Phong Lưu Chân Tiên
Chương 72: Thực cốt trùng
Dược Nam biết nếu không có Dược Lăng, Dương Thiên chắc chắn sẽ không giúp đỡ liền cắn răng gọi điện cho nàng:- Ca ca, ngươi tìm ta có việc gì? Ta đang đi mua sắm với bạn, rất bận a.- Tiểu Lăng, có thể đến bệnh viện một chút được không. Có một bệnh nhân rất nguy cấp cần ngươi giúp đỡ.Dược Lăng nghe vậy liền ngẩn ra, nàng cảm thấy hôm nay ca ca đầu óc có vấn đề:- Ca ca, ngươi có phải là có chuyện gì không ổn hay không. Mau nói cho ta biết.- Ngươi có nghe nhầm hay không. Ta không có vấn đề gì, nhưng có một bệnh nhân đang nguy cấp cần ngươi giúp đỡ.Thở dài một hơi, Dược Lăng tiếp:- Ca ca, ta biết ngươi làm việc rất vất vả, cũng nên nghĩ ngơi một chút. Ngươi có phải đầu óc căng thẳng nên bị nhầm lẫn gì hay không. Ta cũng không nhớ là mình có học qua y thuật nha.Biết Dược Lăng hiểu lầm, Dược Nam vội giải thích:- Tiểu Lăng, không phải như vậy. Ca bệnh này rất đặc biệt, bọn ta hoàn bc59EtO toàn không có biện pháp chữa trị đành phải nhờ Dương Thiên đến hỗ trợ. Vì vậy ta mới phải nhờ người đến đây.Dược Lăng ngạc nhiên:- Tại sao lại cần có ta?- Ngươi còn không hiểu sao?- Ý của ngươi là Dương Thiên thích ta, phải có ta đến hắn mới đồng ý giúp đỡ.- Cái này ta cũng không chắc, đoán chừng chỉ vì ngươi là một mỹ nữ. Ta thấy hắn luôn quan tâm đặc biệt đến mỹ nữ. Ca bệnh lần trước ta nói với ngươi, Dương Thiên cứu nàng là vì nữ nhi của nàng cũng là một mỹ nữ.- Ta đa biết. Ta sẽ đến đó ngay lập tức.Tắt máy, Dược Lăng hơi nhíu mày. Ấn tượng của nàng với Dương Thiên cũng không tệ lắm. Lần này phải đến xem thử một phen, hi vọng hắn không phải là người như ca ca đã nói.Dược Nam quay lại nhìn Dương Thiên:- Tiểu Lăng nói nàng sẽ đến ngay. Không bằng bây giờ chúng ta cũng đến phòng hội chuẩn xem họ đã thảo luận đến đâu.- Được rồi.Hắn cũng không quan tấm đến cuộc hội chuẩn đó, một kẻ mù về y thuật như hắn đến đó có tác dụng gì. Dù sao hiện tại Dược Lăng vẫn chưa đến, nghe những người kia tranh luận giết thời gian cũng không tệ.Hai người đi vào một hội trường lớn, lúc này không ngừng có người đi ra đi vào. Xem qua buổi thảo luận kéo dài khiến nhiều người đã không chịu được. Dương Thiên cùng Dược Nam ngồi vào một chiếc bàn ở cuối hội trường. Vị giáo sư trên kia vẫn đang chỉ vào hình ảnh trên máy chiều thao thao bất tuyệt:- Các ngươi xem rõ chỗ này, kể cả xương cốt cũng đã bị ăn mòn. Theo ta đây rất có thể là một loại chất độc rất lạ. Nhưng loại độc này rất đặc biệt, chúng ta đã cho lấy mẫu thử. Nó hoàn toàn không có tác dụng với da thịt, là một chất chỉ gây phản ứng với xương, có thể là do Canxi… Dương Thiên che miệng ngáp, cái gì mà Canxi với Natri, hắn tuy đã học qua nhưng không có hứng thú quá nhiều. Vả lại, nói nhảm nhiều như vậy, chẳng trách của buổi vẫn chưa tìm ra được phương pháp chữa bệnh.Dược Nam cũng thấy vậy, liền đứng lên:- Thưa giáo sư, những chuyện này hiện tại không quan trọng. Ngươi có thể cho chúng ta biết về phương pháp chữa bệnh được không. Ngươi bệnh đang rất nguy kịch, xương cánh tay đã bị ăn mòn hết.Vị giáo sư kia nhíu mày:- Ngươi là ai, đến từ bệnh viện nào? Thật sự không có lẽ phép. Ngươi có biết đây là một căn bệnh lạ mới xuất hiện lần đầu. Nếu không tìm hiểu rõ nguyên nhân sao có thể tìm ra cách điều trị.Dược Nam tức giận, đang định nói thêm điều gì nữa thì Dương Thiên đã kéo hắn lại rồi đứng lên:- Vậy các ngươi định tìm hiểu nguyên nhân trong bao lâu. Một ngày, hai ngày hay thậm chí một tháng. Sau đó lại tìm phương pháp chữa bệnh trong vài năm. Ừm, ta nghĩ khi đó bệnh nhân chỉ còn lại xương cốt. À mà không, vốn dĩ đã không còn một miếng xương nào.Vị giáo sư kia tức giận đến mặt đỏ bừng, chỉ tay vào mặt Dương Thiên. Không đợi hắn kịp nói gì đã phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Cả người co lại ôm lấy cánh tay nằm vật xuống đất. Dương Thiên lạnh lùng:- Không nên chỉ tay vào ta.Dược Nam cũng bị hành động của Dương Thiên làm hoảng sợ, đinh tiến lên ngăn cản Dương Thiên. Dương Thiên cũng hiểu, liền nói:- Không có việc gì, chỉ giáo huấn hắn một chút thôi. Cuộc hội chuẩn này cũng sẽ không đi đến đâu. Ngươi mau dẫn ta đi gặp người bệnh.Dương Thiên đi ra ngoài mà không bị bất kì ai ngăn cản. Vừa đi vừa hỏi Dược Nam:- Việc này để cho ngươi giải quyết.Dược Nam cười khổ, Dương Thiên là do hắn mời đến. Chuyện này tất nhiên sẽ đổ lên đầu hắn. Nhưng với thế lực của Dược gia, chuyện này hoàn toàn không đáng bận tâm.- Ngươi nói cho ta một chút về tình trạng của bệnh nhân.Dược Nam cũng đã lấy lại tinh thần:- Chuyện này ta cũng không biết rõ lắm. Nghe nói xương của bệnh nhân đang không ngừng bị ăn mòn. Các bác sĩ đã thử việc cắt bỏ, nhưng hoàn toàn không có tác dụng nào. Thật là một căn bệnh kì quái.Dương Thiên nghe xong trong đầu liền nghĩ đến một loại sâu độc, Thực Cốt Trùng. Loại sâu độc này rất đặc biệt, khi bị trúng phải, nạn nhân hoàn toàn không có chuyện gì. Sâu chúa sẽ không ngừng sinh sản trong cơ thể người bệnh, đến khi trong xương cốt nơi nào cũng có trừng của sâu con. Sâu chúa sẽ chọn một nơi để chết.Sau đó, sâu con sẽ lần lượt nhận được tín hiệu, phá trứng mà ra và bắt đầu ăn hết xương cốt của người bệnh. Dù có cắt bỏ thì sâu con vẫn sẽ lần lượt nở ra, hoàn toàn không có tác dụng.Thực Cốt Trùng là một loại cổ độc, tuy xếp hạng không cao nhưng lại rất hiếm thấy. Nếu phát hiện sớm thì có thể nhẹ nhàng giải quyết, nhưng nếu đã qua một thời gian, dù là Trúc Cơ kỳ tu sĩ cũng phải nuốt hận mà chết. Không biết người hạ cổ cùng bệnh nhân có thâm thù đến mức nào mà lại chọn phương pháp độc ác như vậy.Đã có suy đoán, Dương Thiên theo Dược Nam tiến đến phòng bệnh. Bên trong có một vị lão nhân. Bệnh nhân là một thanh niên trẻ tuổi, đã được tiêm thuốc mê. Một bên tay đã bị cắt cụt. Cổ độc bắt đầu từ tay, xem ra sâu chúa là chết ở tay.Việc này càng khiến suy đoán của Dương Thiên được khẳng định. Bình thường người hạ Thực Cốt Trùng đều sẽ hạ lệnh cho sâu chúa chết tại những vị trí quan trọng để giết nạn nhân càng nhanh càng tốt. Nhưng người này lại cho sâu chúa chết ở tay, xem ra là muốn người kia đau đớn và hoảng sợ đến tột cùng trước khi chết. Đáng tiếc là gặp phải hắn, nếu không chuyện này đã có thể thành công. Dược Nam bước đến trước mặt lão nhân, cúi đầu chào:- Viện trưởng, đây là Dương Thiên, người mà lần trước ta đã nói với ngươi.Lão nhân đánh giá Dương Thiên một lát rồi gật nhẹ đầu:- Ngươi chính là Dương Thiên. Bệnh tình của Dược gia lão tử cùng nữ bệnh nhân kia là do ngươi chữa khỏi?- Chính là ta. Chỉ là chuyện nhỏ, ngươi cũng không cần để ý.Lão nhân tán thưởng:- Chỗ nào là việc nhỏ. Nữ nhân kia chúng ta cũng chưa tìm được phương pháp chữa khỏi hoàn toàn cho nàng. Còn có Dược gia lão tử, đã có rất nhiều vị bác sĩ nổi tiếng thế giới đến chữa cho hắn mà vẫn không thành công. Ngươi rốt cuộc là học trò của vị thần y nào?- Không có. Ta chỉ là lúc rảnh rỗi đọc một chút sách cổ về y thuật. Tiện tay cứu giúp vài người thôi. Đúng rồi, căn bệnh này vừa hay ta đã đọc qua. Cứ để ta chữa trị.Lão nhân càng kinh ngạc:- Ngươi thật sự có thể chữa trị. Có thể nói cho lão già nay nghe một chút được không.Dương Thiên lắc đầu:- Cuốn sách kia là bí mật, ta không thể tiết lộ.Lão nhân thở dài tiếc hận:- Đã vậy ngươi hãy thử một lần đi. Dù sao chúng ta cũng đã không có biện pháp.Dương Thiên tiến lại gần bệnh nhân, nhìn kĩ một hồi nhưng vẫn không động thủ. Dược Nam bên cạnh cũng có chút gấp:- Sao vậy. Chẳng lẽ bệnh tình đã không thể cứu chữa.Dương Thiên chợt quay lại nhìn hắn:- Ta chợt nhớ ra một vấn đề rất quan trọng.Hai người vội hỏi:- Vấn đề gì?- Dược Lăng vẫn chưa đến a.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương