Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ
Chương 7: Ăn kẹo, rửa chân, đếm tiền
Lúc Vệ Lê hồi phủ, trong phủ rất im ắng, ngoại trừ người gác cổng ra thì sân trước không có một ai cả.
Nàng buồn bực đi vào phòng thì gặp phải Thẩm Ích đang vừa áy náy vừa nóng nảy đi ra ngoài. Vệ Lê muốn từ trong mắt hắn đọc ra xem cuộc trò chuyện giữa hắn và Doãn Phi Khanh thế nào, nhưng lại không nhìn ra manh mối gì.
Hai người lúng túng đối mặt trong chốc lát. Thẩm Ích hơi khom người để ngang bằng với nàng: “Nàng có thể giúp ta dỗ dành bà nội không?”
Vệ Lê kinh ngạc, dỗ bà nội? Chuyện này là thế nào?
Trước phòng bà nội Thẩm có trồng trúc và vị trí bà chọn cũng khá yên tĩnh trong phủ.
Lúc Thẩm Ích dẫn nàng vào phòng, nàng đã nhìn thấy bà nội đang ngồi xếp bằng trên ghế dài, sách trải khắp ghế. Bà nội dẩu môi trông rất tức giận. Oanh Ca nín thở đứng một bên, trong tay còn nắm chặt một cuốn thoại bản.
Vệ Lê thăm dò gọi: “Bà nội?”
Ngẩng đầu thấy là nàng, bà nội như nhìn thấy hi vọng, vẫy tay ra hiệu cho nàng đến gần, lòng bàn ấm áp hơi thô ráp ôm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng: “Cháu dâu về rồi hả! Con mau nói cho ta biết, sau khi Liễu công tử và Trương tiểu thư bị phát hiện hẹn hò thì sao nữa?” Vừa nói bà vừa ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Ích và những nha hoàn nọ với vẻ trách cứ: “Ta bảo bọn nó đi đến hiệu sách xếp hàng sớm rồi, kết quả vẫn không mua được cuốn tiếp theo. Con nói xem làm gì có chuyện thế này được chứ, đọc truyện mới có phân nửa, nhất định phải kích thích người ta thế hả. Đùa giỡn với một bà già như ta thế này, con nói xem có bực mình hay không?”
Vệ Lê hơi hoang mang trộm nhìn qua Thẩm Ích. Thẩm Ích cũng hết cách nhìn lại nàng. Tuy nhiên Vệ Lê đã nghe rõ đại khái rằng hoá ra bà cụ phát cáu vì chưa được thỏa mãn cơn nghiện đọc sách à? Sao bà trông giống một đứa trẻ chưa chơi chán mà đã bị mẫu thân kéo về nên mới giở thói trẻ con thế nhỉ.
Vệ Lê nghĩ thầm vốn dĩ nàng chưa viết xong “Ngọc Phong ký” thì làm sao có tập tiếp theo được chứ. Nhưng có thể khiến một bà cụ đã vào bát tuần sốt sắng như thế, lòng nàng như có một dòng nước ấm chảy qua. Về chuyện sau đó giữa Liễu công tử và Trương tiểu thư, ha, dỗ dành một bà cụ chẳng phải rất dễ sao.
Vệ Lê giãn mày ra, ngồi xuống bên cạnh bà nội Thẩm, dỗ dành: “Không mua được cũng không sao ạ. Bà nội à, sách do con viết, con kể cho bà nghe được không?”
Bà cụ lập tức vui vẻ ra mặt, kéo nàng ngồi xuống rồi lại hoà nhã dặn nha hoàn đi chuẩn bị điểm tâm.
Những nha hoàn trong phòng mới vừa thấp thỏm lo âu lập tức tản ra ngoài, thầm nghĩ thiếu phu nhân vừa được cưới về này quá giá trị rồi, sau này sẽ không lo không có ai dỗ bà cụ nữa.
Thẩm Ích nhìn từng dĩa điểm tâm được bưng lên, lên tiếng nhắc nhở: “Bà nội, không phải bà đã đồng ý với tôn nhi sẽ ăn ít đồ ngọt rồi sao? Mấy bánh này ngọt lắm đấy.”
Bà cụ Thẩm ném cuốn thoại bản ra, không nhìn hắn nhưng giọng điệu lại hụt hẫng: “Ai nói ta ăn? Ta chuẩn bị cho Lê nha đầu không được à? Đến đây, cháu dâu, uống ngụm trà này.”
Vệ Lê vội vàng nhận chén trà, nhìn trộm Thẩm Ích đang lặng lẽ ngừng chiến hoàn toàn và lắc đầu bất đắc dĩ lui ra ngoài.
Vệ Lê cố nhịn cười đến mức đau bụng, đến khi Thẩm Ích đi khỏi, suýt nữa nàng đã cười nghiêng ngả trên ghế rồi.
Đại tướng quân chỉ cần hô một tiếng sẽ được nhiều người hưởng ứng trên sa trường lại không đối phó được với bà cụ ở nhà.
Mấy ngày nay, Vệ Lê nhận ra bà nội đối xử với nàng rất tốt, nên nàng không còn quá câu nệ như lúc đầu nữa. Nàng tiện tay cầm miếng bánh đậu xanh xốp giòn lên nếm thử.
Bà nội thấy Thẩm Ích đi xa, mới lấy một cái gói từ trong tấm đệm nhỏ phía sau lưng ra, bóc mở từng lớp, bên trong có bảy tám miếng kẹo mật ong được bọc trong giấy thấm dầu.
Bà cụ khẽ chớp mắt, lấy ra một miếng rồi đưa cho Vệ Lê như hiến vật báu. Vệ Lê đưa tay đang định nhận, thì bà cụ chợt rụt tay về và cẩn thận nói: “Nhưng con không được nói cho Ký Bình biết đấy.”
Vệ Lê nháy mắt: “Đương nhiên rồi ạ.”
Xem như bà cháu đã nhất trí với nhau. Bà nội vẫn đang khoanh chân, hơi nâng người lên, đẩy chiếc đệm phía dưới tới chỗ Vệ Lê rồi vui tươi hớn hở nói: “Trà có rồi, điểm tâm ở đây, Ký Bình cũng đi, được rồi! Mọi thứ sẵn sàng, cháu dâu mau kể tiếp đi.”
Vệ Lê giả vờ hắng giọng, bắt chước người kể chuyện trong quán trà, đập nhẹ chén trà xuống rồi bắt đầu kể một cách sinh động như thật: “Kể rằng Liễu công tử và Trương tiểu thư hẹn hò vào lúc hoàng hôn, tình cờ bị mẹ Trương đụng phải. Lúc đó, cả hai đang...”
Bóng đêm nhuộm dần cả viện, thậm chí Thẩm Ích đã cho truyền bữa tối nhưng không thấy ai ra ăn, đành phải tự đến tìm.
Thu Ca đứng ngoài cửa; vừa nhìn thấy Thẩm Ích rẽ vào cổng sân, nàng ấy vội quay người đẩy cửa chạy vào trong.
“Lão phu nhân, phu nhân, nhanh thu dọn đi ạ, tướng quân đến rồi!”
Ba người như gặp phải đại địch, luống cuống nhét đống đồ ngọt vào giấy gói. Tiếng bước chân của Thẩm Ích ngày càng gần, Thu Ca gom hết những mảnh vụn vào lòng bàn tay rồi nắm chặt; bà nội ấn bọc giấy còn nguyên trong gói xuống dưới đệm. Ba người điều chỉnh lại nét mặt.
Lúc Thẩm Ích đẩy cửa ra, Vệ Lê đột nhiên phát hiện bên tay phải còn một miếng kẹo mật ong chưa kịp thu dọn. Bà nội nhìn thoáng qua, hoảng hốt đến mức suýt ngất đi nhưng quá muộn để lấy giấy gói bọc lại rồi.
Thẩm Ích đã đi tới phía sau tấm bình phong, thế là Vệ Lê cái khó ló cái khôn kéo một quyển thoại bản qua che lại, ngay khi Thẩm Ích quét mắt tới, khó khăn lắm nàng mới che được miếng kẹo mật ong kia.
Ba người ngoan ngoãn nhìn Thẩm Ích, khiến Thẩm Ích cảm thấy như thể mình đã làm sai chuyện gì đó nên mới bị săm soi thế này.
Thẩm Ích nhìn lướt qua bàn và ghế đệm, chưa phát hiện ra điều gì, bấy giờ mới mở lời: “Nên đi ăn cơm thôi.”
“Vâng vâng vâng, ăn cơm, ăn cơm.” Vệ Lê tích cực nhảy xuống khỏi ghế, khoác lên khuỷu tay hắn một cách tự nhiên, chu môi nói: “Phu quân, nên đi ăn cơm đúng không?”
Trước mặt bà nội, đương nhiên họ cũng phải thể hiện sự ân ái giữa vợ chồng rồi, đóng kịch thì ai mà không biết chứ?
Thẩm Ích “khụ” một tiếng, quay mặt đi chỗ khác, nhưng khuỷu tay lại lặng lẽ siết chặt tay người ta.
“Thu Ca, ngươi đi gọi Oanh Ca đến đây.”
“Vâng, tướng quân.”
Thu Ca nắm một tay thành quyền, nắm lấy cổ tay mình, khẽ khom người, cúi đầu bước ra ngoài, suýt nữa còn vấp chân tại cửa ra vào.
Vệ Lê thầm than: Nha đầu vô dụng, chút chuyện cỏn con mà đã căng thẳng đến mức đó rồi? Nhìn nàng đi này, mặt không biến sắc tim không đập, không hề giống từng làm chuyện xấu nhé.
Thẩm Ích nhíu mày: “Tay nha đầu kia bị sao vậy?”
Bà nội và Vệ Lê cùng lắc đầu, tiếp tục ngoan ngoãn.
** ** ** ** ** ** ** ** ***
Đêm xuân vẫn còn se lạnh. Vệ Lê gọi Thu Ca mấy lần nhưng không nghe ai đáp lại. Tìm quanh phòng rồi đang định ra ngoài, nàng chợt bắt gặp Thẩm Ích bưng một chậu nước nóng đi vào.
Nam nhân hơi đỏ mặt vì thẹn, nói: “E là tay Thu Ca bị thương, ta cho con bé về nghỉ ngơi, đêm nay đành để nàng tạm chịu ấm ức không ai hầu hạ rồi. Ừm, nàng ngâm chân đi.” Dứt lời, hắn đặt nước nóng bên giường và đặt khăn vải gọn gàng ở một bên.
Vệ Lê giật mình bèn vội kéo hắn, khẽ lắc đầu: “Không sao, ta không cần người hầu hạ đâu.”
Huống hồ cho dù muốn có người hầu hạ thì sao dám để hắn tự rửa chân cho nàng được chứ.
Thẩm Ích thành khẩn nói: “Nàng là tiểu thư nhà quan, cơ thể mềm mại, sao có thể làm những việc này được?”
Vệ Lê khẽ cắn môi, “tiểu thư nhà quan”, nàng bây giờ đâu còn phù hợp với bốn từ này nữa. Phụ mẫu mất sớm, nàng sống một mình trong căn nhà trống trải nên đương nhiên phải tự làm mọi việc.
Nàng ngồi trên giường, Thẩm Ích ngồi xổm nói chuyện với nàng. Trong làn hơi nước mờ mịt, mắt nàng hơi nóng lên. Đã lâu rồi chưa có ai đối xử tốt với nàng như vậy.
Thấy nàng có vẻ hơi buồn, Thẩm Ích như nhận ra câu vừa rồi không ổn, bèn hấp tấp trấn an: “Ta xin lỗi, ta không phải cố ý...”
Vệ Lê biết hắn hiểu lầm, vội kéo lấy tay áo hắn, chớp mắt vài cái rồi cụp mắt phì cười.
Trong đôi má lúm đồng tiền nông dường như có những tinh thể băng óng ánh, tim hắn đập nhanh hơn nhưng vẫn lỡ một nhịp, hắn cúi đầu nhìn sang nơi khác. Đúng lúc đó hắn trông thấy đôi chân ngọc của nàng ngâm trong nước ấm, làn da trắng như tuyết cùng mười móng chân hồng hào trông như cánh hoa đào rơi xuống hồ nước.
Nhịp tim của Thẩm Ích đập ngày càng nhanh, hắn hối hả đứng dậy, rảo bước tới cửa vừa đi vừa thổi phù ra.
Vệ Lê không định rửa chân trước mặt hắn, thấy hắn xoay người, nàng vội vẩy nước mấy lần rồi lau khô.
Thẩm Ích nghe thấy tiếng động, lập tức quay lại, đón lấy thau nước từ tay nàng rồi ấn nàng ngồi xuống giường: “Rửa sạch rồi thì đừng xuống đất. Nghỉ ngơi sớm đi.”
Vệ Lê giật mình, trơ mắt nhìn bóng lưng kiên nghị của nam nhân biến mất sau cánh cửa. Một lát sau, hắn dọn dẹp thoả đáng, vòng lại thổi tắt nến cho nàng rồi đi sang phòng bên cạnh.
Vệ Lê co người trong ổ chăn ấm áp, trở mình thao thức không sao ngủ được.
Mở mắt chịu đựng chốc lát, Vệ Lê dứt khoát ngồi dậy, mò mẫm tìm năm mươi lượng bạc trong tủ nhỏ, rồi trở lại giường và bắt đầu đếm lại dưới ánh trăng.
Bên phòng nhỏ, Thẩm Ích cũng trăn trở mãi không ngủ được. Nghe hình như bên chính phòng có tiếng lách cách, hắn thầm nghi hoặc bèn lặng lẽ ngồi dậy xem xét.
Chỉ thấy trong chăn có một ụ nhỏ, tiếp theo đó là bạc lộp độp rơi ra ngoài. Đột nhiên, ụ chăn đổ ập xuống, người bên trong lăn qua lăn lại, cười khúc khích không ngừng.
Thẩm Ích mở to mắt, nàng dâu của mình gặp ác mộng hay bị trúng tà rồi nhỉ?
“Vụt”, chiếc chăn bị hất ra, Vệ Lê từ bên trong ngồi dậy, đối diện với ánh nhìn của Thẩm Ích.
Hai người chỉ mặc quần áo trong, mắt to trừng mắt nhỏ. Trừng hồi lâu, không ai trong số họ hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Dưới ánh trăng, nam nhân đi chân trần đứng đó, xương quai xanh như ẩn như hiện dưới phần cổ áo hơi mở rộng.
Vệ Lê duỗi tay nhỏ ôm lấy năm mươi lượng bạc, nuốt một ngụm nước bọt rồi hỏi: “Sao huynh lại tới đây?”
Vừa rồi nàng nghịch bạc hồi lâu, trên mặt lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng khiến gương mặt xinh đẹp càng thêm thanh tú. Dời mắt đi, Thẩm Ích đáp: “Ta nghe thấy bên này có âm thanh khác thường nên tới xem thử. Nếu nàng không có việc gì, thì, thì đi ngủ đi.”
Vệ Lê thở phào, đặt bạc dưới gối đầu, ngoan ngoãn nằm xuống và nói: “Ngủ, ngủ thôi.”
Thẩm Ích quay gót ra ngoài, trong đầu lại chỉ nghĩ: Không bị cấn đau à?
Nàng buồn bực đi vào phòng thì gặp phải Thẩm Ích đang vừa áy náy vừa nóng nảy đi ra ngoài. Vệ Lê muốn từ trong mắt hắn đọc ra xem cuộc trò chuyện giữa hắn và Doãn Phi Khanh thế nào, nhưng lại không nhìn ra manh mối gì.
Hai người lúng túng đối mặt trong chốc lát. Thẩm Ích hơi khom người để ngang bằng với nàng: “Nàng có thể giúp ta dỗ dành bà nội không?”
Vệ Lê kinh ngạc, dỗ bà nội? Chuyện này là thế nào?
Trước phòng bà nội Thẩm có trồng trúc và vị trí bà chọn cũng khá yên tĩnh trong phủ.
Lúc Thẩm Ích dẫn nàng vào phòng, nàng đã nhìn thấy bà nội đang ngồi xếp bằng trên ghế dài, sách trải khắp ghế. Bà nội dẩu môi trông rất tức giận. Oanh Ca nín thở đứng một bên, trong tay còn nắm chặt một cuốn thoại bản.
Vệ Lê thăm dò gọi: “Bà nội?”
Ngẩng đầu thấy là nàng, bà nội như nhìn thấy hi vọng, vẫy tay ra hiệu cho nàng đến gần, lòng bàn ấm áp hơi thô ráp ôm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng: “Cháu dâu về rồi hả! Con mau nói cho ta biết, sau khi Liễu công tử và Trương tiểu thư bị phát hiện hẹn hò thì sao nữa?” Vừa nói bà vừa ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Ích và những nha hoàn nọ với vẻ trách cứ: “Ta bảo bọn nó đi đến hiệu sách xếp hàng sớm rồi, kết quả vẫn không mua được cuốn tiếp theo. Con nói xem làm gì có chuyện thế này được chứ, đọc truyện mới có phân nửa, nhất định phải kích thích người ta thế hả. Đùa giỡn với một bà già như ta thế này, con nói xem có bực mình hay không?”
Vệ Lê hơi hoang mang trộm nhìn qua Thẩm Ích. Thẩm Ích cũng hết cách nhìn lại nàng. Tuy nhiên Vệ Lê đã nghe rõ đại khái rằng hoá ra bà cụ phát cáu vì chưa được thỏa mãn cơn nghiện đọc sách à? Sao bà trông giống một đứa trẻ chưa chơi chán mà đã bị mẫu thân kéo về nên mới giở thói trẻ con thế nhỉ.
Vệ Lê nghĩ thầm vốn dĩ nàng chưa viết xong “Ngọc Phong ký” thì làm sao có tập tiếp theo được chứ. Nhưng có thể khiến một bà cụ đã vào bát tuần sốt sắng như thế, lòng nàng như có một dòng nước ấm chảy qua. Về chuyện sau đó giữa Liễu công tử và Trương tiểu thư, ha, dỗ dành một bà cụ chẳng phải rất dễ sao.
Vệ Lê giãn mày ra, ngồi xuống bên cạnh bà nội Thẩm, dỗ dành: “Không mua được cũng không sao ạ. Bà nội à, sách do con viết, con kể cho bà nghe được không?”
Bà cụ lập tức vui vẻ ra mặt, kéo nàng ngồi xuống rồi lại hoà nhã dặn nha hoàn đi chuẩn bị điểm tâm.
Những nha hoàn trong phòng mới vừa thấp thỏm lo âu lập tức tản ra ngoài, thầm nghĩ thiếu phu nhân vừa được cưới về này quá giá trị rồi, sau này sẽ không lo không có ai dỗ bà cụ nữa.
Thẩm Ích nhìn từng dĩa điểm tâm được bưng lên, lên tiếng nhắc nhở: “Bà nội, không phải bà đã đồng ý với tôn nhi sẽ ăn ít đồ ngọt rồi sao? Mấy bánh này ngọt lắm đấy.”
Bà cụ Thẩm ném cuốn thoại bản ra, không nhìn hắn nhưng giọng điệu lại hụt hẫng: “Ai nói ta ăn? Ta chuẩn bị cho Lê nha đầu không được à? Đến đây, cháu dâu, uống ngụm trà này.”
Vệ Lê vội vàng nhận chén trà, nhìn trộm Thẩm Ích đang lặng lẽ ngừng chiến hoàn toàn và lắc đầu bất đắc dĩ lui ra ngoài.
Vệ Lê cố nhịn cười đến mức đau bụng, đến khi Thẩm Ích đi khỏi, suýt nữa nàng đã cười nghiêng ngả trên ghế rồi.
Đại tướng quân chỉ cần hô một tiếng sẽ được nhiều người hưởng ứng trên sa trường lại không đối phó được với bà cụ ở nhà.
Mấy ngày nay, Vệ Lê nhận ra bà nội đối xử với nàng rất tốt, nên nàng không còn quá câu nệ như lúc đầu nữa. Nàng tiện tay cầm miếng bánh đậu xanh xốp giòn lên nếm thử.
Bà nội thấy Thẩm Ích đi xa, mới lấy một cái gói từ trong tấm đệm nhỏ phía sau lưng ra, bóc mở từng lớp, bên trong có bảy tám miếng kẹo mật ong được bọc trong giấy thấm dầu.
Bà cụ khẽ chớp mắt, lấy ra một miếng rồi đưa cho Vệ Lê như hiến vật báu. Vệ Lê đưa tay đang định nhận, thì bà cụ chợt rụt tay về và cẩn thận nói: “Nhưng con không được nói cho Ký Bình biết đấy.”
Vệ Lê nháy mắt: “Đương nhiên rồi ạ.”
Xem như bà cháu đã nhất trí với nhau. Bà nội vẫn đang khoanh chân, hơi nâng người lên, đẩy chiếc đệm phía dưới tới chỗ Vệ Lê rồi vui tươi hớn hở nói: “Trà có rồi, điểm tâm ở đây, Ký Bình cũng đi, được rồi! Mọi thứ sẵn sàng, cháu dâu mau kể tiếp đi.”
Vệ Lê giả vờ hắng giọng, bắt chước người kể chuyện trong quán trà, đập nhẹ chén trà xuống rồi bắt đầu kể một cách sinh động như thật: “Kể rằng Liễu công tử và Trương tiểu thư hẹn hò vào lúc hoàng hôn, tình cờ bị mẹ Trương đụng phải. Lúc đó, cả hai đang...”
Bóng đêm nhuộm dần cả viện, thậm chí Thẩm Ích đã cho truyền bữa tối nhưng không thấy ai ra ăn, đành phải tự đến tìm.
Thu Ca đứng ngoài cửa; vừa nhìn thấy Thẩm Ích rẽ vào cổng sân, nàng ấy vội quay người đẩy cửa chạy vào trong.
“Lão phu nhân, phu nhân, nhanh thu dọn đi ạ, tướng quân đến rồi!”
Ba người như gặp phải đại địch, luống cuống nhét đống đồ ngọt vào giấy gói. Tiếng bước chân của Thẩm Ích ngày càng gần, Thu Ca gom hết những mảnh vụn vào lòng bàn tay rồi nắm chặt; bà nội ấn bọc giấy còn nguyên trong gói xuống dưới đệm. Ba người điều chỉnh lại nét mặt.
Lúc Thẩm Ích đẩy cửa ra, Vệ Lê đột nhiên phát hiện bên tay phải còn một miếng kẹo mật ong chưa kịp thu dọn. Bà nội nhìn thoáng qua, hoảng hốt đến mức suýt ngất đi nhưng quá muộn để lấy giấy gói bọc lại rồi.
Thẩm Ích đã đi tới phía sau tấm bình phong, thế là Vệ Lê cái khó ló cái khôn kéo một quyển thoại bản qua che lại, ngay khi Thẩm Ích quét mắt tới, khó khăn lắm nàng mới che được miếng kẹo mật ong kia.
Ba người ngoan ngoãn nhìn Thẩm Ích, khiến Thẩm Ích cảm thấy như thể mình đã làm sai chuyện gì đó nên mới bị săm soi thế này.
Thẩm Ích nhìn lướt qua bàn và ghế đệm, chưa phát hiện ra điều gì, bấy giờ mới mở lời: “Nên đi ăn cơm thôi.”
“Vâng vâng vâng, ăn cơm, ăn cơm.” Vệ Lê tích cực nhảy xuống khỏi ghế, khoác lên khuỷu tay hắn một cách tự nhiên, chu môi nói: “Phu quân, nên đi ăn cơm đúng không?”
Trước mặt bà nội, đương nhiên họ cũng phải thể hiện sự ân ái giữa vợ chồng rồi, đóng kịch thì ai mà không biết chứ?
Thẩm Ích “khụ” một tiếng, quay mặt đi chỗ khác, nhưng khuỷu tay lại lặng lẽ siết chặt tay người ta.
“Thu Ca, ngươi đi gọi Oanh Ca đến đây.”
“Vâng, tướng quân.”
Thu Ca nắm một tay thành quyền, nắm lấy cổ tay mình, khẽ khom người, cúi đầu bước ra ngoài, suýt nữa còn vấp chân tại cửa ra vào.
Vệ Lê thầm than: Nha đầu vô dụng, chút chuyện cỏn con mà đã căng thẳng đến mức đó rồi? Nhìn nàng đi này, mặt không biến sắc tim không đập, không hề giống từng làm chuyện xấu nhé.
Thẩm Ích nhíu mày: “Tay nha đầu kia bị sao vậy?”
Bà nội và Vệ Lê cùng lắc đầu, tiếp tục ngoan ngoãn.
** ** ** ** ** ** ** ** ***
Đêm xuân vẫn còn se lạnh. Vệ Lê gọi Thu Ca mấy lần nhưng không nghe ai đáp lại. Tìm quanh phòng rồi đang định ra ngoài, nàng chợt bắt gặp Thẩm Ích bưng một chậu nước nóng đi vào.
Nam nhân hơi đỏ mặt vì thẹn, nói: “E là tay Thu Ca bị thương, ta cho con bé về nghỉ ngơi, đêm nay đành để nàng tạm chịu ấm ức không ai hầu hạ rồi. Ừm, nàng ngâm chân đi.” Dứt lời, hắn đặt nước nóng bên giường và đặt khăn vải gọn gàng ở một bên.
Vệ Lê giật mình bèn vội kéo hắn, khẽ lắc đầu: “Không sao, ta không cần người hầu hạ đâu.”
Huống hồ cho dù muốn có người hầu hạ thì sao dám để hắn tự rửa chân cho nàng được chứ.
Thẩm Ích thành khẩn nói: “Nàng là tiểu thư nhà quan, cơ thể mềm mại, sao có thể làm những việc này được?”
Vệ Lê khẽ cắn môi, “tiểu thư nhà quan”, nàng bây giờ đâu còn phù hợp với bốn từ này nữa. Phụ mẫu mất sớm, nàng sống một mình trong căn nhà trống trải nên đương nhiên phải tự làm mọi việc.
Nàng ngồi trên giường, Thẩm Ích ngồi xổm nói chuyện với nàng. Trong làn hơi nước mờ mịt, mắt nàng hơi nóng lên. Đã lâu rồi chưa có ai đối xử tốt với nàng như vậy.
Thấy nàng có vẻ hơi buồn, Thẩm Ích như nhận ra câu vừa rồi không ổn, bèn hấp tấp trấn an: “Ta xin lỗi, ta không phải cố ý...”
Vệ Lê biết hắn hiểu lầm, vội kéo lấy tay áo hắn, chớp mắt vài cái rồi cụp mắt phì cười.
Trong đôi má lúm đồng tiền nông dường như có những tinh thể băng óng ánh, tim hắn đập nhanh hơn nhưng vẫn lỡ một nhịp, hắn cúi đầu nhìn sang nơi khác. Đúng lúc đó hắn trông thấy đôi chân ngọc của nàng ngâm trong nước ấm, làn da trắng như tuyết cùng mười móng chân hồng hào trông như cánh hoa đào rơi xuống hồ nước.
Nhịp tim của Thẩm Ích đập ngày càng nhanh, hắn hối hả đứng dậy, rảo bước tới cửa vừa đi vừa thổi phù ra.
Vệ Lê không định rửa chân trước mặt hắn, thấy hắn xoay người, nàng vội vẩy nước mấy lần rồi lau khô.
Thẩm Ích nghe thấy tiếng động, lập tức quay lại, đón lấy thau nước từ tay nàng rồi ấn nàng ngồi xuống giường: “Rửa sạch rồi thì đừng xuống đất. Nghỉ ngơi sớm đi.”
Vệ Lê giật mình, trơ mắt nhìn bóng lưng kiên nghị của nam nhân biến mất sau cánh cửa. Một lát sau, hắn dọn dẹp thoả đáng, vòng lại thổi tắt nến cho nàng rồi đi sang phòng bên cạnh.
Vệ Lê co người trong ổ chăn ấm áp, trở mình thao thức không sao ngủ được.
Mở mắt chịu đựng chốc lát, Vệ Lê dứt khoát ngồi dậy, mò mẫm tìm năm mươi lượng bạc trong tủ nhỏ, rồi trở lại giường và bắt đầu đếm lại dưới ánh trăng.
Bên phòng nhỏ, Thẩm Ích cũng trăn trở mãi không ngủ được. Nghe hình như bên chính phòng có tiếng lách cách, hắn thầm nghi hoặc bèn lặng lẽ ngồi dậy xem xét.
Chỉ thấy trong chăn có một ụ nhỏ, tiếp theo đó là bạc lộp độp rơi ra ngoài. Đột nhiên, ụ chăn đổ ập xuống, người bên trong lăn qua lăn lại, cười khúc khích không ngừng.
Thẩm Ích mở to mắt, nàng dâu của mình gặp ác mộng hay bị trúng tà rồi nhỉ?
“Vụt”, chiếc chăn bị hất ra, Vệ Lê từ bên trong ngồi dậy, đối diện với ánh nhìn của Thẩm Ích.
Hai người chỉ mặc quần áo trong, mắt to trừng mắt nhỏ. Trừng hồi lâu, không ai trong số họ hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Dưới ánh trăng, nam nhân đi chân trần đứng đó, xương quai xanh như ẩn như hiện dưới phần cổ áo hơi mở rộng.
Vệ Lê duỗi tay nhỏ ôm lấy năm mươi lượng bạc, nuốt một ngụm nước bọt rồi hỏi: “Sao huynh lại tới đây?”
Vừa rồi nàng nghịch bạc hồi lâu, trên mặt lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng khiến gương mặt xinh đẹp càng thêm thanh tú. Dời mắt đi, Thẩm Ích đáp: “Ta nghe thấy bên này có âm thanh khác thường nên tới xem thử. Nếu nàng không có việc gì, thì, thì đi ngủ đi.”
Vệ Lê thở phào, đặt bạc dưới gối đầu, ngoan ngoãn nằm xuống và nói: “Ngủ, ngủ thôi.”
Thẩm Ích quay gót ra ngoài, trong đầu lại chỉ nghĩ: Không bị cấn đau à?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương