Phú Nhị Đại Xuyên Không
Chương 46: Trăng
"Sao hôm nay Vân Hi về trễ vậy nhỉ?"
Viên Vĩ Anh đã phơi xong hết thảo dược, thường là đúng ngay lúc cô vừa xong là Vân Hi cũng liền về, dù có chênh lệch cũng không mất bao lâu, nhưng hôm nay đã gần nửa tiếng đồng hồ rồi. Dù gì cũng rãnh rỗi không có gì làm, Viên Vĩ Anh liền quyết định đi dọc theo lộ trình mà Vân Hi thường đi để tìm nàng.
"Vân Hi, muội cũng biết ta đã thích muội từ lâu, chúng ta lại còn cùng nhau lớn lên, muội có bằng lòng làm nương tử của ta không?"
Viên Vĩ Anh đi được một lúc thì nghe đằng trước có giọng của một nam nhân, còn nghe được tên của Vân Hi cùng lời tỏ tình kia.
"Trịnh đại ca, từ nhỏ ta chỉ coi huynh là đại ca của ta, không hề có tư tình nam nữ."
Đứng phía sau một thân cây lớn, Viên Vĩ Anh thấy được toàn cảnh cũng như nghe rõ hai người nói gì, nghe được Vân Hi từ chối nam nhân kia, Viên Vĩ Anh nhoẻn môi cười, nhưng chưa kịp giơ cao khoé môi đã thấy hắn ta bắt lấy tay Vân Hi.
"Nhưng mà.. chúng ta trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, tình cảm sẽ từ từ bồi đắp được mà."
Vân Hi bị đối phương bắt lấy tay, vừa định rút tay lại thì liền nghe một âm thanh quen thuộc phía sau.
"Dù là có lấy vợ hay gả chồng, thì cũng là chuyện của Vân Hi, không liên quan đến ngươi." Nắm lấy tay Vân Hi, Viên Vĩ Anh kéo tay nàng về phía mình, bàn tay còn cố tình xoa xoa như để lau đi những nơi nam nhân kia chạm vào.
Nam nhân thấy có người lạ xuất hiện liền nhăn mày, lớn giọng hỏi: "Ngươi là ai? Chưa bao giờ ta thấy ngươi trên đảo."
"Vĩ Anh là người mấy tháng trước được đảo chủ cứu về, hiện tại đang sống cùng với ta. Là do Trịnh đại ca bên ngoài biển mấy tháng mới về một lần nên không biết cũng phải."
Vân Hi thay nàng giải thích, dù sao Trịnh Thạch cũng chỉ là một ngư dân chất phác, cũng không có ý xấu gì với nàng. Trịnh Thạch nghe vậy liền mở to mắt: "Ở chung? Vân Hi muội.. hai người cô nam quả nữ sao lại ở chung một nhà?"
Lúc này Vân Hi mới nhớ ra trong mắt mọi người khác Viên Vĩ Anh vẫn là một nam nhân, mới nãy nàng còn mặt miệng nói hai người ở chung, hai tai nàng lại có dấu hiệu đỏ bừng lên. Viên Vĩ Anh vẫn luôn đứng bên cạnh Vân Hi, cô theo quán tính càng lúc càng kéo Vân Hi đến gần mình như một cách bảo hộ nàng.
"Tại sao không thể? Vân Hi là thê tử tương lai của ta, mong là ngươi đừng làm phiền đến nàng nữa." Viên Vĩ Anh nắm tay Vân Hi không buông, cùng nàng đi về nhà.
Như thói quen, Viên Vĩ Anh đưa tay bắt lấy giỏ tre của Vân Hi mà đeo lên, nàng chỉ cần đi bên cạnh cô là được.
"Khi nãy ta chỉ muốn hắn không làm phiền ngươi nữa." Cả hai vẫn bảo trì im lặng cho đến khi Viên Vĩ Anh mở lời.
Bên cạnh, Vân Hi chỉ mím môi không nói gì, nàng không biết phải trả lời Viên Vĩ Anh như nào mới tốt. Tuy chưa từng nói qua luyến ái, nhưng Vân Hi cũng từng đọc nhiều thoại bản về tình ái mà nàng mua mỗi lần vào Trung Nguyên. Vậy mà giờ đây những cảm giác ngượng ngùng, tim đập nhanh, đỏ bừng mặt mà nàng từng thấy trong thoại bản khi mà nữ nhân phải lòng nam nhân lại xuất hiện mỗi khi Viên Vĩ Anh làm gì đó với nàng. Như là lần trước tại bãi biển cô nắm tay nàng không buông, rồi cả khi nãy người này nói nàng là thê tử tương lai của cô, còn chưa nói đến những đụng chạm nhỏ trong sinh hoạt thường ngày. Những điều này đều làm tim Vân Hi đập nhanh hơn, nhưng nàng vẫn cố chấp cho rằng do bản thân chưa từng tiếp với ai quá gần như Viên Vĩ Anh mà thôi.
Viên Vĩ Anh không nghe được câu trả lời liền đưa mắt nhìn qua thì thấy ánh mắt thất thần của Vân Hi, tưởng rằng nàng còn không vui với mình. Cũng đúng thôi, nữ nhân cổ đại danh tiết là quan trọng nhất, mà cô lại nói người ta là vợ sắp cưới của mình. Viên Vĩ Anh thở dài, cố tình nhích ra xa một tí để lại không gian cho Vân Hi.
"Ta xin lỗi, nếu ngươi không thích sau này ta sẽ không tự tiện xen vào việc của ngươi."
"Không sao, ta biết ngươi muốn tốt cho ta thôi. Dù sao chúng ta cũng là nữ nhân như nhau mà, làm sao mà thành thân chứ."
Vân Hi bước nhanh hơn, nàng không hiểu vì sao cảm thấy rất chịu khi nói ra những lời đó. Viên Vĩ Anh khẽ ngừng trong giây lát, cô lại quên mất ở đây là cổ đại, làm sao mà dễ dàng có người tiếp nhận mối quan hệ đồng tính như vậy chứ. Viên Vĩ Anh bước chầm chậm về nhà, cô cũng không buồn đuổi kịp Vân Hi nữa. Viên Vĩ Anh quyết định sau này sẽ hạn chế tiếp xúc lại với Vân Hi, dù gì người ta cũng là gái thẳng, dính vào không chỉ khổ mình mà còn làm tan nát mối quan hệ hiện giờ của cả hai. Nếu nàng ấy biết mình có tình cảm vượt mức bằng hữu với nàng, sợ là khó giữ được tình bạn này, còn chưa nói đến cô hiện tại chẳng có ký ức nguyên chủ, không nhà không cửa để đi.
Qua sự kiện ngày đó, Vân Hi không hiểu được cảm xúc của bản thân, nàng luôn tìm cớ lãng tránh đi Viên Vĩ Anh. Cô làm sao mà không nhận ra sự kì lạ của Vân Hi nên Viên Vĩ Anh cũng tự giác rạch ra ranh giới giữa họ. Trên đời này, thói quen là một điều gì đó rất đáng sợ, mấy tháng bên cạnh nhau, cả Viên Vĩ Anh lẫn Vân Hi đều quen thuộc sự hiện diện của đối phương trong cuộc sống của mình. Cả hai cùng làm việc, cùng đùa giỡn rồi lại cùng ăn uống, ban đầu Vân Hi còn là người nấu ăn chính, đến lúc sau khi Viên Vĩ Anh đã khoẻ hẳn thì cô liền xung phong nấu cho Vân Hi ăn, chỉ cần nàng hái thảo dược về là đã cơm nước đầy đủ. Sinh hoạt nhẹ nhàng, ấm áp của cả hai bỗng dưng biến mất khi mà Viên Vĩ Anh cùng Vân Hi đều né tránh đối phương.
"Cấp báo hoàng thượng! Phía Bắc Hung Nô đã khởi binh, tấn công liên tục về biên giới nước ta, Mộc tướng quân đã điều động binh mã thủ thành nhưng thương vong bên ta tăng cao."
Viên Anh Mã nhíu chặt mày, chiến sự nơi biên giới liên tục truyền đến các tin không tốt, Viên Quốc đã thái trăm nay năm, binh mã yếu ớt, căn bản không chống lại được Hung Nô thiện chiến.
Thông tin biên giới bị tấn công bởi giặc ngoại xâm nhanh chóng lan truyền khắp cả nước. Tại núi Nga Mi, Tử Diệu sư thái cùng Thanh Trần chân nhân của phái Võ Đang, Bảo Hợp đạo nhân của phái Thanh Thành đang tập hợp lại với nhau.
"Chúng ta tu đạo vẫn luôn hướng đến phổ độ chúng sinh, trừng yêu diệt ma, nay Hung Nô xâm chiếm nước ta, giết hại bá tánh vô tội. Là một người học võ, chúng ta cần góp sức cho triều đình, đánh hạ quân xâm lược."
Thanh Trần chân nhân là một ông lão đầu tóc đã bạc trắng, mặc đạo bào màu xám, tay cầm phất trần ôn tồn nói, ông là người lớn tuổi, đức cao vọng trọng nhất nhì trong các môn phái chính đạo.
Nghe lời nói của Thanh Trần, tất cả đệ tử của ba môn phái đều tán thành. Tử Diệu sư thái đứng dậy, dõng dạc nói: "Vậy thì chúng ta chuẩn bị xuất phát, ta đã gửi thư đến Dương gia trang, các môn phái khác sẽ tập trung tại kinh thành, chúng ta sẽ diện thánh xung phong ra trận."
Sự việc đi đến Vịnh Minh Nguyệt tìm kiếm Viên Vĩ Anh đã bị hoãn lại do thời tiết chuyển xấu, ra khơi ngay lúc này rất nguy hiểm. Tin tức chiến trận cùng hành động của cái đại môn phái Tế Nguyệt đều nắm rõ như lòng bàn tay. Vậy cũng tốt, với tình trạng binh mã hiện tại, thua trận là điều nhanh chóng được dự đoán, nay có lục đại môn phái ứng chiến, tuy binh lực không so được, nhưng ít nhiều trong các phái của có các cao thủ có thể một chiến mười người.
Tế Thiên cung của nàng tức nhiên sẽ không xen vào những chuyện này, trừ khi nó mang lại lợi ích cho cung. Nhưng nếu Viên Vĩ Anh ở đây, liệu cô ấy có muốn quay về hỗ trợ hoàng cung không, dù sao đó cũng là gia đình của cô?
"Truyền lệnh xuống, các khu vực chiến trận, quân lính thì mặc kệ, nhưng nếu có bá tánh bình dân gặp nguy hiểm, người của Tế Thiên cung nhất định phải ra tay cứu họ."
"Chiến tranh xảy ra rồi, ta cần phải trở về kinh thành."
"Ngươi đi đường cẩn thận, chuyến đi này ta sẽ kiếm cho bằng được Oscar về."
Gia Lục Tuần Dương không thể đích thân đến Vịnh Minh Nguyệt, cô cần phải về Nhạc Vương phủ, chiến tranh xảy ra, triều đình lại không có nhiều tướng tài, đây sẽ là cơ hội giúp cho Gia Lục Tuần Dương gầy dựng lại vương phủ. Cô sẽ về kinh thành, xung phong lĩnh quân ra chiến trường.
Những ngày gần đây Viên Vĩ Anh cực kì cảm thấy bức bối, cả hai chung một căn nhà, làm cùng một công việc, nhưng chỉ toàn nói những lời khách sáo với nhau. Chẳng hạn như khi cô đưa tay lấy giỏ tre của nàng, nàng lại rụt về, nói không cần. Khi nàng bới cơm cho cô, cô cũng chỉ có thể nói cảm ơn đối phương, để rồi nhận lại một cái gật đầu đầy xa cách.
"Vân Hi, ta vào được không?"
Nằm trên giường, Vân Hi trằn trọc không ngủ được, không phải chỉ một mình Viên Vĩ Anh cảm thấy khó chịu mà chính nàng cũng vậy. Sống một mình một thời gian dài, cứ tưởng đã quen với nó, nhưng rồi sự xuất hiện của Viên Vĩ Anh đã tô điểm thêm cho cuộc sống bình dị tẻ nhạt của nàng. Vậy mà giờ đây, nàng cho rằng chỉ vì rối rắm trong lòng mình mà làm tổn thương mối quan hệ của cả hai. Vân Hi liền đứng dậy, khoác lên áo choàng.
Cửa được mở ra, nhận thấy Viên Vĩ Anh chỉ mặc độc nhất trung y đứng bên ngoài.
"Mau vào đi, bên ngoài gió lạnh."
Trong vô thức, Vân Hi nắm lấy tay cô mà kéo vào phòng mình. Nắm bắt cơ hội, Viên Vĩ Anh dùng sức nắm lấy bàn tay Vân Hi, cùng ngồi xuống ghế.
"Ta xin lỗi nếu ta có làm gì ngươi không vui, chúng ta bình thường như lúc trước được không?"
Vân Hi lắc đầu: "Ngươi không có lỗi, là do ta thôi. Chúng ta vẫn là hảo bằng hữu mà phải không?"
Gương mặt Viên Vĩ Anh cứng đờ, trước khi qua đây tìm Vân Hi, Viên Vĩ Anh đã có ý định một ăn cả ngã về không, cứ trực tiếp tỏ tình với nàng, nếu không được thì cô sẽ rời khỏi đảo. Viên Vĩ Anh đưa mắt nhìn vào gương mặt của Vân Hi, cặp mắt to tròn, sóng mũi cao thon thả, cuối cùng cặp mắt của cô như cố định vào bờ môi căng mọng của nàng. Khẽ nuốt nước bọt, lời nói vừa chuẩn bị ra khỏi miệng thì liền ngừng lại, Viên Vĩ Anh nhìn đến cặp mắt đã ngấn nước của nàng, cùng nụ cười đầy tươi sáng hiện lên trên mặt đối phương.
"Được."
Vân Hi vui vẻ mà lắc lắc tay Viên Vĩ Anh, cô cũng ra khỏi phòng ngay sau đó.
"Nhược Dao tiểu thư, chúng ta chưa hành động sao?"
Câu nói vừa dứt, tên hắc y nhân đã nói câu đó liền bị một cái tát hất văng ra đất.
"Bây giờ là ngươi chỉ huy, hay là ta?"
Nhược Dao nhấc làn váy ngồi xuống ghế dựa, ánh mắt nàng lạnh băng nhìn gã ta khiến gã nhanh chóng quỳ lên:
"Là tiểu thư." Tuy là quỳ, nhưng giọng nói tràn đầy bất mãn.
"Chỉ huy của các ngươi, Thượng Quan Lâm Huy đã chết rồi, đến thủ cấp còn không giữ được bị treo bảy ngày bảy đêm. Đừng cho rằng ta không biết các ngươi không bằng lòng với ta. Biến đi!"
Gã đang quỳ là tay sai bên cạnh Thượng Quan Lâm Huy, cứ tưởng hắn chết đi quyền lực sẽ về tay hắn. Bỗng dưng ở đâu Nhược Dao từ tổng bộ đến, hắn lại tiếp tục phải phục tùng bọn họ.
Căn phòng trở nên tĩnh lặng, Nhược Dao phất bàn tay, cánh cửa sổ được mở ra đón nhận ánh trăng chiếu sáng.
"Trăng hôm nay tròn quá, nàng cũng đang nhìn phải không?"
"Trăng tròn thật."
Viên Vĩ Anh không về phòng mà ra ngay bờ hồ ngồi ngắm trăng, cảm xúc của cô đối với Vân Hi chính cô cũng chưa xác định được. Nàng là người đầu tiên và cũng là duy nhất cô tiếp xúc sau khi xuyên không, những sự rung động cô dành cho nàng xuất phát từ trái tim hay chỉ là do thói quen những tháng này?
Và còn có ba nữ nhân đã đem cô đến thế giới này, Viên Vĩ Anh vẫn chưa gặp được họ, đến tên cũng không biết.
"Trăng.. Nguyệt.. Tế Nguyệt."
Một cái tên vô thức hiện lên trong tiềm thức của cô, trái tim của cô giây phút đó đột nhiên nhói lên, như là ai đang bóp chặt khiến cô khẽ cong người. Đau đến mức Viên Vĩ Anh nhắm chặt mắt.
"Tướng công."
Hình ảnh một trong ba nữ nhân kia hiện lên trong đầu cô, lần này chỉ có một người mà thôi.
"Là nàng sao.. Tế Nguyệt."
"Cứ mỗi tháng trăng tròn, là nàng lại kéo ta ra sân, nói là muốn cùng ta ngắm ta. Làm gì có ai ấu trĩ như nàng chứ Vĩ Anh."
Tế Nguyệt ngồi tại lương đình, nơi mà trong một năm bên nhau, cả hai thường xuyên ngồi cùng nhau. Khi thì ngắm hoa đào, khi lại đối tửu thượng minh nguyệt. Viên Vĩ Anh và Tế Nguyệt khi đó không cần để ý bất cứ điều gì, trong mắt họ chỉ có nhau. Mỗi lần ngồi cùng nhau uống rượu, là Viên Vĩ Anh lại không ngoan ngoãn, cô luôn cố ý chiếm tiện nghi của nàng, nhưng một Viên Vĩ Anh như vậy lại là người mà Tế Nguyệt nàng yêu nhất.
Cơn đau nhói đi qua, Viên Vĩ Anh đi đến một tảng đá lớn mà ngồi xuống.
"Không biết là các nàng có đang cùng ta ngắm nhìn mặt trăng này hay không?"
"Trăng lại tròn rồi, nhưng người đâu rồi?"
Khi đó, lâu lâu Viên Vĩ Anh lại lén chạy vào cung mà tìm Như Tiên, nhưng trùng hợp làm sao mà cứ đến trăng tròn là cô sẽ có mặt ở phòng nàng. Có một lần, Viên Vĩ Anh còn đùa rằng cô là người sói, cứ đến trăng tròn phải đi tìm con mồi của mình, liền bị Như Tiên bịt miệng lại không cho nói tiếp.
Nhớ đến những kỉ niệm khi xưa, Như Tiên nở một nụ cười chua chát.
Vân Hi đứng nấp vào cửa nhà, Viên Vĩ Anh thì nhìn trăng, nàng thì nhìn cô.
Khi nãy đôi mắt của Viên Vĩ Anh biểu lộ quá rõ ràng, tình cảm mãnh liệt đó làm sao nàng không cảm nhận được chứ. Nhưng Vân Hi không thể đáp lại được, nàng chỉ có thể trân trọng những ngày họ bên cạnh nhau mà thôi.
Hết chương 46
Tương tác lại giảm rồi:(
Viên Vĩ Anh đã phơi xong hết thảo dược, thường là đúng ngay lúc cô vừa xong là Vân Hi cũng liền về, dù có chênh lệch cũng không mất bao lâu, nhưng hôm nay đã gần nửa tiếng đồng hồ rồi. Dù gì cũng rãnh rỗi không có gì làm, Viên Vĩ Anh liền quyết định đi dọc theo lộ trình mà Vân Hi thường đi để tìm nàng.
"Vân Hi, muội cũng biết ta đã thích muội từ lâu, chúng ta lại còn cùng nhau lớn lên, muội có bằng lòng làm nương tử của ta không?"
Viên Vĩ Anh đi được một lúc thì nghe đằng trước có giọng của một nam nhân, còn nghe được tên của Vân Hi cùng lời tỏ tình kia.
"Trịnh đại ca, từ nhỏ ta chỉ coi huynh là đại ca của ta, không hề có tư tình nam nữ."
Đứng phía sau một thân cây lớn, Viên Vĩ Anh thấy được toàn cảnh cũng như nghe rõ hai người nói gì, nghe được Vân Hi từ chối nam nhân kia, Viên Vĩ Anh nhoẻn môi cười, nhưng chưa kịp giơ cao khoé môi đã thấy hắn ta bắt lấy tay Vân Hi.
"Nhưng mà.. chúng ta trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, tình cảm sẽ từ từ bồi đắp được mà."
Vân Hi bị đối phương bắt lấy tay, vừa định rút tay lại thì liền nghe một âm thanh quen thuộc phía sau.
"Dù là có lấy vợ hay gả chồng, thì cũng là chuyện của Vân Hi, không liên quan đến ngươi." Nắm lấy tay Vân Hi, Viên Vĩ Anh kéo tay nàng về phía mình, bàn tay còn cố tình xoa xoa như để lau đi những nơi nam nhân kia chạm vào.
Nam nhân thấy có người lạ xuất hiện liền nhăn mày, lớn giọng hỏi: "Ngươi là ai? Chưa bao giờ ta thấy ngươi trên đảo."
"Vĩ Anh là người mấy tháng trước được đảo chủ cứu về, hiện tại đang sống cùng với ta. Là do Trịnh đại ca bên ngoài biển mấy tháng mới về một lần nên không biết cũng phải."
Vân Hi thay nàng giải thích, dù sao Trịnh Thạch cũng chỉ là một ngư dân chất phác, cũng không có ý xấu gì với nàng. Trịnh Thạch nghe vậy liền mở to mắt: "Ở chung? Vân Hi muội.. hai người cô nam quả nữ sao lại ở chung một nhà?"
Lúc này Vân Hi mới nhớ ra trong mắt mọi người khác Viên Vĩ Anh vẫn là một nam nhân, mới nãy nàng còn mặt miệng nói hai người ở chung, hai tai nàng lại có dấu hiệu đỏ bừng lên. Viên Vĩ Anh vẫn luôn đứng bên cạnh Vân Hi, cô theo quán tính càng lúc càng kéo Vân Hi đến gần mình như một cách bảo hộ nàng.
"Tại sao không thể? Vân Hi là thê tử tương lai của ta, mong là ngươi đừng làm phiền đến nàng nữa." Viên Vĩ Anh nắm tay Vân Hi không buông, cùng nàng đi về nhà.
Như thói quen, Viên Vĩ Anh đưa tay bắt lấy giỏ tre của Vân Hi mà đeo lên, nàng chỉ cần đi bên cạnh cô là được.
"Khi nãy ta chỉ muốn hắn không làm phiền ngươi nữa." Cả hai vẫn bảo trì im lặng cho đến khi Viên Vĩ Anh mở lời.
Bên cạnh, Vân Hi chỉ mím môi không nói gì, nàng không biết phải trả lời Viên Vĩ Anh như nào mới tốt. Tuy chưa từng nói qua luyến ái, nhưng Vân Hi cũng từng đọc nhiều thoại bản về tình ái mà nàng mua mỗi lần vào Trung Nguyên. Vậy mà giờ đây những cảm giác ngượng ngùng, tim đập nhanh, đỏ bừng mặt mà nàng từng thấy trong thoại bản khi mà nữ nhân phải lòng nam nhân lại xuất hiện mỗi khi Viên Vĩ Anh làm gì đó với nàng. Như là lần trước tại bãi biển cô nắm tay nàng không buông, rồi cả khi nãy người này nói nàng là thê tử tương lai của cô, còn chưa nói đến những đụng chạm nhỏ trong sinh hoạt thường ngày. Những điều này đều làm tim Vân Hi đập nhanh hơn, nhưng nàng vẫn cố chấp cho rằng do bản thân chưa từng tiếp với ai quá gần như Viên Vĩ Anh mà thôi.
Viên Vĩ Anh không nghe được câu trả lời liền đưa mắt nhìn qua thì thấy ánh mắt thất thần của Vân Hi, tưởng rằng nàng còn không vui với mình. Cũng đúng thôi, nữ nhân cổ đại danh tiết là quan trọng nhất, mà cô lại nói người ta là vợ sắp cưới của mình. Viên Vĩ Anh thở dài, cố tình nhích ra xa một tí để lại không gian cho Vân Hi.
"Ta xin lỗi, nếu ngươi không thích sau này ta sẽ không tự tiện xen vào việc của ngươi."
"Không sao, ta biết ngươi muốn tốt cho ta thôi. Dù sao chúng ta cũng là nữ nhân như nhau mà, làm sao mà thành thân chứ."
Vân Hi bước nhanh hơn, nàng không hiểu vì sao cảm thấy rất chịu khi nói ra những lời đó. Viên Vĩ Anh khẽ ngừng trong giây lát, cô lại quên mất ở đây là cổ đại, làm sao mà dễ dàng có người tiếp nhận mối quan hệ đồng tính như vậy chứ. Viên Vĩ Anh bước chầm chậm về nhà, cô cũng không buồn đuổi kịp Vân Hi nữa. Viên Vĩ Anh quyết định sau này sẽ hạn chế tiếp xúc lại với Vân Hi, dù gì người ta cũng là gái thẳng, dính vào không chỉ khổ mình mà còn làm tan nát mối quan hệ hiện giờ của cả hai. Nếu nàng ấy biết mình có tình cảm vượt mức bằng hữu với nàng, sợ là khó giữ được tình bạn này, còn chưa nói đến cô hiện tại chẳng có ký ức nguyên chủ, không nhà không cửa để đi.
Qua sự kiện ngày đó, Vân Hi không hiểu được cảm xúc của bản thân, nàng luôn tìm cớ lãng tránh đi Viên Vĩ Anh. Cô làm sao mà không nhận ra sự kì lạ của Vân Hi nên Viên Vĩ Anh cũng tự giác rạch ra ranh giới giữa họ. Trên đời này, thói quen là một điều gì đó rất đáng sợ, mấy tháng bên cạnh nhau, cả Viên Vĩ Anh lẫn Vân Hi đều quen thuộc sự hiện diện của đối phương trong cuộc sống của mình. Cả hai cùng làm việc, cùng đùa giỡn rồi lại cùng ăn uống, ban đầu Vân Hi còn là người nấu ăn chính, đến lúc sau khi Viên Vĩ Anh đã khoẻ hẳn thì cô liền xung phong nấu cho Vân Hi ăn, chỉ cần nàng hái thảo dược về là đã cơm nước đầy đủ. Sinh hoạt nhẹ nhàng, ấm áp của cả hai bỗng dưng biến mất khi mà Viên Vĩ Anh cùng Vân Hi đều né tránh đối phương.
"Cấp báo hoàng thượng! Phía Bắc Hung Nô đã khởi binh, tấn công liên tục về biên giới nước ta, Mộc tướng quân đã điều động binh mã thủ thành nhưng thương vong bên ta tăng cao."
Viên Anh Mã nhíu chặt mày, chiến sự nơi biên giới liên tục truyền đến các tin không tốt, Viên Quốc đã thái trăm nay năm, binh mã yếu ớt, căn bản không chống lại được Hung Nô thiện chiến.
Thông tin biên giới bị tấn công bởi giặc ngoại xâm nhanh chóng lan truyền khắp cả nước. Tại núi Nga Mi, Tử Diệu sư thái cùng Thanh Trần chân nhân của phái Võ Đang, Bảo Hợp đạo nhân của phái Thanh Thành đang tập hợp lại với nhau.
"Chúng ta tu đạo vẫn luôn hướng đến phổ độ chúng sinh, trừng yêu diệt ma, nay Hung Nô xâm chiếm nước ta, giết hại bá tánh vô tội. Là một người học võ, chúng ta cần góp sức cho triều đình, đánh hạ quân xâm lược."
Thanh Trần chân nhân là một ông lão đầu tóc đã bạc trắng, mặc đạo bào màu xám, tay cầm phất trần ôn tồn nói, ông là người lớn tuổi, đức cao vọng trọng nhất nhì trong các môn phái chính đạo.
Nghe lời nói của Thanh Trần, tất cả đệ tử của ba môn phái đều tán thành. Tử Diệu sư thái đứng dậy, dõng dạc nói: "Vậy thì chúng ta chuẩn bị xuất phát, ta đã gửi thư đến Dương gia trang, các môn phái khác sẽ tập trung tại kinh thành, chúng ta sẽ diện thánh xung phong ra trận."
Sự việc đi đến Vịnh Minh Nguyệt tìm kiếm Viên Vĩ Anh đã bị hoãn lại do thời tiết chuyển xấu, ra khơi ngay lúc này rất nguy hiểm. Tin tức chiến trận cùng hành động của cái đại môn phái Tế Nguyệt đều nắm rõ như lòng bàn tay. Vậy cũng tốt, với tình trạng binh mã hiện tại, thua trận là điều nhanh chóng được dự đoán, nay có lục đại môn phái ứng chiến, tuy binh lực không so được, nhưng ít nhiều trong các phái của có các cao thủ có thể một chiến mười người.
Tế Thiên cung của nàng tức nhiên sẽ không xen vào những chuyện này, trừ khi nó mang lại lợi ích cho cung. Nhưng nếu Viên Vĩ Anh ở đây, liệu cô ấy có muốn quay về hỗ trợ hoàng cung không, dù sao đó cũng là gia đình của cô?
"Truyền lệnh xuống, các khu vực chiến trận, quân lính thì mặc kệ, nhưng nếu có bá tánh bình dân gặp nguy hiểm, người của Tế Thiên cung nhất định phải ra tay cứu họ."
"Chiến tranh xảy ra rồi, ta cần phải trở về kinh thành."
"Ngươi đi đường cẩn thận, chuyến đi này ta sẽ kiếm cho bằng được Oscar về."
Gia Lục Tuần Dương không thể đích thân đến Vịnh Minh Nguyệt, cô cần phải về Nhạc Vương phủ, chiến tranh xảy ra, triều đình lại không có nhiều tướng tài, đây sẽ là cơ hội giúp cho Gia Lục Tuần Dương gầy dựng lại vương phủ. Cô sẽ về kinh thành, xung phong lĩnh quân ra chiến trường.
Những ngày gần đây Viên Vĩ Anh cực kì cảm thấy bức bối, cả hai chung một căn nhà, làm cùng một công việc, nhưng chỉ toàn nói những lời khách sáo với nhau. Chẳng hạn như khi cô đưa tay lấy giỏ tre của nàng, nàng lại rụt về, nói không cần. Khi nàng bới cơm cho cô, cô cũng chỉ có thể nói cảm ơn đối phương, để rồi nhận lại một cái gật đầu đầy xa cách.
"Vân Hi, ta vào được không?"
Nằm trên giường, Vân Hi trằn trọc không ngủ được, không phải chỉ một mình Viên Vĩ Anh cảm thấy khó chịu mà chính nàng cũng vậy. Sống một mình một thời gian dài, cứ tưởng đã quen với nó, nhưng rồi sự xuất hiện của Viên Vĩ Anh đã tô điểm thêm cho cuộc sống bình dị tẻ nhạt của nàng. Vậy mà giờ đây, nàng cho rằng chỉ vì rối rắm trong lòng mình mà làm tổn thương mối quan hệ của cả hai. Vân Hi liền đứng dậy, khoác lên áo choàng.
Cửa được mở ra, nhận thấy Viên Vĩ Anh chỉ mặc độc nhất trung y đứng bên ngoài.
"Mau vào đi, bên ngoài gió lạnh."
Trong vô thức, Vân Hi nắm lấy tay cô mà kéo vào phòng mình. Nắm bắt cơ hội, Viên Vĩ Anh dùng sức nắm lấy bàn tay Vân Hi, cùng ngồi xuống ghế.
"Ta xin lỗi nếu ta có làm gì ngươi không vui, chúng ta bình thường như lúc trước được không?"
Vân Hi lắc đầu: "Ngươi không có lỗi, là do ta thôi. Chúng ta vẫn là hảo bằng hữu mà phải không?"
Gương mặt Viên Vĩ Anh cứng đờ, trước khi qua đây tìm Vân Hi, Viên Vĩ Anh đã có ý định một ăn cả ngã về không, cứ trực tiếp tỏ tình với nàng, nếu không được thì cô sẽ rời khỏi đảo. Viên Vĩ Anh đưa mắt nhìn vào gương mặt của Vân Hi, cặp mắt to tròn, sóng mũi cao thon thả, cuối cùng cặp mắt của cô như cố định vào bờ môi căng mọng của nàng. Khẽ nuốt nước bọt, lời nói vừa chuẩn bị ra khỏi miệng thì liền ngừng lại, Viên Vĩ Anh nhìn đến cặp mắt đã ngấn nước của nàng, cùng nụ cười đầy tươi sáng hiện lên trên mặt đối phương.
"Được."
Vân Hi vui vẻ mà lắc lắc tay Viên Vĩ Anh, cô cũng ra khỏi phòng ngay sau đó.
"Nhược Dao tiểu thư, chúng ta chưa hành động sao?"
Câu nói vừa dứt, tên hắc y nhân đã nói câu đó liền bị một cái tát hất văng ra đất.
"Bây giờ là ngươi chỉ huy, hay là ta?"
Nhược Dao nhấc làn váy ngồi xuống ghế dựa, ánh mắt nàng lạnh băng nhìn gã ta khiến gã nhanh chóng quỳ lên:
"Là tiểu thư." Tuy là quỳ, nhưng giọng nói tràn đầy bất mãn.
"Chỉ huy của các ngươi, Thượng Quan Lâm Huy đã chết rồi, đến thủ cấp còn không giữ được bị treo bảy ngày bảy đêm. Đừng cho rằng ta không biết các ngươi không bằng lòng với ta. Biến đi!"
Gã đang quỳ là tay sai bên cạnh Thượng Quan Lâm Huy, cứ tưởng hắn chết đi quyền lực sẽ về tay hắn. Bỗng dưng ở đâu Nhược Dao từ tổng bộ đến, hắn lại tiếp tục phải phục tùng bọn họ.
Căn phòng trở nên tĩnh lặng, Nhược Dao phất bàn tay, cánh cửa sổ được mở ra đón nhận ánh trăng chiếu sáng.
"Trăng hôm nay tròn quá, nàng cũng đang nhìn phải không?"
"Trăng tròn thật."
Viên Vĩ Anh không về phòng mà ra ngay bờ hồ ngồi ngắm trăng, cảm xúc của cô đối với Vân Hi chính cô cũng chưa xác định được. Nàng là người đầu tiên và cũng là duy nhất cô tiếp xúc sau khi xuyên không, những sự rung động cô dành cho nàng xuất phát từ trái tim hay chỉ là do thói quen những tháng này?
Và còn có ba nữ nhân đã đem cô đến thế giới này, Viên Vĩ Anh vẫn chưa gặp được họ, đến tên cũng không biết.
"Trăng.. Nguyệt.. Tế Nguyệt."
Một cái tên vô thức hiện lên trong tiềm thức của cô, trái tim của cô giây phút đó đột nhiên nhói lên, như là ai đang bóp chặt khiến cô khẽ cong người. Đau đến mức Viên Vĩ Anh nhắm chặt mắt.
"Tướng công."
Hình ảnh một trong ba nữ nhân kia hiện lên trong đầu cô, lần này chỉ có một người mà thôi.
"Là nàng sao.. Tế Nguyệt."
"Cứ mỗi tháng trăng tròn, là nàng lại kéo ta ra sân, nói là muốn cùng ta ngắm ta. Làm gì có ai ấu trĩ như nàng chứ Vĩ Anh."
Tế Nguyệt ngồi tại lương đình, nơi mà trong một năm bên nhau, cả hai thường xuyên ngồi cùng nhau. Khi thì ngắm hoa đào, khi lại đối tửu thượng minh nguyệt. Viên Vĩ Anh và Tế Nguyệt khi đó không cần để ý bất cứ điều gì, trong mắt họ chỉ có nhau. Mỗi lần ngồi cùng nhau uống rượu, là Viên Vĩ Anh lại không ngoan ngoãn, cô luôn cố ý chiếm tiện nghi của nàng, nhưng một Viên Vĩ Anh như vậy lại là người mà Tế Nguyệt nàng yêu nhất.
Cơn đau nhói đi qua, Viên Vĩ Anh đi đến một tảng đá lớn mà ngồi xuống.
"Không biết là các nàng có đang cùng ta ngắm nhìn mặt trăng này hay không?"
"Trăng lại tròn rồi, nhưng người đâu rồi?"
Khi đó, lâu lâu Viên Vĩ Anh lại lén chạy vào cung mà tìm Như Tiên, nhưng trùng hợp làm sao mà cứ đến trăng tròn là cô sẽ có mặt ở phòng nàng. Có một lần, Viên Vĩ Anh còn đùa rằng cô là người sói, cứ đến trăng tròn phải đi tìm con mồi của mình, liền bị Như Tiên bịt miệng lại không cho nói tiếp.
Nhớ đến những kỉ niệm khi xưa, Như Tiên nở một nụ cười chua chát.
Vân Hi đứng nấp vào cửa nhà, Viên Vĩ Anh thì nhìn trăng, nàng thì nhìn cô.
Khi nãy đôi mắt của Viên Vĩ Anh biểu lộ quá rõ ràng, tình cảm mãnh liệt đó làm sao nàng không cảm nhận được chứ. Nhưng Vân Hi không thể đáp lại được, nàng chỉ có thể trân trọng những ngày họ bên cạnh nhau mà thôi.
Hết chương 46
Tương tác lại giảm rồi:(
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương