày nhăn lại, "Đỡ đàng hoàng chút."

Hàm Châu thật sự sợ hắn, cắn môi đem mười ngón tay giữ chặt.

Trình Ngọc lúc này mới vừa lòng, thấy nàng mang mũ có rèm còn quay mặt đi, dường như sợ ai sẽ nhìn nàng, trong lòng cười nhạo một tiếng. Nhìn Định Vương, xác định Định Vương tạm thời không đáng ngại, hắn nhìn ra phía cửa xe, hỏi nàng: "Đây là đâu? Nhà ngươi ở nơi nào? Trong nhà có bao nhiêu người, nói rõ ràng cho ta, ta hỏi gì ngươi liền đáp nấy, nếu dám lải nhải, đừng trách ta không khách khí."

Hàm Châu nào dám cùng hắn đối nghịch, cúi đầu nói: "Đây là phủ Hàng Châu ở huyện Ngô Đồng, nhà của chúng ta ở trong thành, trong nhà mẫu thân mất sớm, trừ bỏ mấy hạ nhân, những người khác trong phủ đều có mặt ở đây."

"Lệnh tôn làm quan sao?" Trình Ngọc thử thăm dò hỏi. Những người này nếu ở trong kinh cũng không tính là gì, nhưng ở địa phương này cũng coi như xuất sắc, nhà bình thường không dưỡng ra được.

Hàm Châu gật gật đầu, "Phụ thân ta dạy học ở học đường của huyện." Phụ thân chỉ là Phu tử tòng bát phẩm, bên trên còn có Phu tử chính bát phẩm, tuy rằng không khác biệt lắm, đều là quan nhỏ, nhưng Hàm Châu vẫn không muốn nói ra, sợ đối phương sẽ kiêng kị.

Nghe nói chỉ là người dạy học, Trình Ngọc liền yên tâm.

Hắn không nói chuyện, trong xe liền tĩnh lại.

Không gian yên tĩnh, giác quan liền trở nên nhạy bén hơn, có mùi hương thanh nhẹ tỏa ra, thậm chí còn muốn át mùi máu tươi trên người Định Vương.

Trình Ngọc nghi hoặc nhìn về phía Hàm Châu, ban nãy đem dao kề lên cổ nàng, gần như vậy hắn cũng không ngửi thấy gì, tại sao đột nhiên lại có mùi hương?

Hàm Châu cũng ngửi thấy, khuôn mặt tái nhợt dưới lớp mạng che không nhịn được đỏ lên. Nàng sinh ra trên người liền mang theo mùi hương, ngày thường ở nhà mùi hương cũng không rõ ràng, chỉ lúc nào đi nhiều mệt mỏi, hoặc là mùa hè nóng ra nhiều mồ hôi mới có mùi đậm, tại sao lúc này ra mồ hôi lạnh cũng..

Như là chuyện riêng tư bị nam nhân khác biết được, Hàm Châu cực kỳ thẹn thùng.

Nàng cúi đầu càng thấp, như là có tật giật mình, Trình Ngọc thầm nghĩ không ổn, duỗi chân dài đẩy màn xe ra để mùi hương bay đi, tay trái đỡ Định Vương, tay phải cầm chủy thủ giơ lên trước mặt nàng, "Giao mê hương ra đây!"

Chủy thủ đột nhiên lao tới, Hàm Châu sợ hãi lùi ra sau, gáy đập mạnh lên thành xe, đau đến mức rơi nước mắt, nàng rũ mắt nhìn thanh chủy thủ kia, khóc lóc giải thích: "Ta không có mê hương, ta chỉ là con gái nhà nghèo, làm sao có loại đồ vật này.."

Trình Ngọc không tin, "Vậy mùi hương này là cái gì?" Nói xong liền hất mũ mạng của nàng ra, chủy thủ dịch lên trên một chút, ép nàng ngẩng đầu, hắn muốn nhìn ánh mắt nàng, phán đoán xem nàng có nói dối hay không.

Bị người khác nhìn chằm chằm, trong lòng Hàm Châu bi phẫn, nước mắt lăn xuống như mưa.

Đối diện gương mặt vài phần quen thuộc, Trình Ngọc có chút giật mình.

Trên đời sao lại có người giống nhau như vậy? Phụ thân nàng cùng với vị Hầu gia thúc thúc sủng thiếp diệt thê kia của hắn khuôn mặt chỉ có chút tương tự, vì sao nàng lại giống biểu muội như đúc? Không, cũng không phải hoàn toàn giống, nàng so với biểu muội lớn hơn một chút, mặt tròn hơn một chút, sợ hãi yếu ớt, không giống biểu muội, luôn là một bộ dáng chanh chua ương ngạnh, một bộ dáng người khác đang làm phiền đến nàng.

Ngoại trừ dung mạo, hai người cũng có hai điểm tương tự, đều mất mẫu thân, đều yêu thương ấu muội ấu đệ.

Nghĩ đến tiểu biểu đệ mới hai tuổi đang ở kinh thành, Trình Ngọc mềm lòng hơn một chút, chủy thủ hơi lui về phía sau, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng, "Nói."

Hàm Châu nhắm mắt lại khóc.

Bên ngoài Trương thúc thở dài, thay tiểu thư đáng thương nhà mình giải thích, loại chuyện bí mật của nữ nhi này, xem tính tình đại tiểu thư, làm sao có thể mở miệng?

Hiểu rõ ngọn nguồn, Trình Ngọc xấu hổ thu tay. Chờ xe ngựa đi đến đường lớn, hắn nhìn tiểu cô nương bộ dạng vô cùng đáng thương ở bên kia, thấy nàng đã sớm bỏ tay ra, liền thi ân nói: "Được rồi, không cần ngươi đỡ nữa, bỏ xuống đi."

Hàm Châu cuối cùng cũng có chút dễ chịu, dịch đến phía trước trốn tránh, đội mũ mạng lên liền im lặng.

Thấy nam tử áo đen không tiếp tục hỏi chuyện nàng, Hàm Châu dần dần không khẩn trương như vậy. Trình Ngọc không nhìn nàng, nhưng cũng cảm giác được nàng đã thả lỏng, bởi vì thanh hương trong xe dần dần phai nhạt, như cánh hoa nở rộ thu mình, thu lại mùi hương.

Trong đầu không khỏi hiện lên bốn chữ.

Trời sinh ưu tú.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...