Phong Lôi Đế Quân
Chương 10: Hỏa Long Châu
Lâm sư huynh sử dụng quyền ưu tiên chọn trước để lấy một cây Kim Ban Sâm trông kích thước thì ước chừng ngàn năm tuổi. Với những linh thảo,linh mộc không phân biệt được thì hai người dứt khoát chọn cây nào số lượng ít mà linh khí dồi dào, nếu loại nào chỉ có một cây thì sẽ luân phiên chọn. Sau một khắc hai người ngoài túi trữ vật thì cả tay áo, ngực áo cũng đã nhét đầy nên quyết định rời khỏi. Dược viên này cấm chế chỉ nhằm vào bên ngoài chứ từ trong đi ra thì lại dễ dàng. Hai người tính rời khỏi Hỏa long Cung, không ham hố bảo vật khác, làm gì cũng nên biết đủ là dừng. Tính cách hai người ở điểm này khá hợp nhau, Phong Lôi đã trao đổi ấn ký lệnh bài để sau này liên lạc với Lâm sư huynh kết hợp làm nhiệm vụ. Hai người trên đường đi thấy một số tán tu đang công kích các kiến trúc thì cũng tiếc nuối nhưng quyết đoán tránh đi, đến ngã ba đường lúc trước thì thấy một đám người đang tranh đấu. Vị Mã sư huynh của hỏa Đao Tông và Triệu sư huynh của Thái Thanh Môn đang liên kết đối phó một gã nam tử áo vàng, còn Tô sư tỷ thì đang tranh đấu với một cô gái khác của Kim Phong Cốc:
_ Kim Thiên Tứ, trả lại Hỏa long châu có thể thả ngươi đi
_ Hỏa Long Châu chỉ có một không biết hai vị định phân chia thế nào.
Kim Thiên Tứ nhẹ nhàng một câu đã li gián làm hai người không muốn dôc toàn lực nên dưới sợ liên thủ của hai người Mã và Triệu sư huynh kia vẫn có thể ứng đối. Hai người Phong Lôi thì ẩn núp ở phụ cận quan sát, tranh đấu cấp độ trúc cơ vượt quá tầm của hai người, hơn nữa cả hai đã kiếm đầy bát nên không muốn mạo hiểm tuy nhiên cũng không thể bỏ đi trước mặt mọi người, sẽ bị mang tiếng bỏ mặc đồng môn. Khi hai người Phong Lôi không biết là khi họ đang ở dược viên thì Mã sư huynh theo bản đồ đã đến được trung tâm di tích, vào được nơi tu luyện của Hỏa Long Chân Nhân chuẩn bị đoạt được Hỏa Long châu thì Kim Thiên Tứ vốn ẩn thân đi theo từ lâu xông ra đoạt bảo. Tuy nhiên Kim Thiên Tứ vốn tính toán rất kỹ cũng không ngờ sau khi đoạt được bảo trên đường trở ra thì gặp phải đám Triệu sư huynh nên mới bị ngăn trở, tạo thành cục diện hiện nay.
_ Nếu ngươi không có pháp bảo Tiểu Kim Phong Phiến thì sao có thể ẩn thân trước mặt ta.
_ “Không cần nói nhảm với hắn, toàn lực ra tay sau đó bảo vật về ai thì dựa vào bản lĩnh” Triệu sư huynh, cất tiếng.
_ Thời gian cũng đã đủ rồi, hai vị, không cần tiễn nữa.
Kim Thiên Tứ cuồng tiếu một trận, tiểu phiến trong tay hắn bỗng phóng to gấp ba lần phát ra ánh sáng chói mắt. Kim Thiên Tứ nâng tiểu phiến lên quạt một nhát về phía hai người Mã sư huynh, động tác nhẹ nhàng nhưng làm có vẻ rất cố sức, từ tiểu phiến phóng ra một đạo gió lốc khổng lồ màu vàng kim cuốn lấy hai người Triệu Mã. Hai người Triệu Kim Và Mã Thừa bỗng thấy rùng mình, biết Kim Thiên Tứ muốn đào tẩu nên cũng không do dự ra tuyệt chiêu muốn xông ra khỏi cơn lốc:
_ Bát Hoang Kiếm Quyết, Hoành Tảo Tứ Phương
_ Liệt Hỏa Đao Pháp, Liệt Hỏa Phần Thiên
Trong cơn lốc lóe lên ánh sáng của đao khí kiếm khí nhưng chưa ai phá được cơn lốc, có vẻ hai vị này hô khẩu hiệu thì hoành tráng nhưng thực lực không đủ, tên chiêu chỉ hoa mĩ chứ không hiệu quả. Sau khi vây khốn hai người thì Kim Thiên Tứ tung một chưởng bức lui Tô Thiến Thiến rồi cuốn cô gái áo vàng đào tẩu. Nói thì dài dòng nhưng chỉ diễn ra trong nháy mắt từ lúc vây khốn hai người Triệu Kim đến khi đảo tẩu, có lẽ pháp bảo tiểu phiến cần thời gian tích súc lực lượng nên Kim Thiên Tứ ngay từ đầu mới kéo dài thời gian chờ đợi phản kích. Phong Lôi âm thầm phân tích, Kim Thiên Tứ này có dũng có mưu, cần đặc biệt cẩn thận khi gặp kẻ này. Sau một hơi thở khi hai người Triệu Mã phá được cơn lốc thì Kim Thiên tứ cũng đã mất dạng, đành nghiến răng tiếp tục đuổi theo. Khi thấy tình hình đã “êm” thì hai người Phong Lôi mới đi ra hòa lẫn vào đám người, càng nhiều cột lửa bốc lên trong di tích, có lẽ không đến bao lâu thì nơi này sẽ tự hủy.
_ Kim Thiên Tứ, trả lại Hỏa long châu có thể thả ngươi đi
_ Hỏa Long Châu chỉ có một không biết hai vị định phân chia thế nào.
Kim Thiên Tứ nhẹ nhàng một câu đã li gián làm hai người không muốn dôc toàn lực nên dưới sợ liên thủ của hai người Mã và Triệu sư huynh kia vẫn có thể ứng đối. Hai người Phong Lôi thì ẩn núp ở phụ cận quan sát, tranh đấu cấp độ trúc cơ vượt quá tầm của hai người, hơn nữa cả hai đã kiếm đầy bát nên không muốn mạo hiểm tuy nhiên cũng không thể bỏ đi trước mặt mọi người, sẽ bị mang tiếng bỏ mặc đồng môn. Khi hai người Phong Lôi không biết là khi họ đang ở dược viên thì Mã sư huynh theo bản đồ đã đến được trung tâm di tích, vào được nơi tu luyện của Hỏa Long Chân Nhân chuẩn bị đoạt được Hỏa Long châu thì Kim Thiên Tứ vốn ẩn thân đi theo từ lâu xông ra đoạt bảo. Tuy nhiên Kim Thiên Tứ vốn tính toán rất kỹ cũng không ngờ sau khi đoạt được bảo trên đường trở ra thì gặp phải đám Triệu sư huynh nên mới bị ngăn trở, tạo thành cục diện hiện nay.
_ Nếu ngươi không có pháp bảo Tiểu Kim Phong Phiến thì sao có thể ẩn thân trước mặt ta.
_ “Không cần nói nhảm với hắn, toàn lực ra tay sau đó bảo vật về ai thì dựa vào bản lĩnh” Triệu sư huynh, cất tiếng.
_ Thời gian cũng đã đủ rồi, hai vị, không cần tiễn nữa.
Kim Thiên Tứ cuồng tiếu một trận, tiểu phiến trong tay hắn bỗng phóng to gấp ba lần phát ra ánh sáng chói mắt. Kim Thiên Tứ nâng tiểu phiến lên quạt một nhát về phía hai người Mã sư huynh, động tác nhẹ nhàng nhưng làm có vẻ rất cố sức, từ tiểu phiến phóng ra một đạo gió lốc khổng lồ màu vàng kim cuốn lấy hai người Triệu Mã. Hai người Triệu Kim Và Mã Thừa bỗng thấy rùng mình, biết Kim Thiên Tứ muốn đào tẩu nên cũng không do dự ra tuyệt chiêu muốn xông ra khỏi cơn lốc:
_ Bát Hoang Kiếm Quyết, Hoành Tảo Tứ Phương
_ Liệt Hỏa Đao Pháp, Liệt Hỏa Phần Thiên
Trong cơn lốc lóe lên ánh sáng của đao khí kiếm khí nhưng chưa ai phá được cơn lốc, có vẻ hai vị này hô khẩu hiệu thì hoành tráng nhưng thực lực không đủ, tên chiêu chỉ hoa mĩ chứ không hiệu quả. Sau khi vây khốn hai người thì Kim Thiên Tứ tung một chưởng bức lui Tô Thiến Thiến rồi cuốn cô gái áo vàng đào tẩu. Nói thì dài dòng nhưng chỉ diễn ra trong nháy mắt từ lúc vây khốn hai người Triệu Kim đến khi đảo tẩu, có lẽ pháp bảo tiểu phiến cần thời gian tích súc lực lượng nên Kim Thiên Tứ ngay từ đầu mới kéo dài thời gian chờ đợi phản kích. Phong Lôi âm thầm phân tích, Kim Thiên Tứ này có dũng có mưu, cần đặc biệt cẩn thận khi gặp kẻ này. Sau một hơi thở khi hai người Triệu Mã phá được cơn lốc thì Kim Thiên tứ cũng đã mất dạng, đành nghiến răng tiếp tục đuổi theo. Khi thấy tình hình đã “êm” thì hai người Phong Lôi mới đi ra hòa lẫn vào đám người, càng nhiều cột lửa bốc lên trong di tích, có lẽ không đến bao lâu thì nơi này sẽ tự hủy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương