Phong Nguyệt Bất Tương Quan
Chương 35: Chu toàn
Phong Nguyệt cười hì hì, gật đầu thẹn thùng đồng ý: "Thật vinh hạnh."
Diệp Ngự Khanh đứng dậy, phất tay bảo người ở sau đi vào.
Phong Nguyệt trộm nhìn thoáng qua, hai nha hoàn mang vào một bộ xiêm y, nhìn dáng vẻ là định trang điểm cho nàng thành phụ nữ nhà lành. Cũng đúng thôi, đi theo hắn ra ngoài, không thể mang mùi vị nữ tử phong trần được.
Nhưng mà Thái Tử điện hạ phẩm vị thật ra không tồi, váy dài màu hồng cùng dải lụa choàng màu kem, vừa diễm lệ lại cao quý. Một hộp trang sức tất cả đều là kim nạm ngọc cùng trân châu, nhìn không hề ít tiền.
Thật không hổ là chuyên gia tán gái hoàng gia sản xuất, hào phóng đến mức này, chăm sóc đến mức này, cô gái nào chả yêu!
Phong Nguyệt thực cảm động, cảm giác được người nâng niu như này tốt quá, nàng lập tức nhảy xuống hành lễ: "Đa tạ công tử!"
"Thay đi." Diệp Ngự Khanh nói: "Ta ở bên ngoài chờ nàng."
Dứt lời liền mang theo tùy tùng lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Nhìn xem, đây mới là chính nhân quân tử, phong độ nhẹ nhàng! Phong Nguyệt thở dài. Đây là thanh lâu mà, ít nhiều gì khách nhân cũng muốn xem người ta thay quần áo, hắn còn biết phi lễ chớ coi. Người như vậy tươi mát thoát tục, khác hoàn toàn mấy kẻ hèn háo sắc bên ngoài!
"Hắt xì!"
Bỗng nhiên hắt xì một cái, Ân Qua Chỉ nhíu mày.
"Chủ tử." Quan Chỉ từ bên ngoài tiến vào, nói: "Đã điều tra xong, hai hai tuyến kia không có khả năng để lộ bị mật, chỉ có thể là bánh đậu xanh xanh ở cửa hàng kia có vấn đề!"
Một cửa hàng bánh đậu xanh, có thể có bản lĩnh thông thiên vậy ư? Ân Qua Chỉ nhíu mày, duỗi tay cầm áo đi: "Đi nhìn một cái."
Phố Hưởng Ngọc rất nhiều quán ăn vặt, hơn nửa con phố đều bán đồ ăn, tiệm bánh điểm tâm của họ Trịnh kia ở cuối phố Hưởng Ngọc, không phô trương nhưng cũng không quá khó thấy, vừa vào cửa đã thấy bà chủ quán hiền lành ra hỏi: "Khách quan tới mua gì đây?"
Ân Qua Chỉ cúi đầu nhìn lướt qua mấy món điểm tâm bày bán, nói: "Nửa cân bánh đậu xanh đi."
"Được rồi!" Chủ quán thuần thục thu bạc, đang cân bánh, chuẩn bị gói lại thì lại nghe người kia nói: "Ta muốn ngồi ở đây ăn một ít, có chỗ không nhỉ?"
"Có có." Bà chủ cửa hàng cười nói: "Chỗ phía sau ngài kia còn trống."
Ân Qua Chỉ gật đầu, bình tĩnh nhìn xung quanh một vòng mới ngồi xuống, vừa ăn vừa quan sát.
Quan Chí đi theo cũng nhìn xung quanh, nhìn đi nhìn lại cũng không thấy cửa hàng này có gì không đúng, hắn mở miệng hỏi: "Điểm tâm ở đây ngon thế, chắc hẳn bà chỉ cũng kinh doanh đã lâu?"
Trịnh thị cười nói: "Cũng hơn 2 năm rồi, lúc trước ta vẫn thích làm điểm tâm, làm thuê cho gia đình giàu có, sau đó khi ra ngoài thì tự mình mở cửa hàng."
Quan Chỉ gật đầu, lại nói: "Nghe khẩu âm của bà chủ thì hình như không phải người địa phương."
Trịnh thị hơi dừng lại, cụp mắt, vừa cán bộ vừa nói: "Chỗ này cũng không có nhiều người địa phương, nhiều người là dân nước Ngụy chạy nạn. Nước Ngụy đã chiến tranh nhiều năm như vậy, người trôi dạt cũng không ít."
Người nước Ngụy ư? Ân Qua Chỉ liếc mắt nhìn bà, không nói gì, chậm rãi nếm điểm tâm.
Bà chủ kia nhất cử nhất động không có lấy nửa phần không ổn, nửa canh giờ sau, Ân Qua Chỉ rời cửa hàng, định đến quán trà đối diện ngồi một lát.
"Đến quán trà kia ngồi nghỉ một lát."
Còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng Diệp Ngự Khanh vang lên sau lưng: "Nàng cũng mệt rồi."
Phong Nguyệt gật đầu, thẹn thùng cười, đặt tay lên lên khuỷu tay Diệp Ngự Khanh đến quán trà.
Vừa định bước qua cửa, thỉnh lình bên cạnh có bàn chân duỗi ra, vướng đến mức suýt nữa làm nàng ngã cái oạch!
"Ngươi......"
Người ở cửa xoay người lại, một thân áo xanh bình thường nhưng khí khí chất không hề giảm, xị mặt gật đầu với người phía sau nàng: "Điện hạ."
Diệp Ngự Khanh nhướng mày, nghiêm túc nhìn hắn một hồi, thở dài nói: "Không nghĩ tới nơi này cũng gặp được, đó chính là duyên phận trời ban, cùng nhau lên lầu uống trà?"
"Được." Ân Qua Chỉ đáp, cũng không thèm nhìn Phong Nguyệt một cái, lập tức đi thẳng đến quán trà.
Phong Nguyệt bĩu môi, thẳng lưng, cố gắng duy trì nụ cười kia rồi đi theo. Lúc bị Diệp Ngự Khanh dắt tới dắt lui một vòng, nàng mới biết vị Thái Tử này tâm tư cũng chẳng đơn giản, đầu tiên là động tay chân tay, biết nàng không có nửa miếng võ công, sau đó mới thám thính từng chút chi tiết. Cũng may nàng đã chuẩn bị đủ đầy đủ, dọc đường đi nửa điểm sơ hở cũng không lộ, đem hình tượng "kỹ nữ tan cửa nát nhà một lòng muốn báo thù nhưng bất lực" diễn rất sinh động.
Nàng vừa nhìn ra được việc Diệp Ngự Khanh đối với mình vừa buông lỏng vừa đề phòng, cho nên lúc nãy ở chỗ không người, hắn mới nói một câu, "Nếu nàng là giai nhân của bổn Khanh ta, bổn cung cũng có thể giải oan cho nàng."
Phong Nguyệt nghe thế bật cười trong lòng, nhưng trong mắt lại như có nước mắt nhìn hắn.
Nàng làm gì có gì oan? Có thì gọi là thù, thay vì nói giải oan cho nàng, không bằng bảo cho nàng một con đường để nàng báo thù.
Nàng không nhìn lầm, cũng không chọn sai người, Thái tử điện hạ đương triều quả nhiên có tâm muốn trừ khử Dịch đại tướng quân.
"Cổ Phong Nguyệt cô nương bị xoay sao?"
Nàng đang nghĩ ngợi đâu đâu, đột nhiên bên cạnh có người đi tới, mấy lời này như nước đá dội từ trên đầu xuống, nháy mắt khiến nàng hoàn hồn, nàng quay đầu nhìn sang: "Hả?"
Ân Qua Chỉ cầm một ly trà, lạnh mặt đặt trước mặt nàng.
"À à à!" Phong Nguyệt vội nhận lấy, cười khúc khích, nhấp một ngụm.
Diệp Ngự Khanh nhìn chằm chằm Ân Qua Chỉ, nói: "Điện hạ gần nhất dạy dỗ hai công tử có thể nói tận tâm tận lực, nghe nói hôm qua An Quốc Hầu gia lúc tiếng cung cũng nói vài lời khen điện hạ trước mặt phụ hoàng."
"Quá khen."
"Điện hạ tại trị quân, đáng tiếc thân phận xấu hổ, không quản được việc của Ngô quốc." Diệp Ngự Khanh cười: "Nhưng nhân tài không được trọng dụng đến tận đây, sợ là trời xanh cũng khiển trách nước ta."
"Không dám nhận."
Phong Nguyệt cúi đầu ăn điểm tâm, nghe 2 người này bên thì khen một câu đá qua, bên thì đá vài chữ lạnh băng đá lại, nghĩ thầm Thái tử cũng tốt tính thật, đối với Ân Qua Chỉ khách khí như vậy làm cái gì? Đổi là nàng, trực tiếp trói hắn lên cây, có chịu giúp hay không? Không chịu thì xẻo ngươi nha!
Diệp Ngự Khanh muốn mượn sức Ân Qua Chỉ lâu rồi, nhưng ngại Ân Đại hoàng tử cuộc sống lúc nào cũng như ăn no rượu say chờ chết, không có ý muốn thông đồng với hắn làm bậy. Thái tử cũng là người có chí, vừa đấm vừa xoa, thủ đoạn nào cũng dùng đến, từ lúc Ân Qua Chỉ đến nước Ngô bắt đầu, lăn lộn cho đến giờ.
Ân Qua Chỉ không biết vì sao vẫn luôn không hướng về phía Thái Tử.
Thật ra nói theo lập trước, Ân Qua Chỉ chắc chắn là muốn xử Dịch Quốc, nhưng không biết có phải do quan hệ với Dịch Chưởng Châu hay không, thoạt nhìn hắn với Dịch Quốc có vẻ như khá hòa hợp, không hề có ý trả thù kẻ đã bắt mình.
Bụng dạ cũng lớn thật.
"Phong Nguyệt." Không thể nói với Ân Qua Chỉ được nữa, Diệp Ngự Khanh quay đầu nhìn về phía nàng: "Ăn chút bánh đậu xanh đi."
Phong Nguyệt gật đầu, cấm miếng bánh đậu xanh cắn một miếng, kinh ngạc nhướng mày: "Điểm tâm ở quán trà này, chẳng phải là mua sẵn ở quán điểm tâm đối diện hay sao."
"Như này nàng cũng nếm ra được ư?" Diệp Ngự Khanh cười nói: "Xem ra là rất thích ăn."
Phong Nguyệt cười ngượng ngùng, nói: "Sống lâu trong cái khổ đã quen, giờ mãi mới có cơ hội cơm no áo ấm nên muốn ăn nhiều một chút."
Vậy sao?
Nhìn khuôn mặt cười giả lả giả tạo này, Ân Qua Chỉ đột nhiên hỏi: "Thường ngày ngươi đều bảo nha hoàn đi mua đồ sao?"
"Đúng vậy." Phong Nguyệt gật đầu, liếc nhìn Linh Thù phía sau, cười nói: "Nha đầu này đơn thuần, chưa bao giờ gạt người cũng không nói dối, lại dễ kết bạn, để nàng ta đi mua đồ, chẳng ai cân thiếu cho."
Ân Qua Chỉ nhìn Linh Thù liếc mắt một cái, Diệp Ngự Khanh hơi gật đầu. Hắn nguyện ý tin tưởng Phong Nguyệt cũng có một phần nguyên nhân từ Linh Thù, nha hoàn này là tri kỷ duy nhất bên người nàng, lại thật sự không có tâm tư gì, muốn hỏi gì sẽ nói ra hết. Nếu Phong Nguyệt thật sự có quỷ, Linh Thù kia hẳn sẽ bại lộ.
Nhưng Linh Thù không có.
Ân Qua Chỉ nhìn Linh Thù, nghĩ ngợi rồi cầm một lượng bạc cho nàng: "Ngươi đi thay ta đến cửa hàng đối diện, mua chút bánh đậu xanh đi."
Phong Nguyệt sắc mặt khẽ biến. Nàng cố đè nén sự hoảng sợ, miễn cưỡng cười nói: "Công tử? Tùy tùng ngài còn ở đây mà, sao lại sai nha hoàn của nô gia?"
"Nàng ta đi mua không phải sẽ không lo thiếu cân sao?" Ân Qua Chỉ nhìn nàng, nói: "Tùy tùng của ta không có vận khí tốt như vậy đâu."
Đường đường là Ân Đại hoàng tử còn tính đến chuyện này? Phong Nguyệt có chút hoảng sợ nhưng căn bản nàng không biết hắn hoài nghi gì cả, chỉ có thể kìm lòng lại chờ.
Linh Thù nhận bạc liền đi ngay, Diệp Ngự Khanh đang muốn nói chuyện, Phùng Sấm bên cạnh lại gọi hắn một tiếng, cúi đầu nhỏ giọng nói gì đó.
Giữa mày hắn có vẻ không kiên nhẫn, lại có phần bất đắc dĩ, Diệp Ngự Khanh đứng dậy nói: "Tại hạ còn có việc, không thể đưa cô nương về được, có thể thỉnh điện hạ đến đại lao. Sau đó đưa Phong Nguyệt cô nương về Mộng Hồi Lâu?"
"Cũng được." Ân Qua Chỉ gật đầu.
Diệp Ngự Khanh vội vàng rời đi, Phong Nguyệt mím môi, trong lòng không khỏi vội vã hẳn lên.
"Sao vậy?" Ân Qua Chỉ liếc nhìn nàng, nói: "Thái Tử đi rồi, biểu cảm của ngươi là như này?"
"Nói gì vậy...... Nô gia đi xem Linh Thù có lấy được lòng không đây!" Phong Nguyệt miễn cưỡng mỉm cười đứng dậy, liền chạy tới bên cửa sổ.
Linh Thù chạy đến cửa hàng đối diện mua bánh đậu xanh, vì cách đến không xa, cuộc đối thoại đều mơ hồ nghe thấy.
"Bà chủ, cho một lượng bạc bánh đậu xanh...... Á không đúng, đây là một lượng bạc sao?"
Bà chủ thấy lại là cô bé, cười nói: "Sao lại không phải là một lượng bạc?"
"Hình như...... nặng hơn nhiều so với bạc chủ tử ta đưa?" Linh Thù cảm cảm thấy kỳ lạ đi so bạc, nói: "Bà chủ, bà cân giúp ta một chút, đây là một lượng bạc sao?"
"......" Chủ quán sửng sốt một hồi, nhận lấy bạc của cô bé, cười nói: "Đúng là một lượng bạc rồi, ngươi cảm giác sai đấy, cân không sai đâu. Cứ cầm lấy đi cô nương."
Coi như thuận lợi mua điểm tâm, Phong Nguyệt đang muốn thở phào nhẹ nhõm lại nghe đến bên tai có người nói: "Nha hoàn nhà ngươi hình như còn rất quen bà chủ kia."
Phong Nguyệt lông tóc dựng đứng, căng cứng toàn thân, nói "Mua nhiều thành quen."
"Vậy sao?" Ân Qua Chỉ duỗi tay đặt lên bả vai nàng, lạnh nhàn nói: "Đi thôi, trở về."
"...... Vâng."
Phong Nguyệt như bị sói cắn một miếng, cả người đổ mồ hôi lạnh, cúi đầu đi theo sau Ân Qua Chỉ, không dám thở mạnh.
"Hôm nay hắn nói gì với ngươi?" Người đằng trước hỏi một câu.
Phong Nguyệt cười làm lành: "Ngài nói vị công tử kia sao? Cũng chưa nói gì cả, chỉ là tùy tiện nói chuyện phiếm thôi."
Diệp Ngự Khanh đứng dậy, phất tay bảo người ở sau đi vào.
Phong Nguyệt trộm nhìn thoáng qua, hai nha hoàn mang vào một bộ xiêm y, nhìn dáng vẻ là định trang điểm cho nàng thành phụ nữ nhà lành. Cũng đúng thôi, đi theo hắn ra ngoài, không thể mang mùi vị nữ tử phong trần được.
Nhưng mà Thái Tử điện hạ phẩm vị thật ra không tồi, váy dài màu hồng cùng dải lụa choàng màu kem, vừa diễm lệ lại cao quý. Một hộp trang sức tất cả đều là kim nạm ngọc cùng trân châu, nhìn không hề ít tiền.
Thật không hổ là chuyên gia tán gái hoàng gia sản xuất, hào phóng đến mức này, chăm sóc đến mức này, cô gái nào chả yêu!
Phong Nguyệt thực cảm động, cảm giác được người nâng niu như này tốt quá, nàng lập tức nhảy xuống hành lễ: "Đa tạ công tử!"
"Thay đi." Diệp Ngự Khanh nói: "Ta ở bên ngoài chờ nàng."
Dứt lời liền mang theo tùy tùng lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Nhìn xem, đây mới là chính nhân quân tử, phong độ nhẹ nhàng! Phong Nguyệt thở dài. Đây là thanh lâu mà, ít nhiều gì khách nhân cũng muốn xem người ta thay quần áo, hắn còn biết phi lễ chớ coi. Người như vậy tươi mát thoát tục, khác hoàn toàn mấy kẻ hèn háo sắc bên ngoài!
"Hắt xì!"
Bỗng nhiên hắt xì một cái, Ân Qua Chỉ nhíu mày.
"Chủ tử." Quan Chỉ từ bên ngoài tiến vào, nói: "Đã điều tra xong, hai hai tuyến kia không có khả năng để lộ bị mật, chỉ có thể là bánh đậu xanh xanh ở cửa hàng kia có vấn đề!"
Một cửa hàng bánh đậu xanh, có thể có bản lĩnh thông thiên vậy ư? Ân Qua Chỉ nhíu mày, duỗi tay cầm áo đi: "Đi nhìn một cái."
Phố Hưởng Ngọc rất nhiều quán ăn vặt, hơn nửa con phố đều bán đồ ăn, tiệm bánh điểm tâm của họ Trịnh kia ở cuối phố Hưởng Ngọc, không phô trương nhưng cũng không quá khó thấy, vừa vào cửa đã thấy bà chủ quán hiền lành ra hỏi: "Khách quan tới mua gì đây?"
Ân Qua Chỉ cúi đầu nhìn lướt qua mấy món điểm tâm bày bán, nói: "Nửa cân bánh đậu xanh đi."
"Được rồi!" Chủ quán thuần thục thu bạc, đang cân bánh, chuẩn bị gói lại thì lại nghe người kia nói: "Ta muốn ngồi ở đây ăn một ít, có chỗ không nhỉ?"
"Có có." Bà chủ cửa hàng cười nói: "Chỗ phía sau ngài kia còn trống."
Ân Qua Chỉ gật đầu, bình tĩnh nhìn xung quanh một vòng mới ngồi xuống, vừa ăn vừa quan sát.
Quan Chí đi theo cũng nhìn xung quanh, nhìn đi nhìn lại cũng không thấy cửa hàng này có gì không đúng, hắn mở miệng hỏi: "Điểm tâm ở đây ngon thế, chắc hẳn bà chỉ cũng kinh doanh đã lâu?"
Trịnh thị cười nói: "Cũng hơn 2 năm rồi, lúc trước ta vẫn thích làm điểm tâm, làm thuê cho gia đình giàu có, sau đó khi ra ngoài thì tự mình mở cửa hàng."
Quan Chỉ gật đầu, lại nói: "Nghe khẩu âm của bà chủ thì hình như không phải người địa phương."
Trịnh thị hơi dừng lại, cụp mắt, vừa cán bộ vừa nói: "Chỗ này cũng không có nhiều người địa phương, nhiều người là dân nước Ngụy chạy nạn. Nước Ngụy đã chiến tranh nhiều năm như vậy, người trôi dạt cũng không ít."
Người nước Ngụy ư? Ân Qua Chỉ liếc mắt nhìn bà, không nói gì, chậm rãi nếm điểm tâm.
Bà chủ kia nhất cử nhất động không có lấy nửa phần không ổn, nửa canh giờ sau, Ân Qua Chỉ rời cửa hàng, định đến quán trà đối diện ngồi một lát.
"Đến quán trà kia ngồi nghỉ một lát."
Còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng Diệp Ngự Khanh vang lên sau lưng: "Nàng cũng mệt rồi."
Phong Nguyệt gật đầu, thẹn thùng cười, đặt tay lên lên khuỷu tay Diệp Ngự Khanh đến quán trà.
Vừa định bước qua cửa, thỉnh lình bên cạnh có bàn chân duỗi ra, vướng đến mức suýt nữa làm nàng ngã cái oạch!
"Ngươi......"
Người ở cửa xoay người lại, một thân áo xanh bình thường nhưng khí khí chất không hề giảm, xị mặt gật đầu với người phía sau nàng: "Điện hạ."
Diệp Ngự Khanh nhướng mày, nghiêm túc nhìn hắn một hồi, thở dài nói: "Không nghĩ tới nơi này cũng gặp được, đó chính là duyên phận trời ban, cùng nhau lên lầu uống trà?"
"Được." Ân Qua Chỉ đáp, cũng không thèm nhìn Phong Nguyệt một cái, lập tức đi thẳng đến quán trà.
Phong Nguyệt bĩu môi, thẳng lưng, cố gắng duy trì nụ cười kia rồi đi theo. Lúc bị Diệp Ngự Khanh dắt tới dắt lui một vòng, nàng mới biết vị Thái Tử này tâm tư cũng chẳng đơn giản, đầu tiên là động tay chân tay, biết nàng không có nửa miếng võ công, sau đó mới thám thính từng chút chi tiết. Cũng may nàng đã chuẩn bị đủ đầy đủ, dọc đường đi nửa điểm sơ hở cũng không lộ, đem hình tượng "kỹ nữ tan cửa nát nhà một lòng muốn báo thù nhưng bất lực" diễn rất sinh động.
Nàng vừa nhìn ra được việc Diệp Ngự Khanh đối với mình vừa buông lỏng vừa đề phòng, cho nên lúc nãy ở chỗ không người, hắn mới nói một câu, "Nếu nàng là giai nhân của bổn Khanh ta, bổn cung cũng có thể giải oan cho nàng."
Phong Nguyệt nghe thế bật cười trong lòng, nhưng trong mắt lại như có nước mắt nhìn hắn.
Nàng làm gì có gì oan? Có thì gọi là thù, thay vì nói giải oan cho nàng, không bằng bảo cho nàng một con đường để nàng báo thù.
Nàng không nhìn lầm, cũng không chọn sai người, Thái tử điện hạ đương triều quả nhiên có tâm muốn trừ khử Dịch đại tướng quân.
"Cổ Phong Nguyệt cô nương bị xoay sao?"
Nàng đang nghĩ ngợi đâu đâu, đột nhiên bên cạnh có người đi tới, mấy lời này như nước đá dội từ trên đầu xuống, nháy mắt khiến nàng hoàn hồn, nàng quay đầu nhìn sang: "Hả?"
Ân Qua Chỉ cầm một ly trà, lạnh mặt đặt trước mặt nàng.
"À à à!" Phong Nguyệt vội nhận lấy, cười khúc khích, nhấp một ngụm.
Diệp Ngự Khanh nhìn chằm chằm Ân Qua Chỉ, nói: "Điện hạ gần nhất dạy dỗ hai công tử có thể nói tận tâm tận lực, nghe nói hôm qua An Quốc Hầu gia lúc tiếng cung cũng nói vài lời khen điện hạ trước mặt phụ hoàng."
"Quá khen."
"Điện hạ tại trị quân, đáng tiếc thân phận xấu hổ, không quản được việc của Ngô quốc." Diệp Ngự Khanh cười: "Nhưng nhân tài không được trọng dụng đến tận đây, sợ là trời xanh cũng khiển trách nước ta."
"Không dám nhận."
Phong Nguyệt cúi đầu ăn điểm tâm, nghe 2 người này bên thì khen một câu đá qua, bên thì đá vài chữ lạnh băng đá lại, nghĩ thầm Thái tử cũng tốt tính thật, đối với Ân Qua Chỉ khách khí như vậy làm cái gì? Đổi là nàng, trực tiếp trói hắn lên cây, có chịu giúp hay không? Không chịu thì xẻo ngươi nha!
Diệp Ngự Khanh muốn mượn sức Ân Qua Chỉ lâu rồi, nhưng ngại Ân Đại hoàng tử cuộc sống lúc nào cũng như ăn no rượu say chờ chết, không có ý muốn thông đồng với hắn làm bậy. Thái tử cũng là người có chí, vừa đấm vừa xoa, thủ đoạn nào cũng dùng đến, từ lúc Ân Qua Chỉ đến nước Ngô bắt đầu, lăn lộn cho đến giờ.
Ân Qua Chỉ không biết vì sao vẫn luôn không hướng về phía Thái Tử.
Thật ra nói theo lập trước, Ân Qua Chỉ chắc chắn là muốn xử Dịch Quốc, nhưng không biết có phải do quan hệ với Dịch Chưởng Châu hay không, thoạt nhìn hắn với Dịch Quốc có vẻ như khá hòa hợp, không hề có ý trả thù kẻ đã bắt mình.
Bụng dạ cũng lớn thật.
"Phong Nguyệt." Không thể nói với Ân Qua Chỉ được nữa, Diệp Ngự Khanh quay đầu nhìn về phía nàng: "Ăn chút bánh đậu xanh đi."
Phong Nguyệt gật đầu, cấm miếng bánh đậu xanh cắn một miếng, kinh ngạc nhướng mày: "Điểm tâm ở quán trà này, chẳng phải là mua sẵn ở quán điểm tâm đối diện hay sao."
"Như này nàng cũng nếm ra được ư?" Diệp Ngự Khanh cười nói: "Xem ra là rất thích ăn."
Phong Nguyệt cười ngượng ngùng, nói: "Sống lâu trong cái khổ đã quen, giờ mãi mới có cơ hội cơm no áo ấm nên muốn ăn nhiều một chút."
Vậy sao?
Nhìn khuôn mặt cười giả lả giả tạo này, Ân Qua Chỉ đột nhiên hỏi: "Thường ngày ngươi đều bảo nha hoàn đi mua đồ sao?"
"Đúng vậy." Phong Nguyệt gật đầu, liếc nhìn Linh Thù phía sau, cười nói: "Nha đầu này đơn thuần, chưa bao giờ gạt người cũng không nói dối, lại dễ kết bạn, để nàng ta đi mua đồ, chẳng ai cân thiếu cho."
Ân Qua Chỉ nhìn Linh Thù liếc mắt một cái, Diệp Ngự Khanh hơi gật đầu. Hắn nguyện ý tin tưởng Phong Nguyệt cũng có một phần nguyên nhân từ Linh Thù, nha hoàn này là tri kỷ duy nhất bên người nàng, lại thật sự không có tâm tư gì, muốn hỏi gì sẽ nói ra hết. Nếu Phong Nguyệt thật sự có quỷ, Linh Thù kia hẳn sẽ bại lộ.
Nhưng Linh Thù không có.
Ân Qua Chỉ nhìn Linh Thù, nghĩ ngợi rồi cầm một lượng bạc cho nàng: "Ngươi đi thay ta đến cửa hàng đối diện, mua chút bánh đậu xanh đi."
Phong Nguyệt sắc mặt khẽ biến. Nàng cố đè nén sự hoảng sợ, miễn cưỡng cười nói: "Công tử? Tùy tùng ngài còn ở đây mà, sao lại sai nha hoàn của nô gia?"
"Nàng ta đi mua không phải sẽ không lo thiếu cân sao?" Ân Qua Chỉ nhìn nàng, nói: "Tùy tùng của ta không có vận khí tốt như vậy đâu."
Đường đường là Ân Đại hoàng tử còn tính đến chuyện này? Phong Nguyệt có chút hoảng sợ nhưng căn bản nàng không biết hắn hoài nghi gì cả, chỉ có thể kìm lòng lại chờ.
Linh Thù nhận bạc liền đi ngay, Diệp Ngự Khanh đang muốn nói chuyện, Phùng Sấm bên cạnh lại gọi hắn một tiếng, cúi đầu nhỏ giọng nói gì đó.
Giữa mày hắn có vẻ không kiên nhẫn, lại có phần bất đắc dĩ, Diệp Ngự Khanh đứng dậy nói: "Tại hạ còn có việc, không thể đưa cô nương về được, có thể thỉnh điện hạ đến đại lao. Sau đó đưa Phong Nguyệt cô nương về Mộng Hồi Lâu?"
"Cũng được." Ân Qua Chỉ gật đầu.
Diệp Ngự Khanh vội vàng rời đi, Phong Nguyệt mím môi, trong lòng không khỏi vội vã hẳn lên.
"Sao vậy?" Ân Qua Chỉ liếc nhìn nàng, nói: "Thái Tử đi rồi, biểu cảm của ngươi là như này?"
"Nói gì vậy...... Nô gia đi xem Linh Thù có lấy được lòng không đây!" Phong Nguyệt miễn cưỡng mỉm cười đứng dậy, liền chạy tới bên cửa sổ.
Linh Thù chạy đến cửa hàng đối diện mua bánh đậu xanh, vì cách đến không xa, cuộc đối thoại đều mơ hồ nghe thấy.
"Bà chủ, cho một lượng bạc bánh đậu xanh...... Á không đúng, đây là một lượng bạc sao?"
Bà chủ thấy lại là cô bé, cười nói: "Sao lại không phải là một lượng bạc?"
"Hình như...... nặng hơn nhiều so với bạc chủ tử ta đưa?" Linh Thù cảm cảm thấy kỳ lạ đi so bạc, nói: "Bà chủ, bà cân giúp ta một chút, đây là một lượng bạc sao?"
"......" Chủ quán sửng sốt một hồi, nhận lấy bạc của cô bé, cười nói: "Đúng là một lượng bạc rồi, ngươi cảm giác sai đấy, cân không sai đâu. Cứ cầm lấy đi cô nương."
Coi như thuận lợi mua điểm tâm, Phong Nguyệt đang muốn thở phào nhẹ nhõm lại nghe đến bên tai có người nói: "Nha hoàn nhà ngươi hình như còn rất quen bà chủ kia."
Phong Nguyệt lông tóc dựng đứng, căng cứng toàn thân, nói "Mua nhiều thành quen."
"Vậy sao?" Ân Qua Chỉ duỗi tay đặt lên bả vai nàng, lạnh nhàn nói: "Đi thôi, trở về."
"...... Vâng."
Phong Nguyệt như bị sói cắn một miếng, cả người đổ mồ hôi lạnh, cúi đầu đi theo sau Ân Qua Chỉ, không dám thở mạnh.
"Hôm nay hắn nói gì với ngươi?" Người đằng trước hỏi một câu.
Phong Nguyệt cười làm lành: "Ngài nói vị công tử kia sao? Cũng chưa nói gì cả, chỉ là tùy tiện nói chuyện phiếm thôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương