Phong Thần Châu
Chương 14: Cứ ném hết ra ngoài
“Tần Ninh, đây là phố đan dược của Tần gia, mọi chuyện đều do Hứa Uyên ta quyết định, ngươi đừng hòng làm loạn ở đây”.
Một giọng nói bực dọc vang lên.
Bên ngoài cổng, Hứa Uyên nhìn Tần Ninh và Tần Hâm Hâm, kiêu ngạo nói.
Lão ta vốn dĩ là một đan sư cao cấp, là khách cấp bậc trưởng lão ở Tần gia.
Nếu lúc này Tần Thương Sinh ở đây thì cũng phải đối đãi kính cẩn với lão ta.
“Thiếu gia Tần Ninh!”, lúc này Trần Phong cũng nói: “Đây là phố đan dược, là cái gốc của Tần gia, không phải là nơi để ngươi làm loạn, trở về phủ đi”.
Làm loạn?
Tần Ninh nhìn hai người, cảm thấy nực cười.
“Ta đến đây là để luyện đan chứ không phải làm loạn!”
“Luyện đan? Ngươi biết luyện đan là gì sao? E là ngươi còn không biết lửa luyện đan là gì nữa ấy chứ!”
Nhìn vẻ mặt u ám của Hứa Uyên, Tần Ninh vung tay, một ngọn lửa màu đỏ hiện lên ở đầu ngón tay.
Thấy vậy, Hứa Uyên và Trần Phong đều kinh ngạc.
Sở dĩ nghề đan sư này khan hiếm là vì, đến cuối đời, nhiều võ giả vẫn không thể ngưng kết ra được đan hỏa.
Trước đây, họ chưa nghe nói Tần Ninh có thể thành công.
Bây giờ lại có thể ngưng kết ra được khi vừa vung tay?
Hứa Uyên bình tĩnh nói: “Dù ngươi có ngưng kết được đan hỏa thì cũng chỉ luyện được đan dược cấp bình thường. Có bốn cấp bậc là hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm, chủng loại càng nhiều đến mức không thể đếm hết, ngươi chưa từng học thì làm sao biết được?”
“Sao ngươi biết ta không làm được? Sao ngươi biết ta chưa từng học?”
Tần Ninh lười giải thích nhiều, chỉ hỏi ngược lại: “Ta muốn hỏi hai vị… chuyện gì đây?”
“Cái gì mà chuyện gì?”
“Dược liệu mà ta nhờ chấp sự Tống Uy chuẩn bị là Thư Lận Thảo và Hoàng Diệp Tử đều đã có, nhưng nhánh rễ cây Cổ Đậu đều bị chặt hết, thậm chí quả Bách Hoa cũng khô héo…”
Tần Ninh lạnh lùng hỏi: “Hai vị phụ trách có thể nói cho ta biết rốt cuộc chuyện là sao không?”
Dược liệu là gốc của đan dược, mỗi năm Tần gia đều phải tiêu tốn một số tiền lớn để nhập dược liệu, lẽ nào những dược liệu mua về đều như thế này?
Nhìn những dược liệu đó, sắc mặt Hứa Uyên và Trần Phong đều cứng đờ.
Hứa Uyên nói: “Ngươi thì biết cái gì? Cỏ Thư Lận, Hoàng Diệp Tử có hiệu quả tốt nhất, những nhánh rễ không có tác dụng gì của rễ cây Cổ Đậu tất nhiên nên bị cắt hết, quả Bách Hoa tươi mới hoàn toàn không có công dụng gì”.
“Láo xược!”
Tần Ninh bỗng cất cao giọng quát: “Hứa Uyên, ngươi tưởng ta không biết gì về luyện đan sao?”
“Yêu cầu về cỏ Thư Lận nhất định phải đảm bảo được độ ẩm của lá, thậm chí còn cần phải ngâm trong nước để bảo đảm công hiệu; mọi công dụng của rễ cây Cổ Đậu đều tập trung ở rễ nhánh của cây. Quả Bách Hoa càng không thể bị khô héo, không còn tươi thì nên vứt đi, nếu không thứ luyện ra không phải là đan dược cứu người mà sẽ là độc dược hại người!”
“Ngươi thân là đan sư quản lý phố đan dược, làm chuyện như vậy là suy xét cho Tần gia sao?”
Bị một thiếu niên mười sáu tuổi quát như vậy, sắc mặt Hứa Uyên và Trần Phong trở nên khó coi.
“Tần Ninh, ngươi khiến Tần gia nhà tan cửa nát, bớt ở đây tỏ ra thanh cao đi. Ngươi chẳng qua chỉ là thiếu gia Tần gia, phố đan dược được Nhị gia quản lý, không đến lượt ngươi ở đây chỉ tay ra lệnh”.
“Đúng vậy, phố đan dược không phải là nơi ngươi làm xằng làm bậy!”
Hứa Uyên và Trần Phong không sợ Tần Ninh, hai người họ là đan sư cấp cao, đan dược của Tần gia đều cần hai người chế luyện.
Dù Tần Ninh là thiếu gia Tần gia thì cũng không quản được họ. Đừng nói là Tần Ninh, dù là Tần Thương Sinh thì cũng phải dựa vào họ.
“Bây giờ lập tức cút khỏi phố đan dược ngay, ta sẽ nói với cha ngươi chuyện này”, Hứa Uyên trầm giọng nói.
Cút khỏi phố đan dược?
Bây giờ, Tần Ninh đã là lão yêu quái sống mười đời rồi, làm sao không hiểu được rốt cuộc mọi chuyện trước mắt là sao.
Hai người Hứa Uyên và Trần Phong này muốn dựa vào thân phận của mình để tư lợi chiếm làm của riêng!
Hắn không muốn nhiều lời với loại người như vậy.
Cứ ném hết ra ngoài là được!
“Người nên cút đi là các ngươi đấy!”
Rầm…
Bỗng có hai bóng người bị ném ra ngoài, hai người Hứa Uyên và Trần Phong ngã bể đầu.
Mặc dù hai người là cao thủ cảnh giới cửa thứ bảy Tử Môn nhưng hiện giờ Tần Ninh đã đột phá cảnh giới cửa thứ năm, hai người này chẳng là cái đinh gì trong mắt hắn cả!
“Tần Ninh, ngươi điên rồi, bọn ta không làm đan sư của Tần gia nữa, ngươi tự mình luyện đan đi!”
“Tần Ninh, dù ngươi có đem kiệu đến rước thì cũng đừng mơ có thể mời ta về lại được!”
Hai người bị ném ra ngoài thì la hét lên, đám người chạy đến vây xem.
“Sao vậy? Sao vậy?”
Lúc này, Tần Viễn Sơn vội vã chạy đến.
Thấy hai vị đại sư Hứa Uyên và Trần Phong ngã thê thảm như vậy, Tần Viễn Sơn sửng sốt.
“Ai làm chuyện này?”
Tần Viễn Sơn quát.
“Nhị thúc, ta làm đấy!”
Lúc này Tần Ninh bước ra ngoài, thản nhiên nói: “Tần gia ta không cần hai người này nữa. Nhị thúc, đến phủ của hai người này để lục soát toàn bộ ngân lượng mà họ đã tư lợi chiếm riêng ra đi, sau đó đuổi hai lão già này ra ngoài đi”.
Cái gì?
Lúc này, Tần Viễn Sơn sửng sốt.
Đuổi ra ngoài?
Đã xảy ra chuyện gì?
“Cha, mau đuổi họ ra khỏi đây đi, hai lão già này biến dược liệu mà Tần gia chúng ta bỏ tiền ra mua về thành dược liệu hỏng, không thể dùng được. Mấy dược liệu lúc nãy Ninh ca cần đều hỏng hết rồi!”
Dù Tần Hâm Hâm không hiểu gì mấy lời về dược liệu lúc nãy nhưng cậu biết chắc chắn Tần Ninh nói đúng.
“Hừ, không cần đuổi bọn ta, tự bọn ta đi!”
Hứa Uyên hừ một tiếng, cất bước rời đi.
“Giờ không thể đi được! Nhị thúc, ta nghĩ chắc chắn trong phủ của đan sư Hứa Uyên có không ít bảo vật hiếm có, vàng bạc, nhiều hơn những bổng lộc chúng ta cho lão ta, thúc dẫn người đến lục soát là biết”.
Tần Ninh nói xong cũng không nhiều lời nữa, ánh mắt lướt nhìn hai người nọ rồi đi thẳng ra ngoài.
“Cha, cha nhất định phải lục soát đó!”
Tần Hâm Hâm vội vã chạy theo Tần Ninh.
Nhìn Tần Ninh rời đi, Tần Viễn Sơn bước đến phòng luyện đan lập tức hiểu rõ.
“Người đâu!”
Tần Viễn Sơn quát: “Lập tức mời hai vị đại sư về phủ của mình, xem xem trong phủ của họ rốt cuộc có những gì”.
Lão ta vừa ra lệnh, sắc mặt Hứa Uyên và Trần Phong trắng bệch.
Hai người vốn tưởng Tần Ninh hoàn toàn không biết luyện đan là gì nên mới bịa ra mấy câu với hắn cho xong chuyện, nhưng không ngờ lại bị Tần Ninh vạch trần.
Lần này thì tiêu rồi!
“Ninh ca, Ninh ca, huynh đợi ta với, giờ chúng ta đi đâu vậy?”
“Dược liệu trong phố đan dược bị hư hại quá nhiều, ta cần luyện chế Thư Cốt Đan, Thác Môn Đan. Nếu có thể tìm được Viêm linh chi thì còn có thể luyện chế ra Tụ Nguyên Đan cho cha”.
“Tụ Nguyên Đan?”
Tần Hâm Hâm khó hiểu hỏi. Cậu chưa từng nghe nói đến mấy loại đan dược mà Tần Ninh nói.
“Chính là loại đan dược ngưng tụ nguyên khí trong cơ thể, mở ra cửa thứ chín Thiên Môn…”
“Còn có loại đan dược này sao?”
“…”
Tần Ninh lười giải thích, hắn dẫn Tần Hâm Hâm đến Thánh Đan Các.
Thánh Đan Các nổi danh khắp đế quốc Bắc Minh, các cửa hàng của nó phân bố ở mọi nơi trên đế quốc Bắc Minh.
Thậm chí Thánh Đan Các còn được mệnh danh là nơi không gì không có, chỉ có thứ mà khách không nghĩ đến mà thôi.
Sau khi thấy những dược liệu trong phố đan dược đó, Tần Ninh chỉ đành phải đến Thánh Đan Các để mua dược liệu.
“Tần Ninh!”
Một người mặc áo dài trắng, khí chất nhẹ nhàng, nước da trắng trẻo, tay cầm quạt nhìn Tần Ninh, sau đó hắn ta thu quạt lại tức giận hừ nói: “Ngươi còn dám ra ngoài à!”
- ---------------------------
Một giọng nói bực dọc vang lên.
Bên ngoài cổng, Hứa Uyên nhìn Tần Ninh và Tần Hâm Hâm, kiêu ngạo nói.
Lão ta vốn dĩ là một đan sư cao cấp, là khách cấp bậc trưởng lão ở Tần gia.
Nếu lúc này Tần Thương Sinh ở đây thì cũng phải đối đãi kính cẩn với lão ta.
“Thiếu gia Tần Ninh!”, lúc này Trần Phong cũng nói: “Đây là phố đan dược, là cái gốc của Tần gia, không phải là nơi để ngươi làm loạn, trở về phủ đi”.
Làm loạn?
Tần Ninh nhìn hai người, cảm thấy nực cười.
“Ta đến đây là để luyện đan chứ không phải làm loạn!”
“Luyện đan? Ngươi biết luyện đan là gì sao? E là ngươi còn không biết lửa luyện đan là gì nữa ấy chứ!”
Nhìn vẻ mặt u ám của Hứa Uyên, Tần Ninh vung tay, một ngọn lửa màu đỏ hiện lên ở đầu ngón tay.
Thấy vậy, Hứa Uyên và Trần Phong đều kinh ngạc.
Sở dĩ nghề đan sư này khan hiếm là vì, đến cuối đời, nhiều võ giả vẫn không thể ngưng kết ra được đan hỏa.
Trước đây, họ chưa nghe nói Tần Ninh có thể thành công.
Bây giờ lại có thể ngưng kết ra được khi vừa vung tay?
Hứa Uyên bình tĩnh nói: “Dù ngươi có ngưng kết được đan hỏa thì cũng chỉ luyện được đan dược cấp bình thường. Có bốn cấp bậc là hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm, chủng loại càng nhiều đến mức không thể đếm hết, ngươi chưa từng học thì làm sao biết được?”
“Sao ngươi biết ta không làm được? Sao ngươi biết ta chưa từng học?”
Tần Ninh lười giải thích nhiều, chỉ hỏi ngược lại: “Ta muốn hỏi hai vị… chuyện gì đây?”
“Cái gì mà chuyện gì?”
“Dược liệu mà ta nhờ chấp sự Tống Uy chuẩn bị là Thư Lận Thảo và Hoàng Diệp Tử đều đã có, nhưng nhánh rễ cây Cổ Đậu đều bị chặt hết, thậm chí quả Bách Hoa cũng khô héo…”
Tần Ninh lạnh lùng hỏi: “Hai vị phụ trách có thể nói cho ta biết rốt cuộc chuyện là sao không?”
Dược liệu là gốc của đan dược, mỗi năm Tần gia đều phải tiêu tốn một số tiền lớn để nhập dược liệu, lẽ nào những dược liệu mua về đều như thế này?
Nhìn những dược liệu đó, sắc mặt Hứa Uyên và Trần Phong đều cứng đờ.
Hứa Uyên nói: “Ngươi thì biết cái gì? Cỏ Thư Lận, Hoàng Diệp Tử có hiệu quả tốt nhất, những nhánh rễ không có tác dụng gì của rễ cây Cổ Đậu tất nhiên nên bị cắt hết, quả Bách Hoa tươi mới hoàn toàn không có công dụng gì”.
“Láo xược!”
Tần Ninh bỗng cất cao giọng quát: “Hứa Uyên, ngươi tưởng ta không biết gì về luyện đan sao?”
“Yêu cầu về cỏ Thư Lận nhất định phải đảm bảo được độ ẩm của lá, thậm chí còn cần phải ngâm trong nước để bảo đảm công hiệu; mọi công dụng của rễ cây Cổ Đậu đều tập trung ở rễ nhánh của cây. Quả Bách Hoa càng không thể bị khô héo, không còn tươi thì nên vứt đi, nếu không thứ luyện ra không phải là đan dược cứu người mà sẽ là độc dược hại người!”
“Ngươi thân là đan sư quản lý phố đan dược, làm chuyện như vậy là suy xét cho Tần gia sao?”
Bị một thiếu niên mười sáu tuổi quát như vậy, sắc mặt Hứa Uyên và Trần Phong trở nên khó coi.
“Tần Ninh, ngươi khiến Tần gia nhà tan cửa nát, bớt ở đây tỏ ra thanh cao đi. Ngươi chẳng qua chỉ là thiếu gia Tần gia, phố đan dược được Nhị gia quản lý, không đến lượt ngươi ở đây chỉ tay ra lệnh”.
“Đúng vậy, phố đan dược không phải là nơi ngươi làm xằng làm bậy!”
Hứa Uyên và Trần Phong không sợ Tần Ninh, hai người họ là đan sư cấp cao, đan dược của Tần gia đều cần hai người chế luyện.
Dù Tần Ninh là thiếu gia Tần gia thì cũng không quản được họ. Đừng nói là Tần Ninh, dù là Tần Thương Sinh thì cũng phải dựa vào họ.
“Bây giờ lập tức cút khỏi phố đan dược ngay, ta sẽ nói với cha ngươi chuyện này”, Hứa Uyên trầm giọng nói.
Cút khỏi phố đan dược?
Bây giờ, Tần Ninh đã là lão yêu quái sống mười đời rồi, làm sao không hiểu được rốt cuộc mọi chuyện trước mắt là sao.
Hai người Hứa Uyên và Trần Phong này muốn dựa vào thân phận của mình để tư lợi chiếm làm của riêng!
Hắn không muốn nhiều lời với loại người như vậy.
Cứ ném hết ra ngoài là được!
“Người nên cút đi là các ngươi đấy!”
Rầm…
Bỗng có hai bóng người bị ném ra ngoài, hai người Hứa Uyên và Trần Phong ngã bể đầu.
Mặc dù hai người là cao thủ cảnh giới cửa thứ bảy Tử Môn nhưng hiện giờ Tần Ninh đã đột phá cảnh giới cửa thứ năm, hai người này chẳng là cái đinh gì trong mắt hắn cả!
“Tần Ninh, ngươi điên rồi, bọn ta không làm đan sư của Tần gia nữa, ngươi tự mình luyện đan đi!”
“Tần Ninh, dù ngươi có đem kiệu đến rước thì cũng đừng mơ có thể mời ta về lại được!”
Hai người bị ném ra ngoài thì la hét lên, đám người chạy đến vây xem.
“Sao vậy? Sao vậy?”
Lúc này, Tần Viễn Sơn vội vã chạy đến.
Thấy hai vị đại sư Hứa Uyên và Trần Phong ngã thê thảm như vậy, Tần Viễn Sơn sửng sốt.
“Ai làm chuyện này?”
Tần Viễn Sơn quát.
“Nhị thúc, ta làm đấy!”
Lúc này Tần Ninh bước ra ngoài, thản nhiên nói: “Tần gia ta không cần hai người này nữa. Nhị thúc, đến phủ của hai người này để lục soát toàn bộ ngân lượng mà họ đã tư lợi chiếm riêng ra đi, sau đó đuổi hai lão già này ra ngoài đi”.
Cái gì?
Lúc này, Tần Viễn Sơn sửng sốt.
Đuổi ra ngoài?
Đã xảy ra chuyện gì?
“Cha, mau đuổi họ ra khỏi đây đi, hai lão già này biến dược liệu mà Tần gia chúng ta bỏ tiền ra mua về thành dược liệu hỏng, không thể dùng được. Mấy dược liệu lúc nãy Ninh ca cần đều hỏng hết rồi!”
Dù Tần Hâm Hâm không hiểu gì mấy lời về dược liệu lúc nãy nhưng cậu biết chắc chắn Tần Ninh nói đúng.
“Hừ, không cần đuổi bọn ta, tự bọn ta đi!”
Hứa Uyên hừ một tiếng, cất bước rời đi.
“Giờ không thể đi được! Nhị thúc, ta nghĩ chắc chắn trong phủ của đan sư Hứa Uyên có không ít bảo vật hiếm có, vàng bạc, nhiều hơn những bổng lộc chúng ta cho lão ta, thúc dẫn người đến lục soát là biết”.
Tần Ninh nói xong cũng không nhiều lời nữa, ánh mắt lướt nhìn hai người nọ rồi đi thẳng ra ngoài.
“Cha, cha nhất định phải lục soát đó!”
Tần Hâm Hâm vội vã chạy theo Tần Ninh.
Nhìn Tần Ninh rời đi, Tần Viễn Sơn bước đến phòng luyện đan lập tức hiểu rõ.
“Người đâu!”
Tần Viễn Sơn quát: “Lập tức mời hai vị đại sư về phủ của mình, xem xem trong phủ của họ rốt cuộc có những gì”.
Lão ta vừa ra lệnh, sắc mặt Hứa Uyên và Trần Phong trắng bệch.
Hai người vốn tưởng Tần Ninh hoàn toàn không biết luyện đan là gì nên mới bịa ra mấy câu với hắn cho xong chuyện, nhưng không ngờ lại bị Tần Ninh vạch trần.
Lần này thì tiêu rồi!
“Ninh ca, Ninh ca, huynh đợi ta với, giờ chúng ta đi đâu vậy?”
“Dược liệu trong phố đan dược bị hư hại quá nhiều, ta cần luyện chế Thư Cốt Đan, Thác Môn Đan. Nếu có thể tìm được Viêm linh chi thì còn có thể luyện chế ra Tụ Nguyên Đan cho cha”.
“Tụ Nguyên Đan?”
Tần Hâm Hâm khó hiểu hỏi. Cậu chưa từng nghe nói đến mấy loại đan dược mà Tần Ninh nói.
“Chính là loại đan dược ngưng tụ nguyên khí trong cơ thể, mở ra cửa thứ chín Thiên Môn…”
“Còn có loại đan dược này sao?”
“…”
Tần Ninh lười giải thích, hắn dẫn Tần Hâm Hâm đến Thánh Đan Các.
Thánh Đan Các nổi danh khắp đế quốc Bắc Minh, các cửa hàng của nó phân bố ở mọi nơi trên đế quốc Bắc Minh.
Thậm chí Thánh Đan Các còn được mệnh danh là nơi không gì không có, chỉ có thứ mà khách không nghĩ đến mà thôi.
Sau khi thấy những dược liệu trong phố đan dược đó, Tần Ninh chỉ đành phải đến Thánh Đan Các để mua dược liệu.
“Tần Ninh!”
Một người mặc áo dài trắng, khí chất nhẹ nhàng, nước da trắng trẻo, tay cầm quạt nhìn Tần Ninh, sau đó hắn ta thu quạt lại tức giận hừ nói: “Ngươi còn dám ra ngoài à!”
- ---------------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương