Phong Khí Quân Vương
Chương 4: Tử Huyệt
Hôm sau, Đồ Thiên và Tiêu Kiếm xuất thành tuần tra.Họ đi qua một con đường rẽ vào một cánh đồng, đi qua một ngôi mộ mới xây, phát hiện bụi cỏ bên cạnh ngôi mộ đó phát ra một âm thanh kỳ lạ. Trong lòng hai người dấy lên nghi ngờ. Ngay lập tức, Tiêu Kiếm liền đến kiểm tra...Tiêu Kiếm tiến đến, vòng ra sau ngôi mộ, nét mặt biến sắc. Trước mặt Tiêu Kiếm là một đôi nam nữ không mặc áo quần. Thấy Tiêu Kiếm, họ đứng dậy, vội vàng mặc đồ.Đồ Thiên thấy từ đầu đến cuối, quát lớn:- To gan, giữa thanh thiên bạch nhật, lại dám làm trò phi lễ. Các ngươi biết tội hay không?Người con gái vội vàng đứng dậy, quần áo xộc xệch, níu lưỡi không nói nên lời. Nhưng người con trai đứng dậy. Thật bất ngờ, đó lại là Hoa hoa công tử.Nhận ra người cũ, hắn chỉnh lại quần áo, rồi trợn mắt nhìn:- Lại là ngươi! Sao lúc nào ngươi cũng làm hỏng chuyện tốt của bổn công tử?Rồi hắn lại lao lên như con thiêu thân vào Đồ Thiên. Nhưng lần này đã bị Tiêu Kiếm chế phục.Tiêu Kiếm nhìn người phụ nữ rồi nói:- Khởi bẩm đại nhân, tôi nhận ra cô gái này. Cô ấy tên Phùng Thị Lý, vợ của Phùng Văn Tâm. Họ là hàng xóm gần nhà, nhưng Phùng Thị Lý vừa mới chịu tang. Nghe nói Phùng Văn Tâm đột nhiên chết vì bạo bệnh...Hoa hoa công tử nghe xong liền lớn tiếng:- Ta khuyên ngươi tốt nhất nên thả ta ra. Cậu của ta chính là tuần kiểm ở sông Hoàng. Nếu không thả, ta chắc chắn các ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp.Đồ Thiên lấy ra lệnh bài quan điệp, chứng minh thân phận rồi quát:- Thiên Tử phạm pháp, tội ngang hàng thứ dân. Nếu ngươi có tội, không ai có thể bảo vệ được ngươi!Rồi trừng mắt nhìn Hoa hoa công tử, nghiêm giọng:- Hai ngươi có những hành vi bẩn thỉu trước mộ người đã khuất, uổng công đọc sách thánh hiền...Hoa hoa công tử - tên thật là Tần Thọ - biết không thể chối cãi được, liền hạ giọng, nhưng vẫn vênh mặt, nói:- Đây là em họ tôi, chồng cô ấy mới mất không lâu, chuyện này cả thôn xóm đều biết. Hôm nay là nhất tuần cậu ấy nên chúng tôi đến tế bái. Sao đại nhân lại nỡ ô nhục chúng tôi như thế?Đồ Thiên cười khỉnh:- Nực cười. Nếu như là tế bái, sao quần áo hai người lại không còn ở trên người? Tế bái mà vi phạm thuần phong mỹ tục, có gọi là tế bái không?Tần Thọ nghe xong tiếp tục giảo biện:- Đây...đây...đây là tại vì trên áo em họ tôi có rận, tôi chỉ tiện tay bắt hộ cô ấy thôi!Đồ Thiên nghe xong nổi giận thực sự, quát:- Ăn nói hàm hồ. Bổn quan chính mắt nhìn thấy lại còn giả nai được hay sao? Tội thông dâm của hai người đã định. Tiêu Kiếm, mau đưa hai người họ về công đường để ta xử.Sau khi đưa hai người về phủ, Lưu Dung nhận lệnh đi điều tra về người đã khuất. Vì người đã khuất lại sống ở ngay trong nội thành, nên không mất nhiều thời gian.Dạ Lãng Tinh Hy, Tiêu Kiếm bẩm bảo với Đồ Thiên về kết quả vụ án góa phụ:- Khởi bẩm đại nhân, tôi đã cho điều tra. Căn cứ vào kết quả do pháp y ghi chép, Phùng Văn Tâm hình hài gầy ốm, không có bất cứ vết thương chí mạng nào, cũng không có hiện tượng bị trúng độc. Thi thể xác thực là bạo bệnh chết.Đồ Thiên nói nhỏ:- Chồng mất không lâu, quả phụ đã hẹn hò cùng người khác. Chuyện này ắt có ẩn tình. Ngươi cùng bổn quan đêm nay đi đến ngôi mộ, bổn quan sẽ đích thân xác minh chân tướng...Đồ Thiên cảm thấy người chết vì bạo bệnh có rất nhiều nghi vấn. Vì sợ người khác đi theo, chàng quyết định ban đêm, sai người đào mộ, mở nắp quan tài để chính chàng điều tra chân tướng...Quan tài mở nắp, Đồ Thiên và Tiêu Kiếm tỉ mỉ nghiệm thi...Nhưng đúng như những gì đã báo cáo, họ không tìm thấy bất cứ chi tiết gì bất thường... Đồ Thiên suy nghĩ hồi lâu, rồi lóe lên một ý. Chàng bảo Tiêu Kiếm:- Bổn quan đọc "Lục Tập Rửa Oan", biết được rằng, nếu như bề ngoài thi thể không có tổn hại gì, thì có thể tỉ mỉ kiểm tra những chỗ nhỏ như đầu, tim, mắt, tai, miệng, mũi, hầu,...hầu???Nói đến đây, Đồ Thiên bất chợt nhận ra bên trong cổ họng người chết hình như có vật gì đó chắn ngang...Sáng hôm sau, công đường xét xử. Trong nha môn, hai bên nha dịch đứng nghiêm chỉnh. Đồ Thiên nhìn về phía hai người quả phụ và Tần Thọ, trong lòng đầy phẫn nộ. Tần Thọ vẫn ung dung, thản nhiên như không có gì xảy ra, còn Phùng Thị Lý thì sợ sệt, mặt rưng rưng như sắp khóc.Đồ Thiên rút miếng thiếc được gói trong chiếc khăn tay mà hôm qua lấy được, ném lên trước mặt hai người, quát:- Điêu phụ to gan. Nếu như chồng ngươi vô cớ chết, sao ngươi không phát hiện có miếng thiếc ở trong cổ họng hắn???Tiếng gỗ đập xuống bàn, lạnh lùng, nghiêm nghị như giọng nói Đồ Thiên:- Còn không mau khai ra.Góa phụ thấy vậy liền hoảng loạn, khai ra. Hóa ra ả và ông anh họ sớm đã có mưu đồ bất chính. Chồng bệnh liệt giường, vì muốn chiếm đoạt gia sản, nên mới đem miếng thiếc nhét vào cổ hại chết chồng.Phùng Thị Lý khai xong, vừa khóc nấc lên, vừa dập lạy:- Đại...Đại nhân, tiểu nữ nhất thời hồ đồ...tướng công bị bệnh nằm liệt giường, tôi một mình không nơi nương tựa, liền với anh họ...Đại nhân, nô gia biết sai rồi...Đồ Thiên lạnh lùng phán:- Phận làm vợ phải biết giữ đạo làm vợ. Phùng Thị Lý và Tần Thọ, hai người lập mưu kiếm lợi, tàn nhẫn giết người, tội đáng muôn chết.....Nhưng Tần Thọ dường như vẫn không hề quan tâm, vẫn nghênh ngang, nói:- Chỉ là một tên quan huyện lệnh nhỏ nhoi, cầm lông gà mà tưởng là lệnh tiễn. Không phải là vì tiền sao? Ngươi nói đi, muốn bao nhiêu tiền?Đồ Thiên quát: - Tần Thọ thật to gan. Tên thảo dân dám ăn nói ngông cuồng. Người đâu, dùng cực hình cho bổn quan, rồi nhốt lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương