Phong Hoa Tuyết, Nguyệt Vũ
Chương 78 - Uy Hiếp
"Sóc Nguyệt à, sao chỉ có một mình vậy, Thanh Vũ đâu?""Cha, thúc thúc." Diệp Sóc Nguyệt đứng dậy khỏi băng ghế đá. "Thanh Vũ đã đi ra ngoài rồi ạ, nói là đi mua chút đồ, sẽ về liền.""Sóc Nguyệt, đã đến nước này rồi, con còn không chịu gọi Thanh Vũ một tiếng tỷ tỷ à?" Mộ Dung Vũ và Diệp Hướng Khôn nhìn nhau. "Làm sao, còn giận con bé à. Lúc con bị người ta bắt đi, nó sốt ruột cỡ nào, ta đã chứng kiến hết đó. Thanh Vũ quả thật rất quan tâm đến con đó. Cho dù có mâu thuẫn, cũng đã là chuyện của quá khứ rồi, con còn không bỏ qua được hay sao?""Đúng vậy, Sóc Nguyệt à, Thanh Vũ dù sao cũng là tỷ tỷ của con." Diệp Hướng Khôn xoa đầu nàng. "Các con tranh nhau từ nhỏ đến lơn, mới đầu ta nghĩ rằng giữa tỷ muội với nhau có khắc khẩu cũng là khó tránh khỏi, cãi qua cãi lại tăng thêm tình cảm cũng tốt. Ai biết càng về sau hai đứa càng cãi dữ hơn. Nhưng khoảng thời gian này, ta có thể thấy rõ Thanh Vũ đã thay đổi. Nó rất quan tâm đến con, con đừng giận dỗi nữa, được không?""Dạ.... Không có, con không có thế nữa." Diệp Sóc Nguyệt cúi đầu, nhìn giày của mình. Nàng mới không thèm xem Diệp Thanh Vũ là tỷ tỷ đâu, cho tới bây giờ cũng không phải."Ta chỉ thuận miệng nói thôi."Ánh mắt Mộ Dung Vũ rơi xuống cái chén không trên bàn. "Cháo này là Thanh Vũ nấu cho con à?"Diệp Sóc Nguyệt vô cùng bất ngờ. Sao thúc thúc lại biết? Chẳng lẽ trên cái chén này có ký hiệu gì, có thể để hắn liếc mắt một cái đã nhận ra?Mộ Dung Vũ cười ha ha, rồi vuốt chòm râu tủm tỉm cười vỗ vỗ vai Diệp Hướng Khôn."Xem ra, chúng ta lo thừa rồi. Tỷ muội chúng nó tình cảm rất tốt mà. Sáng nay ta nghe đầu bếp Lâm nói Thanh Vũ tự mình đến phòng bếp nấu cháo, còn tưởng có thể hưởng ké một chén. Thì ra là làm riêng cho muội muội tốt của nó. Xem ra, hai lão già chúng ta sau này sẽ khổ lắm đây, chẳng có ai nhớ thương hết."Diệp Hướng Khôn cũng thấy bất ngờ: "Thanh Vũ tự đến phòng bếp nấu cháo cho Sóc Nguyệt? Ha ha, thật sự là chuyện lạ hiếm có. Đúng vậy, con gái lớn rồi, chỉ biết thương yêu muội muội nó, bỏ rơi cha và thúc thúc rồi.""Cha, thúc thúc, hai người nói bậy bạ gì đó. Thanh Vũ không phải người như vậy đâu. Là Sóc Nguyệt hám ăn, vốn cũng định chừa phần cho hai người, lại bị con ăn sạch hết.""Nhìn xem, còn biết bao che cho tỷ tỷ nữa kìa. Sóc Nguyệt, sau này phải gọi là tỷ tỷ nghe chưa, dù sao Thanh Vũ cũng lớn hơn con."Diệp Sóc Nguyệt vừa nghe lời này, mặt trầm xuống, không hề hé răng. Nàng siết góc áo, quay mặt đi. Mộ Dung Vũ và Diệp Hướng Khôn cứ một câu tỷ tỷ, hai câu tỷ tỷ, cứ nhấn mạnh rằng các nàng là tỷ muội mãi. Diệp Sóc Nguyệt rất không thích.Tận khi Mộ Dung Vũ và Diệp Hướng Khôn sốt ruột xuất môn đến Liễu Xanh sơn trang, vẫn không phát giác vẻ lạ thường của Diệp Sóc Nguyệt. Nói qua loa mấy câu với Diệp Sóc Nguyệt, liền mang vài đệ tử trong trang đi mất.Diệp Sóc Nguyệt dọn chén rồi ngồi trong sân viện chờ Diệp Thanh Vũ, chờ mãi đến nhàm chán, liền nhặt một nhánh cây khều khều chơi. Một cơn gió lạnh thổi qua, lá khô từ trên cây lác đác rụng xuống, dẫm dưới chân phát ra tiếng sột soạt.Không phải nàng ấy đã nói mua chút đồ xong sẽ trở lại ư, gần qua hai canh giờ rồi sao mà vẫn chưa về chứ?Diệp Sóc Nguyệt càng chờ càng cảm thấy kỳ quặc, gió mỗi lúc một lớn. Bầu trời trên cao đã chuyển màu âm u, như là sắp đổ mưa vậy. Nếu nàng còn chưa về, bị mắc mưa rồi nhiễm phong hàn thì làm sao giờ?Không yên lòng Diệp Thanh Vũ, Diệp Sóc Nguyệt quyết định đi ra ngoài tìm nàng ấy. Nàng từ trong phòng lục ra được cái ô trúc, mới vừa đi đến cổng sơn trang, đã thấy một chiếc xe ngựa ngừng lại.Người ngồi trên xe ngựa khoác áo choàng đội đấu lạp. Mới đầu Diệp Sóc Nguyệt cũng không để ý, lúc đi ngang qua, lại ngửi thấy mùi hương vừa quen thuộc vừa xa lạ. Nàng cau mày dừng lại, xoay người đánh giá người kia. Đã ngửi thấy cái mùi này ở đâu rồi nhỉ?"Sao, đã lâu không gặp, không nhận ra ta là ai à?"Người đó nhảy xuống xe ngựa, giọng điều đầy cao ngạo. Diệp Sóc Nguyệt lập tức nhận ra. "Tần Mặc Phi?""Ừm." Tần Mặc Phi đi đến trước mặt nàng, dừng một chút. "Ngươi không sao, là tốt rồi.""A, ngươi đừng giả mù sa mưa, lúc trước ta bị bắt đi, không phải là ngươi làm đồng lõa sao?" Diệp Sóc Nguyệt vừa thấy Tần Mặc Phi liền muốn xả giận. "Ngươi thứ tiểu nhân ti bỉ này, kẻ lừa gạt vô sỉ! Còn mặt mũi mà đứng đây nói xàm hả? Thanh Vũ có lẽ sẽ tin, nhưng ta tuyết đối sẽ không để ngươi qua mặt đâu!""Tùy ngươi nghĩ thế nào cũng được. Lúc trước, quả thật là ta làm không đúng, nhưng ta không muốn giải thích gì với ngươi cả, không có ý nghĩa." Tần Mặc Phi quay đầu nhìn thùng xe một cái. "Thanh Vũ có ở trong trang không? Ta muốn tìm nàng.""Nàng nói đi ra ngoài mua đồ, còn chưa trở về." Ngữ điệu của Diệp Sóc Nguyệt mười phần bất thiện, cũng đưa mắt nhìn sang xe ngựa. "Tần Mặc Phi, ngươi mang Đường Vũ Tuyền về đây sao?"Tuy rằng nàng cực kỳ chán ghét Tần Mặc Phi, những sự chán ghét này cũng chỉ nhắm vào nàng ta thôi, sẽ đổ trút lên người Đường Vũ Tuyền. Nàng biết những chuyện Đường Vũ Tuyền làm đều có nỗi khổ riêng. Khi yêu một người, rất dễ lầm vào tình cảnh thân bất do kỷ. Huống hồ, Đường Vũ Tuyền là muội muội của Diệp Thanh Vũ, là người nàng ấy vô cùng quan tâm. Nàng ấy vẫn luôn đợi Tần Mặc Phi mang Đường Vũ Tuyền về."Ừ." Tần Mặc Phi nhìn thẳng vào mắt nàng. "Ta cần một căn phòng để Vũ Tuyền nghỉ ngơi, nàng bị bệnh.""Bị bệnh? Bệnh gì, có nặng không?" Cơn tức của Diệp Sóc Nguyệt lại được dịp bùng lên, nổi giận đùng đùng chỉ trích Tần Mặc Phi. "Tần Mặc Phi, rốt cuộc ngươi còn muốn tổn thương nàng đến cỡ nào mới vừa lòng hả? Nàng đối với ngươi như thế nào, nàng đã làm gì cho ngươi, ngươi hoàn toàn không biết sao? Ngươi không hề cảm động chút nào sao? Cho dù nàng rất ít nói, nhưng ngay cả ta cũng nhìn ra được, người Đường Vũ Tuyền để ý nhất là ngươi! Tại sao ngươi lúc nào cũng mang điệu bộ cao cao tại thượng mà sai sử nàng như nô lệ vậy hả? Đối tốt với nàng một chút ngươi sẽ chết sao?"Tần Mặc Phi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Diệp Sóc Nguyệt nói đúng, nàng không có lý do để phản bác.Đối phương không phản bác, giận mà không có chỗ xả, Diệp Sóc Nguyệt bị Tần Mặc Phi nhìn đến da đầu run lên. Tự nói từ nghe tự dừng lại. Nhớ tới vừa rồi nàng ta nói Đường Vũ Tuyền bị bệnh, vội vàng đi tới kéo màn xe lên.Tay bị túm chặt, giọng Tần Mặc Phi lạnh như băng: "Ngươi làm gì đó?""Ta có thể làm gì hả?" Diệp Sóc Nguyệt tức giận trừng nàng: "Nếu bị bệnh, vậy còn không mau mang nàng vào trong trang. Ta sai người nấu thuốc cho nàng.""Để ta." Tần Mặc Phi cản nàng, vén rèm lên vào trong xe, bế Đường Vũ Tuyền đi ra. Diệp Sóc Nguyệt bĩu môi, người này, lúc nào cũng mang dáng vẻ cao cao tại thượng cả.Đường Vũ Tuyền gầy hơn trước nhiều, sắc mặt cũng không tốt lắm. Nàng im lặng nằm trong lòng Tần Mặc Phi, đôi ngươi đen thâm thúy vọng thẳng vào trong mắt Diệp Sóc Nguyệt. Đến khi nhìn rõ mặt Diệp Sóc Nguyệt, lòng nàng như chìm vào đáy cốc.Thì ra Tần Mặc Phi ngàn dặm xa xôi chạy tới Ngự Kiếm sơn trang, là vì tìm gặp Diệp Thanh Vũ sao? Nàng và người nọ đã ước định, cho nên dù gặp phải trở ngại gì cũng đều sẽ giữ lời ư. Đường Vũ Tuyền vùi mặt vào ngực Tần Mặc Phi, nàng, quả nhiên vẫn là để ý đến Diệp Thanh Vũ đi –Tâm Diệp Sóc Nguyệt run lên, lại gặp lại, thân phận của Đường Vũ Tuyền biến thành muội muội Diệp Thanh Vũ, con gái ruột của phụ thân. Tuy Diệp Sóc Nguyệt cảm thấy khá kỳ quặc, nhưng vẫn không nén được cảm giác đau lòng dành cho nàng.Tuy Đường Vũ Tuyền xuất thân tà cung, nhưng lòng của nàng thiện lương hơn bất kỳ ai. Nàng toàn tâm toàn ý bảo vệ Tần Mặc Phi, Tần Mặc Phi lại chẳng quan tâm nàng đàng hoàng. Diệp Sóc Nguyệt cảm thấy không đáng thay cho Đường Vũ Tuyền. Nàng âm thầm quyết định, nếu đã là người Diệp gia, đương nhiên phải nhận tổ quy tông, nhất định nhanh chóng báo cho cha và thúc thúc, ngăn Tần Mặc Phi lại, không cho nàng ta mang Đường Vũ Tuyền đi nữa."Ngươi, ngươi có khỏe không?" Diệp Sóc Nguyệt lắp bắp hỏi nàng, tận lực làm cho giọng của mình ôn nhu hết cỡ: "Rất khó chịu à?"Đường Vũ Tuyền hơi hơi nhắm mắt, lắc đầu, không nói gì. Tần Mặc Phi lại khẽ cười.Diệp Sóc Nguyệt lập tức giận tái mặt, lạnh giọng chất vấn: "Tần Mặc Phi, ngươi cười cái gì?""Thật ra so với lúc trước còn trẻ con, ngươi đã biết quan tâm người khác hơn rồi."Diệp Sóc Nguyệt khinh thường: "Ta thế nào, chẳng liên quan gì tới ngươi á. Dù sao cũng tốt hơn kẻ máu lạnh vô tình như ngươi. Chính vì ngươi làm nhiều chuyện xấu quá, mới bị người đuổi giết đó. Muốn cho nàng nghỉ ngơi, thì sửa soạn một chút rồi đi vào với ta. May là ngươi gặp ta đó, nếu là bị cha ta nhìn thấy, biết ngươi làm những chuyện xấu kia, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."Bị động đến chỗ đau, mi mắt Tần Mặc Phi run lên, trong mắt hiện lên một tia phẫn nộ. Nàng cúi đầu nhìn Đường Vũ Tuyền trong lòng, vẫn đành nhịn xuống.Diệp Sóc Nguyệt dẫn các nàng vào Ngự Kiếm sơn trang, tìm được căn phòng khá sạch sẽ để Tần Mặc Phi đặt Đường Vũ Tuyền xuống, sai hạ nhân nấu chén thuốc giải cảm cho nàng.Tận khi vào trong phòng, Tần Mặc Phi mới cởi bỏ áo choàng và đấu lạp ra. Nàng đắp chăn cho Đường Vũ Tuyền, lại tỉ mỉ nhét kín hai bên cho nàng.Lúc nhìn Đường Vũ Tuyền, từng góc cạnh trên khuôn mặt Tần Mặc Phi đều trở nên vô cùng nhu hòa. Khắp mặt nàng đều là ý cười, nhẹ nhàng vuốt ve hai má Đường Vũ Tuyền, ôn nhu nhỏ giọng hỏi:"Ngoài việc cổ họng không thoải mái, còn có chỗ nào thấy khó chịu nữa không?"Đường Vũ Tuyền lắc đầu: "Ta không sao, ngươi không cần lo lắng cho ta."Tần Mặc Phi cong khóe môi: "Ta không lo lắng cho ngươi, thì lo lắng ai chứ?"Đường Vũ Tuyền cắn môi, nghiêng mặt đi. Tần Mặc Phi nghĩ rằng nàng mệt mỏi: "Ngươi ngủ một lát đi, chờ thuốc nấu xong, ta bưng tới đút cho ngươi."Diệp Sóc Nguyệt nghe cuộc đối thoại của Tần Mặc Phi và Đường Vũ Tuyền, nghi hoặc không thôi. Lúc đưa các nàng đến Lân Châu, Tần Mặc Phi đối đãi với Đường Vũ Tuyền lúc nào cũng là thái độ vênh mặt sai khiến, bình thường cũng vô cùng lạnh lẽo lãnh đạm. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Diệp Sóc Nguyệt vẫn cảm thấy Tần Mặc Phi là kẻ lãnh khốc chỉ biết tư lợi, là một tảng đá không cách nào ủ ấm được. Cơ mà vì sao giờ lại ôn nhu với Đường Vũ Tuyền như thế? Nét ôn hòa và yêu thương trong mắt Tần Mặc Phi cũng không giống giả vờ. Lần trước Diệp Thanh Vũ nói Tần Mặc Phi làm đồng lõa của Mục Trùng, là vì dùng mình đi đổi lại mạng của Đường Vũ Tuyền, nàng còn không tin. Hiện tại xem ra...... Quan hệ của hai người họ đã tốt hơn trước rất nhiều. Chẳng lẽ người này thật sự đổi tính, bắt đầu đau lòng Đường Vũ Tuyền sao?Đang ngân người, tay bị Tần Mặc Phi kéo lại. Nàng kéo Diệp Sóc Nguyệt đi thẳng ra khỏi phòng. Diệp Sóc Nguyệt khó tin, lập tức hất ra: "Ngươi làm gì đó?""Nàng ấy cần nghỉ ngơi." Tần Mặc Phi cẩn thận đóng cửa phòng, nghĩ nghĩ, quay sang nói với Diệp Sóc Nguyệt bên cạnh: "Cám ơn."Diệp Sóc Nguyệt ngẩn ra, kẻ luôn cao ngạo này, lại biết nói cảm ơn?"Tần Mặc Phi, đừng tưởng rằng ngươi nói một câu cám ơn, thì có thể xóa bỏ hết những chuyện ngươi đã làm khi xưa." Băng dày ba thước, cho dù là Tần Mặc Phi thật sự thay đổi, biết cảm kích, thì vẫn không thể đánh tan nỗi chán ghét của Diệp Sóc Nguyệt đối với nàng được."Món nợ giữa chúng ta, cuối cùng sẽ có một ngày ta phải tính rõ ràng với ngươi."Tần Mặc Phi cụp mắt: "Tốt, chọn ngày không bằng gặp ngày, hay là tính ngay bây giờ luôn đi? Ngươi có bất mãn gì với ta, cứ việc nói ra. Hoặc là, đánh ta một trận, ta cam đoan, tuyệt không đánh trả.""Ngươi đừng tưởng ta không dám!" Diệp Sóc Nguyệt giận sôi máu: "Đừng có làm như có lòng tốt lắm, giả tạo quá!""Ta chỉ là muốn bù đắp cho những chuyện mà ta đã gây ra thôi." Ngữ điệu của Tần Mặc Phi nghe không ra buồn vui, tầm mắt dừng xa xa nơi cửa sổ. Quả nhiên mình đã làm quá nhiều chuyện xấu, nên bây giờ gặp báo ứng ư? Ngay cả thật lòng, đều bị cho là hư tình giả ý."Ta không hiếm lạ!" Diệp Sóc Nguyệt lập tức từ chối, đang chuẩn bị nói gì nữa, bỗng nhiên nghe tiếng xé gió vang lên sau lưng.Tần Mặc Phi liễm mi, nhanh chóng đẩy Diệp Sóc Nguyệt ra. Một mũi tên phóng thẳng tới găm lên cạnh cửa gỗ sát bên nàng. "Ai?!"Diệp Sóc Nguyệt kinh hồn chưa định, sợ hãi nhìn xung quanh."Đừng nhìn, kẻ đó đã đi rồi."Tần Mặc Phi phát hiện trên tên có cột một tờ giấy, liền rút tên lấy tờ giấy ra. Sau đó mặt nàng đầy vẻ ngạc nhiên. Diệp Sóc Nguyệt nghi hoặc hỏi: "Là gì thế?""Thanh Vũ còn chưa về sao?"Bị Tần Mặc Phi hỏi như vậy, Diệp Sóc Nguyệt mới nhớ lại, vừa rồi nàng ra ngoài là muốn tìm Thanh Vũ mà. Gặp được các nàng liền quên mất. Nhưng bây giờ trời cũng sắp tối rôi, sao nàng ấy còn chưa về chứ?Không thấy nàng trả lời, Tần Mặc Phi đã hiểu toàn bộ. Nàng vò nát tờ giấy, cặp mắt đã lạnh thấu xương."Nàng bị người của Khôi Nham thành mang đi rồi."-------Editor có lời muốn nói: nghĩ lại thì thấy, thấy tội cho cặp Vũ Tuyền và Mặc Phi thật, long đong lận đận, khó khăn lắm mới bên nhau được, vậy mà... Cũng thấy thương Tần cung chủ nữa, ai biểu lúc trước tra quá tra mà, bây giờ phải trả giá thôi~
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương