Phong Thần Châu
Chương 114: Mua?
"Mua?"
Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên cười nói: "Ngươi cho rằng nàng đáng giá bao nhiêu?"
“Mười vạn lượng hoàng kim, ta mua!”, Sở Tiên Kiệt dường như không thiếu tiền.
“Viên Viên, gã nói sẽ bỏ ra mười vạn lượng hoàng kim mua lại cô, cô đồng ý không?”, Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên trêu chọc.
Diệp Viên Viên tức giận liếc nhìn Tần Ninh một cái, ánh mắt ấy mê người khó tả, khiến cho tất cả những người có mặt đều phải ngẩn ra.
"Xin lỗi, tùy tùng của ta có vẻ không đồng ý rồi!"
Tần Ninh phất tay nói.
"Năm mươi vạn lượng hoàng kim!"
Sở Tiên Kiệt lại lên tiếng, chế nhạo nói: "Ta không tin năm mươi vạn lượng hoàng kim không thể mua lại một tùy tùng nhỏ nhoi!"
Tần Ninh lúc này lại nhìn về phía Diệp Viên Viên.
"Thấy thế nào?"
"Cút!"
Đôi mắt đẹp của Diệp Viên Viên liếc nhìn Sở Tiên Kiệt, lãnh đạm nói.
Tính tình của nàng vốn lạnh lùng, không thích nói nhiều, những lúc ở bên cạnh Tần Ninh nàng cũng thường im lặng.
Nhưng điều này không có nghĩa là nàng sẽ không tức giận!
"Chỉ là một đứa tùy tùng mà dám thất lễ với thiếu gia của ta như vậy!"
Tên sai vặt kia hùng hùng hổ hổ nói: "Ngươi biết thiếu gia nhà ta là ai không?"
"Thiếu gia nhà ta tới từ Sở gia quận Sở Nguyên, Sở gia ở quận Sở Nguyên đường đường chính là bá chủ, trưởng tộc nhà ta chính là cường giả cảnh giới Linh Hải đứng đầu!"
Tên sai vặt kia sắc mặt đỏ lên, kích động nói: "Mấy tên nhãi ranh có mắt mà không biết thái sơn!"
"Quận Sở Nguyên!"
Trương Tiểu Soái ngẩn ra một chút, sau đó liền cười nói: "Ta cũng đến từ quận Sở Nguyên. Nhà của ta nằm trong một ngôi làng trên núi Nguyên, tên là làng Tiểu Nguyên, dù nhỏ nhưng vẫn là một nơi rất tốt!"
"Xin chào, Sở Tiên Kiệt, chúng ta có duyên gặp mặt!"
"Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!"
Sở Tiên Kiệt chán ghét nói: "Tới từ một cái làng nhỏ không biết ở đâu ra, dựa vào đâu mà muốn dựa hơi ta hả?"
Dựa hơi?
Trương Tiểu Soái giật mình.
Hắn ta chỉ muốn chào hỏi Sở Tiên Kiệt, nhưng trong mắt đối phương lại trở thành muốn dựa hơi?
Sở Tiên Kiệt không thèm để ý tới Trương Tiểu Soái, nhìn Tần Ninh và Diệp Viên Viên, hừ một tiếng nói: "Đã cho các ngươi mặt mũi mà chủ tớ các ngươi còn không biết điều, năm mươi vạn lượng hoàng kim, cứ cho như các ngươi cả đời ở học viện Thiên Thần cũng không kiếm được!"
“Sở Tiên Kiệt, mọi người đều là bạn cùng phòng, nói như vậy thật là quá đáng!”, Lục Huyền khuyên can.
"Liên quan quái gì đến ngươi?"
Sở Tiên Kiệt lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Bớt nói cái gì mà bạn cùng phòng đi, cái nơi tồi tàn này, còn lâu ta mới ở lại!"
"Nói cho các ngươi biết, huynh trưởng của ta, Sở Thành Hạc, chính là đệ tử nội viện của học viện Thiên Thần, được sống ở một tòa tiểu lầu biệt lập. Mấy tên quê mùa các ngươi thì biết cái gì?"
"Ta thấy qua lần khảo hạch này thì các ngươi cũng không ở lại nổi, vậy mà còn muốn ta cùng các ngươi làm bạn cùng phòng? Chắc không phải là muốn sau này dùng danh tiếng của Sở Tiên Kiệt ta ở bên ngoài tự thổi phồng mình đó chứ hả?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Lục Huyền cùng Trương Tiểu Soái đều trở nên khó xử.
Nhưng mà tên này cũng mới vừa nói, huynh trưởng Sở Thành Hạc của gã chính là đệ tử nội viện.
Đệ tử nội viện của học viện Thiên Thần đều đã đạt tới cảnh giới Linh Hải, mà huynh trưởng của gã lại là học viên cũ, đã cắm rễ sâu ở nơi này, bọn họ thì đều là học viên mới, không có gì để dựa vào, tùy tiện đắc tội với Sở Tiên Kiệt đúng là không sáng suốt.
Sở Tiên Kiệt trong mắt mang đầy vẻ khinh thường, nhìn mấy người trong phòng, nói: "Ta nhớ mặt các ngươi rồi. Hi vọng trong lúc khảo hạch các ngươi không đụng phải ta, nếu không thì..."
"Nếu không thì thế nào?"
Tần Ninh cười nhạt hỏi.
"Ta sẽ khiến cho các ngươi mất đi tư cách tiến vào nội viện của học viện Thiên Thần!"
Sở Tiên Kiệt hừ một tiếng, dữ tợn nhìn Tần Ninh.
"Ồ?"
Tần Ninh cười nói: "Nếu nói như vậy, thì hôm nay ta không thể để cho ngươi đi được rồi!"
"Nếu không đến lúc khảo hạch ngươi lại bảo huynh trưởng của ngươi ra dạy dỗ bọn ta, thì bọn ta phải làm thế nào?"
Nghe vậy, Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc đều sửng sốt, còn Diệp Viên Viên lại bất ngờ cười một tiếng.
Tần Ninh tới lúc này mà vẫn muốn chọc giận cái tên kia, chẳng phải là sẽ đắc tội với Sở Thành Hạc hay sao? Thật là không sáng suốt chút nào!
"Tên nhóc, nhìn ngươi là ta liền cảm thấy ngứa tay muốn đánh người!"
Sở Tiên Kiệt hừ lạnh, bước thẳng lên phía trước, đánh ra một quyền hướng về phía Tần Ninh.
"Cút đi!"
Tần Ninh cười chế nhạo, cũng bước thẳng lên đón một quyền này.
Bang…
Ầm một tiếng, hai đường quyền va chạm vào nhau, toàn thân Sở Tiên Kiệt bị đấm bay thẳng vào tường, tứ chi sụp xuống đất, sưng húp hết cả mặt mũi tay chân.
"Thiếu gia!"
Tên sai vặt kia giờ phút này nhìn về phía Tần Ninh, hai chân đã mềm nhũn ra, vốn dĩ còn dự định xông về phía Tần Ninh biểu diễn một chút để thể hiện lòng trung thành.
Nhưng dừng lại một chút, tên sai vặt cũng chỉ có thể đỡ thiếu gia của mình lên.
Ở trước mặt Tần Ninh, ngay cả vị thiếu gia cảnh giới Linh Hải tầng 2 của hắn còn bị hạ chỉ bằng một cú đấm, hắn ta chỉ mới đạt tới cảnh giới cửa thứ bảy, xông lên chẳng khác nào tự tìm chết.
"Ngươi…"
Sở Tiên Kiệt đứng lên với một cơ thể bầm dập, nhìn Tần Ninh, hung hăng chửi bới: "Ngươi có biết ngươi đã đắc tội với ai không? Nhóc con, ngươi xong đời rồi!"
"Vậy sao?"
Sắc mặt của Tần Ninh bỗng trở nên vô cùng lạnh lẽo, hắn tiến lên một bước, phất tay áo, khí tức cường hãn toát ra.
Hắn thẳng tay tát một cái, năm ngón tay như dán lên mặt của Sở Tiên Kiệt.
Chát một tiếng, Sở Tiên Kiệt bị đánh xoay ba vòng, loạng choạng ngã nhào xuống đất.
"Hay lắm!"
"Quá đẹp!"
Lục Huyền và Trương Tiểu Soái ngay lập tức vỗ tay.
Nhưng khi ánh mắt dữ tợn của Sở Tiên Kiệt liếc qua, hai người bọn họ cũng phải nhìn về hướng khác, không nói gì nữa.
Bọn họ chỉ sợ người huynh trưởng sau lưng của Sở Tiên Kiệt, nhưng Tần Ninh thì có vẻ như không sợ chút nào.
Sở Tiên Kiệt này vừa gặp đã ra thói cao ngạo bề trên, khiến cho người ta vô cùng chán ghét.
"Ngươi…"
“Còn muốn nói gì nữa?”, Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Tỳ nữ của ta, ngươi nói muốn mua là mua sao?"
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Một giọng nói tự nhiên từ đâu vang lên, bên ngoài cửa phòng có thêm hai ba người khác đi vào.
"Đại ca!"
Nhìn thấy người tới, Sở Tiên Kiệt lập tức đứng dậy, mặt mũi xanh mét sưng húp, trong lời nói xen lẫn cả tiếng rên rỉ.
"Đại ca...", Sở Tiên Kiệt vừa khóc vừa nói: "Cái tên này, đánh đệ... hu hu hu..."
"Tiên Kiệt!"
Nhìn thấy bộ dạng đau khổ của đệ đệ, trên mặt Sở Thành Hạc liền hiện lên vẻ tức giận.
"Hừ, chỉ là một học viên vừa mới vào học viện, còn dám ở đây phô trương thanh thế?"
Sở Thành Hạc hừ lạnh, nói: "Nhóc con, ngươi tên gì?"
"Tần Ninh!"
Tần Ninh lại lên tiếng.
“Ngươi biết ngươi đã đắc tội đến ai không?” Sở Thành Hạc hừ một tiếng nói: “Đánh đệ tử trong học viện là đã vi phạm nội quy của học viện. Niệm tình ngươi mới phạm lỗi lần đầu tiên, ngươi hãy mau giao hết linh thạch trên người ra đây!"
"Ta còn có thể cân nhắc, tha mạng cho ngươi!"
“Ngươi vừa rồi nói đánh đệ tử bên trong học viện là vi phạm nội quy, giờ ngươi lại nói muốn giết ta, không phải là cũng vi phạm nội quy hay sao?”, Tần Ninh tỏ vẻ vô tội nói.
Sở Thành Hạc tức giận nói: "Nhóc con, đừng có mà đứng đó khua môi múa mép..."
"Công tử, đã sắp xếp xong rồi!"
Diệp Viên Viên xoay người cung kính nói.
Vừa rồi Tần Ninh tự mình xuất thủ, nên không cần nàng ra tay, mà nàng cũng thật sự cảm thấy không muốn động thủ với mấy tên vô dụng này, cho nên nàng chỉ tiếp tục làm những việc mà nàng nên làm.
"Diệp... Diệp Viên Viên..."
Nhưng vào lúc này, nhìn thấy Diệp Viên Viên xoay người lại, Sở Thành Hạc hoàn toàn sững sờ.
"Ngươi là ai?"
Sự thiếu kiên nhẫn đã hiện lên trong đôi mắt đẹp của Diệp Viên Viên.
Khi bị hỏi như vậy, nét mặt của Sở Thành Hạc đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
Gã biết Diệp Viên Viên, nhưng Diệp Viên Viên không biết gã, đây cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Diệp Viên Viên sao lại ở đây?