Phòng 103 Số 45
Chương 16-3: Phòng 103 số 45 (hạ)
Câu chuyện đến đây vẫn chưa kết thúc. Niếp Bạch nhìn nhìn, đột nhiên lại có cảm giác rất quen thuộc. Khắc chế sự ớn lạnh vô duyên vô cớ tỏa ra từ người mình, cậu tiếp tục kéo chuột xuống:Dũng thiết kế một khu chung cư, hình thức khá đơn giản, là một chỗ ở bình thường. Chuyện là Trịnh tổng mua một miếng đất bảo sẽ xây một khu nhà ở, muốn Dũng thiết kế bản vẽ, trước khi chết trao nó lại cho đứa con gái đã mất đi năng lực sinh hoạt.Một đêm trước ngày khởi công, Dũng đào hài cốt của Phàm lên rồi vùi vào nền.Cho đến nay Phàm vẫn còn ở dưới nền một tòa nhà, không rõ vị trí cụ thể. Nhưng sau khi khu chung cư được xây xong, Dũng dẫn theo người vợ bị điên cùng với đứa con trai bảy tuổi chuyển vào căn phòng 103 số 45.Không được bao lâu, Đình tự sát ngay trong nhà, Dũng cũng đột nhiên phát bệnh tim chết trong phòng làm việc.Sau khi thấy dấu chấm kết thúc, Niếp Bạch bất tri bất giác chảy mồ hôi lạnh đầy đầu.Phòng 103 số 45… Chẳng phải là địa chỉ căn hộ cậu đang sống sao? Trịnh Đình… Dũng…Trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, Niếp Bạch vội vã rời khỏi bàn máy tính, điên cuồng tìm kiếm một thứ gì đó trên giá sách. Sau đó cậu lấy ra một quyển sách lật xem, lại lấy một tờ giấy từ trong đó ra. Tờ giấy để lâu đã sớm ố vàng, nhưng chữ viết vẫn rõ:Niếp Dũng Quang, Lăng Phàm, Trịnh Đình chụp tại công viên trung tâm, ngày X tháng X năm XXXX.Dựa vào giá sách chầm chậm trượt xuống, Niếp Bạch ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo chợt tỉnh ngộ. Niếp Dũng Quang và Trịnh Đình, chẳng phải là tên của ông bà nội cậu đây sao? Ngày sinh của cậu còn trùng với ngày giỗ của ông nội. Khi còn bé, cha mẹ đã vì vậy mà tìm người đến tính số cho cậu…Đây chính là số của cậu sao?Nắm lấy một tấm ảnh, Niếp Bạch mới nhận ra rằng, mặt mình rất giống với Niếp Dũng.Mất hồn mất vía trở lại phòng ngủ, Niếp Bạch không biết đêm nay có ngủ được không, trằn trọc rất lâu. Một bóng đen dường như đang chầm chậm chui từ dưới sàn lên, sau đó đè lên người cậu, khiến tứ chi cậu cứng ngắc lại, hầu như thở không nổi. Sau đó, mấy buổi liên tiếp đều bị như vậy, Niếp Bạch càng ngày càng tiều tụy, hai vành thâm lúc nào cũng xuất hiện ở trên mặt. Nhưng cậu cũng trở nên càng ngày càng chờ mong đến buổi tối. Cậu thích cái cảm giác triền miên khiến người ta hít thở không thông đó.…“Gần đây cậu xảy ra chuyện gì thế? Đi học phát ngốc tan học cũng phát ngốc, không thèm tham gia hoạt động với bọn tớ.” Ở trường học, bạn bè gõ đầu Niếp Bạch hỏi.Niếp Bạch như không nghe thấy, chỉ lẩm bẩm một mình rằng: “Mình phải đi về.”“Ai, lát nữa chủ nhiệm sẽ đến đấy, cậu định đi đâu thế? Niếp Bạch! Niếp Bạch!”Cậu muốn ở trong phòng, một giây cũng không bỏ đi.Từ trường học trở về nhà, Niếp Bạch lập tức đi vào phòng khách, cả người nằm sấp xuống, cậu kề sát đôi môi xuống sàn nhà, giống như đang nói với ai đó: “Phàm Tử… Anh ở chỗ này sao? Nếu có thì đáp lại tôi một tiếng.”Không lâu sau, một đôi tay trắng bệch vươn ra, mu bàn tay còn nổi đầy gân xanh. Nó dịu dàng chạm vào ngực cậu. Sau đó, trên sàn nhà lại trồi lên một cái đầu rất quen thuộc, mi thanh mục tú môi hồng răng trắng: “Chúng ta phải vĩnh viễn cùng một chỗ, anh nói không giữ lời.”“Xin lỗi… Phàm Tử, xin lỗi…”“Bây giờ, anh không còn xứng đáng, Đại Dũng.”“Phàm Tử! Phàm Tử, anh đừng như vậy… Tôi chịu không được… Phàm Tử…”Bóng dáng đó triệt để biến mất ngay trong tầm mắt của Niếp Bạch. Cậu khóc khàn cả giọng, hai tay cố sức đấm xuống sàn nhà, dù cho tay đẫm máu cũng không gặp được Lăng Phàm.── “Chúng ta sẽ không rời xa nhau.”Niếp Bạch mơ mơ màng màng đứng lên, bước vào nhà bếp…Ngày thứ hai, trên báo xuất hiện một tin thế này:Khu dân cư số 45 đường XX xảy ra hoả hoạn. Phần lớn các hộ gia đình đều đã an toàn rời khỏi khu chung cư, nhưng sinh viên họ Niếp trong phòng 103 đã không may chết trong hỏa hoạn. Cậu ấy là người duy nhất không thoát khỏi. Nghe nói cảnh sát đã tiết lộ rằng, phòng 103 vốn dĩ chỉ có một sinh viên ở, nhưng qua điều tra thì lại phát hiện có hai thi hài ôm chặt nhau, trong đó một cái đã là bộ xương khô, được biết là đã qua đời nhiều năm. Cảnh sát còn đang điều tra tình huống cụ thể.Khu chung cư đã có lịch sử mấy thập niên, nhưng vì đã quá cũ kĩ, khó tránh khỏi tồn tại các mối hoạ ngầm, chính phủ đã suy nghĩ và quyết định dỡ bỏ nó.(toàn văn hoàn)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương