Phu Quân Của Ta Yếu Đuối Không Thể Tự Gánh Vác
Chương 14: Tình Địch - Thích Người Hoạt Bát
Người kia ngồi trên bộ liễn*, mày ngài mắt sáng, vô cùng quyến rũ động lòng người. Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy người này có hơi khác với nữ tử nhà quan thông thường. (*Bộ liễn: Một dạng giống như kiệu.) Hơn nữa nơi này là cung cấm, chẳng lẽ người này là phi tử của hoàng đế? Nhưng tuổi của nàng ta có lẽ cũng xấp xỉ với nàng, không ngờ hoàng đế đã tới tuổi làm cha mà còn thích trâu già gặm cỏ non… Thấy Phật Sinh không nhúc nhích, cung nhân bên cạnh người kia quát lớn: “To gan, thấy công chúa sao không hành lễ?” Thì ra là công chúa. Phật Sinh suýt quên, nữ tử trong hoàng cung, ngoại trừ nữ nhân của hoàng đế thì còn có con gái của ông ta. Phật Sinh lề mề phúc thân hành lễ: “Tham kiến công chúa.” Mặc dù Phật Sinh không hiểu mấy quy tắc trong cung nhưng nàng cũng không phải là kẻ ngu dốt. Hoắc Đình Vân là vương gia, nàng kia là công chúa, còn nàng là vương phi, cho nên không cần phải hành đại lễ. Đây chính là thứ mà Hoắc Đình Vân đã cố ý dặn dò nàng trước khi cả hai ra cửa. Công chúa Vĩnh Ninh hừ khẽ một tiếng, nàng ta dường như có một địch ý rất lớn với Phật Sinh: “Đồ Nam Man* chẳng biết liêm sĩ.” (*Nam Man: người man rợ phương Nam. Mang ý miệt thị.) Nàng ta dùng khăn che miệng mũi mình lại, sau đó ra lệnh cho đám cung nhân nâng liễn, cả đoàn người chầm chậm đi ngang qua người của Phật Sinh. Phật Sinh vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Người gọi nàng lại là nàng ta, mà người muốn đi cũng là nàng ta. Nàng mở to mắt, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của bọn họ một lát rồi mới tiếp tục đi theo cung nữ bên cạnh thái hậu. Cung nữ này cũng rất nhiệt tình giải thích chuyện vừa rồi cho Phật Sinh: “Vương phi chớ để chuyện này trong lòng. Công chúa Vĩnh Ninh ngày thường luôn được yêu chiều sủng ái, cho nên khó tránh khỏi việc có hơi thất lễ. Nàng ấy và vương gia quen biết với nhau từ thuở nhỏ, quan hệ cũng không tệ lắm. Nhưng vương gia chỉ xem nàng là muội muội trong nhà, vì thế cũng mong vương phi khoan dung một chút.” Sau khi nghe cung nữ nói xong, Phật Sinh lập tức hiểu. Nói tóm lại thì chính là tình địch chứ gì. Nàng ta quen biết với Hoắc Đình Vân từ thuở nhỏ, sau đó dần dần yêu hắn, chỉ tiếc là thiếp hữu tình nhưng chàng lại vô ý. Vì thế khi nhìn thấy kẻ được đắc thủ là nàng thì đương nhiên là vô cùng ghen ghét. Phật Sinh có thể hiểu được hành động của công chúa Vĩnh Ninh, nhưng sau khi hiểu xong thì nàng đã lập tức ném chuyện này ra sau đầu. Cả hai người rẽ trái rẽ phải một hồi thì cuối cùng cũng tới được Thọ Khang Cung của thái hậu. Đương kim hoàng đế hiếu thuận, cho nên khung cảnh của Thọ Khang Cung vô cùng khí phái. Phật Sinh đi theo cung nữ dẫn đường bước qua cửa cung, sau đó lại rẽ phải rẽ trái thêm bảy tám lần mới vào được chính điện. Thái hậu ngồi ngay ngắn trên giường nhỏ, dường như đã đợi Phật Sinh một hồi lâu. Phật Sinh nhớ lễ tiết, khom người thỉnh an thái hậu, nhưng thái hậu lại đỡ nàng dậy: “Đứa trẻ ngoan, vất vả rồi, mau ngồi đi.” Lúc này Phật Sinh mới ngồi xuống vị trí dưới tay của thái hậu, đồng thời lén lút quan sát bà. Phật Sinh vốn tưởng thái hậu là một người rất nghiêm túc, nhưng không ngờ bà lại là một người hòa ái dễ gần. Điều này khiến cho Phật Sinh nhẹ nhàng thở ra. Thái hậu thấy cái dáng vẻ của nàng thì không khỏi bật cười: “Đứa trẻ ngoan, con đừng sợ, ai gia sẽ không làm khó con đâu. Ai gia chỉ muốn gặp con một lần mà thôi, có thể nói Đình Vân là đứa trẻ mà ai gia nhìn lớn. Thằng bé mệnh khổ nhiều thăng trầm, bây giờ cuối cùng cũng có thể thành gia lập nghiệp, ai gia đương nhiên là cảm thấy vui thay trong lòng.” Lúc thái hậu nhắc tới Hoắc Đình Vân thì có chút cảm khái. Đứa nhỏ này là một đứa bé ngoan, chỉ có điều cơ thể quá yếu ớt. Vĩnh Ninh vốn dĩ là có tình với hắn, nhưng hoàng hậu lại không đồng ý. Về chuyện này thì thái hậu cũng có thể hiểu cho nàng ta, dù sao cũng không có bậc phụ mẫu nào muốn để cho con gái mình thủ tiết khi còn trẻ. Hôm nay khi Vĩnh Ninh nghe được Đình Vân sẽ đưa thê tử vào cung thì đã vội vàng chạy tới chỗ bà cáo trạng. Thái hậu cẩn thận quan sát Phật Sinh, thấy mặt mày nàng hồng nhuận, là người có phúc khí thì không khỏi gật đầu, trên mặt cũng lộ ra ý tán thưởng: “Xem ra Vô Giác đại sư nói không sai, con và Đình Vân quả thật là trời sinh một đôi.” Phật Sinh biết bà đang nhắc tới việc bát tự, cho nên chỉ có thể cười không nói. Ngay cả ngày sinh tháng đẻ của mình nàng cũng không biết, nói không chừng còn tương khắc với Hoắc Đình Vân nữa kìa. Thái hậu lại hỏi: “Khi nãy trên đường tới đây, con có gặp Vĩnh Ninh không?” Phật Sinh gật đầu: “Bẩm thái hậu, có gặp.” Thái hậu à một tiếng: “Con bé có làm khó gì con không? Nếu như con bé có nói gì thì con cũng đừng để trong lòng.” Phật Sinh lắc đầu đáp: “Công chúa không nói gì cả.” Tính tình của công chúa Vĩnh Ninh thế nào, thái hậu là người hiểu rõ nhất, con bé không thể nào không nói gì được. Chỉ là khi nghe Phật Sinh nói thế, thái hậu cảm thấy nàng là người hiểu rõ đại nghĩa, sự tán thưởng trong lòng cũng càng nhiều thêm. Sau đó, hai người trò chuyện với nhau thêm vài câu nữa thì thái hậu mới thả cho Phật Sinh đi, còn tặng cho nàng rất nhiều lễ vật. Tới khi đã rời xa Thọ Khang Cung thì Phật Sinh mới dám thừa dịp không có ai mà duỗi lưng một cái. Mệt mỏi quá, nơi này không những nhiều quy củ mà lúc nói chuyện còn phải cẩn thận từng chữ nữa chứ. Nhìn cái dáng vẻ than phiền của nàng, Hạ Hà không khỏi che miệng cười nói: “Sau này nếu vương phi có gặp công chúa Vĩnh Ninh trong các dịp tụ hội thì ngài nhớ tránh xa nàng ấy một chút.” Hạ Hà đã hầu hạ vương gia nhiều năm, đương nhiên là đã từng gặp qua vị công chúa được nuông chiều này. Nàng ta biết rõ, nếu chỉ dựa vào chút thủ đoạn này của vương phi nhà mình thì nhất định sẽ bị người ta bắt nạt. Phật Sinh gật đầu đáp: “Ta biết rồi.” Mâu thuẫn giữa phụ nữ với phụ nữ thật sự rất đáng sợ. Lúc nàng còn nhỏ từng nghe nói tới một chuyện thế này: Trong một ngôi thành nào đó có một vị phú thương, vị phú thương này cưới tận hai người vợ, nhưng hai người vợ của ông ta lại nhìn nhau không hợp mắt. Vì để tranh giành sự sủng ái, hai người này đã tìm tới Hắc Thạch để thuê sát thủ giết người kia. Lúc đó Phật Sinh nhỏ đang gặm khoai lang, sau khi nghe xong thì khoai lang của rơi xuống đất. Trên đường về, bọn họ gặp được Hoắc Đình Vân. Phật Sinh lập tức nở nụ cười, nàng chạy chậm về phía hắn: “Vương gia.” Nói thật thì Phật Sinh cũng không muốn nhào vào lòng của Hoắc Đình Vân đâu, nhưng mấy cục đá trong hoàng cung dường như chẳng chịu nghe lời. Vì thế việc đã biến thành: nàng chạy tới, sau đó trực tiếp nhào vào lòng của Hoắc Đình Vân. Hoắc Đình Vân vững vàng đón được nàng, trong mắt hắn loáng thoáng có ý cười. Phật Sinh: … Ngươi nghe ta giải thích. Phật Sinh đứng thẳng người, đang muốn mở miệng thì lại nhìn thấy công chúa Vĩnh Ninh đang đứng bên cạnh. Nếu như ánh mắt có thể biến thành đao thì ánh mắt của nàng ta đã sắp đâm nát nàng rồi. Hoắc Đình Vân nói: “Được rồi, về nhà thôi.” Phật Sinh đang định giải thích thì lại bị ánh mắt của công chúa Vĩnh Ninh làm nghẹn lại. Nàng đành phải hậm hực đáp: “Được.” Hoắc Đình Vân buông nàng ra, sau đó nắm lấy tay của nàng. Chẳng biết tại sao hắn cứ nắm thế suốt cả một đường đi, mãi tới khi cả hai leo lên xe ngựa thì mới buông ra. Lòng bàn tay của Phật Sinh ướt đẫm mồ hôi, nhân lúc lên xe, nàng vội vàng chùi tay vào góc áo. Nàng đã đoán được nguyên nhân vì sao Hoắc Đình Vân lại làm thế, nhất định là vì hắn không thích công chúa Vĩnh Ninh, cho nên cố ý dùng nàng làm lá chắn, khiến cho công chúa Vĩnh Ninh mất hết hy vọng. Sau khi Hoắc Đình Vân ngồi xuống thì bắt đầu hỏi chuyện Phật Sinh. Phật Sinh cũng thành thật trả lời câu hỏi của hắn, tới cuối cùng, nàng còn nói thêm một câu: “Chắc hẳn mẫu người mà vương gia thích là người dịu dàng biết lễ, mà công chúa thì lại bị chiều hư.” Nhìn cái vẻ mặt ‘ta hiểu mà’ của nàng, Hoắc Đình Vân đành phải nuốt ngược lại lời định nói. “Đúng.” Hoắc Đình Vân cười gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Cũng không đúng.” “Hả?” “Đúng là ta không thích Vĩnh Ninh, nhưng ta cũng không thích người dịu dàng. Ta thích những người hoạt bát, tốt nhất là biết chút võ công, có thể bảo vệ ta.” Hoắc Đình Vân nhìn nàng cười, mắt phượng xinh đẹp khẽ híp lại, bên trong dường như đang đong đầy tình ý. Phật Sinh sững sờ một cái chớp mắt: “Vương gia đã có người trong lòng rồi sao?” Nếu là thế thật thì chẳng khác nào nàng đang cắt tình duyên của người ta? Hoắc Đình Vân nhịn không được cười, hắn lắc đầu nói: “Không có, ta chỉ thuận miệng nói mà thôi.” “Thì ra là thế.” Phật Sinh gật đầu, trong lòng không khỏi nhớ tới việc tuổi thọ của hắn không còn được bao nhiêu. Nàng đột nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối, nếu đã tới thế giới này rồi mà không được hưởng thụ tình yêu thì thật sự là một điều rất mất mát. Nhưng mấy chuyện này hình như cũng không gấp được. Mà nhắc tới mới nói, ngay cả nàng cũng chưa từng được hưởng thụ nó. Nghe tiên sinh thuyết thư nói, tình yêu chính là thứ khiến cho con người vui vẻ, nhưng cũng là thứ khiến cho con người khó chịu nhất trên đời này. Phật Sinh thật sự rất tò mò, trên đời này còn có thứ mâu thuẫn như vậy sao? Nếu đang vui thì làm sao có thể khó chịu được chứ? Trong lúc Phật Sinh đang chống cằm suy nghĩ thì đột nhiên ngửi được một mùi thịt. Nàng vén rèm lên nhìn, thì ra là xe ngựa đang đi ngang một cái sạp bán gà quay. Phật Sinh nhìn thôi thì đã thèm tới mức nuốt nước miếng. Hoắc Đình Vân hiểu ý, lập tức kêu dừng xe rồi bảo Hướng Cổ đi mua. “Ớ? Không cần đâu.” Chủ yếu là tướng ăn của nàng rất khó xem, rất dễ dàng khiến nàng bại lộ hình tượng. Nhưng Hoắc Đình Vân chỉ cười rồi vỗ vỗ mu bàn tay của nàng. Rất nhanh Hướng Cổ đã mua gà quay về, hắn ta đưa cho Hoắc Đình Vân, Hoắc Đình Vân lại đưa cho Phật Sinh, sau đó nói: “Ăn đi, không cần lo lắng cho ta. Chẳng phải nàng đã từng nói, nếu nàng ăn ngon miệng thì ta nhìn thôi cũng thấy vui hay sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương