Phong Lưu Tam Quốc
Chương 465: Tiến tới Thận huyện (thượng)
Lăng Thao nói:- Tướng quân yên tâm.Triệu Vân lúc này mới trầm trọng nói với Chu Hoàn:- Mười vạn đại quân của Tào Tháo vây công Hạ Thái, chỉ bằng vào Từ đại nhân thì không thể nào ngăn cản được, cho nên bổn tướng quân sau khi xuất phát, ngươi mang theo một vạn đội ngũ, trợ giúp Hạ Thái, trên đường nhất định phải cẩn thân, ngàn vạn lần không được để trúng mai phục.Chu Hoàn bề ngoài tuy tối nhạt nhưng trong lòng thấy chua chua, khi Triệu Vân nổi giận chém Chu Dị xong trong lòng hắn không còn thân mật với Triệu Vân như trước nữa nhưng lúc này không thể không bội phục dũng khí của Triệu Vân, mỗi hành động nguy hiểm nhất đều đặt lên vai mình còn chuyện nhẹ nhõm thì lại đặt trên vai của bộ hạ, hắn run rẩy nói: - Mạt tướng minh bạch tướng quân ngàn vạn lần cũng phải cẩn thân.Triệu Vẫn vỗ vỗ bả vai dáng vẻ lanh lùng tươi cười, khiến cho người ta cảm thấy như ánh sáng mặt trời.Triệu Vân mỉm cười:- Vậy các ngươi đi đi, ta đều có an bài.Chu Hoàn cùng với Lăng Thao đều gật đầu hai người đi ra chuẩn bị công việc, mà Triệu Vân đứng ở trên An Phong thành, vững như một pho tượng.Hai ngày sau Triệu Vân mang theo hai vạn binh sĩ bí mật xuất phát, mà Dĩnh Thượng lúc này đã ciả biến, không có bao nhiêu binh sĩ canh gác chỉ cần quân Tào mang binh tới, nhất định sẽ đổi chủ.Triệu Vân biết rõ việc này khá khó, quân Tào đem trọng tâm chuyển tới Hạ Thái, điều này hoàn toàn là suy đoán của mình, mà suy đoán cũng là may rủi, lần này phải đánh cược một lần, nếu như mình đoán sai chẳng những toàn quân bị diệt mà phòng tuyến Giang Hoài đều rộng mở, quân Tào sẽ không bị ngăn cản mà lao thẳng tới Mạt Lăng.Đương nhiên Triệu Vân không phải là không để lại đường lui cho mình, vạn nhất Lăng Thao thủ không được An Phong Tân lui về Dương Tuyền thì lộ tuyến của mình cũng bị sửa đổi, đường nhỏ chạy xuống hạ Thái sau đó từ phía sau tập kích quân Tào, giành thế chủ động, còn một điều nữa, Triệu Vân tin tưởng Trương Lãng tuyệt không có khả năng không biết tin tức của sông Hoài mà không mang viện binh tới, đây chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.Thận huyện.Đây là một trận địa nhỏ ở Dĩnh Thượng, hiện tại binh quân Tào liên tiếp công kích làm cho rung chuyển.Đối với vị trí trọng yếu như vậy Tào Tháo sẽ phái trọng binh canh gác.Triệu Vân cùng với binh mã hành quân ban đêm ban ngày nghỉ ngơi để cho mục tiêu của mình không bị bạo lộ.Theo tin tức của thám tử thì Thận huyện có trọng binh bố phòng các lính gác cửa khẩu, phong toản chồng chất, biểu hiện cho thấy có phần đông binh mã đóng ở nơi này.Mà Triệu Vân sau khi nghe được tin tức này thì phản ứng đầu tiên là nói với phó tướng Phan Chương:- Hẳn là quân Tào cố lộng truyền hư biểu lộ ra tư thái cường hãn.Phan Chương tán thành:- Binh pháp thực giả, Tào Tháo bày ra tư thái như vậy thực ra là miệng hùm gan thỏTriệu Vân liền nói:- Tướng thủ thành lần này của quân Tào là Lý Thông, Lý Thông mặc dù không có dũng tam quân như Hạ Hầu huynh đệ hay Tào thị huynh đệ cũng không có sự thiện chiến dũng mãnh của Nhạc Tiến Vu Cấm Lý Điển nhưng mà người này tuyệt đối không thể coi nhẹ.Phan Chương nói:- Nghe nói Lý Thông tuổi nhỏ thuộc lòng binh thư, làm người nhân nghĩa ở vùng Giang Hoài rất nổi danh, nếu như Thận huyện do hắn canh gác thì không thể dễ dàng nắm lấy như vậy. Triệu Vân thản nhiên nói:- Ngươi nói đúng lắm.Phan Chương lại nói tiếp:- Tướng quân phải chăng định làm thế nào?Triệu Vân suy nghĩ một chút rồi nói:- Văn Khuê, ngươi mang mấy trăm binh mã tiến tới Sa trấn, nơi này tuy là biện giới Thnậ huyện nhưng cũng là một trong những trại phòng thủ trọng yếu của quân Tào, quân Tào đối với hành động của ngươi không hề quan tâm điều này nói lên binh lực của họ không đủ, không muốn phân tán nhân thủ truy kích, nếu như bọn họ truy kích ngươi ngươi cũng không cần phải kiên quyết.Phan chương đáp:- Vậy bọn họ đuổi theo thì sao?Triệu Vân thở dài:- Vậy thì binh lực của quân Tào lớn hơn so với chúng ta đoán gấp nhiều lần. Phan Chương mê man hỏi:- Chúng ta làm vậy không phải bị bại lộ mục tiêu sao?Triệu Vân lắc đầu:- Không đâu quân Tào tuy có cảnh giới nhưng tuyệt đối sẽ không ngờ tới chúng ta lại hành động như vậy.Phan Chương nói:- Mạt tướng lập tức đi chuẩn bị.Triệu Vân gật đầu:- Tốt lắm bất kể quân Tào hành động thế nào các ngươi sau khi phá hủy trạm gác của bọn chúng thì lập tức lui về Trung sơn, ta sẽ phái người liên lạc nhớ đấy nhất định phải coi chừng làm việc.Phan Chương dùng sức gật đầu:- Tướng quân yên tâm thuộc hạ minh bạch.Triệu Vân dùng tay vỗ xuống vai của Phan Chương rồi khẽ nói:- Đi thôi.Triệu Vân thấy Phan Chương rời đi lúc này mới mở ra bước chân trầm trọng dò xét tình hình hạ trại.Khi Triệu Vân dò xét trận doanh, màn đêm đã dần buông xuống, bầu trời lốm đốm sao trời, ánh trăng tinh khiết tất cả các dãy núi đều bao bọc một hào quang thủy ngân dày đặc, trong bụi cây còn có tiếng côn trùng kêu.Dưới ánh nến lờ mờ hai mắt của Triệu Vân lộ ra vẻ âm trầm nhìn tin tức của thám tử.Lý Thông đem quân chủ lực tiến tới dưới Thận sơn, khống chế điểm cao trên đó, đem đại trại dựa vào núi, ở phía sau lưng Thận sơn xếp hai luồng quân đội một trái một phải bảo hộ lẫn nhau, ngoại trừ mấy vùng đất ày, ở phía nam quan đạo của Thận sơn còn bày ra tám cửa khẩu, từng cửa khẩu đều có một đội ngũ yên đài, biểu hinệ ra có thể phát hiện ra binh lực củ kẻ địch, cộng lại tới hơn hai vạn, mà Thận huyện thì ở phía bắc Minh A trấn là trọng điểm coi giữ của quân Tào, ở đây tồn tại lượng lớn vật tư và lương thảo, rất nhiều binh sĩ canh gác, nói cách khác Thận huyện ít nhất có năm vạn đội ngũ, binh lực chênh lệch cách xa tuyệt đối không thể dựa vào sức chiến đấu mà bù vào, mặc dù Tào Tháo trọng tâm đặt ở Hạ Thái nhưng Thận huyện vẫn là trung chuyển, cho nên làm vậy cũng hợp tình lý, nếu như không thể liều mạng thì chỉ có thể dùng trí.Triệu Vân xoa huyệt thái dương cho mình tỉnh hơn một chút, sau đó lại suy nghĩ, mặc dù mình ở Giao Châu từng thống lĩnh tam quân thân kinh bách chiến nhưng bọn họ vẫn kém xa so với Tào Tháo, làm sao có thể nắm mệnh môn của hắn một đòn mà thắng mới là điều khiến cho người ta phải buồn bực.Triệu Vân bỗng nhiên thở dài một hơi, biểu lộ trở nên vô cùng buồn khổ, thì thào lẩm bẩm:- Chẳng lẽ thực sự không có biện pháp nào sao.Ngẫm lại một lúc hai mắt của Triệu Vân trở nên chém đinh chặt sắt:- Không, nhất định phải có biện pháp.Triệu Vân đứng lên, dậm mạnh vài bước, sau đó tự định kế sách phá địch.Thời gian từng lúc trôi qua, đêm ngày càng sâu, sao mai đọng trên bầu trời lóe lên hào quang chói mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương