Phong Thần Châu

Chương 106: Tụ Linh trận cấp bốn



      Hắn đâu có nói vậy với mấy vị đồ tôn đâu.  

      Cái tên nhóc Minh Uyên này nhanh trí vô cùng, nhưng lại là một người ôm mộng thiên hạ, muốn lập một cương quốc mạnh mẽ, bao phủ toàn Cửu U Đại Lục.  

      Mà Thiên Thanh Thạch thì ổn định hơn nhiều, tạo một học viện bồi dưỡng nhân tài.  

      Tần Ninh rất tán thành chuyện này.  

      Minh Uyên tự tay lập nên thế lực lớn mạnh như cường quốc Bắc Minh, hắn đều nhìn thấy hết, thậm chí còn tán thưởng.  

      Chính vì tên nhóc Minh Uyên quá nhanh trí nên Thanh Vân mới suốt ngày dạy dỗ nó.  

      Một khi nó bị uất ức thì sẽ lập tức đến khóc lóc với vị sư tổ này là hắn, cuối cùng, Thanh Vân lại bị hắn trách phạt một hồi.  

      Thanh Vân bị mắng, khó chịu, lại tức giận với Minh Uyên. Vòng tuần hoàn cứ thế xoay tròn, đôi thầy trò vui vẻ này suốt ngày khiến hắn nhức cả đầu.  

      Cũng chính vì thế mà Minh Uyên lại cực kỳ tôn kính vị sư tổ này.  

      Hôm nay, nhìn thấy pho tượng này, Tần Ninh càng hiểu được, vị đồ tôn năm nào của bản thân đã tôn kính hắn đến mức độ nào.  

      “Đế quốc Bắc Minh đi được đến ngày hôm nay, nói cho cùng, đây có phải sự đi xuống của hoàng thất Bắc Minh hay không, các ngươi có lỗi với tổ tiên của mình như thế nào, chuyện này ta cũng chẳng quan tâm”.  

      Tần Ninh xua tay: “Mà việc muốn thay đổi đế quốc cũng không phải chuyện một sớm một chiều”.  

      Nghe vậy, sắc mặt Minh Ung trở nên ảm đạm.  

      Năm đó, tổ tiên truyền lệnh cho đời sau rằng, người mở được Bát Hoang Viêm Long Hộ, vào bất kỳ lúc nào, bất kỳ đời nào, thì đều phải đối xử cung kính như với tổ tiên.  

      Hàng chục ngàn năm qua, chưa có ai có thể mở được Bát Hoang Viêm Long hộ.  

      Nhưng hôm nay, Tần Ninh đã làm được.  

      Điều này đủ để chứng minh Tần Ninh chính là người mà tổ tiên nói đến.  

      Ông ta không dám thất lễ một chút nào.  

      Nhưng Tần Ninh rõ ràng là không muốn giúp hoàng thất Bắc Minh của ông ta quật khởi lại.  

      Điều này khiến hoàng đế Minh Ung cảm thấy lạnh lòng.  

      Không lẽ hoàng thất Bắc Minh sẽ phải đi xuống như vậy hay sao?  

      “Tổ tiên của ông có thể biến nước Bắc Minh, từ một quận nhỏ phát triển đến mức không một thế lực nào trên Cửu U Đại Lục dám bất kính. Thế mà các ông lại đời sau kém hơn đời trước, suy đồi đến mức này. Ta nghĩ các ông nên tự gánh vác trách nhiệm đi!”  

      Tần Ninh nói với giọng trầm trọng: “Nhưng chỉ cần có ta ở đây thì ta sẽ không để hoàng thấy Bắc Minh các ông biến mất trên Cửu U Đại Lục đâu. Ta đảm bảo với ông là như vậy! Cũng coi như là...”   

      Tần Ninh nói đến đây thì lại thở dài.  

      Nghe vậy, hoàng đế Bắc Minh cảm thấy vui vẻ trở lại.  

      Ông ta không nghi ngờ lời đảm bảo của Tần Ninh một chút nào.  

      Người ở Cửu U Đại Lục có thể mở ra Bát Hoang Viêm Long Hộ, có lẽ chỉ có mình Tần Ninh thôi.  

      Người này, tuyệt đối có liên quan mật thiết đến tổ tiên.  

      Giống như những gì tổ tiên nói, đế quốc phải đối xử với người mở được Bát Hoang Viêm Long Hộ y như với tổ tiên.  

      Đó tức là Tần Ninh trước mắt ông ta có được một năng lực mạnh mẽ.  

      Mặc dù Tần Ninh mới chỉ ở cảnh giới Linh Hải tầng 3, nhưng mở được Bát Hoang Viêm Long Hộ là đủ để chứng minh tất cả.  

      Lời hứa của Tần Ninh có thể khiến ông ta thoải mái đi làm những việc trước đây không dám làm.  

      Nói cách khác, nếu ông ta cố ép mọi thứ phát triển thì sẽ mang đến đả kích hủy diệt cho đế quốc Bắc Minh.  

      Đó là thứ mà đế quốc Bắc Minh không thể chịu nổi.  

      Nhưng Tần Ninh đồng ý bảo vệ cho mệnh mạch của hoàng thất Bắc Minh, thì ông ta, có thể to gan bước ra. Kết quả tệ nhất sẽ không phải là bị hủy diệt mà chỉ là bị đánh về nguyên hình thôi.  

      “Cảm ơn... Tần công tử!”  

      Minh Ung đại đế chắp tay.  

      “Ông không cần cảm ơn ta đâu. Nếu thật sự muốn trở nên mạnh hơn thì phải dựa vào chính bản thân mình kìa!”, Tần Ninh ngừng một lúc rồi nói: “Dù gì thì tổ tiên của ông năm đó cũng không dựa vào sư tôn với sư tổ của mình để mở ra cương quốc Bắc Minh, mà hoàn toàn nhờ vào thực lực cùng kiến thức của bản thân!”  

      “Dạ!”  

      Tần Ninh nhìn bức tượng đó rồi nói: “Nơi này hãy cho con cháu hoàng thất tới thường xuyên vào. Bỏ mấy cái mà chỉ hoàng đế mới được đến đi. Nơi này rất có lợi cho việc tu hành của con cháu hoàng thất!”  

      Minh Ung nghe vậy thì sửng sốt.  

      Ông ta cũng nhận ra hiện tượng này.  

      Nhưng di mệnh của tổ tiên là vậy, ông ta không thể phản kháng.  

      Nhìn sắc mặt của Minh Ung, Tần Ninh cười nói: “Yên tâm đi, ta nói rồi, tổ tiên của ông sẽ không phản đối đâu”.  

      “Vâng!”  

      Tần Ninh phi thân xuống, từ từ rời khỏi đại điện.  

      Mà Minh Ung cũng lập tức đi theo.  

      Bên ngoài đại điện, nhóm người Minh Vũ nhìn thấy Tần Ninh và Minh Ung an toàn đi ra thì mới thở phào nhẹ nhõm.  

      Bọn họ còn lo là hoàng đế Minh Ung sẽ có quỷ kế gì như U Vương kia chứ.  

      “Công tử, giờ chúng ta đi đâu?”, Diệp Viên Viên lên tiếng hỏi.  

      “Minh Ung!”  

      “Mời Tần công tử nói ạ!”, Minh Ung cười nói.  

      “Ta muốn vào hậu cung, gặp... Thư phi nương nương, mẹ của Minh Vũ, được chứ?”  

      “Đương nhiên là được!”  

      Minh Ung không hề chất vấn gì.  

      Trong một vài phương diện, Tần Ninh còn biết nhiều hơn cả ông ta mà.  

      Chỉ vậy thôi cũng đủ để khiến ông ta nhìn Tần Ninh với con mắt khác rồi.  

      Một đoàn người đi về phía hậu cung.  

      Trên đường đi, nhìn những con đường thông ra tứ phía của hoàng cung, Tần Ninh cười nói: “Hoàng thất Bắc Minh các ngươi cũng nắm trong tay núi vàng núi bạc mà chẳng ai biết gì”.  

      “Ý của công tử là sao, có thể nói rõ hơn không?”  

      Minh Ung cung kính hỏi.  

      “Hoàng cung Bắc Minh này là do tổ tiên ông chế tạo ra, so với học viện Thiên Thần ở thành Bắc Minh có thể nói là một âm một dương, lợi ích lẫn nhau. Hơn nữa, nó còn là mắt trận của một linh trận. Ở đây tu hành thì không khác nào có một tòa Tụ Linh trận cấp bốn!”  

      Tần Ninh nói xong thì Minh Ung liền sững sờ.  

      Ông ta không hề biết điểm này.  

      Tần Ninh lại nói: “Thôi, ta thấy ông là một hoàng đế tốt nên sẽ giúp ông một lần. Nhưng con đường tiếp theo thì ông phải tự mình đi đấy. Nếu như khiến đế quốc Bắc Minh xấu đi, ta không ngại... giết ông đâu!”  

      Tần Ninh nói xong, Minh Ung cũng gật đầu. Minh Vũ ở bên cạnh thì hoàn toàn chấn động.  

      Toàn bộ Đế Đô này, e là ngoài Tần Ninh ra thì không có người nào dám nói như vậy trước mặt hoàng đế Minh Ung nữa.  

      “Nhìn đây!”  

      Lúc này, Tần Ninh đi đến một góc tường, chầm chậm quỳ xuống. Giữa tay hắn hiện lên những linh ấn đang từ từ nhảy nhót như một tiểu tinh linh rồi dần dần tan ra.  

      Những linh ấn đó bám vào tường rồi ngưng tụ thành một ngôi sao năm góc  

      Ngay sau đó, cả bờ tường xuất hiện ba ngôi sao năm góc.  

      Nhất thời, mọi người phát hiện linh khí ở nơi đó đã tăng lên gấp bội.  

      Tần Ninh thu tay lại và nói: “Thấy chưa? Cứ làm theo cách này của ta, mở toàn bộ các linh ấn phù trong hoàng cung ra thì hoàng cung này sẽ trở thành một tòa Tụ Linh trận cấp bốn!”  

      Cả người Minh Ung lúc này khẽ run.  

      Cả hoàng cung này là một tòa Tụ Linh trận cấp bốn!  

      Đây là điều chưa từng có trước giờ.  

      Nghĩ mà xem, cấm vệ quân và quân đội tứ phương của đế quốc mà được ở đây tu hành thì tu vi sẽ nâng cao đến mức nào chứ?  

      Vậy thì quốc lực của đế quốc Bắc Minh sẽ mạnh mẽ tới mức có thể xứng với danh xưng đế quốc.  

      
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...