Phó Đô Đốc Anh Là Người Chồng Tệ Bạc
Chương 4: An Phận
Hôn lễ diễn ra vô cùng nhanh chóng Huân Khê cũng chẳng nhận được lời chúc phúc từ ba của mình, cô không hiểu tại sao ông Mạc lại nhẫn tâm với cô như thế bọn họ chỉ xem cô như một công cụ để giao dịch bọn họ chẳng hề nghĩ đến cảm xúc của Huân Khê.Chiếc xe đưa cô và Tống Bách Niên quay về nhà, nhưng Huân Khê luôn đề phòng hắn cô sợ hãi ngồi nép ở một góc còn Tống Bách Niên lại như một pho tượng hắn ngồi bắt chéo chân nhưng vẻ mặt rất nghiêm nghị không một chút biểu cảm gì trên người lúc nào cũng toát lên sự lạnh lùng khó tả.Gia trang của nhà họ Tống không ai mà không biết phải nói như một cung điện hoành tráng khiến cho người nhìn phải choáng ngộp chiếc xe đã dừng lại ở trước cửa nhà chính trong đây có ba tòa nhà căn nhà ở giữa là căn nhà chính cũng là nơi ở của ông Tống cùng vợ và con gái, tòa nhà phía tây là của vợ chồng của Tống Bách Hàn còn phía đông là nơi ở của Tống Bách Niên hắn ra lệnh cho người tài xế lái xe về tòa nhà của mình vì hắn chẳng muốn nghe những nghi thức đạo lý của ba mình, từ trước đến nay chẳng có ai dám làm trái ý của ông Tống ngoài Tống Bách Niên hắn ngông cuồng nhưng bản thân lại rất tài giỏi nên luôn được ông Tống tin cậy.Chiếc xe dừng lại ở tòa nhà phía đông Tống Bách Niên bước xuống xe đi vào bên trong Huân Khê cảm thấy vô cùng bất an cô vẫn chưa chuẩn bị sẳn tâm lý để trở thành một người vợ một người con dâu của Tống gia nên không biết phải xử sự như thế nào cho phải phép, Huân Khê cũng xuống xe đi vào bên trong người hầu đã đứng thành hai hàng để chào đón cô dâu mới, Huân Khê cảm thấy nơi đây thật hào nhoáng người hầu hướng dẫn cho Huân Khê đi lên phòng tân hôn bọn họ giúp tôi thay bộ váy cưới rườm rà ra rồi buộc cô phải mặc vào chiếc áo ngủ vô cùng gợi cảm, Huân Khê xấu hổ nói.“ Tôi sẽ không mặc nó đâu.”Người hầu vô cùng khó xử nói.“ Thiểu Phu nhân đừng làm chúng tôi khó xử.”Thân hình to lớn của Tống Bách Niên đi vào hắn lạnh lùng nói.“ Có chuyện gì ? “Người hầu vội vàng cuối đầu nói.“ Chỉ là thiếu phu nhân không chịu mặc đồ đã được chuẩn bị sẳn.”Tống Bách Niên trầm giọng ra lệnh.“ Đi ra ngoài đi.”Người hầu vội vàng cúi đầu rời đi, Huân Khê chỉ quấn một lớp khăn vì cô phản đối việc mặc chiếc váy ngủ gợi cảm đó nên vẫn chưa mặc đồ vào, Tống Bách Niên đảo mắt nhìn khắp người của Huân Khê cô liền sợ hãi lùi về phía sau nhưng vừa bước một bước đã bị Tống Bách Niên kéo mạnh về phía của mình hắn mạnh bạo bế Huân Khê ném cô lên giường, Huân khê sợ hãi cô run rẩy nói.“ Xin hãy tha cho tôi .”Tống Bách Niên nhìn dáng vẻ sợ hãi đến run rẩy của Huân Khê càng làm cho hắn trở nên hứng thú, Tống Bách Niên kéo mạnh Huân Khê để buộc cô phải nằm xuống hắn chóng hai tay lên khóa chặt cô ở giữa, Huân Khê rơi nước mắt run rẩy cầu xin.“ Xin đừng làm như thế với tôi.”Tống Bách Niên nhếch mép nói.“ Sợ đến như thế sao chẳng phải mục đích của em gã cho tôi là để được làm thiếu phu nhân nhà họ Tống sao, bây giờ còn nỉ non cầu xin.”Huân Khê khóc không thành tiếng cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó chỉ vì bản thân bị ép buộc gã cho hắnHuân Khê nhỏ giọng nói.“ Tôi không có ý định đó chỉ vì...”Tống Bách Niên cười khinh bỉ nói.“ Chỉ vì tiền có đúng không.”Huân Khê cảm thấy như mình bị xúc phạm đúng là ba và mẹ kế cô vì sáng mắt với gia thế của Tống gia chứ cô không phải là con người như thế cô không hề ham mê vật chất của gia đình họ.“ Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy xin anh hãy bình tĩnh lại.”Tống Bách Niên lạnh lùng nói.“ Số người cầu xin tôi rất nhiều nhưng chẳng ai có kết cục tốt đẹp cả nếu như em không muốn phục vụ tôi thì cứ việc cự tuyệt tôi sẽ không ép buộc ai cả, nhưng em nên nhớ đã bước vào đây thì phải an phận nếu không tôi không chắc gia đình của em sẽ xảy ra chuyện gì đâu đặt biệt là người cha tham ô của em.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương