Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Của Bạch Tiểu Nhung
Chương 14
Bạch Tiểu Nhung tức thì tức nhưng vẫn nhặt lại cuốn công pháp bị vò nhăn nheo bèo nhèo, chua xót tu luyện. Người ở dưới đáy xã hội, không thể không cúi đầu, tư bản đã bắt cậu học tiếng Nôm thì chỉ còn cách thuận theo thôi. Đúng là cuộc sống mà, chuyện gì cũng phải tự bới tự ăn.
Nhìn thời gian, đã buổi trưa 12 giờ rồi, Bạch Tiểu Nhung quyết định xuống ăn trưa rồi lại nghiên cứu công pháp tiếp vậy, có thực mới vực được đạo mà.
Bạch Tiểu Nhung thay bộ đồ thoải mái ra, mang dép lào xuống phòng khách dưới nhà, không có tí xíu phong cách của thiếu gia nhà giàu chút nào.
Quản gia thấy Bạch Tiểu Nhung ngồi trên sofa phòng khách thì nhanh chóng bưng trà bánh ra cho cậu ăn, phục vụ chu đáo.
Bạch Tiểu Nhung vừa ăn vừa hỏi:
"Buổi trưa đồ ăn đã chuẩn bị xong chưa ạ? Cháu đói bụng!"
Vừa nói Bạch Tiểu Nhung vừa xoa bụng, mắt cún bông nhìn quản gia.
Quản gia nào chịu được tiểu thiếu gia nhà bọn họ bán manh chứ, cho dù chưa xong bác ta cũng không để thiếu gia bị đói được. Đây là lần đầu thiếu gia tỏ ra đáng yêu, thân thiện với người khác đó, đáng giá kỉ niệm.
"Đã chuẩn bị đồ ăn xong hết rồi ạ, thiếu gia có thể vào ăn rồi!"
Bạch Tiểu Nhung chỉ chờ câu này của quản gia thôi, cậu nhanh hơn bước chân lại bàn ăn ngồi xuống, bày ra tư thế có thể ăn bất cứ lúc nào.
"Chú lên phòng gọi Thuần Vu Yến xuống ăn luôn đi ạ, nhớ bảo đầu bếp bọn họ làm thêm vài món bổ máu nữa nha chú!"
Quản gia gật đầu lia lịa, nhanh chân dặn dò đầu bếp rồi vào phòng khách gọi Thuần Vu Yến xuống ăn trưa.
Bạch Tiểu Nhung chống cằm suy nghĩ xem tiếp theo nên phát sóng trực tiếp nội dung gì, nếu mà chủ đề phát sóng chán quá thì chả ai muốn xem cho coi.
Hay cậu dẫn mọi người đi xem xung quanh biệt thự? Không thì vào thành phố đi mua sắm, còn không được nữa thì trồng rau nuôi cá cũng đúng, có thể chuẩn bị trước cho không gian cũng có thể lấy nội dung này phát sóng dài dài.
Thuần Vu Yến bước chân nhẹ nhàng đi xuống đánh gãy suy nghĩ chạy trật của Bạch Tiểu Nhung, hắn tao nhã ngồi xuống bàn ăn, gật đầu ôn nhu mỉm cười chào hỏi cậu, khách sáo nói:
"Bạch thiếu, vất vả cho cậu quá, chuẩn bị thêm phần ăn cho tôi, tôi rất cảm kích."
Bạch Tiểu Nhung cười trừ, đồ ăn là đầu bếp nhà làm, cậu có làm gì đâu mà phải cảm kích này nọ, khách sáo cũng hợp lý một chút đi chứ.
Bạch Tiểu Nhung cười lễ phép đáp lại, bây giờ bọn họ còn không thân thiết đến nổi cậu có thể muốn nói gì thì nói trước mặt hắn ta. Chọc giận hắn, Bạch gia coi như bỏ.
Bạch Tiểu Nhung lợi dụng ưu thế ngoại hình đáng yêu, tròn mắt nhìn Thuần Vu Yến, hoạt bát nói:
"Anh đừng khách khí, giúp người thì giúp cho trót, chỉ là thêm chén cơm đôi đũa mà thôi, Bạch gia không thiếu mấy thứ đó, hì hì."
Thuần Vu Yến cũng cười, không nghi ngờ gì, ngoại hình ngọt ngào đáng yêu hiểu chuyện mà có chút ngây thơ này của cậu đã lấy lòng được hắn rồi, hắn thích bàn chuyện làm ăn cũng những người ngây ngô như vậy, dễ bị lừa, dễ bị dắt mũi, cũng không có tâm phòng bị gì. Nói tắt là hợp gu.
Bạch Tiểu Nhung bị Thuần Vu Yến thoải mái tươi cười cũng có chút đau tim, người nam nhân này, động bất động là cười, có biết cậu thích lắm không hả?
Sao Thuần Vu Yến biết được chứ.
Bạch Tiểu Nhung ăn đến tròn xoe bụng, ngồi trên ghế xoa xoa cái bụng gồ lên một cục. Hết cách, bữa giờ chỉ ăn thanh đạm khiến cậu thèm thịt muốn điên, hôm nay được ăn thịt, nên cậu buông thả mà ăn cho sướng mồm.
Thuần Vu Yến mặt ngoài ăn ngon lành trong lòng thì bất mãn, hắn chỉ được ăn gan này kia kia nọ không được ăn miếng thịt nào, hắn mong sao cho thân thể này mau hồi phục đi chứ hắn chán ăn gan heo, gan bò, gan ngỗng rồi.
Bạch Tiểu Nhung ăn no uống say thì về phòng chuẩn bị phát sóng trực tiếp, nhưng trước đó, cậu lấy ra 3 vật phẩm được tặng, đem ra nghiên cứu.
Một bông hoa sen có tài chất như kim cương, màu trắng có chút hồng, nhưng màu không sáng lắm, cứ như đá quý, cầm trên tay còn rất nhẹ.
Bạch Tiểu Nhung cắn cắn thử, không ăn được, cậu chán nản để qua một bên. Cái này đem đi giám định, nếu là ngọc quý hay đá quý thì đem bán lấy tiền vậy.
Món thứ 2 là hạt giống, trên bao bì có ghi, là hạt cà rốt khổng lồ của Tộc Thỏ trồng trên núi Linh Thú, có linh thực khí dành cho những người mệnh mộc tu luyện.
Bạch Tiểu Nhung hai mắt sáng rỡ, đây chính là nguyên liệu luyện đan, luyện thực trong mấy bộ tiểu thuyết tu chân đây mà, là hàng ngon.
Thỏ Tinh còn tri kỷ kèm cho Bạch Tiểu Nhung một cuốn sách hướng dẫn trồng trọt nữa, có nó, cậu không lo đói bụng nữa rồi.
Bạch Tiểu Nhung cẩn thận mà bỏ bịt hạt giống lại vào trong túi đồ, chừng nào có được không gian, cậu sẽ mang vào trồng ngay.
Vật phẩm cuối là một quả trứng, nhỏ bằng bàn tay của Bạch Tiểu Nhung, người tặng nói là hắn nhặt được dưới biển, tưởng là trân châu định đem bán nhưng ai ngờ là một quả trứng. Hắn đang chán nản mà gặp trúng Bạch Tiểu Nhung đang phát sóng khá hài hước nên tặng cho cậu luôn.
Bạch Tiểu Nhung cầm lên nghiên cứu, như trứng vịt bình thường thôi không có gì khác thường. Cậu không biết nên ấp nó nở hay nên luộc lên ăn nữa.
Thôi kệ vậy, ấp mấy ngày đã, không nở thì luộc lên ăn cũng không bị hư.
Bạch Tiểu Nhung cẩn thận tìm cái khăn lông che quả trứng lại, đặt lên tủ đầu giường, xong xuôi.
Hệ thống đúng giờ mở phát sóng trực tiếp lên, Bạch Tiểu Nhung cũng nhanh chóng nhập vai thành một chủ bá đáng yêu, chào hỏi người xem.
Nội dung phát sóng hôm nay cậu đã nghĩ kĩ rồi, cứ đi dạo xung quanh biệt thự nhà cậu vậy, fan thì có thể từ từ tích góp, còn 3 năm, cậu không sợ không có fan lâu năm.
Bạch Tiểu Nhung phát sóng từ 1 giờ chiều đến 6 giờ tối, cậu đi khắp mọi nơi ở biệt thự để giới thiệu cho người xem. Nhà kính trồng hoa của mẹ Nhung, phòng làm việc của ba Nhung, phòng sưu tập đao của chị Nhung, tới cái sân quanh nhà cậu cũng không bỏ qua.
Bạch Tiểu Nhung nói chuyện rất thú vị và dí dỏm nên người xem cũ đánh thưởng càng nhiều, người xem mới cũng bị thu hút mà vào xem.
Bạch Tiểu Nhung rất biết cách tạo không khí khi phát sóng trực tiếp, không làm cho người xem cảm thấy chán.
Bạch Tiểu Nhung cũng biết người xem đánh giá 5 sao cho nhan sắc của Thuần Vu Yến, nên, cậu âm mưu lừa gạt, dụ dỗ hắn đi tham quan biệt thự cùng cậu, hốt được một đợt tích phân lẫn quà tặng của bọn nhan khống.
Bạch Tiểu Nhung nhìn người xem đánh thưởng cho cậu mà cười không khép lại mồm được, làm Thuần Vu Yến cứ nghĩ cậu bị chập mạch, lên cơn điên không.
Bạch thiếu gia có khổ mà không thể kể, chỉ có thể ngậm ngùi giả vờ không thấy ánh mắt thương hại của Thuần Vu Đẹp Trai.
Nhìn thời gian, đã buổi trưa 12 giờ rồi, Bạch Tiểu Nhung quyết định xuống ăn trưa rồi lại nghiên cứu công pháp tiếp vậy, có thực mới vực được đạo mà.
Bạch Tiểu Nhung thay bộ đồ thoải mái ra, mang dép lào xuống phòng khách dưới nhà, không có tí xíu phong cách của thiếu gia nhà giàu chút nào.
Quản gia thấy Bạch Tiểu Nhung ngồi trên sofa phòng khách thì nhanh chóng bưng trà bánh ra cho cậu ăn, phục vụ chu đáo.
Bạch Tiểu Nhung vừa ăn vừa hỏi:
"Buổi trưa đồ ăn đã chuẩn bị xong chưa ạ? Cháu đói bụng!"
Vừa nói Bạch Tiểu Nhung vừa xoa bụng, mắt cún bông nhìn quản gia.
Quản gia nào chịu được tiểu thiếu gia nhà bọn họ bán manh chứ, cho dù chưa xong bác ta cũng không để thiếu gia bị đói được. Đây là lần đầu thiếu gia tỏ ra đáng yêu, thân thiện với người khác đó, đáng giá kỉ niệm.
"Đã chuẩn bị đồ ăn xong hết rồi ạ, thiếu gia có thể vào ăn rồi!"
Bạch Tiểu Nhung chỉ chờ câu này của quản gia thôi, cậu nhanh hơn bước chân lại bàn ăn ngồi xuống, bày ra tư thế có thể ăn bất cứ lúc nào.
"Chú lên phòng gọi Thuần Vu Yến xuống ăn luôn đi ạ, nhớ bảo đầu bếp bọn họ làm thêm vài món bổ máu nữa nha chú!"
Quản gia gật đầu lia lịa, nhanh chân dặn dò đầu bếp rồi vào phòng khách gọi Thuần Vu Yến xuống ăn trưa.
Bạch Tiểu Nhung chống cằm suy nghĩ xem tiếp theo nên phát sóng trực tiếp nội dung gì, nếu mà chủ đề phát sóng chán quá thì chả ai muốn xem cho coi.
Hay cậu dẫn mọi người đi xem xung quanh biệt thự? Không thì vào thành phố đi mua sắm, còn không được nữa thì trồng rau nuôi cá cũng đúng, có thể chuẩn bị trước cho không gian cũng có thể lấy nội dung này phát sóng dài dài.
Thuần Vu Yến bước chân nhẹ nhàng đi xuống đánh gãy suy nghĩ chạy trật của Bạch Tiểu Nhung, hắn tao nhã ngồi xuống bàn ăn, gật đầu ôn nhu mỉm cười chào hỏi cậu, khách sáo nói:
"Bạch thiếu, vất vả cho cậu quá, chuẩn bị thêm phần ăn cho tôi, tôi rất cảm kích."
Bạch Tiểu Nhung cười trừ, đồ ăn là đầu bếp nhà làm, cậu có làm gì đâu mà phải cảm kích này nọ, khách sáo cũng hợp lý một chút đi chứ.
Bạch Tiểu Nhung cười lễ phép đáp lại, bây giờ bọn họ còn không thân thiết đến nổi cậu có thể muốn nói gì thì nói trước mặt hắn ta. Chọc giận hắn, Bạch gia coi như bỏ.
Bạch Tiểu Nhung lợi dụng ưu thế ngoại hình đáng yêu, tròn mắt nhìn Thuần Vu Yến, hoạt bát nói:
"Anh đừng khách khí, giúp người thì giúp cho trót, chỉ là thêm chén cơm đôi đũa mà thôi, Bạch gia không thiếu mấy thứ đó, hì hì."
Thuần Vu Yến cũng cười, không nghi ngờ gì, ngoại hình ngọt ngào đáng yêu hiểu chuyện mà có chút ngây thơ này của cậu đã lấy lòng được hắn rồi, hắn thích bàn chuyện làm ăn cũng những người ngây ngô như vậy, dễ bị lừa, dễ bị dắt mũi, cũng không có tâm phòng bị gì. Nói tắt là hợp gu.
Bạch Tiểu Nhung bị Thuần Vu Yến thoải mái tươi cười cũng có chút đau tim, người nam nhân này, động bất động là cười, có biết cậu thích lắm không hả?
Sao Thuần Vu Yến biết được chứ.
Bạch Tiểu Nhung ăn đến tròn xoe bụng, ngồi trên ghế xoa xoa cái bụng gồ lên một cục. Hết cách, bữa giờ chỉ ăn thanh đạm khiến cậu thèm thịt muốn điên, hôm nay được ăn thịt, nên cậu buông thả mà ăn cho sướng mồm.
Thuần Vu Yến mặt ngoài ăn ngon lành trong lòng thì bất mãn, hắn chỉ được ăn gan này kia kia nọ không được ăn miếng thịt nào, hắn mong sao cho thân thể này mau hồi phục đi chứ hắn chán ăn gan heo, gan bò, gan ngỗng rồi.
Bạch Tiểu Nhung ăn no uống say thì về phòng chuẩn bị phát sóng trực tiếp, nhưng trước đó, cậu lấy ra 3 vật phẩm được tặng, đem ra nghiên cứu.
Một bông hoa sen có tài chất như kim cương, màu trắng có chút hồng, nhưng màu không sáng lắm, cứ như đá quý, cầm trên tay còn rất nhẹ.
Bạch Tiểu Nhung cắn cắn thử, không ăn được, cậu chán nản để qua một bên. Cái này đem đi giám định, nếu là ngọc quý hay đá quý thì đem bán lấy tiền vậy.
Món thứ 2 là hạt giống, trên bao bì có ghi, là hạt cà rốt khổng lồ của Tộc Thỏ trồng trên núi Linh Thú, có linh thực khí dành cho những người mệnh mộc tu luyện.
Bạch Tiểu Nhung hai mắt sáng rỡ, đây chính là nguyên liệu luyện đan, luyện thực trong mấy bộ tiểu thuyết tu chân đây mà, là hàng ngon.
Thỏ Tinh còn tri kỷ kèm cho Bạch Tiểu Nhung một cuốn sách hướng dẫn trồng trọt nữa, có nó, cậu không lo đói bụng nữa rồi.
Bạch Tiểu Nhung cẩn thận mà bỏ bịt hạt giống lại vào trong túi đồ, chừng nào có được không gian, cậu sẽ mang vào trồng ngay.
Vật phẩm cuối là một quả trứng, nhỏ bằng bàn tay của Bạch Tiểu Nhung, người tặng nói là hắn nhặt được dưới biển, tưởng là trân châu định đem bán nhưng ai ngờ là một quả trứng. Hắn đang chán nản mà gặp trúng Bạch Tiểu Nhung đang phát sóng khá hài hước nên tặng cho cậu luôn.
Bạch Tiểu Nhung cầm lên nghiên cứu, như trứng vịt bình thường thôi không có gì khác thường. Cậu không biết nên ấp nó nở hay nên luộc lên ăn nữa.
Thôi kệ vậy, ấp mấy ngày đã, không nở thì luộc lên ăn cũng không bị hư.
Bạch Tiểu Nhung cẩn thận tìm cái khăn lông che quả trứng lại, đặt lên tủ đầu giường, xong xuôi.
Hệ thống đúng giờ mở phát sóng trực tiếp lên, Bạch Tiểu Nhung cũng nhanh chóng nhập vai thành một chủ bá đáng yêu, chào hỏi người xem.
Nội dung phát sóng hôm nay cậu đã nghĩ kĩ rồi, cứ đi dạo xung quanh biệt thự nhà cậu vậy, fan thì có thể từ từ tích góp, còn 3 năm, cậu không sợ không có fan lâu năm.
Bạch Tiểu Nhung phát sóng từ 1 giờ chiều đến 6 giờ tối, cậu đi khắp mọi nơi ở biệt thự để giới thiệu cho người xem. Nhà kính trồng hoa của mẹ Nhung, phòng làm việc của ba Nhung, phòng sưu tập đao của chị Nhung, tới cái sân quanh nhà cậu cũng không bỏ qua.
Bạch Tiểu Nhung nói chuyện rất thú vị và dí dỏm nên người xem cũ đánh thưởng càng nhiều, người xem mới cũng bị thu hút mà vào xem.
Bạch Tiểu Nhung rất biết cách tạo không khí khi phát sóng trực tiếp, không làm cho người xem cảm thấy chán.
Bạch Tiểu Nhung cũng biết người xem đánh giá 5 sao cho nhan sắc của Thuần Vu Yến, nên, cậu âm mưu lừa gạt, dụ dỗ hắn đi tham quan biệt thự cùng cậu, hốt được một đợt tích phân lẫn quà tặng của bọn nhan khống.
Bạch Tiểu Nhung nhìn người xem đánh thưởng cho cậu mà cười không khép lại mồm được, làm Thuần Vu Yến cứ nghĩ cậu bị chập mạch, lên cơn điên không.
Bạch thiếu gia có khổ mà không thể kể, chỉ có thể ngậm ngùi giả vờ không thấy ánh mắt thương hại của Thuần Vu Đẹp Trai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương