Phong Thần Châu
Chương 977: “Đã vậy thì động thủ thôi!”
Tần Ninh đi vào Cửu U mới được bao lâu chứ?
Thế mà bây giờ đã đứng vững chân, bảo bọn họ phái đệ tử vào tông môn tu hành. Sở hữu quyền lợi như vậy, thì thân phận của Tần Ninh...
“Các vị, ta nghĩ nên giải quyết mấy vị này trước thôi!”
Yến Đế nhìn ba người La Thiên Nha, nói: “Thượng quốc Bắc Minh cách ba cương quốc lớn các ngươi khá xa, các ngươi không tiếc vạn dặm chạy tới đây, không khỏi quá mức quá đáng đấy!”
“Ba cương quốc lớn chúng ta xuất hiện rồi, ba vị có nên dừng tay không?”
Yến Đế ngoài mặt thì nói vậy, nhưng trong lòng cảm thán không thôi.
Nếu hôm nay Tần Ninh mà ở đây thì ba người này chắc chắn là một đi không trở lại.
“Sở Đế, Địch Đế, Yến Đế!”
La Thiên Nha sải bước ra, hừ nói: “Ba vị sao phải e sợ một tên Tần Ninh nho nhỏ vậy? Tên nhóc đó ấy hả, chúng ta thích giết lúc nào chẳng được. Thiên hạ này tốt đẹp như thế, để họ Minh chiếm cứ thì có đáng tiếc không?”
“Nếu ba cương quốc lớn các ngươi cũng động thủ thì thượng quốc Bắc Minh này cũng toi đời”.
Nghe vậy, Sở Đế, Địch Đế cùng Yến Đế chỉ cười khổ.
Ba bọn họ chưa bao giờ dám quên rằng Hạng Đế đã bỏ mình như thế nào.
Mỗi một lần giáo huấn, Tần Ninh khiến bọn họ phải đối đãi một cách cung kính.
“Xem ra ba vị không định dừng tay đúng không?”
La Thiên Nha giễu cợt nói: “Vậy cũng đừng trách ta không cho ba vị cơ hội!”
La Thiên Nha vung tay lên, mấy trăm người ở sau lưng cũng đằng đằng sát khí.
Ba cương quốc lớn bọn họ lần này có chuẩn bị mà đến, mang theo không ít cao thủ cảnh giới Thiên Võ.
Coi như ba người Yến Đế có mặt thì cũng không ngăn nổi.
“Đã vậy thì động thủ thôi!”, Sở Đế cũng gật đầu nói.
“Hừ, cương vương của một cương quốc nho nhỏ mà tưởng mình là chúa cứu thế hay gì?”
Một tiếng cười lạnh lùng vang lên, toàn bộ trời đất lúc này đều trở nên lạnh đi.
Một bóng người từ bóng đêm đi ra, cuồng phong gào thét, mây mù bay tán loạn.
“Tại hạ là Phong Linh Tiêu, phái chủ Phong Vân phái, muốn lĩnh giáo thủ đoạn của ba vị cương vương được không?”
Thế mà bây giờ đã đứng vững chân, bảo bọn họ phái đệ tử vào tông môn tu hành. Sở hữu quyền lợi như vậy, thì thân phận của Tần Ninh...
“Các vị, ta nghĩ nên giải quyết mấy vị này trước thôi!”
Yến Đế nhìn ba người La Thiên Nha, nói: “Thượng quốc Bắc Minh cách ba cương quốc lớn các ngươi khá xa, các ngươi không tiếc vạn dặm chạy tới đây, không khỏi quá mức quá đáng đấy!”
“Ba cương quốc lớn chúng ta xuất hiện rồi, ba vị có nên dừng tay không?”
Yến Đế ngoài mặt thì nói vậy, nhưng trong lòng cảm thán không thôi.
Nếu hôm nay Tần Ninh mà ở đây thì ba người này chắc chắn là một đi không trở lại.
“Sở Đế, Địch Đế, Yến Đế!”
La Thiên Nha sải bước ra, hừ nói: “Ba vị sao phải e sợ một tên Tần Ninh nho nhỏ vậy? Tên nhóc đó ấy hả, chúng ta thích giết lúc nào chẳng được. Thiên hạ này tốt đẹp như thế, để họ Minh chiếm cứ thì có đáng tiếc không?”
“Nếu ba cương quốc lớn các ngươi cũng động thủ thì thượng quốc Bắc Minh này cũng toi đời”.
Nghe vậy, Sở Đế, Địch Đế cùng Yến Đế chỉ cười khổ.
Ba bọn họ chưa bao giờ dám quên rằng Hạng Đế đã bỏ mình như thế nào.
Mỗi một lần giáo huấn, Tần Ninh khiến bọn họ phải đối đãi một cách cung kính.
“Xem ra ba vị không định dừng tay đúng không?”
La Thiên Nha giễu cợt nói: “Vậy cũng đừng trách ta không cho ba vị cơ hội!”
La Thiên Nha vung tay lên, mấy trăm người ở sau lưng cũng đằng đằng sát khí.
Ba cương quốc lớn bọn họ lần này có chuẩn bị mà đến, mang theo không ít cao thủ cảnh giới Thiên Võ.
Coi như ba người Yến Đế có mặt thì cũng không ngăn nổi.
“Đã vậy thì động thủ thôi!”, Sở Đế cũng gật đầu nói.
“Hừ, cương vương của một cương quốc nho nhỏ mà tưởng mình là chúa cứu thế hay gì?”
Một tiếng cười lạnh lùng vang lên, toàn bộ trời đất lúc này đều trở nên lạnh đi.
Một bóng người từ bóng đêm đi ra, cuồng phong gào thét, mây mù bay tán loạn.
“Tại hạ là Phong Linh Tiêu, phái chủ Phong Vân phái, muốn lĩnh giáo thủ đoạn của ba vị cương vương được không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương