Phong Thần Châu
Chương 108: Đều là họ Tần cả
“Bà có thể tự tu hành trước, gặp phải vấn đề gì thì bảo tên nhóc Minh Vũ đó đến hỏi ta là được!”
Tần Ninh cười nhạt: “Thôi, lần này ta đến gặp bà cũng chỉ vì chuyện này”.
Tần Ninh nói xong thì đứng dậy ra ngoài.
“Tần công tử!”
Tần Thư Nguyệt biết bà ta không tiện hỏi nhiều về thân phận của Tần Ninh. Từ thái độ đối đãi của hoàng đế Minh Ung với Tần Ninh, bà ta có thể thấy thân phận của hắn rất đặc biệt.
Cả đế quốc Bắc Minh này, đến cả vị kia trong học viện Thiên Thần còn không được hoàng đế Minh Ung đối xử như vậy nữa là.
“Sao?”
“Cho hỏi vì sao Tần công tử lại ban tặng cơ duyên lớn như vậy cho nhà họ Tần ta?”, trong lòng Tần Thư Nguyệt khó hiểu nhất chính là chuyện này.
Tần Ninh đơn độc đến đây chỉ vì mỗi việc này, thật sự là không thể hiểu nổi.
Nghe vậy, Tần Ninh sửng sốt. Hắn không thể nói cho Tần Thư Nguyệt biết rằng vì năm đó tài nghệ nấu ăn của Tần Thiên Nguyên quá cao siêu, nuôi béo cái miệng của hắn nên sau này hắn mới truyền Tứ Linh Hóa Thân kinh cho Tần Thiên Nguyên được.
Mà hắn còn đồng ý sẽ thỏa mãn một yêu cầu bất kỳ của Tần Thiên Nguyên, nhưng Tần Thiên Nguyên chưa từng nêu ra.
Nên hôm nay, hắn muốn đem chuyện này trở thành yêu cầu đó của Tần Thiên Nguyên.
Nếu nói ra thì chỉ sợ Tần Thư Nguyệt sẽ coi hắn là kẻ điên mất.
Tần Ninh chầm chậm nói: “Vì... Tổ tiên của nhà họ Tần của ta cũng giống như của bà, cùng họ Tần!”
Tần Ninh nói xong thì đi thẳng.
Tần Thư Nguyệt lúc này lại sờ đầu, đây là... lí do kiểu gì vậy?
Cùng họ Tần?
Nhiều người họ Tần lắm cơ mà!
Lúc này, khi thấy Tần Ninh đi ra, hoàng đế Minh Ung đi tới đón với nét mặt tươi cười.
“Chuyện này đã xong, ta nên về thôi!”
Tần Ninh vẫy tay: “Không cần tiễn đâu, ông làm hoàng đế nên có nhiều chuyện liên lụy, chăm sóc cho tốt sản nghiệp mà tổ tiên để lại đi!”
“Dạ!”
Hoàng đế Minh Ung cung kính đáp.
Tần Ninh dẫn hai cha con Thánh Đăng Phong và Diệp Viên Viên rời đi.
“À mà!”
Tần Ninh đột nhiên dừng lại, nói với Minh Vũ, vẫy tay: “Minh Vũ, ngươi qua đây chút!”
“Vâng!”
Minh Vũ nhìn phụ hoàng rồi bước lên trước.
Tần Ninh kéo Minh Vũ đến một chỗ, hai người thì thầm to nhỏ cái gì đó. Không lâu sau, Tần Ninh vỗ vai Minh Vũ rồi rời đi.
Hoàng đế Minh Ung nhìn cảnh này thì càng kinh ngạc hơn.
Chờ bốn người Tần Ninh rời đi, hoàng đế Minh Ung mới hỏi Minh Vũ: “Tần công tử đã nói gì với con vậy?”
“Khởi bẩm phụ hoàng!”
Minh Vũ chắp tay: “Tần công tử nói cho con... cách mở kiếm Thanh Dương và Thanh Nguyệt ạ!”
Ánh mắt Minh Vũ lộ ra sự vui sướng.
Mà sau đó, sắc mặt hoàng đế Minh Ung khẽ biến. Ông ta nhìn Minh Vũ, gật đầu, cũng không nói gì.
Ông ta đã hiểu ý Tần Ninh.
Hôm qua, ông ta phân phó mấy vị hoàng tử rằng ai có thể tìm được người giải bí mật kiếm Thanh Dương và Thanh Nguyệt thì người đó sẽ được phong làm Thái tử.
Mà hôm nay Tần Ninh cũng nói, một đế quốc muốn quật khởi thì một hoàng đế là không đủ.
Trừ phi giống tổ tiên khi đó, tài năng kinh diễm, vô song cái thế.
Nhưng cả cái Cửu U Đại Lục này, từ lúc xuất hiện đến giờ, cũng chỉ có một mình Minh Uyên đại đế mà thôi.
Ý của Tần Ninh rất rõ ràng, một mình Minh Ung ông ta không làm được, cần phải bồi dưỡng ra hậu bối tốt để kế nhiệm, từng bước đi một, sớm muộn cũng làm được.
Mà bây giờ Tần Ninh nói cho Minh Vũ cách giải kiếm Thanh Dương và Thanh Nguyệt, không lẽ ý là...
Ánh mắt Minh Ung nhìn Minh Vũ nhiều thêm phần kiểm tra.
Nhị hoàng tử này của ông ta, hình như... chưa có lần nào ông ta thật tâm quan tâm đến.
Tần Ninh không biết những suy nghĩ của hoàng đế Minh Ung lúc này.
Hắn chỉ điểm cho Minh Vũ chỉ vì mẹ của hắn ta là người nhà họ Tần còn cha là người nhà họ Minh mà thôi.
Tần Ninh không thể không thừa nhận sự yêu thương của mình với đồ tôn đã kéo dài đến tận con cháu đời sau.
Nếu không, chỉ nguyên hành động của Minh Triệt cũng khiến hắn giết tên đó mấy trăm lần rồi chứ không phải là quá tam ba bận không thôi.
“Tu luyện roi thấy thế nào?”
Tần Ninh hỏi Diệp Viên Viên.
“Có một loại cảm giác trời sinh thích ứng...”, Diệp Viên Viên nghĩ một lúc rồi đáp.
“Cô vốn dĩ là hoàng thể Cửu Chuyển Linh Lung thể. Cơ thể này là trong cương có nhu, với hấp thu linh khí cũng vậy, tu hành thì càng là thế!”
“Kiếm thì lại “cương” hơn, nhưng roi thì nhu hơn, hợp với sự âm nhu trong người phụ nữ, và hợp với cô nhất!”
“À đúng rồi, không cần vội tu hành Cửu Chuyển Ngọc thân quyết đâu. Khi nào có vấn đề thì phải hỏi ta đấy!”
Tần Ninh lại nhắc nhở.
“Vâng!”
Diệp Viên Viên lại nói: “Còn ba ngày nữa là đến buổi kiểm tra chiêu sinh của học viện Thiên Thần!”
“Mặc dù công tử có lệnh bài ngoại viện của học viện Thiên Thần nhưng giờ công tử đã ở cảnh giới Linh Hải tầng 3, không thích hợp vào ngoại viện nữa!”
“Cũng phải”.
Tần Ninh nói: “Cô nói cho ta xem kết cấu nội bộ của học viện Thiên Thần bây giờ đi?”
“Học viện Thiên Thần có hơn sáu trăm ngàn người, phân chia thành ngoại viện và nội viện”.
“Ngoại viện này thường là nơi các trưởng lão hay Linh Tử tiến cử với học viện, hoặc có thể trực tiếp dẫn người vào học viện. Chỉ cần thông qua kiểm tra là sẽ được vào!”
“Thiên Tử đó là một trong số các Linh Tử, mà còn là Linh Tử đỉnh cấp. Ta đã tra rồi, Lăng Thiên và Sở Ngưng Thi đã vào trong học viện Thiên Thần là nhờ hắn ta”.
“Linh Tử?”, Tần Ninh không hiểu.
“Ừm, đệ tử ngoại viện là ở chín cửa cảnh giới, mà đệ tử nội viện thì là từ cảnh giới Linh Hải tầng 1 đến tầng 9. Đệ tử đạt cảnh giới Linh Đài sẽ là Linh Đồ, mà vượt qua cảnh giới Linh Đài để đến cảnh giới Linh Luân thường có hai sự lựa chọn”.
“Một là thiên phú kiệt quệ, tiền đồ đến đỉnh thì sẽ chọn trở thành trưởng lão của học viện, còn một loại khác là thiên tư rộng lớn, có tư cách đạt đến cảnh giới Linh Luân. Sau khi họ đạt cảnh giới Linh Luân sẽ thành Linh Tử”.
“Linh Tử là đệ tử mũi nhọn của học viện Thiên Thần, ai cũng có quyền lực như trưởng lão”.
“Dĩ nhiên trong học viện cũng phân cấp trưởng lão. Trưởng lão ở cảnh giới Linh Luân chỉ có thể quản lý đến ngoại viện, nội viện và Linh Đồ. Còn một bộ phận trưởng lão vượt qua cảnh giới Linh Luân, chính là cảnh giới Linh Phách, thì sẽ có quyền ảnh hưởng đến các quyết định trọng đại của học viện”.
“Đệ tử ngoại viện, đệ tử nội viện, Linh Đồ, Linh Tử...”
Tần Ninh gật đầu, hai tay chắp sau đầu, lười nhác nói: “Xem ra đây là nơi thú vị đấy nhỉ”.
“À mà Sở Ngưng Thi và Lăng Thiên giờ đang ở đâu rồi?”
Tần Ninh vẫn chưa quên mục đích.
Sở Ngưng Thi và Lăng Thiên, đôi nam nữ này, phải trả giá thật đắt.
Nhưng mấy ngày này, điều khiến hắn thấy kỳ quái chính là: lần trước Sở Ngưng Thi bị hắn uy hiếp ở quán rượu, đáng ra nên mách Lăng Thiên chứ.
Tên Lăng Thiên kia không thể cứ án binh bất động mãi được?
Tần Ninh cười nhạt: “Thôi, lần này ta đến gặp bà cũng chỉ vì chuyện này”.
Tần Ninh nói xong thì đứng dậy ra ngoài.
“Tần công tử!”
Tần Thư Nguyệt biết bà ta không tiện hỏi nhiều về thân phận của Tần Ninh. Từ thái độ đối đãi của hoàng đế Minh Ung với Tần Ninh, bà ta có thể thấy thân phận của hắn rất đặc biệt.
Cả đế quốc Bắc Minh này, đến cả vị kia trong học viện Thiên Thần còn không được hoàng đế Minh Ung đối xử như vậy nữa là.
“Sao?”
“Cho hỏi vì sao Tần công tử lại ban tặng cơ duyên lớn như vậy cho nhà họ Tần ta?”, trong lòng Tần Thư Nguyệt khó hiểu nhất chính là chuyện này.
Tần Ninh đơn độc đến đây chỉ vì mỗi việc này, thật sự là không thể hiểu nổi.
Nghe vậy, Tần Ninh sửng sốt. Hắn không thể nói cho Tần Thư Nguyệt biết rằng vì năm đó tài nghệ nấu ăn của Tần Thiên Nguyên quá cao siêu, nuôi béo cái miệng của hắn nên sau này hắn mới truyền Tứ Linh Hóa Thân kinh cho Tần Thiên Nguyên được.
Mà hắn còn đồng ý sẽ thỏa mãn một yêu cầu bất kỳ của Tần Thiên Nguyên, nhưng Tần Thiên Nguyên chưa từng nêu ra.
Nên hôm nay, hắn muốn đem chuyện này trở thành yêu cầu đó của Tần Thiên Nguyên.
Nếu nói ra thì chỉ sợ Tần Thư Nguyệt sẽ coi hắn là kẻ điên mất.
Tần Ninh chầm chậm nói: “Vì... Tổ tiên của nhà họ Tần của ta cũng giống như của bà, cùng họ Tần!”
Tần Ninh nói xong thì đi thẳng.
Tần Thư Nguyệt lúc này lại sờ đầu, đây là... lí do kiểu gì vậy?
Cùng họ Tần?
Nhiều người họ Tần lắm cơ mà!
Lúc này, khi thấy Tần Ninh đi ra, hoàng đế Minh Ung đi tới đón với nét mặt tươi cười.
“Chuyện này đã xong, ta nên về thôi!”
Tần Ninh vẫy tay: “Không cần tiễn đâu, ông làm hoàng đế nên có nhiều chuyện liên lụy, chăm sóc cho tốt sản nghiệp mà tổ tiên để lại đi!”
“Dạ!”
Hoàng đế Minh Ung cung kính đáp.
Tần Ninh dẫn hai cha con Thánh Đăng Phong và Diệp Viên Viên rời đi.
“À mà!”
Tần Ninh đột nhiên dừng lại, nói với Minh Vũ, vẫy tay: “Minh Vũ, ngươi qua đây chút!”
“Vâng!”
Minh Vũ nhìn phụ hoàng rồi bước lên trước.
Tần Ninh kéo Minh Vũ đến một chỗ, hai người thì thầm to nhỏ cái gì đó. Không lâu sau, Tần Ninh vỗ vai Minh Vũ rồi rời đi.
Hoàng đế Minh Ung nhìn cảnh này thì càng kinh ngạc hơn.
Chờ bốn người Tần Ninh rời đi, hoàng đế Minh Ung mới hỏi Minh Vũ: “Tần công tử đã nói gì với con vậy?”
“Khởi bẩm phụ hoàng!”
Minh Vũ chắp tay: “Tần công tử nói cho con... cách mở kiếm Thanh Dương và Thanh Nguyệt ạ!”
Ánh mắt Minh Vũ lộ ra sự vui sướng.
Mà sau đó, sắc mặt hoàng đế Minh Ung khẽ biến. Ông ta nhìn Minh Vũ, gật đầu, cũng không nói gì.
Ông ta đã hiểu ý Tần Ninh.
Hôm qua, ông ta phân phó mấy vị hoàng tử rằng ai có thể tìm được người giải bí mật kiếm Thanh Dương và Thanh Nguyệt thì người đó sẽ được phong làm Thái tử.
Mà hôm nay Tần Ninh cũng nói, một đế quốc muốn quật khởi thì một hoàng đế là không đủ.
Trừ phi giống tổ tiên khi đó, tài năng kinh diễm, vô song cái thế.
Nhưng cả cái Cửu U Đại Lục này, từ lúc xuất hiện đến giờ, cũng chỉ có một mình Minh Uyên đại đế mà thôi.
Ý của Tần Ninh rất rõ ràng, một mình Minh Ung ông ta không làm được, cần phải bồi dưỡng ra hậu bối tốt để kế nhiệm, từng bước đi một, sớm muộn cũng làm được.
Mà bây giờ Tần Ninh nói cho Minh Vũ cách giải kiếm Thanh Dương và Thanh Nguyệt, không lẽ ý là...
Ánh mắt Minh Ung nhìn Minh Vũ nhiều thêm phần kiểm tra.
Nhị hoàng tử này của ông ta, hình như... chưa có lần nào ông ta thật tâm quan tâm đến.
Tần Ninh không biết những suy nghĩ của hoàng đế Minh Ung lúc này.
Hắn chỉ điểm cho Minh Vũ chỉ vì mẹ của hắn ta là người nhà họ Tần còn cha là người nhà họ Minh mà thôi.
Tần Ninh không thể không thừa nhận sự yêu thương của mình với đồ tôn đã kéo dài đến tận con cháu đời sau.
Nếu không, chỉ nguyên hành động của Minh Triệt cũng khiến hắn giết tên đó mấy trăm lần rồi chứ không phải là quá tam ba bận không thôi.
“Tu luyện roi thấy thế nào?”
Tần Ninh hỏi Diệp Viên Viên.
“Có một loại cảm giác trời sinh thích ứng...”, Diệp Viên Viên nghĩ một lúc rồi đáp.
“Cô vốn dĩ là hoàng thể Cửu Chuyển Linh Lung thể. Cơ thể này là trong cương có nhu, với hấp thu linh khí cũng vậy, tu hành thì càng là thế!”
“Kiếm thì lại “cương” hơn, nhưng roi thì nhu hơn, hợp với sự âm nhu trong người phụ nữ, và hợp với cô nhất!”
“À đúng rồi, không cần vội tu hành Cửu Chuyển Ngọc thân quyết đâu. Khi nào có vấn đề thì phải hỏi ta đấy!”
Tần Ninh lại nhắc nhở.
“Vâng!”
Diệp Viên Viên lại nói: “Còn ba ngày nữa là đến buổi kiểm tra chiêu sinh của học viện Thiên Thần!”
“Mặc dù công tử có lệnh bài ngoại viện của học viện Thiên Thần nhưng giờ công tử đã ở cảnh giới Linh Hải tầng 3, không thích hợp vào ngoại viện nữa!”
“Cũng phải”.
Tần Ninh nói: “Cô nói cho ta xem kết cấu nội bộ của học viện Thiên Thần bây giờ đi?”
“Học viện Thiên Thần có hơn sáu trăm ngàn người, phân chia thành ngoại viện và nội viện”.
“Ngoại viện này thường là nơi các trưởng lão hay Linh Tử tiến cử với học viện, hoặc có thể trực tiếp dẫn người vào học viện. Chỉ cần thông qua kiểm tra là sẽ được vào!”
“Thiên Tử đó là một trong số các Linh Tử, mà còn là Linh Tử đỉnh cấp. Ta đã tra rồi, Lăng Thiên và Sở Ngưng Thi đã vào trong học viện Thiên Thần là nhờ hắn ta”.
“Linh Tử?”, Tần Ninh không hiểu.
“Ừm, đệ tử ngoại viện là ở chín cửa cảnh giới, mà đệ tử nội viện thì là từ cảnh giới Linh Hải tầng 1 đến tầng 9. Đệ tử đạt cảnh giới Linh Đài sẽ là Linh Đồ, mà vượt qua cảnh giới Linh Đài để đến cảnh giới Linh Luân thường có hai sự lựa chọn”.
“Một là thiên phú kiệt quệ, tiền đồ đến đỉnh thì sẽ chọn trở thành trưởng lão của học viện, còn một loại khác là thiên tư rộng lớn, có tư cách đạt đến cảnh giới Linh Luân. Sau khi họ đạt cảnh giới Linh Luân sẽ thành Linh Tử”.
“Linh Tử là đệ tử mũi nhọn của học viện Thiên Thần, ai cũng có quyền lực như trưởng lão”.
“Dĩ nhiên trong học viện cũng phân cấp trưởng lão. Trưởng lão ở cảnh giới Linh Luân chỉ có thể quản lý đến ngoại viện, nội viện và Linh Đồ. Còn một bộ phận trưởng lão vượt qua cảnh giới Linh Luân, chính là cảnh giới Linh Phách, thì sẽ có quyền ảnh hưởng đến các quyết định trọng đại của học viện”.
“Đệ tử ngoại viện, đệ tử nội viện, Linh Đồ, Linh Tử...”
Tần Ninh gật đầu, hai tay chắp sau đầu, lười nhác nói: “Xem ra đây là nơi thú vị đấy nhỉ”.
“À mà Sở Ngưng Thi và Lăng Thiên giờ đang ở đâu rồi?”
Tần Ninh vẫn chưa quên mục đích.
Sở Ngưng Thi và Lăng Thiên, đôi nam nữ này, phải trả giá thật đắt.
Nhưng mấy ngày này, điều khiến hắn thấy kỳ quái chính là: lần trước Sở Ngưng Thi bị hắn uy hiếp ở quán rượu, đáng ra nên mách Lăng Thiên chứ.
Tên Lăng Thiên kia không thể cứ án binh bất động mãi được?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương