Phong Lưu Chân Tiên
Chương 100: Cầu ly biệt
Ăn xong bữa sáng, Đình Đình bắt đầu dẫn Dương Thiên đi tham quan thành phố. Có mỹ nữ cùng đi, cảm giác quả thực khác biệt. Hai người đi qua một vài địa danh nổi tiếng, Dương Thiên lập tức trở thành thợ chụp ảnh của nàng.Đình Đình đưa Dương Thiên đến một cây cầu dài bắc ngang qua một con sông chảy qua thành phố. Nàng rất tự nhiên tạo đủ tư thế để chụp ảnh, Dương Thiên cũng không cảm thấy phiền, giúp nàng chụp ảnh. Vừa chụp được vài bức, một người đã bước đến vỗ lưng Dương Thiên:- Chàng trai trẻ, ta khuyên cậu và người yêu không nên chụp ảnh tại đây.Quay lại phía sau, Dương Thiên phát hiện một bà lão, tay chống một cây gậy. Vẻ mặt có chút bi thường nhìn hắn. Dương Thiên không khỏi tò mò hỏi lại:- Bà bà, tại sao ngươi lại nói như vậy. Nơi này phong cảnh rất đẹp a.Bà lão thở dài:- Ngươi không cảm thấy khó hiểu sao? Nơi này cảnh đẹp như vậy, lại được thiết kế riêng một chỗ để chụp ảnh. Tại sao không có cặp đôi nào đến đây để chụp ảnh?Mới đầu Dương Thiên cũng không để ý, nhưng nghe bà lão nói hắn mới chú ý. Chuyện này đúng là kỳ lạ.- Vậy bà bà có thể nói cho ta biết được hay không?- Được rồi. Ngươi mau gọi bạn gái ngươi cùng lại đây. Ta sẽ kể cho các ngươi nghe.Dương Thiên vẫy tay gọi Đình Đình lại, hai người theo bà lão bước vào một quán nước nhỏ ngay dưới chân cầu. Bà lão mang chỗ mỗi người một tách trà rồi nhìn về phía cây cầu. Ánh mắt già nua lại hiện lên một vẻ bi thương nhàn nhạt:- Cây cầu này xây dựng cũng đã từ rất lâu, không ai có thể nhớ được niên đại cụ thể. Sau này không ngừng được nâng cấp, mới trở nên xinh đẹp như vậy. Nhưng lý do khiến nó nổi tiếng lại không nằm ở chỗ đó.- Theo những gì ta được nghe kể lại, hơn 200 năm trước, thành phố này đã xảy ra một cuộc nội chiến. Xác chết khắp nơi trong thành phố, cứ đi vài mét lại có thể phát hiện một cái. Lúc đó, có một cặp tình nhân không chịu nổi cảnh đó đã tìm cách vượt qua cầu để bỏ trốn khỏi nơi hỗn loạn này.- Không may cho bọn họ, vừa đi được một nữa đã bị quân phiến loạn phát hiện. Tình cảm của chàng trai không vượt qua được thử thách này, cậu ta bỏ lại cô gái mà bỏ chạy một mình. Mặc cho cô gái kêu khóc như thế nào. Cuối cùng, cô gái tuyệt vọng, nhảy xuống cầu tự sát.- Trước khi nhảy xuống, cô nguyền rủa tất cả những người yêu nhau đều sẽ không có được hạnh phúc. Đình Đình nghe xong không khỏi lo lắng nhìn qua Dương Thiên nhưng hắn lại chẳng hề để ý.- Bà bà, dù sao đây cũng chỉ là một truyền thuyết. Không có bằng chứng xác thực.Bà lão lắc đầu:- Chàng trai trẻ, có đôi khi những thứ ngươi không tin tưởng lại gần ngươi hơn tất cả mọi thứ khác.- Khi còn trẻ ta cũng không tin vào chuyện đó, nhưng sau khi ta cùng người yêu ta chụp ảnh trên chiếc cầu đó, vài ngày sau hắn đã bị tai nạn giao thông qua đời. Vài năm sau, ta lại quen một nam nhân khác, người đó cũng uống say mà ngã xuống cầu mà chết.- Ngươi không cảm thấy kì lạ sao, thành cầu được xây cao như vậy, làm sao có thể ngã xuống được. Chắc chắn là do cô gái kia giở trò. Hơn nữa, không chỉ có ta, có rất nhiều cặp tình nhân khác cũng gặp tình huống như vậy. Ngươi có thể tìm kiếm trên mạng, những chuyện như vậy hoàn toàn không thiếu.- Vì vậy, ngoài cái tên ban đầu. Cầu này còn được đặt một cái tên là cầu Ly Biệt. Thể hiện rõ ràng, bất cứ cặp tình nhân nào bước lên bc59EtO cầu, chỉ có một kết quả là biệt ly với người yêu.Dương Thiên nghe xong, cau mày suy nghĩ. Chuyện xảy ra nhiều lần như vậy, hẳn không phải là trùng hợp. Chẳng lẽ…- Bà bà, ngươi mau nói cho ta biết, sau khi cô gái kia nhảy xuống. Xác của nàng có được người ta tìm thấy chưa?- Không có. Nghe nói đã thực hiện vài lần vớt xác. Nhưng không tìm thấy dấu vết gì.- Thì ra là vậy. Ta hiểu rồi. Cảm ơn bà bà, việc này ta sẽ giải quyết. Xem như để cảm ơn ngươi vì một câu chuyện hay.Dương Thiên đứng dậy kéo Đình Đình rời đi trong sự kinh ngạc của bà lão. Đình Đình bị hắn lôi kéo cũng vội đứng dậy đi theo. Hai người bước đi được một đoạn, Dương Thiên mới buông tay nàng ra:- Ngươi có tin vào hồn ma hay không?Bất ngờ bị hỏi một câu như vậy, Đình Đình không khỏi ngẩn ra. Nhưng nàng rất nhanh hiểu ý Dương Thiên:- Ý của ngươi là cây cầu này bị hồn ma của thiếu nữ kia ám?- Đúng vậy. Theo ta dự đoán, đã nhiều năm như vậy. Nàng đã bị oán khí biến thành một ác linh rồi.Đình Đình vẻ mặt kì quái nhìn Dương Thiên một lúc lâu, sau đó đưa tay lên sờ vào trán của hắn:- Ngươi có phải xem phim kinh dị nhiều quá nên bị nhiễm rồi hay không?Nghe nàng nói vậy, rõ ràng là không tin tưởng hắn.- Được. Để ta dẫn ngươi đi tìm hiểu về chuyện này.Tuy đã có một cây cầu được xây dựng, nhưng du khách vẫn thích thú khi được đi thuyền qua sông. Vì vậy, bên cạnh bờ sông có xây một bến tàu. Dương Thiên mang theo Đình Đình thuê một con tàu cỡ vừa cùng năm sáu người. Còn mang theo một bộ dụng cụ chuyên dụng để vớt đồ dưới đáy sông.Lái tàu ra được giữa sông, vị thuyền trưởng mới hỏi Dương Thiên:- Vị huynh đệ này, ngươi muốn vớt cái gì rất lớn sao, thuê nhiều người như vậy.Dương Thiên lắc đầu:- Không lớn, nhưng bị vướng mắc nên có chút khó khăn. Cần có nhiều người hỗ trợ.Vị thuyền trưởng cũng không hỏi thêm, chỉ cần Dương Thiên trả đủ tiền, thuê mấy chục người chạy vòng quanh cũng không có vẫn đề gì.Dương Thiên thần thức bắt đầu tỏa ra, thần thức của Nguyên Anh kỳ thoáng chốc bao phủ khắp mọi nơi, kể cả những thứ nằm sâu dưới nước. Từng chiếc lá, hạt bụi đều bị Dương Thiên nắm trong lòng bàn tay. Chỉ tay về phía bên trái:- Ngươi lái thuyền theo hướng đó, khoảng 15m thì dừng lại.Đình Đình vẫn không nói gì, nàng đang chờ xem rốt cuộc Dương Thiên muốn làm cái gì. Thuyền dừng đúng chỗ Dương Thiên chỉ định, hắn chỉ tay xuống nước rồi nói:- Mọi người giúp ta một tảng đất khá to và cứng ngay tại chỗ này. Nó bị đè dưới vài tảng đã to, hơi tốn công sức một chút.Mọi người đều tỏ vẻ khó hiểu nhưng vẫn làm theo. Dương Thiên trả tiền, bọn họ chỉ việc nghe lời mà thôi. Việc trục vớt cũng không quá tốn thời gian, chỉ hơn 30 phút sau, một tảng đất đã được đặt lên thuyền. Vị thuyền trưởng cũng kinh ngạc nhìn Dương Thiên:- Tại sao ngươi lại biết tại đây có một tảng đất ta như vậy. Chẳng lẽ là báu vật do nhà ngươi cất dấu sao?Dương Thiên bật cười, những người này trí tưởng tượng cũng thật phong phú a. - Các ngươi rất muốn biết sao. Không vấn đề gì, chỉ cần gỡ hết đất ra là biết. Đây là đất sét nên các ngươi phải cẩn thận, không được làm vỡ đồ vật bên trong.Mọi người lấy dụng cụ bắt đầu gỡ đất sét ra. Đồ vật rất nhanh hiện lên hình dạng, là một bộ xương người. Mọi người tuy có chút hoảng sợ nhưng vẫn tiếp tục công việc. Khi đất sét hoàn toàn được gỡ xuống và rửa sạch. Một bộ xương hoàn chỉnh xuất hiện, căn cứ vào đặc điểm, đây là một cô gái. Trong lúc mọi người nhìn về phía Dương Thiên chờ câu trả lời, Đình Đình đã lên tiếng:- Dương Thiên, ngươi muốn nói đây là bộ xương của cô gái kia sao.- Đúng vậy.Mọi người chung quanh vội hỏi:- Đây là xương của ai? Ngươi có thể nói cho bọn ta biết được không?- Các ngươi đã từng nghe qua về truyền thuyết của cây cầu này chưa?Mọi người ngẩn ra, bắt đầu nhớ lại, một người liền la lên:- Ngươi nói đây là bộ xương của cô gái cách đây 200 năm sao. Không thể nào.- Không phải chỉ cần hỏi nàng là biết sao.Dương Thiên dứt lời, từ trong bộ xương có bóng của một cô gái hiện ra. Vẻ mặt hung dữ muốn lao về phía hắn nhưng lại bị thứ gì đó giam cầm, không thể giãy giụa được. Dương Thiên đã trói buộc nàng lại từ sớm, nếu không những người này căn bản không thể lại gần chứ đừng nói tới việc vớt nàng lên.Mọi người nhìn thấy cô gái xuất hiện đều hoảng sợ lùi lại phía sau. Đình Đình vẻ mặt khẩn trương nắm chặt lấy tay Dương Thiên, hai mắt nhắm chặt lại.Dương Thiên nhìn hồn ma thiếu nữ, thở dài:- Chọn sai nam nhân của cuộc đời mình quả thực rất đau khổ. Nhưng cũng không nên vì thế mà làm hại đến người khác. Ngươi đã chịu nỗi đau khổ này rất lâu rồi, để ta giải thoát cho người.Một tia sáng màu xanh từ người Dương Thiên bay vào hồn ma thiếu nữ. Vẻ mặt của nàng dần trở lại bình thường, cuối cùng nở một nụ cười. Cúi đầu cảm ơn Dương Thiên rồi biến mất.Mọi người chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, hồn ma đã biến mất. Dương Thiên đưa cho họ 10 ngàn Euro rồi nói:- Hãy an táng nàng cho thật tốt. Nếu không, các ngươi bị nàng ám thì ta sẽ không chịu trách nhiệm.Mọi người vội gật đầu rối rít. Dương Thiên chỉ là hù dọa bọn họ mà thôi, thiếu nữ kia đã sớm siêu thoát rồi. Dương Thiên cùng Đình Đình hai người trở vào bờ tiếp tục đi chơi. Nhưng nàng dường như không có tâm trạng cho lắm.Cuối cùng, Dương Thiên đành dẫn nàng vào một nhà hàng nhỏ để ăn uống. Nghe nói khi nữ nhân tâm trạng không tốt, chỉ cần ăn no là có thể giải quyết. Thuyết pháp này là của Lý Bàn, Dương Thiên hiện tại cũng không quá tin tưởng, nhưng hắn không có biện pháp khác a.Món ăn được mang lên, Đình Đình lúc đầu cũng không hào hứng lắm. Nhưng dưới sự cổ vũ của Dương Thiên đã bắt đầu ăn vài món. Tâm trạng cũng đã khá hắn không ít. Dương Thiên không khỏi thầm khen:- Bàn tử a, trong đám lý thuyết vớ vẩn của ngươi không ngờ cũng có thứ hữu dụng.Đình Đình lúc này tâm trạng đã ổn định hơn, ngẩn đầu lên nhìn Dương Thiên:- Dương Thiên, ngươi nói xem. Nếu ta và ngươi ở trong tình trạng giống như đôi nam nữ kia, ngươi có bỏ mặc ta chạy trốn như hắn không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương