Phong Tổng, Vợ Anh Là Sát Thủ
Chương 2: Hỏi cưới
Diệp Băng Băng đứng do dự trước cửa phòng, cô vẫn quyết định rõ cửa
"Vào đi" Lão Đại vừa lên tiếng cô đẩy cửa bước vào, khẽ cúi đầu chào
"Chào Lão Đại."
"Nhận được nhiệm vụ rồi chứ..
"Vâng ạ, tôi phải chấp nhận gã vào Tử Gia sao..
"Đúng vậy, em chỉ thiệt thòi một chút là sẽ từng mang tiếng có một đời chồng thôi.." Lúc ấy trong phòng tối đen như mực chỉ có một chút ánh sáng của máy vi tính đang chiếu thẳng vào người đàn ông trước mặt, Lão Đại ngồi rung chân trên mặt hắn lúc ấy chỉ đeo một chiếc mặt nạ
Hắn đứng dậy đi từ từ lại phía cô, đôi bàn tay trắng nõn thon dài nâng cằm cô lên..
"Em yên tâm, tôi sẽ không để em chịu thiệt trong lần nhiệm vụ cuối này đâu, tôi sẽ cho em một số tiền có thể làm cuộc sống em tốt hơn bây giờ, em có thể đưa bố em đến một nơi khác sống, còn nếu em phản bội tôi thì sẽ biết được hậu quả.." Diệp Băng Băng khẽ run lùi về phía sau.
"Làm sao để tôi gã vào được gia tộc Tử Gia..
"Em yên tâm, người của tôi đã thoả thuận với gia tộc ấy xong hết rồi, chỉ đợi ngày cưới thôi, sính lễ sẽ được mang tới nhà em, đám cưới chỉ mời những người thân thiết.
"Dạ nếu không còn gì, tôi xin phép.." Diệp Băng Băng nhanh chóng rời đi, hắn khẽ cười trên môi vì người phụ nữ trước mặt.
Diệp Băng Băng đi về phòng với vẻ mặt không mấy vui vẻ vì biết mình phải gã cho một người không quen biết yêu thương, nhưng đây là nhiệm vụ cô buộc phải hoàn thành thì mới có thể thoát ra khỏi nơi như nhà giam
"Lão Đại bảo gì với em.." Huyết Từ Ca lo lắng hỏi
"Dạ chỉ trao đổi về lần nhiệm vụ này thôi ạ, ngày cưới đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ ngày, sính lễ cưới gia đình em có quyền lấy..
"Cố lên nhé..
—————-
Sáng hôm sau
Diệp Băng Băng đã khoẻ hơn, cô đã lái một chiếc xe G63 đắt đỏ chở về căn biệt thự sang trọng của mình những năm tháng qua cô đã cố gắng nên mới có được ngày hôm nay, những lần cô hoàn thành nhiệm vụ tốt, đều có một phần thưởng xứng đáng với công sức cô bỏ ra.
Từ sau đó, cô đã có tiền mua một căn nhà biệt thự cho bố cô và cô ở, mẹ cô đã mất từ lúc cô còn khá nhỏ, bố cô yêu thương cô hết mực, vừa làm bố vừa làm mẹ, gà trống nuôi con đúng là không dễ gì, suốt hai năm qua, ông không hề biết cô tham gia vào tổ chức sát thủ, chỉ thấy lâu lâu cô về nhà lại có thêm một hai vết thương
"Bố ơi, con về rồi …" Diệp Băng Băng cởi giày ra để lên kệ, cô đi vào bếp thấy ông đang nấu ăn, liền ôm từ đằng sau ông..
"Con gái bố về rồi đấy à" Ông liền cười tươi vui vẻ.
"Con ra bàn đi, bố dọn cơm bố con mình ăn..
"Vâng, để con giúp bố" Hai bố con đều dọn đồ ăn ra bàn, khi ngồi xuống bàn, ông đã nhìn thấy vết thương trên tay trái của cô
"Con lại bị thương à, lần này là lý do gì đây..
"Con đánh nhau thôi, vết thương nhỏ không gì đâu bố..
"Con xem con coi, con gái con đứa tối ngày đánh nhau, 20 tuổi rồi cứ như trẻ con, chắc bố gã con đi lấy chồng quá..
"Con chuẩn bị lấy chồng rồi, mốt có sính lễ đem lại nhà cho bố con ngay..
"Chó nó lấy con.. " Cả hai vui vẻ trò chuyện vui vẻ ăn cơm với nhau..
"Mà, sau này con phải đi công tác một thời gian, chắc không về thăm bố thường xuyên được..
"Vậy à, con đi bao lâu.. Thách thá𝒏h tì𝓂 được # T𝐑uMT𝐑U𝗬 𝐄𝗡.𝚅𝗡 #
"Chắc khoảng thời gian dài, còn vẫn chưa xác định được thời gian..
"Ừm, thế thì nhớ giữ gìn sức khỏe đấy.:
"Vâng… " Diệp Băng Băng tuy cười nhưng lòng cô rất đau khi phải tiếp tục xa bố, những làn trước chỉ xa bố 1-2 tuần là đã muốn chạy ngay về nhà ôm ông vào lòng, nhưng đợt nhiệm vụ này có vẻ khó, nên phải lâu lắm mới về
Có tiếng chuông nhà, Diệp Băng Băng đứng dậy mở cửa, lại thấy một đám người bận vest đen đứng xung quanh nhà cô, trên tay cầm những túi quà, lại xách những chiếc vali, một quý bà sang trọng bước vào..
"Chào con, con là Diệp Băng Băng đúng không..
"Vâng ạ.." Diệp Băng Băng ngơ ngác không biết là ai
"Ta là mẹ của Tử Lâm Phong con trai cả gia tộc Tử Gia, là chồng sắp cưới con đó..
"À vâng, mời bác vào nhà
Ông thấy nhiều người liền đứng dậy ra xem
"Ai vậy con..
"Dạ, chào anh xui tôi là mẹ của Tử Lâm Phong tôi đích thân qua đây để sinh hỏi cưới con bé, sính lễ chúng tôi đều ở đây, ngày cưới đã quyết định xong hết rồi, chỉ chờ đến ngày thôi
"Hả.." Ông quay sang nhà Diệp Băng Băng cô nở nụ cười với ông..
"Ờ mời chị ngồi" Ông mời bà ngồi xuống, liền vào bếp pha một ấm trà táo đỏ
"Do chồng tôi bận không đến đây được, mong anh thông cảm thứ lỗi bỏ qua cho..
"Không sao không sao" Trò chuyện một lúc các sính lễ đều được để ngay ngắn trên bàn, sính lễ có thể nói là nhiều đến mức có thể đưa bố cô đến một đất nước khác sinh sống suốt cuộc đời còn lại
"Con và thằng nhóc đó quen nhau bao lâu rồi, mà lại hỏi cưới con gái nhà người ta lại chẳng thấy đến gì hết vậy.." Bố cô nghiêm khắc hỏi
"Quen lâu rồi ạ, anh ấy bận không đến được, bố thông cảm cho anh ấy.." Băng Băng vì không muốn bố cô lo lắng nên đã tìm cớ nói dối để bố cô yên lòng
"Vậy mà giấu không cho bố biết
"Con nói lúc nảy rồi mà " Diệp Băng Băng cười vui vẻ ôm lấy cánh tay ông mà làm nũng
"Vào đi" Lão Đại vừa lên tiếng cô đẩy cửa bước vào, khẽ cúi đầu chào
"Chào Lão Đại."
"Nhận được nhiệm vụ rồi chứ..
"Vâng ạ, tôi phải chấp nhận gã vào Tử Gia sao..
"Đúng vậy, em chỉ thiệt thòi một chút là sẽ từng mang tiếng có một đời chồng thôi.." Lúc ấy trong phòng tối đen như mực chỉ có một chút ánh sáng của máy vi tính đang chiếu thẳng vào người đàn ông trước mặt, Lão Đại ngồi rung chân trên mặt hắn lúc ấy chỉ đeo một chiếc mặt nạ
Hắn đứng dậy đi từ từ lại phía cô, đôi bàn tay trắng nõn thon dài nâng cằm cô lên..
"Em yên tâm, tôi sẽ không để em chịu thiệt trong lần nhiệm vụ cuối này đâu, tôi sẽ cho em một số tiền có thể làm cuộc sống em tốt hơn bây giờ, em có thể đưa bố em đến một nơi khác sống, còn nếu em phản bội tôi thì sẽ biết được hậu quả.." Diệp Băng Băng khẽ run lùi về phía sau.
"Làm sao để tôi gã vào được gia tộc Tử Gia..
"Em yên tâm, người của tôi đã thoả thuận với gia tộc ấy xong hết rồi, chỉ đợi ngày cưới thôi, sính lễ sẽ được mang tới nhà em, đám cưới chỉ mời những người thân thiết.
"Dạ nếu không còn gì, tôi xin phép.." Diệp Băng Băng nhanh chóng rời đi, hắn khẽ cười trên môi vì người phụ nữ trước mặt.
Diệp Băng Băng đi về phòng với vẻ mặt không mấy vui vẻ vì biết mình phải gã cho một người không quen biết yêu thương, nhưng đây là nhiệm vụ cô buộc phải hoàn thành thì mới có thể thoát ra khỏi nơi như nhà giam
"Lão Đại bảo gì với em.." Huyết Từ Ca lo lắng hỏi
"Dạ chỉ trao đổi về lần nhiệm vụ này thôi ạ, ngày cưới đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ ngày, sính lễ cưới gia đình em có quyền lấy..
"Cố lên nhé..
—————-
Sáng hôm sau
Diệp Băng Băng đã khoẻ hơn, cô đã lái một chiếc xe G63 đắt đỏ chở về căn biệt thự sang trọng của mình những năm tháng qua cô đã cố gắng nên mới có được ngày hôm nay, những lần cô hoàn thành nhiệm vụ tốt, đều có một phần thưởng xứng đáng với công sức cô bỏ ra.
Từ sau đó, cô đã có tiền mua một căn nhà biệt thự cho bố cô và cô ở, mẹ cô đã mất từ lúc cô còn khá nhỏ, bố cô yêu thương cô hết mực, vừa làm bố vừa làm mẹ, gà trống nuôi con đúng là không dễ gì, suốt hai năm qua, ông không hề biết cô tham gia vào tổ chức sát thủ, chỉ thấy lâu lâu cô về nhà lại có thêm một hai vết thương
"Bố ơi, con về rồi …" Diệp Băng Băng cởi giày ra để lên kệ, cô đi vào bếp thấy ông đang nấu ăn, liền ôm từ đằng sau ông..
"Con gái bố về rồi đấy à" Ông liền cười tươi vui vẻ.
"Con ra bàn đi, bố dọn cơm bố con mình ăn..
"Vâng, để con giúp bố" Hai bố con đều dọn đồ ăn ra bàn, khi ngồi xuống bàn, ông đã nhìn thấy vết thương trên tay trái của cô
"Con lại bị thương à, lần này là lý do gì đây..
"Con đánh nhau thôi, vết thương nhỏ không gì đâu bố..
"Con xem con coi, con gái con đứa tối ngày đánh nhau, 20 tuổi rồi cứ như trẻ con, chắc bố gã con đi lấy chồng quá..
"Con chuẩn bị lấy chồng rồi, mốt có sính lễ đem lại nhà cho bố con ngay..
"Chó nó lấy con.. " Cả hai vui vẻ trò chuyện vui vẻ ăn cơm với nhau..
"Mà, sau này con phải đi công tác một thời gian, chắc không về thăm bố thường xuyên được..
"Vậy à, con đi bao lâu.. Thách thá𝒏h tì𝓂 được # T𝐑uMT𝐑U𝗬 𝐄𝗡.𝚅𝗡 #
"Chắc khoảng thời gian dài, còn vẫn chưa xác định được thời gian..
"Ừm, thế thì nhớ giữ gìn sức khỏe đấy.:
"Vâng… " Diệp Băng Băng tuy cười nhưng lòng cô rất đau khi phải tiếp tục xa bố, những làn trước chỉ xa bố 1-2 tuần là đã muốn chạy ngay về nhà ôm ông vào lòng, nhưng đợt nhiệm vụ này có vẻ khó, nên phải lâu lắm mới về
Có tiếng chuông nhà, Diệp Băng Băng đứng dậy mở cửa, lại thấy một đám người bận vest đen đứng xung quanh nhà cô, trên tay cầm những túi quà, lại xách những chiếc vali, một quý bà sang trọng bước vào..
"Chào con, con là Diệp Băng Băng đúng không..
"Vâng ạ.." Diệp Băng Băng ngơ ngác không biết là ai
"Ta là mẹ của Tử Lâm Phong con trai cả gia tộc Tử Gia, là chồng sắp cưới con đó..
"À vâng, mời bác vào nhà
Ông thấy nhiều người liền đứng dậy ra xem
"Ai vậy con..
"Dạ, chào anh xui tôi là mẹ của Tử Lâm Phong tôi đích thân qua đây để sinh hỏi cưới con bé, sính lễ chúng tôi đều ở đây, ngày cưới đã quyết định xong hết rồi, chỉ chờ đến ngày thôi
"Hả.." Ông quay sang nhà Diệp Băng Băng cô nở nụ cười với ông..
"Ờ mời chị ngồi" Ông mời bà ngồi xuống, liền vào bếp pha một ấm trà táo đỏ
"Do chồng tôi bận không đến đây được, mong anh thông cảm thứ lỗi bỏ qua cho..
"Không sao không sao" Trò chuyện một lúc các sính lễ đều được để ngay ngắn trên bàn, sính lễ có thể nói là nhiều đến mức có thể đưa bố cô đến một đất nước khác sinh sống suốt cuộc đời còn lại
"Con và thằng nhóc đó quen nhau bao lâu rồi, mà lại hỏi cưới con gái nhà người ta lại chẳng thấy đến gì hết vậy.." Bố cô nghiêm khắc hỏi
"Quen lâu rồi ạ, anh ấy bận không đến được, bố thông cảm cho anh ấy.." Băng Băng vì không muốn bố cô lo lắng nên đã tìm cớ nói dối để bố cô yên lòng
"Vậy mà giấu không cho bố biết
"Con nói lúc nảy rồi mà " Diệp Băng Băng cười vui vẻ ôm lấy cánh tay ông mà làm nũng
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương