Phu Quân Nam Phẫn Nữ Trang
Chương 37:
Sau khi pha nước chấm xong, ba người bọn họ có thể thưởng thức bữa ăn rồi.Ăn phần bụng và ruột vịt có lông trước, hai thứ này không được để nấu quá chín già, khi chín già rồi sẽ không thể ăn nữa. Vùng Du Châu có một câu tục ngữ “Tô canh đỏ sôi nổi thăng trầm”, như vậy lông bụng và ruột vịt nấu ra đúng thích hợp, giòn rụm biến thành bã, không già một chút nào.Sau khi nấu lông bụng và ruột vịt xong, có thể ăn các loại thịt như: thịt lợn thái, thịt bò thái lát, cổ họng, viên rau củ, viên thịt cá, vv…vv, muốn ăn cái gì thì gắp cái đó.Tằng Hoài Chính liên tục ăn vài miếng lông bụng, rồi sau đó mới nhớ tới vò rượu mình mang đến, hắn cũng không khách sáo, tự mình đi vào phòng bếp của Đoạn Lăng, tìm ba cái chén.“Rượu hôm nay ta mang đến chính là rượu hoa quả, cực kì ngon, mọi người cùng uống thử đi.” Tằng Hoài Chính ăn vui vẻ nên không tự xưng “tại hạ tại hạ” nữa, hắn rót một ly đầy, thuận tay muốn đưa đến trước mặt Chiêu Doanh.Đoạn Lăng lập tức nhìn qua, ánh mắt hắn rất hiền lành, nhưng Tằng Hoài Chính nhận được ánh mắt đó thì cả người run lên theo bản năng, bàn tay đang giơ lên đột nhiên xoay lại, đặt ly rượu ở trước mặt của mình.Chiêu Doanh đang ăn miếng thịt bò trong bát, không để ý đến hành động của Tằng Hoài Chính.Đúng lúc này, ở sân sau đột nhiên vang lên tiếng kêu “A a” của động vật.Hai mắt Chiêu Doanh sáng lên, nàng đặt bát đĩa xuống, cười nói: “Tên nhóc này đã lâu không đến đây rồi, tiên sinh và a tỷ ăn tiếp đi, muội đi là được rồi.” Nói xong, nàng đứng dậy đi vào bếp, sau đó bưng bát sữa dê ra sân sau.Ngay khi Chiêu Doanh rời đi, ánh mắt Đoạn Lăng lại rơi vào Tằng Hoài Chính, Tằng Hoài Chính hơi chột dạ mà cười với Đoạn Lăng: "Công tử, còn không phải là do ta ăn đến mức vui vẻ quá hay sao, ngài thứ lỗi cho ta đi..."Đoạn Lăng thu lại ánh mắt, gắp một viên rau mùi trong nồi bỏ vào trong bát Chiêu Doanh, một lúc sau, hắn đột nhiên nói: "Cũng rót cho ta một ly đi."Nụ cười xin lỗi của Tằng Hoài Chính lập tức biến thành nụ cười đắc ý, hắn nhanh chóng rót một ly đầy cho Đoạn Lăng.Đầu tiên Đoạn Lăng nhấp một ngụm nhỏ, chà, thật sự không nói quá, đúng thật là rất ngon. Hắn ngửa cổ, uống một hơi cạn sạch cả ly. Tằng Hoài Chính trộm cười, lại vội vàng rót đầy chén của Đoạn Lăng.Hai người cứ như vậy ngươi một ly ta một ly mà uống hết vò rượu, tuy Đoạn Lăng không thường xuyên uống rượu, nhưng tửu lượng khá tốt, uống nhiều như vậy nhưng hắn chỉ hơi say mà thôi.Nhìn Chiêu Doanh đang đứng quay lưng về phía mình, Đoạn Lăng cũng không biết mình đang nghĩ gì, hắn lập tức bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy Chiêu Doanh từ phía sau.Chiêu Doanh đang đứng trước bệ bếp thu dọn gia vị, nàng cảm thấy Đoạn Lăng đang đến gần phía mình, nhưng nàng hoàn toàn không ngờ rằng Đoạn Lăng sẽ ôm nàng.Chiêu Doanh ngửa đầu về phía sau nhìn lại, nghi ngờ mà gọi một tiếng: "A tỷ?"Nàng cảm nhận được hơi thở ấm áp của Đoạn Lăng phả vào sườn mặt mình, đồng thời ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn.“A tỷ, rốt cuộc tỷ đã uống bao nhiêu rượu rồi?” Đúng là lúc trước nàng có thấy Đoạn Lăng và Tằng Hoài Chính cùng uống rượu, nhưng nàng không để ý Đoạn Lăng đã uống bao nhiêu.Đoạn Lăng siết chặt cánh tay trên eo Chiêu Doanh, Chiêu Doanh vô thức lùi lại, dựa cả người vào trong lòng ngực của Đoạn Lăng.Chiêu Doanh xem ra, hành động này không khác gì là đang làm nũng, khi còn nhỏ nàng đã như vậy, muốn a tỷ chơi với mình, nên đã ôm chặt a tỷ không buông, vì vậy nàng vỗ về mu bàn tay của Đoạn Lăng, nói: "A tỷ ngoan, đợi muội thu dọn bếp xong sẽ chơi với tỷ."Đoạn Lăng không buông Chiêu Doanh ra, chỉ thả lỏng cánh tay một chút coi như đáp lại, Chiêu Doanh đem theo Đoạn Lăng tiến lên phía trước một bước, sau đó tiếp tục giơ tay dọn dẹp bệ bếp.Xếp các lọ gia vị theo thứ tự, sau đó lấy khăn lau chà sạch vết dầu trên bếp.Chiêu Doanh làm cẩn thận nghiêm túc, lại cảm thấy Đoạn Lăng phía sau có chút không thành thật, hắn vùi đầu vào vai nàng, hơi thở ấm áp phả vào làn da quanh cổ của nàng, lúc nặng, lúc nhẹ, làm cho Chiêu Doanh ngứa đến mức không ngừng rụt cổ lại.“A tỷ!” Chiêu Doanh nhìn Đoạn Lăng, Đoạn Lăng ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn Chiêu Doanh với vẻ mặt vô tội.Chiêu Doanh dở cười dở khóc, nàng chỉ có thể xoay người lại tiếp tục làm việc, động tác của tay bất giác tăng nhanh một chút.Đoạn Lăng lại tựa đầu vào vai Chiêu Doanh, cơn ngứa ngáy lúc nặng lúc nhẹ kia lại bắt đầu, động tác trên tay Chiêu Doanh trở nên càng nhanh hơn.Thật ra, trong hình ảnh mà Chiêu Doanh không nhìn thấy, Đoạn Lăng đã mở miệng và gọi đi gọi lại tên Chiêu Doanh mà không phát ra tiếng.A Doanh, A Doanh, A Doanh.Nhiệt độ cơ thể khi sát vào nhau mang lại cho Đoạn Lăng cảm giác an toàn vô hạn, những năm nay hắn đã bảo vệ Chiêu Doanh, vậy tại sao Chiêu Doanh lại không làm trụ cột cho hắn, để hắn tiếp tục nỗ lực?Chỉ cần hai người bọn họ ở bên nhau, hắn sẽ không ngại bất cứ khó khăn trở ngại nào trên đời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương