Phong Hoa Tuyết, Nguyệt Vũ

Chương 37 - Môi Anh Đào



Từng ngày trôi qua, Đằng Như Yên phái người bên ngoài lục soát khắp từng hang cùng ngõ hẹp, vẫn như không có chút tin tức gì của Vu Mục Thiền. Bóng ma bao phủ trong lòng càng ngày càng dày đặc, nàng lờ mờ xuất hiện dự cảm chẳng lành, nhưng lại không thể chứng thật được. Trước mắt không tìm thấy người, chỉ có thể chờ Tần Mặc Phi trở về, xem nàng mang về được chút tin tức nào không.

Sau khi sư tôn Lãnh Hinh Đông trở về liền ở trong cung của mình tĩnh tọa, không biết là làm cái gì, cũng không gọi bất kỳ ai qua đó. Nhưng chuyện Vu Mục Thiền mất tích có thể lừa gạt được nhất thời nhưng không qua mặt được cả đời. Nếu không thể mau chóng tìm ra, để sư tôn biết nàng tự tiện mang nam nhân trở về, nhất định sẽ bị phạt nặng.

Đã nhiều ngày qua, trong Hồng Hoa Cung coi như an bình, kiêng kị sư tôn đang trong cung, ai nấy đều rất an phận thủ thường. Hôm trước Đằng Như Yên nhìn thấy Nam Cung Tử Yến mang theo Ảnh Tử hồi cung, cũng không biết ở bên ngoài đã gặp phải chuyện gì, mặt thối cứng ngắc còn hơn cả tảng đá.

Quan Thủy Manh cứ dăm ba bữa lại tới Đệ Tứ cung quấy rối mấy ngày nay cũng yên tĩnh, mấy ngày liên tục mặt mày cứ u ám. Mà mặt khác, hôm nay gặp được chủ nhân Đệ Nhị cung Trì Mộ ở Yên Thủy các, con ma men kia nghiêng ngả lảo đảo cầm bình rượu mai hoa đi tới, suýt nữa đã té rớt xuống hồ. Nhìn thấy Đằng Như Yên, ánh mắt say mê ly lờ đờ lập tức dán chặt lên mặt nàng, mùi rượu trên người nàng ta xộc tới làm Đằng Như Yên buồn nôn một trận.

Ngoài mấy chuyện vặt đó, không còn gì đáng chú ý nữa cả. Hồng Hoa Cung sóng yên biển lặng như thế, lại khiến Đằng Như Yên cảm thấy vô cùng bất an, cảm thấy như sắp gặp chuyện không may.

"Chủ nhân, Lục tiểu thư đã trở lại."

Vừa nghe lời này, Đằng Như Yên lập tức đứng dậy khỏi nhuyễn tháp.

"Tần Mặc Phi đã trở lại?"

Thu Thần gật gật đầu: "Chỉ là có chút kỳ lạ. Chuyện đầu tiên khi nàng hồi cung lại là sai người đi bắt giao ngư ở hàn trì, đưa hết đến Đệ Lục cung."

"Nàng bắt cá để làm gì?" Đằng Như Yên thập phần nghi hoặc. "Ngươi có thể thấy được nàng không?"

"Không có, chỉ là khi đi ngang qua hàn trì thì nhìn thấy có mấy thủ vệ ở đó. Theo lời họ nói, hình như Đường Vũ Tuyền bị trọng thương, là được Lục tiểu thư ôm trở về."

Trọng thương? Không phải là bị Tư Đồ An Nam tập kích đó chứ? Nhưng võ công của hắn cũng chưa tới mức cao cường gì, sao có thể làm Đường Vũ Tuyền bị thương được?

Đằng Như Yên khoác áo choàng vào.

"Thu Thần, theo ta đến Đệ Lục cung, nhìn xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì."

"Dạ."

Giờ phút này Đệ Lục cung khá là bận rộn, Đằng Như Yên vừa mới bước vào cửa cung, đã nhìn thấy nhóm tỳ nữ chạy tới chạy lui, phần lớn là cầm chăn đệm và ấm lô, liền giữ chặt một người trong đó hỏi: "Cung chủ của các ngươi đã trở lại rồi sao? Lấy mấy thứ này để làm gì?"

"Nô tỳ bái kiến Tứ tiểu thư. Chăn đệm là dùng để sưởi ấm cho Đường đại nhân."

"Sưởi ấm? Nàng ta bị sao vậy?"

"Nô tỳ cũng không rõ lắm, chỉ thấy trên người Đường đại nhân như là kết một tầng sương, lạnh dọa người. Chủ nhân muốn chúng ta lấy đệm chăn đến, còn phân phó phòng bếp nấu canh thuốc."

Đằng Như Yên gật đầu, nhìn nàng chạy vào sân, có chút khó hiểu. Với cái bản tính lạnh lùng của Tần Mặc Phi, bình thường đều sẽ làm như không thấy, từ khi nào thì đã quan tâm thuộc hạ của mình như thế? Còn huy động nhân lực rầm rộ như vậy.

Tần Mặc Phi cuộn Đường Vũ Tuyền trong mấy lớp chăn như quấn bánh chưng, nhét ấm lô vào các góc chăn. Nàng vừa thúc giục hạ nhân mau đem thuốc đến, vừa vỗ nhẹ mặt Đường Vũ Tuyền gọi tên nàng.

"Vũ Tuyền, Vũ Tuyền, ngươi tỉnh dậy một chút đi, đừng ngủ –"

"Đây là chuyện gì xảy ra?" Không biết Đằng Như Yên đã đứng phía sau nàng từ khi nào, nhìn thấy môi Đường Vũ Tuyền tím tái, nhíu nhíu mày: "Hàn Băng chưởng?"

"Nàng bị đường chủ Phích Lịch đường đả thương." Tần Mặc Phi cũng không quay đầu lại, nắm chặt tay Đường Vũ Tuyền. "Tư Đồ An Nam đã chết."

"Cái gì?" Đằng Như Yên kinh hãi. "Ngươi giết hắn?"

Tần Mặc Phi lắc đầu: "Ta chỉ đánh gãy tay cắt gân chân của hăn, lại không biết là ai bám theo lén lấy mạng hắn, sau đó đổ lên đầu ta. Đường chủ Phích Lịch đường Thẩm Phách vì báo thù cho ngoại tôn của hắn, mang theo đại đội nhân mã đuổi giết, vì thế Vũ Tuyền mới bị thương."

"Vậy Mục Thiền đâu?" Đằng Như Yên sốt ruột hỏi: "Ngươi có hỏi tung tích của Mục Thiền không?"

"Tư Đồ An Nam nói sau khi bọn họ nói lời từ biệt với Mục Thiền liền ly khai, không hề biết chuyện nàng xuất cung, cũng không có gặp nàng."

Một chút hy vọng cuối cùng cũng tan biến, Đằng Như Yên vạn phần uể oải. Lời của Tư Đồ An Nam này tin được mấy phần? Chẳng lẽ cả một người sống rành rành như thế mà lại tan biến khỏi thể gian không một chút tin tức sao!

Thu Thần lo lắng hỏi: "Chủ nhân, vẫn không tìm thấy Cửu tiểu thư, làm sao bây giờ?"

Đằng Như Yên lắc đầu: "Ta cũng không biết, lại kêu thêm hồng y thủ vệ ra ngoài thành tìm xem đi. Hiện tại ta chỉ hy vọng, là vì nàng ham chơi, mới cố ý giấu hành tung của mình. Nha đầu này, ai –"

Nàng quay sang, Tần Mặc Phi còn ngồi ở bên giường nắm tay Đường Vũ Tuyền, ánh mắt chưa từng rời đi quá một khắc, trên mặt nàng còn hiện rõ lo âu. Đằng Như Yên ngẩn ra, quan hệ của đôi chủ tớ này khi nào thì trở nên tốt như vậy?

"Đã như vậy, ta đây đi về trước. Nếu có cái gì cần giúp, cứ mở miệng."

Lúc này Tần Mặc Phi mới ngẩng đầu lên, gật gật đầu với Đằng Như Yên, không mặn không nhạt nói: "Mặc Phi cảm ơn tỷ tỷ trước."

Đằng Như Yên lại liếc mắt nhìn Đường Vũ Tuyền mê man một chút, nghĩ đến lúc còn trẻ xúc động lỗ mãng, vì tranh nàng với Quan Thủy Manh mà ra tay quá nặng, xoay xoay chuyển chuyển, cuối cùng Đường Vũ Tuyền lại đến tay Tần Mặc Phi. Năm đó xương cốt bị gãy, hẳn là rất đau đi –

"Thu Thần, chúng ta đi thôi."

"Dạ."

Hiện tại lực chú ý của Tần Mặc Phi đều đặt trên người Đường Vũ Tuyền, làm gì còn để tâm tới chuyện ai đến ai đi. Người của phòng bếp bưng canh thuốc chạy vào, vấp một bước ở bậc cửa suýt làm đổ cả chén canh. May mắn Tần Mặc Phi tay mắt lanh lẹ nhanh chóng tiếp được, non nửa chén thuốc nước văng vào tay áo, làn da bị bỏng đỏ bừng. Nàng lau sơ nước thuốc dính trên tay, rồi nâng dậy Đường Vũ Tuyền để nàng dựa vào ngực mình, múc một muóng thuốc đưa lên bên miệng thổi cẩn thận, mới dám đút cho Đường Vũ Tuyền uống.

Đường Vũ Tuyền đang hôn mê vẫn cau mày, đôi môi nhắm chặt, nước thuốc mấy lần tràn ra nhiễu hết xuống cằm nàng. Tần Mặc Phi tốn cả đống sức mới cho nàng uống hết thuốc trong chén được.

"Vũ Tuyền, Vũ Tuyền — ngươi tỉnh dậy đi –"

Tần Mặc Phi khẽ gọi Đường Vũ Tuyền, suốt dọc đường về nàng đều cẩn thận dùng nội lực để bảo vệ tâm mạch của nàng ấy, sao có thể ngủ sâu?

Suy nghĩ tới lui, Tần Mặc Phi đưa chén cho người bên cạnh: "Cầm đó, ta đi một lát rồi về."

Nàng ôm Đường Vũ Tuyền vội vã ra ra ngoài, đi về phía Thủy Uyển, vài tùy tùng theo sát phía sau.

"Yêu, ai đây?"

Từ hành lang dài phát ra giọng nói đầy châm chọc: "Ta còn tưởng ai mà gấp gáp đến vậy, thì ra là Mặc Phi muội muội. Bình thường ngươi luôn gặp biến không sợ hãi, sao giờ lại nóng nảy dữ thế?"

Tần Mặc Phi giống như giờ phút này mới ý thức được mình đang làm cái gì, nàng ngẩn người, dừng bước, quay đầu nhìn Quan Thủy Manh đang dựa cột mang vẻ mặt như xem kịch vui, lạnh lùng trả lời: "Ta làm chuyện gì, hình như không cần bẩm báo với tỷ tỷ."

"A, cũng phải. Tỷ tỷ chỉ là quan tâm muội muội, mới hỏi như vậy thôi a." Quan Thủy Manh nhún nhún vai, liếc qua Đường Vũ Tuyền trong lòng nàng. "Ôi, đây là làm sao, mặt đều đông lạnh đến phát tím! Có phải trúng độc hay không? Muội muội mau mau tìm đại phu a! Không bằng tỷ tỷ giúp ngươi gọi người nha?"

Tần Mặc Phi nghiêng người che Đường Vũ Tuyền lại, khẽ cười lạnh: "Nếu tỷ tỷ có thể câm miệng, chính là sự giúp đỡ lớn lao nhất với ta đó."

"A, Mặc Phi muội muội cũng sẽ khẩn trương vì một nô tài sao?" Quan Thủy Manh đưa ánh mắt đầy thâm ý nhìn nàng. "Không thể tưởng tượng được, đi xa một chuyến, trở về các ngươi liền ôm ấp gắn bó, cảm tình thật đúng là tốt quá nha. Nếu không phải tận mắt thấy, ta còn thật không dám tin tưởng chuyện các nàng nói là thật đâu. Các ngươi, quả nhiên là chủ tớ tình thâm a –"

Tần Mặc Phi tự động bỏ lơ Quan Thủy Manh lải nhải dài dòng bên kia, phân phó tùy tùng bên cạnh: "Mấy người các ngươi ở đây canh chừng, không được để người khác tiến vào. Cho dù là cung chủ của cung nào đi nữa, cũng không được."

"Dạ."

Quan Thủy Manh nhếch khóe miệng, nhìn nàng ôm Đường Vũ Tuyền đi vào Thủy Uyển, duỗi thẳng thân mình đứng lên: "A, khẩu khí nhưng thật ra không nhỏ. Không phải là vì đề phòng ta sao? Xí, quên đi, hôm nay tâm tình tốt, sẽ không chấp nhặt với ngươi–"

Hơi nước mù mịt, cỏ lau tuyết trắng ngập nửa thân trong nước, theo gió nhẹ nhàng đong đưa, phảng phất như hạ tuyết bao phủ khắp thảo nguyên. Tần Mặc Phi đẩy đám cỏ lau khuất thềm đá ra, nhìn mặt nước bốc hơi, lại nhìn Đường Vũ Tuyền trong lòng, lập tức ôm nàng đi xuống nước.

Dòng nước ấm nhanh chóng vây lấy nàng cùng Đường Vũ Tuyền. Y phục thấm nước dính sát trên người. Tần Mặc Phi để Đường Vũ Tuyền dựa vào thạch bích, thân mình cũng dựa lên theo muốn giữ nàng cố định, đầu gối để giữa hai chân nàng, chóp mũi kề sát hai má của nàng. Tư thế này thế mà lại có vẻ khá ai muội.

"Vũ Tuyền, tỉnh lại đi –"

Tần Mặc Phi ôm Đường Vũ Tuyền, liên tục gọi nhỏ bên tai nàng. Lòng bàn tay vận khí làm ấm huyết mạch quanh thân nàng. Khi nãy dùng thuốc nấu giao ngư lúc này bắt đầu phát huy hiệu lực. Hàng mi Đường Vũ Tuyền dần tan sương, đôi môi tím tái cũng bắt đầu có huyết sắc. Trên trán nàng bắt đầu đổ mồ hôi, từ trong giấc mộng gài tỉnh lại, thấy được khuôn mặt mình quyến luyến trong mộng.

"Mặc Phi –"

"Tỉnh rồi?" Khóe miệng Tần Mặc Phi chứa ý cười ôn nhu. Nàng nhìn ánh mắt Đường Vũ Tuyền ướt át, xích lại gần một chút: "Có thấy ấm hơn chút nào không?"

Đường Vũ Tuyền gật đầu, nhận thấy khác thường giữa hai chân, nhịn không được đỏ mặt. Cố tình lúc này Tần Mặc Phi lại không an phận mà động đậy, một tiếng rên nhỏ liền phát ra từ cổ họng.

"Làm sao vậy?" Tần Mặc Phi như là không cảm thấy bản thân mình dựa vào gần quá, đưa hai tay ôm sát eo của nàng thêm. Khuôn mặt vừa có chút huyết sắc của Đường Vũ Tuyền vì ở trong làn nước dể chịu hơn, nên càng thêm hồng hào, như là đóa sen mới nở chờ người hái vậy.

Đã bao lâu không có chạm tới thân thể này rồi? Ánh mắt Tần Mặc Phi sáng lên, hơi thở cũng nặng hơn, không phải là nên quan tâm đến thương thế của nàng sao? Sao lại nghĩ đến cái đó chứ –

Trong đầu tự trách như vậy, nhưng ánh mắt lại lướt tới cánh môi anh đào của nàng. Đường Vũ Tuyền rất mỏng manh yếu ớt, yếu ớt đến nỗi Tần Mặc Phi có thể dễ dàng đem nắm nàng trong tay. Thế nhưng thân mình gầy yếu này, lại sẽ bộc phát ra sức chiến đấu kinh người khi cần bảo hộ mình.

Nàng ôm mấy hai má ửng hồng của Đường Vũ Tuyền, kìm lòng không đậu sáp tới gần Đường Vũ Tuyền hơn nữa. Ngay khi sắp dán lên đôi môi mềm mại đó, bỗng nhiên nhớ tới nụ hôn với Diệp Thanh Vũ vào buổi tối kia.

Tần Mặc Phi bỗng nhiên rút tay ra. Đường Vũ Tuyền mất chỗ dựa, lập tức chìm vào trong nước, sặc mấy ngụm nước. Nghe thấy tiếng ho khan của nàng, Tần Mặc Phi đang ngẩn người mới luống cuống tay chân kéo nàng lên.

"Không sao chứ?"

Trên lông mi của Đường Vũ Tuyền ướt sũng bọt nước, nàng rũ mắt lắc đầu, nhẹ nhàng dựa vào ngực Tần Mặc Phi, che dấu vẻ mất mát của mình. Đại khái, nàng vẫn luôn có kiêng kị. Các nàng chẳng qua chỉ là quan hệ chủ tớ, tôn ti có khác, có thể yêu cầu Tần Mặc Phi làm cái gì cho mình đây?

Quả tim đập trầm ổn hữu lực trong lồng ngực kia, cũng không phải vì nàng.

-------

Editor có lời muốn nói: Tần tra tra làm tuột mood~~
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...