Phím Đàn Và Bàn Phím
Chương 41: Ngập Tràn Em. Bạt Ngàn Anh
CHAP 41: Ngập tràn em. Bạt ngàn anh.Cuộc sống Danh Khôi ngập tràn vợ bé nhỏ. Cô ấy làm nũng anh, cô ấy phiền nhiễu anh, cô ấy thương yêu anh, cô ấy độc chiếm anh.Kết hôn.Cuộc sống Danh Khôi ngập tràn vợ bé nhỏ. Cô ấy làm nũng anh, cô ấy phiền nhiễu anh, cô ấy thương yêu anh, cô ấy độc chiếm anh.Mỗi sớm hé mi hay mỗi đêm khép mí, vùi trong mắt anh luôn là gương mặt say ngủ chôn sâu vài hõm cổ anh như in dấu một chiếc hôn dài. Mềm mại. Làn tóc đen thơm ngát rũ quanh vai anh, vài sợi phách lối chích cục yết hầu và cả xương quai xanh. Ngưa ngứa. Hơi thở nóng rẫy từ cánh mũi phập phồng chồm lên hẳn cằm anh. Rờn rợn.Bẵng mấy hôm rồi di động Danh Khôi cứ im lìm hệt con chuột cống nằm chết toi trên bẫy. Không còn đống tin nhắn tới tấp bắn đến như toán quân khủng bố hung hãn. Có khi là những linh tinh linh ta kiểu ” Khó chịu! Tiếng còi xe ấy anh! “. Có khi là những vẩn vơ vớ vẩn kiểu ” Anh nghĩ nấm có cảm xúc, suy nghĩ không? “. Có khi là những quan tâm tủn mủn kiểu ” Ăn gì ngay đi nhé Danh Khôi! “. Có khi là những yêu thương lịm ngọt kiểu ” Anh ơi, yêu anh! “…Đến nỗi hộp thư chưa kịp ngập ắp, Danh Khôi đã chính thức trơ lì trước những ánh mắt tăm tia tủm tỉm của đồng nghiệp, cũng như chính thức nhiễm hội chứng ám ảnh điện thoại. Cứ một chốc, anh lại lơ đãng nhặt miếng chữ nhật lên kiểm tra. Thảng khi bị não bộ chơi khăm, tiếng rung bần bật quen thuộc lại văng vào tai. Vắng trò nhắn nha nhắn nhít man rợ kia, cơ thể anh như mọc lỗ chỗ những vết thủng hở hoác. Trống trải, lạnh lẽo như ngủ cạnh cánh cửa mở toang.Em dế khốn khổ của Hà Chi bị nhúng nước, ngủm củ tỏi từ đầu tuần. Cô ấy tỉnh bơ dúi vào tay anh, bắt sửa. Anh nhún vai, bảo cái này chịu thôi. Cô ấy nhảy dựng, lông mày cạu chặt cứ như thể anh đã từng bùng cả rổ tiết học nên hụt kiến thức sửa chữa di động. Ôi… bé con ngổ ngáo đã ghim chặt trong đầu khẩu hiệu to đoành rằng ” IT = siêu nhân “, có thể làm tuốt từ lập trình máy tính đến sửa ống nước.Hà Chi là bà nội của chúa lì! Cho dù anh giải thích, cô nghe thủng cũng cứ bắt vạ đến mùa na năm sau. Anh đành ừ đại, gật bừa, rồi lập kế xách cô ấy đến tiệm di động một cách bất thình lình. Tiếc hùi hụi vài ba cái tin lẻ tẻ của Danh Khôi, Hà Chi khăng khăng không chịu sắm cái mới. Mà gã đàn ông ba mươi tuổi khô khan kia thì đâu tẩm hạt đường nào vào tin nhắn, chỉ chăm chăm vào bắt bẻ câu cú như: ” Em thừa một dấu chấm! “, ” Một câu em lặp ba từ kìa! “, …***Cuỗm đầy nhóc những lốc gió cóng rét, những cụm mây xám ngoét, những nhánh cây gầy trơ, mùa đông lại lang thang trên những miền đất mới.Cuỗm đầy nhóc những lốc gió cóng rét, những cụm mây xám ngoét, những nhánh cây gầy trơ, mùa đông lại lang thang trên những miền đất mới.Gom đầy ứ những vốc không khí căng tràn nhựa sống, những vầng nắng nhỏ vàng rộm, những bụi cây búi cỏ mơn mởn, mùa xuân đã lăn phốc đến tận từng ngõ hẻm ngóc ngách.Chuông báo thức chọi vang màng nhĩ, vực Hà Chi thức giấc khi mặt trời mới nhú trên những tòa nhà cao chọc trời, còn ban mai đang thập thò ngoài bậu cửa. Cô uể oải cựa sang trái, lật sang phải như miếng cá trên chảo rán, rồi úp sấp tấm thân rệu rã, vùi cái ngáp dài vào gối.Đêm qua tất cả người lớn trong nhà đều bị Thiên Bình quấy tới khuya. Cậu nhóc đang mải chơi bỗng dưng nhớ mẹ, thế là lăn ra khóc thét. Mấy người to xác làm bao trò khỉ cũng không ăn thua. Nhóc bướng hệt bố! Mãi đến tận khuya lắc, nhóc ta mệt, nhóc ta mới ngưng, nhưng đòi nằm cùng ông nội, xua Lâm Viên đi. Thiên Bình hễ nhớ mẹ lại dỗi bố, vì bố giấu mẹ đi đâu mất tiêu.Nghe rõ mồn một tiếng nước chảy, biết tỏng Danh Khôi đang tắm táp, Hà Chi đứng quay người mổ mảng đầu sau lên cửa như chim gõ kiến. Một già, một trẻ, một bé ở tầng dưới còn ngủ say, Hà Chi hoàn toàn có thể xài tạm phòng tắm dưới đó nhưng cô ứ thích thế, cứ nhây ra, chuyên xông vào rình mò Danh Khôi hệt biến thái.– Em đợi chút! Anh gần xong rồi đây!Danh Khôi ghé giọng qua khe cửa khe bé xíu mới hé, nét lúng túng vương trên mặt anh như những hạt nước trượt xuống từ mái đầu ướt rượt.Đôi ngươi Hà Chi nhanh nhảu lia đến bàn tay Danh Khôi đang giữ rịt vạt khăn tắm choàng quanh hông. Khóe môi tách thành tia cười ranh mãnh, Hà Chi thô bạo giằng cửa, vờ càu nhàu bằng ngôn từ nham nhở:– Anh bẽn lẽn gì nào? Hai giờ sáng anh xốc em dậy, em vẫn đọc vanh vách địa chỉ các nốt ruồi trên người anh được đấy!Danh Khôi im re, ngoan ngoãn dạt người sang một bên.Danh Khôi im re, ngoan ngoãn dạt người sang một bên.– Em dậy sớm quá vậy? Ngủ muộn, em nên nghỉ thêm chứ!Danh Khôi nhướn mắt vặn hỏi lúc anh đang lau đầu, còn cô ấy đứng đánh răng kế bên, má phồng lồm cồm chiếc bàn chải đánh răng, miệng ngậm đầy bọt trắng:– À, em muốn làm bánh cho Thiên Bình ấy mà! Con nhỏ đi học kiểu gì bố mẹ chả nhét đồ vặt đầy túi. Anh thì ăn uống quá khoa học! Anh hai thì lại quá cẩu thả! Thiên Bình tủi với các bạn cho mà xem!– Ồ, nếu đã tâm lý như thế, em phải biết, em không thèm nấu nướng gì cho anh nữa rồi! – Danh Khôi nhún vai, nổi tính nhỏ mọn hậm hực với cả đứa bé chút chít.Tấm gương trên bồn rửa mắt hắt ngược khuôn miệng cười tinh ranh, Hà Chi thẳng thừng bĩu môi:– Anh ăn em suốt còn gì!Danh Khôi nín bặt, bước thẳng ra khỏi phòng tắm trong vòng cái búng tay. Để lại Hà Chi ngửa đầu cười ngặt nghẽo đến mức nhũn chân, phải vịn chặt lòng bàn tay lên thành bồn. Danh Khôi là trùm nắn gân túm gáy người nhà, riêng mỗi vụ nhạy cảm này mới bị Hà Chi bắt thóp, cợt nhả. Vốn là người đàn ông rất trải đời nhưng anh e dè, anh rụt rè, anh nhạy cảm, anh bối rối, anh ngây thơ như bé con. Yêu-chết-đi-được!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương