Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình
Chương 6: Sáng Ra Toàn Chuyện Lạ (P1)
Cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp, Như Kỳ cũng chẳng nhớ nổi mình đã ngủ bao nhiêu tiếng, có lẽ là từ đầu buổi chiều ngày hôm qua. Sau khi đón taxi về nhà, ăn uống qua loa, tắm rửa đôi chút rồi cứ thế cô vùi đầu vào ngủ. Như Kỳ sẽ tiếp tục ngủ nữa nếu như không có tiếng chuông cửa cứ bấm liên tục không ngừng nghỉ kia. Quả thật rất là thách thức tính nhẫn nại của người bấm chuông, nhưng cuối cùng thì Như Kỳ cũng phải chịu khuất phục mà khoác áo ngủ ra mở cửa“Ai đấy ?” cô chỉnh đốn lại trang phục trong khi nhìn qua khe cửa xác định vị khách không mời này“Như Kỳ, cô chết bằm trong đó rồi hả ra mở cửa mau lên” một giọng nói vang lên lồng lộng như tiếng của đài phát thanh luồn lách qua bức tường vọng vào tai Như Kỳ khiến cô từ tò mò sang kinh hãi“Trường Phi đến rồi à ?” cô trấn tĩnh mình“Không phải tôi chứ còn ai, cô còn chết dí ở trong đó làm gì mà chưa mở cửa vậy. Trời ơi có ai khổ như tôi vậy không nè, đường đường là quyền tổng biên tập mà ngày nào cũng phải chạy qua kêu nhân viên đi làm là sao ? Mà sao còn chưa mở cửa nữa ?” tiếng Trường Phi vẫn thánh thót như tiếng chim hót trong bụi mận gai, chỉ nghe tiếng chẳng thấy hình.“Hì .. hì…” Như Kỳ mỉm cười hòa hoãn xoa dịu cơn tức giận của Trường Phi, lễ độ nói tiếp “Chào anh, à nhầm chị Trường Phi. Đi làm sớm vậy ?”“Hì .. hì…” Như Kỳ mỉm cười hòa hoãn xoa dịu cơn tức giận của Trường Phi, lễ độ nói tiếp “Chào anh, à nhầm chị Trường Phi. Đi làm sớm vậy ?”“Đi làm lúc 8 giờ mà còn sớm hả ? Như Kỳ ơi Như Kỳ ! không lẽ cô tính để tôi ngày nào cũng chạy qua réo rắt gọi cô đi làm thì cô mới chịu đi làm sao ? Nếu cô không phiền thì cũng nên cho tôi chút danh dự, tôi dù sao cũng là quyền tổng biên tập mà ngày nào cũng đưa rước kêu réo cô đi làm thì sau này tôi lên làm tổng biên tập tôi nói có ai nghe không hả ?” Trường Phi bước vào trong rồi lướt qua Như Kỳ sau đó là tiến về nhà bếp mở tủ lạnh tìm kiếm nước uống trong khi miệng vẫn hoạt động hết công suất bất chấp có người nghe hay khôngRiêng cô thì quá quen phong cách chỉ cần mình nói không cần người khác nghe của Trường Phi nên cũng không mấy gì là bực bội. Mặc dù cô vẫn hay trách Trường Phi rất bà tám tuy nhiên nói sao thì đây cũng là một đại ân nhân vì cho cô đi làm nhờ xe mà không bao giờ đòi tiền tài xế. Thôi thì cũng là an ủi trong thời kì kinh tế suy thoái và xăng thì cứ tăng từng ngày được đi xe chùa thế này thì còn gì hạnh phúc hơn.“Hôm nay nữ không nấu bữa sáng sao Như Kỳ?” tiếng Trường Phi vang vọng từ gian bếpCảm nhận như sắp có một màn than thân kể khổ của Trường Phi, Như Kỳ bèn nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, cũng không quên ngoảnh đầu đáp ngắn lại “Chúng ta trễ rồi”.Đúng như những gì Như Kỳ dự đoán, Trường Phi thực sự tức tối mà nói không ngưng nghỉ: nào là việc không nấu bữa sáng cho Trường Phi, không bao giờ chịu dậy sớm đi làm, để Trường Phi đứng chờ ngoài cửa quá lâu….vân vân và vân vân…quả thật sức nói của Trường Phi là vô tận. Trước đây khi Như Kỳ lần đầu gặp Trường Phi cũng là lúc Trường Phi đang đứng càm ràm một ai đó chạy xe đi ngang làm ướt bộ đồ mới của mình. Lúc đó Như Kỳ 10 tuổi còn Trường Phi 15 tuổi, thấy cảnh Trường Phi cứ đứng nhìn ngó hết bên phải rồi bên trái mà không thể nào giũ sạch nước bẩn trên người. Như Kỳ cũng vì lòng tốt bước đến trước mặt Trường Phi, ngồi xuống dùng khăn tay của mình mà giúp Trường Phi xử lý vết bẩn. Về sau khi biết Trường Phi cũng ở trong khu phố của mình thì cũng là lúc gia đình Trường Phi chuyển nhà. Mãi sau này khi gặp lại nhau, nhận ra nhau và giúp đỡ nhau thì đó cũng là chuyện của 8 năm về trướcCầm cây cọ trang điểm trên tay, Như Kỳ bỗng cảm thấy lạ rằng đã không còn nghe thấy tiếng ca cẩm của Trường Phi nữa. Điều này hoàn toàn là lạ lùng, vì chí ít ngày nào cô cũng nghe Trường Phi luyên thuyên từ nhà đến tòa soạn mà không bao giờ có chuyện ngừng nghỉ. Buông cây cọ, Như Kỳ bước ra ngoài để giải đáp thắc mắc của mình.Cầm cây cọ trang điểm trên tay, Như Kỳ bỗng cảm thấy lạ rằng đã không còn nghe thấy tiếng ca cẩm của Trường Phi nữa. Điều này hoàn toàn là lạ lùng, vì chí ít ngày nào cô cũng nghe Trường Phi luyên thuyên từ nhà đến tòa soạn mà không bao giờ có chuyện ngừng nghỉ. Buông cây cọ, Như Kỳ bước ra ngoài để giải đáp thắc mắc của mình.“Duck baby cháu là ai ? Sao lại ở đây ?” Trường Phi chống nạnh nhìn đứa trẻ đang đứng trước cửaMột đứa trẻ chừng 4 tuổi mặc áo thun quần sọt đơn giản nhưng lại gọn gàng, nề nếp, tay trái cầm vali dạng kéo, tay phải cầm một tờ giấy, đang đứng trước mặt Trường Phi không chút rụt rè tròn mắt nghe Trường Phi nói. Bộ dáng như thể một người vừa mới du lịch từ xa trở về nhưng lại gặp người lạ ra mở cửa. Làn da trắng sáng, khuôn mặt tròn trĩnh hồng, đôi mắt to tròn như hai hạt lưu ly được bảo vệ bởi đôi mi dài cong vút. Toàn thân như tẩm một thứ hương của sương sớm, trong lành, thuần khiết, nhưng ánh mắt thì lại luôn kiên định như thể hành động và suy nghĩ đã vượt xa hơn so với tuổi tác thực sự của cậu bé. Điều đó chỉ khiến những người xung quanh liên tưởng đến một Shinichi trong thân xác Connan (bộ truyện nổi tiếng của Nhật Bản), hấp dẫn nhưng cũng bí ẩn sâu xaTrầm ngâm 1 lúc lâu sau thì cậu bé mới bắt đầu lên tiếng
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương